Quay Lại Nhìn Tôi Cười

Chương 32

=Edit: Tiểu Ma Bạc Hà=

=Beta: Yue Yue=

Công ty ZL và công ty Mỗ gia vùng duyên hải cùng bàn về một dự án kinh tế hơn mười triệu. Vì số tiền rất lớn nên Cố Thần đích thân dẫn theo bảy quản lý đi đàm phán. Đúng là quy mô rất lớn, nhưng quá trình bàn bạc rất thuận lợi, lão tổng công ty kia lớn hơn Cố Thần hai mươi tuổi nhưng hai người lại học cùng một trường đại học, được xem là đàn anh đàn em. Bọn họ ôn chuyện thời đại học xong thì bàn đến chi tiết dự án. Chẳng bao lâu tổng giám đốc của hai bên đã tiến hành kí kết, sau đó tụ tập mọi người lại thông báo tin tức. Tiếp đó là mở tiệc ăn mừng.

Lão tổng của bên kia làm việc rất thoáng, ông ấy bỗng muốn chuyển địa điểm tổ chức tiệc ra bờ biển. Tối đó, nhân viên gắn bóng đèn, trang trí cây hoa, sắp xếp bàn ghế ngoài bờ biển. Sóng biển thổi tới phần phật, bọt biển tan đi dưới chân bàn trái cây.

Tuy ý tưởng rất mới mẻ độc đáo, sắp xếp cũng rất khéo léo, nhưng lại khổ cho khách nữ vì bọn họ không biết nên mặc bikini hay lễ phục dạ hội. Đôi giày cao gót dài nhỏ vừa đi một cái là lún xuống cát, đúng là khóc không ra nước mắt.

Đàn anh của Cố Thần rất hài hước, hơn nữa còn là một người thích lải nhải, ông mặc bộ đồ bãi biển mát mẻ kéo lấy Cố Thần bàn tán chuyện thời đại học.

“Còn nhớ cái ông giáo sư mũi đỏ không, cái người giảng bài phá sản ấy?” Đàn anh cầm ly rượu, bắt chéo chân, diễn một cách khoa trương: “Lúc giảng bài ánh mắt ông ta như này này.” Đàn anh nheo mắt, rướn cổ, như con rùa, sau đó vỗ đùi, cười ha hả.

“Bây giờ giáo sư Steven đã già rồi.” Cố Thần mỉm cười đáp lại: “Nhưng ông ấy vẫn giảng bài như thế.” Anh dứt lời, ánh mắt đảo quanh đám người. An Lan mới tới đây ăn được một miếng đã nghe nói bị tiêu chảy, uống mấy viên thuốc vẫn không có tác dụng, đang nằm trên giường nghỉ.

Đây là chuyện Cố Thần biết được qua miệng đồng nghiệp. Bây giờ anh với An Lan không nói với nhau câu nào, vừa khách sáo vừa xa cách.

Hai cô gái chân dài bên bộ phận quảng cáo nâng tà váy, cười rộ lên túm hai người ra khiêu vũ.

Cố Thần kéo tay cô nàng vào sàn nhảy, dưới chân là tấm thảm đỏ trải trên cát, vừa xốp vừa lún. Người người giẫm lên đó nhảy Waltz, buồn cười nhưng rất vui.

“Nghe nói Cố tổng thích chơi bóng chày à?” Cô gái nghiêng đầu mỉm cười hỏi.

“Lúc đi học thì thích, bây giờ không cách nào chơi được.” Cố Thần không yên tâm. Anh nhớ An Lan rất thích góp vui, bây giờ lại nằm một mình trong phòng khách sạn lạnh lẽo, có lẽ tâm trạng hắn sẽ không vui.

Một điệu nhảy chấm dứt, Cố Thần lặng lẽ lùi về sau sàn nhảy, né tránh ánh mắt của mọi người bỏ trốn.

An Lan ôm gối nằm nghiêng người trên giường, bên cạnh đặt một ly nước ấm. Uống một ngụm nước ấm, cả ruột và dạ dày cùng kêu gào đòi nghỉ việc. An Lan ép gối vào bụng, hơi thở yếu ớt xem Thế giới khủng long trên ti vi.

Cố Thần nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, lắc người vào trong. Anh ngồi cạnh An Lan, đưa tay đặt lên trán hắn. Trong lòng bàn tay thô ráp nhưng ấm áp là những giọt mồ hôi lạnh. An Lan liếc nhìn Cố Thần, lạnh nhạt thu lại ánh mắt.

“Uống thuốc chưa?” Cố Thần lấy tay về, cảm thấy An Lan bệnh chẳng nhẹ tí nào.

An Lan cầm điều khiển ti vi trong tay, lắc đầu với màn hình.

Nước trên bàn đã lạnh, Cố Thần đứng dậy đổi nước ấm, gọi cho phục vụ, dặn đầu bếp làm chút cháo loãng. Anh đưa cốc nước vào tay An Lan, nhẹ giọng hỏi: “Em muốn ăn gì, tôi đi mua.”

Nhắc đến ăn, bụng An Lan lại quặn đau, hắn đè bụng, cuộn người thành một đống, chịu đựng chờ cơn đau trôi qua mới nói: “Không muốn ăn gì hết. Bác sĩ nói mấy ngày này tôi không được ăn bậy.”

Sau đó hai người lại không tìm được đề tài, đành phải gục đầu xuống tự đếm ngón tay.

“Lúc tôi mới tới, người ra mới tôi một miếng bạch tuột: An Lan nhỏ giọng nói: “Lúc ăn cảm thấy rất ngon, đến đêm lại tiêu chảy.”

Cố Thần cười: “Em không quen ăn món này, chắc chắn dạ dày sẽ không chịu nổi.”

“Bữa tiệc có vui không?” An Lan nhích đông nhích tây tìm đề tài.

“Rất vui.” Cố Thần nói: “Có mấy người nhảy Latin, rất gợi cảm.” Anh cười hỏi An Lan: “Em biết nhảy Latin không?”

An Lan cười gượng: “Không.” Hắn suy nghĩ một lát, nói: “Tôi thích xem nhảy Latin. Hồi đại học còn tính đi học nữa.”

“Làm gì có người nào hơn hai mươi tuổi mới học nhảy Latin, điệu nhảy này phải học từ nhỏ, mấy cậu trai nhảy Latin hôm nay, trông cũng không quá hai mươi tuổi, rất non nớt.”

An Lan không cười nổi, đành phải gật đầu ừ.

“Nhưng em có thể học múa bụng!” Cố Thần tốt bụng đề nghị.

An Lan cảm thấy Cố Thần cười rất xấu xa, không dám đáp bừa.

“Vì chỉ có múa bụng mới yêu cầu người múa có mỡ bụng.” Cố Thần cực kì nghiêm túc nói.

Cố Thần chưa bao giờ đóng vai người tốt, hôm nay những câu anh nói có gai. An Lan không còn sức đấu võ mồm với anh, đành phải bày ra gương mặt âm u chôn đầu vào gối, mệt mỏi nói: “Anh phiền quá.”

Cố Thần lẳng lặng nhìn hắn một lát, phục vụ bưng cháo bước vào, Cố Thần dặn hắn ăn cơm uống thuốc đúng giờ rồi đứng dậy bỏ đi.

An Lan trốn trong chăn nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn im lặng chìm trong bóng đen khó chịu suy nghĩ một lát, bỗng xốc chăn lên, chạy chân không ra ngoài. Cố Thần đứng ngoài dựa tường, khoanh tay, nhìn cửa phòng An Lan như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó.

Hai người bất ngờ chạm mặt nhau, ai cũng xấu hổ, Cố Thần nhấc chân đi như thể bầu không khí của anh bị người ta phá vỡ. An Lan sợ run, chợt đuổi theo ôm eo anh..

Cả người Cố Thần cứng đờ, trở tay ôm eo An Lan, đẩy người ta về phòng, hôn lên môi hắn.

An Lan thở hồng hộc, đẩy Cố Thần ra như sắp tắt thở, anh biết hắn đang bệnh, đành phải hôn một lát, nghỉ một lát. Cuối cùng, anh cười hì hì ôm lấy An Lan đặt lên giường.

Lòng Cố Thần tràn ngập vui sướиɠ, bưng chén cháo trên bàn lên chu môi thổi hơi nóng, sau đó đút cho hắn. Đút cháo xong, anh lấy một viên thuốc trong tủ, bưng ly nước ấm trên bàn, nói vói An Lan: “Há miệng.”

An Lan quẫn, cúi người giật lấy: “Em tự uống.”

Cố Thần không để ý đến hắn, mở miệng An Lan ra, bỏ viên thuốc vào lưỡi, đưa cốc nước tới miệng hắn: “Uống nước.”

Trong bao có tổng cộng hơn mười viên thuốc. Đáng ra có thể uống hết một trong một lần. Nhưng Cố Thần lại đút cho An Lan từng viên từng viên, rồi đút nước mà chẳng ngại phiền tí nào. Vị thuốc đắng ngắt tràn ngập khoang miệng, An Lan âm thầm nhíu mày, uống thuốc như chịu hình. Cố Thần buông cốc nước, bắt đầu cởi khuy áo.

“Này.” An Lan đỏ mặt: “Cố tổng, em còn đang bệnh mà, chờ hết bệnh hãy, hãy, làm đi.”

Cố Thần giật mình nhìn hắn, tiện đà lắc đầu cười: “Tôi biết.” Anh cởϊ áσ sơ mi với quần ra, chỉ mặc mỗi cái quần đùi xám, xốc chăn lên chui vào, ôm An Lan lên đùi, nhẹ giọng nói: “Tôi ở đây với em.”

~Hết chương 32~