Kim Bài Bảo Phiêu

Chương 101: Chúng ta rời khỏi đây đi

Sau khi gặp trục trặc, phi hành khí của Moro bất ngờ rơi xuống một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô trên Avana, được Candice, nữ phục vụ trong một nhà hàng, đưa về nhà. Vì bị chấn động não, mất trí nhớ, thời gian đầu Moro gần như phụ thuộc hoàn toàn vào Candice, sau đó hai người ở chung như người yêu.

Khi thân phận bại lộ, Moro lập tức bị đặc công chính phủ bắt đi. Lúc đó Ace vẫn còn trong lực lượng đặc biệt, thông qua phương pháp hỏi cung bằng thôi miên của anh ta, Moro vẫn luôn im lặng mới chịu tiết lộ một chút thông tin. Ông ta nói trong lúc đang tiến hành tuần tra thì bị một thủ hạ phản bội, phi thuyền gần như bị phá hủy toàn bộ. Moro nhanh chóng tranh thủ lúc đối phương lơ là dùng phi hành khí chiến đấu chạy thoát, nhưng nhiên liệu của phi hành khí có hạn, chỉ kịp thực hiện bước nhảy thời không một lần là cạn kiệt, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại rơi xuống Avana.

—— đây là lời khai khi đó thu được, cũng là thứ mà Ace và Kane vẫn luôn nghĩ là chân tướng sự thật.

Candice lắc đầu: “Moro che giấu mục đích đến Avana thật sự của mình.”

Kane cau mày: “Thôi miên hỏi cung của Ace chưa bao giờ thất bại, sao ông ta nói dối được?”

Candice vẫn chỉ lắc đầu: “Những người khác thế nào tôi không biết, nhưng riêng Moro, chuyện anh ta đã không muốn nói thì không ai có thể bắt anh ta nói, nếu các cậu hỏi ra được thông tin gì, vậy chỉ có thể là Moro cố ý nói cho các cậu biết.”

Lyle nắm chặt tay Kane, bước lên nửa bước: “Moro có nhắc đến tôi không?”

Candice mỉm cười: “Lúc tôi nhặt được Moro, trong túi anh ta có một bức ảnh, trong ảnh là một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, đôi mắt xanh thẳm trong veo rất hiếm thấy. Sau khi Moro tỉnh lại, tôi không còn thấy tấm ảnh kia nữa, chỉ là thông qua những chuyện nghe được có thể đoán ra anh ta đang định tìm một ai đó. Bây giờ nghĩ lại, đứa bé kia chắc là cậu.”

“Cô có biết tại sao người đó lại muốn tìm tôi không?”

Candice bất đắc dĩ lắc đầu: “Moro có lẽ không tin tưởng tôi, hoặc là vì muốn bảo vệ tôi, nên chưa bao giờ nói cho tôi biết về cậu.”

“Cô có nói với ai khác về chuyện bức ảnh kia không?”

“Không, bản thân tôi lúc đó cũng không để ý lắm đến bức ảnh.”

Lyle như có điều suy nghĩ, thu tầm mắt lại. Kane chỉ liếc mắt một cái đã biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, thay hắn hỏi ra vấn đề còn vướng mắc: “Vậy tại sao Lyle lại bị lực lượng đặc biệt truy sát?”

Vấn đề này bản thân Candice cũng không trả lời được. Đầu tiên, cứ giả định rằng đứa bé trong bức ảnh đúng là Lyle đi, vậy quan hệ giữa Moro và Lyle là gì mà lại giữ ảnh của hắn? Qua lời kể của Candice, có thể thấy Moro là một người vô cùng cẩn thận, ngay cả thôi miên hỏi cung cũng vô hiệu, vậy tại sao chính phủ lại biết người Moro muốn tìm là Lyle, hơn nữa không phải là từ mười mấy năm trước, mà là gần đây mới biết?

“Sweetheart, anh nghĩ chúng ta có gặp Moro không?”

“Nếu lúc trước người này đến Avana đúng là để tìm em, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi.”

***

Thủ lĩnh tổ chức “giác ngộ” Cameron bị bắt, đồng thời bị đưa ra xét xử công khai.

Tổ chức này ủng hộ tư tưởng dân chủ tiến bộ cực đoan, đã từng bị lực lượng đặc biệt gán cho cái mác “chống chính quyền”, nhưng lý tưởng mà bọn họ đề cao lại được rất nhiều người tôn sùng, hơn nữa hành động của bọn họ gần như không bao giờ làm ảnh hưởng đến người dân vô tội, con đường gần như thuộc vào loại “Không chính không tà”.

Trong phiên xét xử công khai, thẩm phán hỏi Cameron có đồng bọn không. Trong tài khoản của anh ta thường xuyên có một lượng tiền lớn ra vào, nói không có người ngầm hỗ trợ chắc chắn không ai tin.

Thẩm phán là bên xét xử độc lập, sẽ không hỏi những vấn đề quá mang tính công kích, nhưng viện công tố đương nhiên không dễ dàng bỏ qua như thế, chỉ thiếu điều trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Cameron hỏi có thông đồng với Fluorita không. Bất chấp bọn họ đe dọa dụ dỗ thế nào, Cameron vẫn chỉ có một câu, tổ chức của anh ta không cần đồng bọn. Còn vấn đề tài khoản, anh ta chỉ cười lạnh nói đó là tiền được quyên tặng nặc danh.

Cuối cùng, Cameron bị phán cấu thành tội danh “phản quốc”, xử tử hình.

Trước thời điểm thi hành án, thuộc hạ của anh ta tiến hành cướp ngục rất nhiều lần, thương vong vô cùng nặng nề. Sau khi biết tin này, Cameron đã tự sát trong nhà giam, trước khi chết chỉ để lại duy nhất một câu di ngôn: Tinh cầu này không có tư cách phán xét và hành quyết tôi, tự do và dân chủ vĩnh viễn vô tội.

Khắt khe mà nói, Cameron không thể coi là người tốt, nhưng người này lại khiến Kane rất cảm phục. Cảm phục vì anh ta sẵn sàng gánh hết tất cả tội trạng, cũng kiên quyết không nhắc đến Lyle, cảm phục anh ta không sợ chết, đến phút cuối vẫn trung thành với lý tưởng của mình. Qua vài lần tiếp xúc, bọn họ đa phần chỉ thấy được mặt tính toán giảo hoạt của Cameron, không ngờ đến thời khắc quyết định, anh ta lại không hề do dự bỏ qua chính mình, bảo toàn đại cục.

“Cái tên dối trá này, đến chết cũng vẫn tính toán.” Lyle nhàn nhạt nói, “Lúc Cameron chưa chết, ảnh hưởng của bọn họ nhiều nhất chỉ coi như gợn sóng trên mặt hồ. Bây giờ anh ta chết oanh liệt thế này, vừa có được dân tâm, vừa khiến “giác ngộ” trở thành con đường chính nghĩa.”

Kane ôm lấy hắn từ phía sau, hơi cúi người xuống, dùng cằm nhẹ nhàng cọ cọ vành tai Lyle.

“Sweetheart, không cần an ủi tôi, tôi không buồn mà.”

Kane xoay người hắn lại kéo vào lòng, thấp giọng nói: “Tôi buồn, tôi cần an ủi.”

Lyle đem mặt chôn trong l*иg ngực y, dùng sức nắm chặt hai vai Kane, thật lâu mới buồn buồn nói: “Cameron tính toán đến ngay cả mạng cũng dám đem ra cược, Chính phủ lần này nhất định phải chịu một vố lớn.”

Cách mạng còn chưa bắt đầu mà máu đã đổ quá nhiều. Lyle không biết tại sao hắn lại đi đến tận bước này, con đường phía trước quá mơ hồ, không biết cuối cùng phải dùng bao nhiêu máu tươi mới có thể vẽ ra một thế giới mới.

Lúc trước hắn vì muốn báo thù cho Kane mới mượn sức Fluorita và Laura lật tung tảng băng chìm dưới mặt nước. Mà hiện tại, Kane đã trở về, nhưng hắn lại bị tảng băng kia trói chân, không thoát ra được.

***

Không nằm ngoài dự đoán, sau cái chết của Cameron, Chính phủ quả nhiên ăn một đòn đau.

Trước đó, các tổ chức mang tư tưởng cấp tiến thường hoạt động nhỏ lẻ, riêng rẽ, chưa bao giờ liên hệ hợp tác với nhau, hiệu suất cao, phạm vi nhỏ, dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết, che giấu có thể nói là vô cùng hoàn mỹ. Hiện tại, bọn họ đã thay đổi hoàn toàn tác phong hoạt động kín tiếng thận trọng lúc trước, đoàn kết lại, lấy tổ chức của Cameron làm lực lượng nòng cốt, quyện lại thành một thế lực lớn mạnh không thể coi thường.

Đặc biệt thứ không thể đánh giá thấp chính là sức ảnh hưởng của bọn họ. Ở các thành phố lớn lần lượt xuất hiện tình trạng học sinh, công nhân đình công biểu tình, hàng trăm người tổ chức các cuộc diễu hành vận động trên khắp các tuyến phố, đặc biệt là ở Omar và Pura. Việc Chính phủ điều động quân đội cưỡng chế trấn áp, thậm chí nổ súng bắn bị bị thương những người tham gia càng khiến đoàn biểu tình thêm kích động. Cuối cùng không những không “trấn áp” được, mà chỉ càng khiến sự phẫn nộ của quần chúng tăng lên.

Dường như chỉ trong một đêm, ngọn lửa “cách mạng” từ một mồi lửa nhen nhóm đã

thổi bùng lên thành đám cháy, mạnh mẽ lan ra, không cách nào dập tắt.

Tất cả nghị viên đi đâu cũng đều phải nhăm nhăm một đội vệ sĩ, có vài nghị viên thậm chí còn bị ám sát hụt. Mặc dù không thành công, nhưng những cuộc ám sát này đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh đối với Chính phủ —— đây không phải là một trò đùa.

***

Kane nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha, híp mắt hút thuốc, vạt áo sơ mi trắng cuốn lên, sáu khối bụng rõ ràng lộ ra. Vì tư thế thả lỏng, hai bên nhân ngư tuyến cũng không quá rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện kéo dài đến bên trong cạp quần.

Lyle đang ngồi bên cạnh gọi điện qua video với Laura, thỉnh thoảng lại nhìn trộm sang. Khi đã nói xong những vấn đề cần thiết, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, qua loa kết thúc cuộc trò chuyện, tắt máy xoay người đè Kane xuống.

“Em muốn làm gì?”

Lyle đưa tay sờ sờ cơ bụng y, vẻ mặt bỉ ổi còn hơn cả đám lưu manh, “Đổi thoại đi, câu này xưa quá rồi. Tôi muốn làm gì anh còn không biết chắc?” Nói xong, hắn cũng chẳng buồn cởi thắt lưng cho Kane đã trực tiếp thò tay vào.

Kane chậm rãi nhả ra một ngụm khói, bày ra tư thái vô cùng hưởng thụ, bình thản nói như thể đang bàn luận về thời tiết bên ngoài: “Em còn có thể muốn làm gì, chẳng qua là thiếu đè.”

Lyle bị giọng nói của y đập cho cả người mềm nhũn, thất bại rên hừ hừ: “Sweetheart, anh thế này là phạm quy.”

Trong cổ họng Kane tràn ra một tiếng cười nhẹ, tàn thuốc từ đầu ngón tay rơi xuống áo sơ mi. Lyle phủi đám tàn thuốc đi, ghé sát vào tai y lầm bầm: “Nếu đây là nước bọt của anh thì tôi đã liếʍ rồi.”

Kane một tay đè lại sau gáy hắn, hơi nhổm dậy, hạ lưu nói: “Bảo bối, nếu là từ chỗ đó của em, tôi cũng sẽ liếʍ.”

Mặt Lyle trong nháy mắt đỏ rực, đè mạnh Kane xuống chôn mặt vào ngực y, cố gắng che giấu vẻ lúng túng của bản thân, cứng rắn nói sang chuyện khác: “Sweetheart, tôi phát hiện thật ra anh rất ngây thơ.”

Kane thờ ơ “À” một tiếng, tầm mắt dừng lại trên vành tai đỏ bừng của Lyle. Bình thường Lyle rất thích miệng tiện trêu chọc y, Kane cũng rất ăn ý không phản ứng lại, để mặc hắn tự thỏa mãn thú vui tinh thần của bản thân. Nhưng một khi y đã mở miệng, Lyle cứ thế triệt để bị hạ đo ván, có lẽ cũng không ngờ một người tích chữ như vàng như Kane lại có ngày mở miệng nói được những câu hạ lưu như thế.

“Chú Kash rất ghét người khác hút thuốc, lại toàn làm tổ ở phòng khách xử lý công việc chẳng mấy khi đi đâu. Bây giờ được dịp ông ấy đi ra ngoài một lúc, anh đã vội vàng chen lên sô pha nằm ườn ra hút thuốc, anh nói xem anh có ấu trĩ không?”

“Phải, ông ấy ghét người khác hút thuốc, ông ấy chỉ thích tự hút thuốc.”

Lyle ngẩng đầu lên, gương mặt vẫn chưa hết đỏ, bất đắc dĩ cười: “Ấu trĩ, ông ấy là bậc cha chú.”

Kane cường điệu: “Phải, là bậc cha chú rất không thích tôi.”

“Chú Kash một mình chèo lái Fluorita lên đến ngày hôm nay rất cực khổ. Nếu không phải ông ấy ôm hết việc về mình, anh nghĩ tôi có thể rãnh rỗi ngồi đây chắc?”

“Quy mô của cuộc cải cách lần này lớn hơn dự tính ban đầu không chỉ một hai lần, Fluorita chỉ là lãnh đạo tinh thần, quyền quyết định thực tế vẫn nằm ở các lực lượng phát động, Leonard cũng không cần nhúng tay quá nhiều.”

“Là Chính phủ đã không kham nổi lòng dân nữa rồi.”

Kane nheo mắt lại: “Lực lượng âm thầm đứng sau châm ngòi thổi gió kích động cũng không ít đâu. Những người này có lẽ đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu rồi, chúng ta hiện giờ coi như là trải thảm cho họ đi lên thôi.”

Lyle không để ý bĩu môi: “Con đường này sớm muộn gì cũng phải có người bước lên. Dọn đường rồi có người đi thay phần còn lại cũng là chuyện tốt mà. Hiện tại, tôi coi như đã đòi lại được món nợ cho ba rồi, phải không?”

Kane sờ sờ mặt hắn, khẳng định gật đầu: “Phải.”

Lyle đề nghị, “Avana đã không còn cần đến chúng ta nữa rồi, chúng ta rời khỏi đây đi.”

“Được.” Kane chậm rãi lưng cho hắn, giúp hắn thả lỏng tinh thần.

“Tôi vốn dĩ cũng không thuộc về tinh cầu này, cũng chẳng muốn quan tâm đến Moro hay cái mã số 090001 kia nữa. Sweetheart, chúng ta đi du lịch đi.”

Trong con ngươi màu khói của Kane nhẹ nhàng tản ra ý cười: “Được, bảo bối.”