Bệnh Ngược

Chương 3

Tôi không biết ngày ấy có phải là một bất ngờ hay không, có lẽ vì sống cùng cậu ta thấy không có gì đáng ngại nên tôi liền lơ là...

Ngày ấy, tên nhóc kia hai tay chống lên bàn làm việc của tôi, mặc áo sơ mi của tôi, cổ áo để phanh ra, xương quai xanh lộ ra rõ ràng. Một gương mặt lạnh lùng quen thuộc pha chút tức giận, con mắt đen thâm thúy lộ ra ý lạnh sắc bén như dao găm...

Cậu ta hiếm khi nghiêm túc như vậy.

Cậu nói: "Bọn họ nói anh dụ dỗ quyến rũ cha kế của mình."

Lúc đó, tôi liền biết cậu nghe được những lời bàn tán huyên thuyên của mấy giáo viên nữ thích tám chuyện rồi.

Tôi vô cùng kiên nhẫn giải thích: "Đầu tiên, còn chẳng phải là cha kế, gã ta cùng mẹ tôi chưa hề kết hôn, có điều cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Thứ hai, không phải là tôi dụ dỗ. Cuối cùng, không cho phép nhắc lại chuyện này."

Tôi nói xong cậu ta liền lần mò lên cổ tôi, ngón tay mát lạnh xoa xoa ở động mạch cổ tôi. Đôi mắt bệnh trạng gắt gao chăm chú nhìn vào chỗ động mạch, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt lúc ấy của cậu ta làm tôi rất muốn đẩy người ra, nhưng tôi biết rõ, nếu tôi làm vậy thì cậu nhất định sẽ hết sức đau khổ.

Cậu ta yếu đuối vô cùng.

Lần trước lúc cậu lấy tôi làm gối ôm tôi có đẩy cậu ra, đêm đó khi tỉnh giấc thì nhìn thấy cậu đang trốn ở góc phòng, ôm chân mình lầm bầm: "Tôi sai ở đâu vậy? Sai thì anh có thể phạt tôi.... Phạt tôi đi... Phạt tôi đi..."

Buổi tối là thời điểm cậu ta yếu đuối nhất, sau đêm hôm đó tôi đưa ra quyết định, tôi muốn thay đổi cậu ta!

Cậu rất ít khi không tiếp nhận tôi, thời điểm cậu không tiếp cận tôi nói rõ cậu vô cùng để ý đến chuyện ấy, hoặc là cậu đang hết sức tức giận.

Tôi cố gắng không dời tầm mắt nhìn thẳng vào cậu: "Cậu rất để tâm chuyện này là bởi vì cậu xem thường tôi?"

"Không, bất luận là chuyện gì của anh, tôi đều không cho phép nó xuất phát từ trong miệng người khác!" Lúc đó, trong đôi mắt kia tràn đầy dã tính cùng du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc...

"Cậu chẳng lẽ còn muốn quản cả miệng người khác à?"

"Không cho phép bọn họ bàn luận về anh, không cho phép bất kì kẻ nào chạm vào người anh!"

"Này, nhóc..." Tôi nắm chặt bàn tay vẫn còn đang trên cổ mình mà vỗ về nó, tôi có thể cảm giác được cậu ta đang rất kích động.

Tôi nhìn gương mặt khát máu ấy, trong lòng bất giác chấn động, lời nói của cậu chất chứa quá nhiều sự chiếm hữu cùng cưỡng ép, chúng hoàn toàn lật đổ ấn tượng về cậu trong đầu tôi...

Cậu ta bây giờ khiến người ta phải sợ hãi, khiến người ta cảm thấy tất thảy của mình đều nằm trong lòng bàn tay cậu ta....

"Anh là của tôi."

"Tôi là của mẹ tôi..."

"Vân Sanh..."

"Làm sao, thằng quỷ."

"Anh bị người khác làm rồi sao?"

"Là bị chó cắn một cái thôi."

"Anh bị người khác làm qua..."

"Diệp Tàn Sinh, cậu thử lặp lại lần nữa xem."

"..."

Cậu ta buông cổ tôi ra, tiếp đó đi về phía chiếc giường, giày cũng không cởi đã giẫm đi lên, rồi ngồi ở một góc: "Anh giận rồi à?"

"Không có."

"Tại sao lại không giận?"

"Bởi vì tôi là thầy giáo trong lòng cậu, trước khi cậu khỏi hẳn tôi đều sẽ không buông bỏ hay tức giận cậu."

"Thật ư?"

"Ừ."

Câu nói lúc ấy cứ như vậy mà bật thốt ra, tôi cũng không để tâm lắm, nhưng Tàn Sinh lại mạnh mẽ khắc ghi vào lòng.

Kỳ thực, lúc ấy tôi có một loại du͙© vọиɠ muốn bỏ trốn, cái câu nói cậu ta lặp đi lặp lại mang theo ít ý vị nỉ non kia không giống như đang nói với tôi, mà cũng như chỉ nói cho tôi nghe, thế nhưng lẫn vào đấy toàn là một số thứ kỳ quái, ví dụ như cậu ta nói mình không thể lộ ra dưới ánh sáng, hay như cậu ta nói ánh sáng không muốn tiếp xúc mình, hoặc là ngồi trốn trong góc phòng, vì vậy tôi cho rằng những câu ấy cũng chỉ là giỡn chơi thôi. Tính cách của cậu ta trộn lẫn giữa quỷ dị và bất thường, chẳng hạn như khi cậu ta nói tổn thương là do yêu thương. Tôi đoán cậu là kẻ sẽ bởi vì người khác thấu hiểu chuyện của mình mà sản sinh ra ý muốn độc chiệm bệnh trạng.

Cậu ta có bệnh...

Đó là kết luận cuối cùng cho ngày hôm đó.

Tôi không hề biết rằng thực ra Diệp Tàn Sinh đến ngày hôm ấy còn là người có tác dụng thúc đẩy gã kia phá hủy cuộc đời tôi, có dính líu đến tấm card ngân hàng vốn không nên động vào cùng với người đàn ông tôi cho rằng cả đời này cũng không phải gặp lại -- cái người cha kế trẻ tuổi kia của tôi.

Bởi vì gã đó, mà Tàn Sinh đánh gãy gân chân của tôi...

Cậu ta xoa xoa tôi chảy nước mắt vì đau đớn, nói: "Chân anh không ngoan, lại dám bỏ chạy với người khác. Nhưng bây giờ thì nó sẽ nghe lời hơn rất nhiều."

Khi ấy tôi cũng không biết, cửa sổ rộng mở của phòng tôi là "nơi cư trú" của hiệu trưởng trường học tư này, hiệu trưởng đang cầm điện thoại nhìn tôi cùng Diệp Tàn Sinh như hai u hồn, sau đó quay sang chiếc điện thoại nói gì đó.

"Vâng, hết thảy đều vẫn rất yên lặng, cậu ta đã vượt qua được rồi, chia tay với bạn gái, chỉ là bên người Phương Vân Sanh lại có thêm một thằng nhóc nữa."

"Vâng vâng, tôi đã hỏi thăm thử, hình như là vì tên đó có chút thần kinh nên cậu ta lưu lại để cố vấn."

"Lần trước tên đó còn vô duyên vô cớ đánh một cô giáo trong phòng nữa, tinh thần tuyệt đối không được bình thường."

"Vâng vâng, nhất định không làm khó dễ hắn, chủ tịch ngài cứ yên tâm."

Hiệu trưởng sau khi cúp điện thoại ngồi lại trên ghế xoay, nghĩ thầm ngài chủ tịch cũng thật quan tâm đến cậu "con trai" nửa đường mới xuất hiện này nhỉ...

Mà tại Cửu Long (Kowloon) Hồng Kông xa xôi ở đầu kia điện thoại, một người đàn ông khoảng 37 38 tuổi mặc áo tắm, lau lau đầu tóc ướt cười liếc nhìn tờ tư liệu nằm trên bàn, bên trên có ghi chép tỉ mỉ mỗi một khoản chi tiêu của tài khoản ngân hàng ở Liễu Thị...

Chẳng hạn như ngày đó thì lúc nào rút tiền để làm gì, lấy tấm thẻ để quẹt cho một chiếc điện thoại Nokia cùng với chiếc điện thoại Apple kiểu dáng mới nhất khi nào...

Người đàn ông chậm rãi ngồi lên ghế sofa, mặt mày gã hoàn toàn không có dáng vẻ của tuổi 40, chỗ nào đều lộ ra vẻ tinh anh, đường nét vẫn rõ ràng phân biệt, trên mặt không hề có dấu vết của sự thăng trầm, giống hệt như người có địa vị cao có thể điều khiển tất cả trong tay, mà quả thật ở Cửu Long, gã cũng được cho là người đứng ở đẳng cấp cao trong giới kinh doanh.

Gã tựa lên ghế, hờ hững xoa xoa mặt mày.

"Ôi chao, ông chủ lớn Thương Phàn điều khiển mọi thứ của chúng ta cũng có lúc đau đầu kìa."

Từ trong căn phòng xa hoa phục cổ, một người phụ nữ mặc bộ váy màu tím đậm đầy đặn gợi cảm đi ra, môi đỏ tựa lửa, cô thong thả đi đến ngồi hờ lên người người đàn ông, móng tay tô sơn đỏ khoát lên vai người đàn ông, tiếp đó đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên bờ vai gã, rồi chậm rãi dời xuống ngực gã.

Thương Phàn cau mày, hơi nghiêng người né khỏi tay người phụ nữ.

Gã cầm lấy tờ đơn trên bàn tùy tiện lật xem, không để tâm đến người phụ nữ đang câu dẫn mình, nói: "Cô biết tôi đối với phụ nữ không có hứng thú."

"Ai da da, đồng tính luyến ái cái gì chứ, thật là..."

Người đàn ông nhíu đôi mày kiếm, nhìn về phía người phụ nữ: "Sao thì vẫn tốt hơn người mẹ vì tiền mà liền bán con trai đi."

"Xì ~" Người phụ nữ xoa xoa những móng tay được sơn kĩ càng một tiếng đồng hồ của mình: "Nó cũng chả phải con ruột tôi."

"Tôi không quan tâm, chờ khi nào quyền giám hộ về tay tôi thì cô nhất định phải chuyển ra khỏi đây đấy."

Mặt người phụ nữ tràn đầy sự kinh hãi, cô còn muốn mặc sức xây ra được một căn phòng trong trang viên này cơ mà: "Tàn nhẫn vậy sao?"

Người đàn ông quay đầu lại nhìn người phụ nữ đang ngồi trên ghế, ánh mắt gã híp lại: "Bởi vì tôi chỉ là kẻ đồng tính luyến ái."

Cô ta khinh thường: "Thằng quỷ đấy thì có cái gì tốt?"

Người đàn ông cười khẽ, mặt mày bớt đi một phần lệ khí, thêm vào một phần dịu dàng: "Ngọn nguồn của tôi với em ấy so với cô nghĩ còn nhiều hơn nhiều."

"Các người quen nhau từ trước?" Ánh mắt của người phụ nữ cuối cùng cũng dời khỏi mười đầu ngón tay.

"Làm sao có chuyện đấy được. Thế nhưng tôi chỉ vừa liếc mắt liền nhận định em ấy, trái lại, còn cô thì sao, một mỹ nữ khỏe mạnh như thế nhận con nuôi làm chi?"

Người phụ nữ khẽ túm mớ tóc đằng sau lại: "Trước đây treo thân lên một người không sinh được con nên mới phải nhận nuôi."

"Ồ. Vậy giờ gã đấy đâu?"

Người phụ nữ khẽ thở dài: "Bỏ tôi cùng quyền thừa kế tài sản của Phương Vân Sanh rồi, chạy đi cưới phú bà."

"Chẳng trách, Vân Sanh đã lớn như vậy mà mẹ lại trẻ thế." Người đàn ông cầm tờ đơn trên tay lật qua lật lại.

"Ai mà sẵn lòng nhận nuôi một đứa bị bỏ rơi trông còn già hơn mẹ chứ."

"Thế cho nên tôi mới chán ghét phụ nữ."

"Câu này mà bị truyền ra ngoài thì không biết có bao nhiêu cô gái nát tâm nhỉ."

Người đàn ông cười: "Không liên quan gì đến tôi."

"Quên đi, tôi đi đây, quyền giám hộ tự anh đi kiếm, tôi chỉ cần tiền chuyển đến tài khoản mình là được, thằng nhóc đấy sau này sẽ theo anh." Người phụ nữ quăng một cái nhìn về phía người đàn ông, giẫm giày cao gót đi ra ngoài.

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa liếc nhìn bóng dáng dần khuất của người phụ nữ, ném tờ đơn cầm trên tay lên bàn, tựa ra sau ghế thở dài: "Ai cũng nói con trai lớn lên sẽ giống mẹ, vậy mà sao Vân Sanh lại giống như anh như thế, hại em ngay lần đầu tiên liền nhận ra được, anh nói có đúng là duyên phận không? Thầy giáo Phó."

Thương Phàn dời tầm mắt đến bức ảnh bên trái chiếc TV LCD, là ảnh chụp lúc tốt nghiệp đại học, bức ảnh không vì thời gian dời đổi mà ố vàng, có thể nhận thấy người chủ vô cùng quý trọng nó.

Từ trên bức ảnh có thể nhìn ra đây là dáng vẻ Thương Phàn khi còn trẻ, đẹp trai bức người, tuấn lãng tiêu sái, một tay gã đáp lên vai người bên cạnh, trông rất thân thiết, ngay cả ánh mắt cũng chỉ nhìn người kia.

Thế nhưng người đó lại không mặc trang phục của sinh viên, anh đeo một chiếc kính gọng đen kiểu cũ, tay ôm mấy quyển sách dày nặng, nhìn dáng dấp trông có vẻ như là giáo viên, mặt toát lên vẻ trong trẻo, tướng mạo lại giống Phương Vân Sanh đến bảy phần...

Thương Phàn chậm rãi dứng dậy đi về phía bức ảnh đấy, ngón tay với khớp xương rõ ràng sờ lên khuôn mặt của người duy nhất đeo kính trong ảnh, nói: "Anh làm sao có thể vào lúc em tìm đến đã vội qua đời như thế, có điều, thầy giáo Phó à." Ánh mắt người đàn ông nheo lại, giọng nói lại rành mạch rõ ràng: "Em chưa bao giờ tin vào duyên phận cả, nhưng lần này em tin, ai mà ngờ được chỉ đến Trung Quốc có một lần đã liền gặp được con trai anh."

Ngón tay người đàn ông chụp lên khung ảnh, nói câu cuối.

"Vậy thì cứ để nó thay thế anh đi, trở thành người của em."