Càng về cuối thu, các cơn mưa ít dần, lá cây vàng úa và bắt đầu rơi rụng thật nhiều. Đây cũng là lúc các hộ gia đình thu hoạch cây trồng mùa xuân và gieo cây trồng mùa đông.
Tôi và chị Mạn Thanh ướp thịt, tôm, và các loại rau củ, Đỗ Kiều làm các loại nước ép, ngoài sân là Lục Lăng Tranh và Trần Hạo chật vật chiến đấu với đống thịt nướng trên vỉ. Thực chất thì chỉ có Lục Lăng Tranh là chật vật thôi, còn Trần Hạo thì từ nhỏ lớn lên ở đảo, những chuyện như lên núi bắn chim, xuống biển bắt cá đều quá quen thuộc rồi, cho nên mấy việc nướng thịt này dễ như trở bàn tay, anh còn vừa nướng vừa kiêu ngạo nói:
“Chậc, đúng là dân phố, chẳng có việc gì là được cả. Cậu mà cứ như vậy, muốn làm con rể ở đảo này không phải là chuyện dễ đâu.”
Chị Mạn Thanh nghe vậy thì cười, nói vọng ra: “Trần Hạo, anh đừng chỉ lo kiêu ngạo, nếu như anh không chỉ cậu ta nướng thịt, lát nữa có xâu nào không ăn được thì anh tự xử đi.”
Bên ngoài, Trần Hạo liền héo, tôi còn nghe được Lục Lăng Tranh trêu tức nói: “Anh nghe thấy rồi đó, xin hãy giúp đỡ nhiều hơn, anh vợ.”
Tôi thất thần trong giây lát, từ lần trước biết được anh chính là người đàn ông đêm đó, tôi cũng không nói gì, chẳng biết là anh không nhớ gì hay là do anh muốn thăm dò tôi, mà anh cũng im lặng.
Tôi nghĩ là do anh quên, dù sao hôm đó anh sốt cao như vậy, lại mê man, làm sao nhớ rõ mình nói gì chứ. Thế nhưng từ ngày hôm đó, trong lòng tôi liền luôn suy nghĩ, liệu việc anh theo đuổi tôi thật sự là do anh yêu tôi hay là vì Hạt Dẻ.
Tuy nói anh là một người đàn ông tốt, nếu như lúc đầu anh đưa ra ý kiến ở chung với nhau vì Hạt Dẻ thì tôi cũng đồng ý. Nhưng trải qua thời gian, tình cảm của tôi giành cho anh đã không còn là ít, thế nên nếu như anh thật sự tiếp cận tôi chỉ vì muốn gần con thì thật tôi cũng cảm thấy thật khó chịu.
Tôi tự an ủi mình, ít nhất thì anh chưa bao giờ có suy nghĩ muốn cướp con của tôi không phải sao. Tôi khá là chắc điều này, vì dựa theo tài lực của anh, anh hoàn toàn có thể giành lấy quyền nuôi dưỡng Hạt Dẻ, tòa đương nhiên sẽ để đứa bé ở với người cha có điều kiện tốt hơn là một người mẹ ở tại nông thôn.
Tôi lại chợt nhớ đến lời thì thầm của anh vào tối đó, “Anh yêu em, đừng hận anh”. Có lẽ anh thật sự có tình cảm với tôi, nếu không anh sẽ không làm nhiều chuyện đến vậy, thế nhưng việc anh giấu diếm mình là cha Hạt Dẻ cứ khiến suy nghĩ tất cả những gì anh làm là vì con làm tôi khó chịu.
“Em làm sao vậy?” – Giọng chị Mạn Thanh làm tôi giật mình.
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của chị, tôi gượng cười, lắc lắc đầu: “Em không sao, chỉ là suy nghĩ chút chuyện.”
Chị Mạn Thanh nhìn tôi một cái, dường như đang suy nghĩ cái gì, sau đó chị nói: “Em và cậu ta cãi nhau sao, từ hôm chị về đến giờ, thấy không khí giữa hai người cứ gượng gạo làm sao ấy. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Tôi trốn tránh ánh mắt của chị, đang tính nói chuyện qua loa cho qua chuyện thì chị lại nói: “Đừng hòng nói dối chị, chị đây tuy kinh nghiệm yêu đương không nhiều, nhưng ít nhất chị cũng thấy nhiều, cũng viết nhiều truyện cẩu huyết, nên em không lừa được chị đâu.”
Tôi ngập ngừng một hồi, không biết có nên nói cho chị biết sự thực hay không, thế nhưng nếu như chị ấy biết, Trần Hạo đương nhiên cũng biết, lúc đó thì không xong.
Năm xưa khi đưa tôi với cái bụng bầu về đảo, Trần Hạo có bao nhiêu chán ghét cha của Hạt Dẻ, nhìn là biết, anh ấy mắng chửi không tiếc lời, còn nói nếu như thật sự gặp được, nhất định là cho người đó một trận. Ai bảo tuy anh ta không tham gia vào âm mưu đó, nhưng do cứ nhất nhất cho tôi là “tiểu thư” mà đè ra làm đâu.
Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định nói một nửa giấu một nửa: “Chị này, nếu như…em nói là nếu như, chị phát hiện Trần Hạo tiếp cận chị, gải vờ yêu chị chỉ vì một mục đích nào đó, thì chị sẽ làm thế nào?”
“Em phát hiện Lục Lăng Tranh có gì giấu em à!”
Tôi cắn môi, gật đầu một cái. Chị Mạn Thanh nói: “Chị không biết là giữa hai người có chuyện gì, nhưng chị nhận ra cậu ta thật lòng yêu em và Hạt Dẻ, chỉ cần nhìn ánh mắt mà cậu ấy nhìn hai người, thì sẽ không ai cho rằng cậu ấy lừa dối tình cảm của em. Có lẽ em không biết, Lục Lăng Tranh là một người có máu mặt ở thành phố, trước đây lại có tiếng là bá vương, chẳng ai quản nổi, nếu như cậu ấy muốn cái gì đó, đâu nhất thiết phải tốn nhiều công sức về cái nơi như thế này để chịu khổ chứ.
Lần này lên thành phố, chị mới nghe tin Lục Lăng Tranh đang tiến hành việc giao lại chức tổng giám trong tập đoàn tài chính Sky cho người bạn cùng xây dựng với mình, còn cậu ấy chỉ làm đại cổ đông mà thôi. Nhìn là biết ngay là vì cậu ta muốn có thêm nhiều thời gian ở bên em và Hạt Dẻ, cậu ấy đã làm tới như vậy vì em, thì làm sao cậu ấy lại lừa dối tình cảm của em được.”
Cái gì, Lục Lăng Tranh chuyển giao quyền quản lý cho người
khác, vậy đó là lí do vừa rồi anh phải về thành phố sao, tôi không nghĩ là anh lại làm như vậy. Chị
Mạn Thanh chưa để cho tôi bình tĩnh, lại nói tiếp:
“Nói thật, cho dù cậu ta có muốn cái gì đó ở em, thì việc cậu ta yêu em sâu đậm là thật, người ta sẽ không bao giờ làm thương tổn người mà mình yêu đâu. Lục Lăng Tranh là một người đàn ông tốt, cậu ấy lại có thể vì em mà làm những chuyện người khác không làm được, vậy nên em không nên vì mấy cái suy nghĩ linh tinh mà làm mất cậu ấy.”
Nói xong, chị bưng cái rổ ra ngoài, tôi nhìn theo hướng chị đi, thì thấy ngoài sân Lục Lăng Tranh đang đút một ít thịt nướng cho Hạt Dẻ ăn, anh vì sợ nó nóng mà cầm xâu thịt nướng thổi rất lâu, như cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh liền nhìn về phía này, sau đó mỉm cười, ánh mắt của anh vẫn dịu dàng, chứa đầy tình cảm như vậy.
Chị Mạn Thanh nói đúng, anh đã vì tôi và con mà chịu về vùng nông thôn lạc hậu này sinh sống, còn bỏ qua quyền quản lý công ty, như vậy, tôi không nên vì những suy nghĩ lung tung mà tránh xa anh, có lẽ, tôi nên nói chuyện nghiêm túc với anh, dù sao, anh cũng là người đàn ông tôi yêu và là cha của con trai tôi.
—