Bệnh Ngược

Chương 1-1: Tự

Vì căn phòng không quá tối nên tôi có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng cậu ta cắt xuống từng vết từng vết dao trên người tôi, da thịt xung quanh vết thương nứt ra hai bên, lộ ra thịt non nằm bên trong, từng sợi tơ máu nhỏ bé thấm ra tô điểm lên làn da trắng bệch, cậu ta nói, cảnh tượng như vậy đẹp đến mức làm cậu không thể khống chế mình được.

Nhưng tôi lại cảm thấy cậu ta chưa bao giờ tự kiềm chế trên cơ thể tôi cả, cứ nhìn vết máu ứ đọng từ trên mặt xuống dưới người tôi là biết ngay ấy mà, tôi đến cùng đã phải chịu đựng biết bao nhiêu bạo ngược rồi...

Tôi không trốn đi, không vì cái gì cả, chỉ là một năm trước tên ấy đã đánh gãy gân chân tôi rồi, cướp đi khả năng cất bước chạy trốn của tôi, hiện tại tôi chỉ có thể đi từ từ một đoạn đường rất ngắn, nơi này lại là văn phòng cao nhất của hắc bang, là phòng chuyên dụng của lão đại, ai cũng không cứu được tôi, mà tôi, cũng không cứu nổi cậu ta nữa rồi...

Cậu ta có bệnh, một loại bệnh chữa không được, bởi vì trong mắt cậu ta tình yêu không khác nào bạo lực, cũng đồng nghĩa với việc thương tổn.

"Anh thật đẹp, Vân Sanh." Cậu ta nói.

Sau đó cậu ta kéo đùi tôi ra, mỉm cười vuốt ve bắp đùi non của tôi, tôi ngửi thấy mùi máu tanh, tôi nghe thấy âm thanh máu chảy xuôi cùng tiếng da thịt mình nứt ra... Tôi tự nói với bản thân, đây chỉ là phương thức biểu đạt tình yêu của tên ấy. Đồ vật trước mắt lay động, căn phòng này làm tôi gần như không nhận ra được nó chỉ là một căn phòng, nó lớn đến lạ thường, hoa lệ kinh người, trống trải đến đáng sợ...

"A..."

Tôi bị giam ở đây bao lâu rồi, chắc đã lâu lắm rồi nhỉ, tôi đã sớm quên đi mất thời gian cụ thể...

"Vân Sanh, Vân Sanh..."

Cậu ta nằm trên thân thể tôi hưng phấn gọi to tên tôi, đồng thời lưỡi dao trên tay cậu ta lại một lần nữa cắt lên thân thể tàn tạ đến không thể tàn tạ hơn của tôi, lưu lại từng vệt máu lên ấy, cậu ta thích như thế, thích làm ra hành động ngược đãi như thế trên cơ thể tôi, thích lưu lại dấu vết của cậu ta trên cơ thể tôi...

Cũng giống như con dấu cậu ta tự tay ủi lên giữa hai chân tôi vậy, là tên của cậu ta: Diệp Tàn Sinh.

"Tôi vẫn ở đây." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy mái tóc đen của cậu ta rồi nói, giọng nói khàn khàn khó nghe, tôi quá lâu rồi chưa lên tiếng.

"Em đang phá hủy anh..." Cậu nói.

"Tôi biết."

Tôi biết, là cậu ta phá hủy cơ thể vốn không được đẹp của tôi, là cậu ta phá hủy cuộc đời vốn không mấy tươi sáng của tôi.

Nếu lúc ấy tôi không nhặt cậu từ trong đống rác, nếu khi ấy tôi không phát hiện trên người cậu đầy rẫy vết thương, nếu lúc ấy tôi không nói ra câu nói như thế, nếu khi ấy tôi để cậu nhận cú điện thoại kia, thì có phải tất cả những thứ này sẽ không phát sinh không?

Cuộc gặp gỡ của chúng ta quá mức hí kịch hóa, kết cục của chúng ta cũng quá mức hắc ám hóa, Tàn Sinh ơi Tàn Sinh...

Nước mắt tôi chảy ra, rớt xuống ga trải giường màu đen, lan ra từng vòng từng vòng nước.

Tàn Sinh,

Tôi chung quy cũng không cứu được cậu...

Đã như vậy thì chúng ta cứ cùng nhau chịu được bệnh ngược cùng tình yêu đắm say của đối phương vậy, không sao cả, phá hủy thì cứ phá hủy đi, tôi không đau lòng đâu.

Tôi tên Phương Vân Sanh, cậu ta gọi Diệp Tàn Sinh, chúng tôi là những con người mắc căn bệnh bạo ngược, là những kẻ người đời không thể thấu hiểu nổi.