Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Quyển 4 - Chương 131: Thâm tình mênh mông

Sau khi trấn an lòng quân, Yến Tuân lập tức mạnh mẽ triển khai kế hoạch cải cách. Đầu tiên là chỉnh đốn danh sách quân binh, điều một phần ba hắc ưng quân phân tán ở các binh đoàn khác. Hơn nữa quân hắc ưng được cử vào trong các binh đoàn phần lớn đều xuất thân văn nhân, không can thiệp nhiều đến quyền lực của ban lãnh đạo. Các tướng sĩ binh đoàn khác còn đang lo lắng Yến Tuân tiếm quyền mình, thấy vậy thì đều thở phào yên tâm, cũng hết sức vui vẻ để cho mấy người này nhận chức danh nghe kêu vô cùng: quan sử chưởng ngự dụng (chuyên viết diễn văn ủng hộ tinh thần binh sĩ sau mỗi trận thắng), quan sử ký lương thảo (chuyên ghi chép lại số lương thảo xuất nhập mỗi ngày), quan kiểm giám binh khí (quản lý vấn đề hao mòn vũ khí), quan quản thư (chuyên viết thư gửi nhà cho các binh sĩ, đồng thời giám thị thư ra thư vào), chưởng sự hậu cần chiến địa (quyền lực chỉ giới hạn ở việc trông coi hậu cần bếp núc nhưng lại có cấp đội trưởng, có mối quan hệ mật thiết nhất với các binh sĩ), vân vân và vân vân.

Đáng thương cho các tướng lĩnh xuất thân binh nghiệp kia của Bắc Yến, căn bản không hề hiểu được những chức vị nhìn như tầm thường này có ý nghĩa chiến lược đến mức nào đối với một quân đội. So với một đặc công chỉ huy được huấn luyện đặc biệt từ hiện đại như Sở Kiều cùng người từng bươn chải trong xoáy nước quyền lực suốt mười năm trời như Yến Tuân, tri thức của những người này nông cạn như một vũng nước mưa.

Tối hôm triển khai kế hoạch cải cách, tướng lĩnh các binh đoàn tụ hợp thành nhóm nhỏ ăn mừng bọn họ lại một lần nữa giành được thắng lợi trước tên nhãi ẻo lả ngồi mát ăn bát vàng vừa trở về từ hoàng thành là Yến Tuân, ăn mừng bọn họ lại một lần nữa bảo vệ được đặc quyền của mình ở Bắc Yến. Đêm đó bọn họ uống đến say mèm, mọi băn khoăn lo sợ về việc Yến Tuân nhân cơ hội đoạt quyền đều bay sạch, ai nấy đều mặt đỏ hồng, tràn trề hy vọng với tiền đồ như gấm trong tương lai. Mà cùng lúc đó, tên nhãi ẻo lả trong lời bọn họ đang ngồi trước thư án, trước mặt là mấy chồng tài liệu quân sự cao ngất.

Nội dung tài liệu chi tiết từ nhân số thực tế của các binh đoàn, kết cấu quân, khả năng tác chiến, tình hình lương thảo, tình trạng binh khí cho đến đánh giá lòng trung thành của các tiểu đội trưởng với thống lĩnh của mình, từng lời thì thầm nhỏ to trong mỗi đợt gác đêm, tiểu đội trưởng nào dũng mãnh kiệt xuất, ai có động thái không ổn định cản trở đến người khác, thậm chí cả chuyện quân đoàn trưởng nào bao nuôi kỹ nữ, người có con riêng, người nào thường xuyên vận chuyển tiền bạc ở các tiền trang tư nhân, người nào từng gian lận cờ bạc, người nào thích uống rượu chè chén, người nào thích vơ vét của cải, ai tính tình không tốt, ai nóng tính hay đánh người, ai ngu dốt không có chí lớn, ai bị cô lập, tất cả đều được ghi chép phân tích kỹ lưỡng bởi các quan tham mưu làm việc cả đêm dưới sự hướng dẫn của Sở Kiều.

Cứ như thế, Yến Tuân đã dùng phương thức này, không tiếng động trực tiếp nắm giữ toàn bộ thế lực vũ trang của cả Bắc Yến, mà trình độ tỉ mỉ của báo cáo còn hơn cả người trong cuộc.

Bọn họ cũng không biết, chỉ trong một đêm, một bàn tay vô hình đã che phủ đỉnh đầu của họ, mà uy lực của bàn tay này mạnh mẽ đến mức nào, trong tương lai mới có thể thấu hiểu tỏ tường.

Những tham mưu này chính là lực lượng quan trọng của Bắc Yến trong cuộc chiến phạt Bắc thứ nhất và thứ hai, là nhân tố chính trong công cuộc bảo vệ đại lục Tây Mông kéo dài suốt ba năm sau đó. Bọn họ chính là tiền thân của Yến tử doanh chiến công vô thượng không ai bì được. Nhờ có những người này mà chính quyền cùng tôn nghiêm của Bắc Yến được giữ vững. Không chỉ Bắc Yến, họ còn nhiều lần cứu nguy cho cả đại lục. Bọn họ chính là truyền kỳ có công biến Bắc Yến thành một trong những vùng đất khó công dễ thủ phồn vinh nhất đại lục Tây Mông. Luôn ẩn trong bóng tối, bằng thế công mạnh mẽ không ai ngăn được, những người này đã lặng lẽ thâu tóm toàn bộ tin tình báo trong quân đội.

Năng lực tác chiến của bọn họ, ngoại trừ Tú Lệ quân và đội quân thân cận bí mật của Thanh Hải vương là sư đoàn số 7 sau này, đương thời không ai có thể sánh kịp. Còn trong hiện tại, dĩ nhiên vẫn chưa người nào có thể nhìn ra thực lực của quân đoàn này.

Sáng sớm, sau một hồi kèn hiệu, các chiến sĩ rời khỏi Bắc Sóc, bắt đầu hành trình hiển hách đầy đao thương máu lửa của mình. Sở Kiều đứng trước cửa thành Bắc Sóc, trước mặt nàng là ba ngàn quân tiên phong thuộc binh đoàn số 1 của Phục Quang quân cùng hai vạn chiến sĩ còn lại của hắc ưng quân. Yến Tuân một thân khôi giáp, áo choàng lông đen như mực, vũ trang đầy đủ, gió lạnh như băng lướt qua thái dương nam nhân như đang ve vuốt đường nét gầy gò nhưng kiên định của hắn. Thiếu nữ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, khẽ mấp máy khóe môi như muốn nói nhưng lại nói không ra lời, tựa như những gì nên nói đều đã nói hết, còn sót lại chẳng qua cũng chỉ là sự lo lắng không thôi.

“Để ta đi cùng hynh có được không?” Rốt cuộc vẫn nói ra những lời này, mặc dù biết rõ là hy vọng xa vời nhưng nàng vẫn nắm lấy tay áo đối phương, ngước đôi mắt trông mong nhìn lên, lại một lần nữa khẩn khoản thỉnh cầu.

“A Sở, ngoan nào.” Yến Tuân nâng tay Sở Kiều lên khóe miệng thổi một hơi, yêu thương ma sát một chút rồi dịu dàng khuyên nhủ: “Mỹ Lâm Quan cách đây xa ngàn dặm, bên ngoài cực kỳ lạnh, hiện giờ thời tiết biến đổi khác thường, thân thể muội lại không tốt, sao có thể lặn lội đường xa? Hơn nữa, nơi này cần có người ta tin tưởng ở lại lo liệu mọi chuyện, bất kỳ lúc nào cũng có thể truyền tin quan trọng ra ngoài. Quân Đại Hạ đã sắp đánh tới nơi, từ đây tới lúc Bắc Sóc trở thành chiến trường chính vẫn còn một khoảng thời gian, khi đó ta sẽ phái người hộ tống muội đến Lâm thành ở hậu phương. Nhân mã của Vũ cô nương đang ở đó, phải để Vũ cô nương trợ giúp chăm sóc muội thì ta mới có thể yên tâm.”

Mấy lời này tối qua đã đối đáp không biết bao nhiêu lần, Sở Kiều biết cầu xin vô vọng nhưng vẫn buồn bực không vui, nàng ủ rũ cúi đầu, không nói tiếng nào.

“Điện hạ, nên lên đường rồi.” A Tinh đi tới nhỏ giọng nói.

“Chờ một lát.” Yến Tuân ngẩng đầu lên, mặt đen lại, ngữ khí có hơi hằn học, “Không thấy được ta và Sở đại nhân đang bàn bạc chuyện quân quan trọng hay sao?”

A Tinh bị cho ăn quả đắng liền vội vàng khom lưng lui lại, không dám quấy rầy Yến vương điện hạ cùng Sở tham mưu trưởng bàn bạc ‘chuyện quân quan trọng’ nữa.

“A Sở, đừng mè nheo nữa. Nhiều nhất mười ngày sau ta nhất định sẽ trở lại.” Yến Tuân cúi người đưa mặt đến gần Sở Kiều đang ở phía dưới, nhéo nhéo mặt nàng, nở nụ cười ngọt dịu như mật, “Ta biết A Sở tài giỏi, đi theo ta sẽ thêm mười phần lợi, so với mang theo trăm quan tham mưu còn hữu dụng hơn, tới Mỹ Quân Quan chỉ cần hét một tiếng thì đám người bên trong sẽ lập tức sợ hãi giơ tay đầu hàng, chống cự gì đó cũng đều như nước chảy qua khe đá, đám tướng lĩnh Đại Hạ chắc chắn sẽ buông vũ khí khóc lóc xin tha mạng, quỳ xuống thần phục A Sở. Nhưng biết phải làm sao, ở đây cũng cần muội, muội không có ở đây, ta đi đường cũng ngày ngày không yên. Xin A Sở đại nhân thương xót chu toàn cho nguyện vọng nhỏ nhoi này của tại hạ, tiện tay giúp ta quản lý cục diện rối rắm ở Bắc Sóc này đi, có được không?”

‘Phì’ một tiếng, người nào đó còn đang cáu kỉnh rốt cuộc hóa giận thành vui, không nặng một nhẹ đánh lên bả vai Yến Tuân một cái, bĩu môi nói: “Mồm mép thật.”

Yến Tuân khoa trương đưa tay lau trán như vừa đổ rất nhiều mồ hôi, chắc lưỡi nói: “Sau cơn mưa rốt cuộc trời cũng sáng, quả thực là còn mệt hơn đánh nhau với quân Bắc phạt nữa.”

Sở Kiều trừng mắt, “Huynh còn dám nói?”

“Không nói, không nói nữa!” Yến Tuân vội vàng nhận tội, “Là ta lắm mồm nói bậy, mong Sở đại nhân đừng chấp nhất.”

Sở Kiều hừ một tiếng, bộ dạng như ‘tạm tha cho huynh một lần’, ngay sau đó liền bật cười nhìn Yến Tuân. Đám binh sĩ ở đằng xa hai mặt nhìn nhau, không hiểu vì sao Yến vương điện hạ và Sở đại nhân thảo luận đại sự mà lại có thể hào hứng đến như vậy, chẳng lẽ là Sở đại nhân quyết định đi thành Chân Hoàng ám sát Hạ hoàng hay sao chứ?

“Cẩn thận một chút, chiến trường đao kiếm không có mắt, không được tùy tiện mạo hiểm.” Lằng nhằng dường như đã thành bản tính của phụ nữ cho dù người phụ nữ đó có mạnh mẽ đến cỡ nào đi nữa, cũng ví như bây giờ, người nào đó tuy biết không thể đi theo nhưng lại bắt đầu lải nhải.

“Ừ, ta biết rồi.” Yến Tuân thành thật gật đầu, bộ dạng hết sức ngoan ngoãn nghe lời.

“Tuy binh đoàn số 1 là do Ô tiên sinh lãnh đạo, nhưng nội bộ cũng phe phái phức tạp, Đại Đồng Hành cử người thâm nhập không ít, huynh phải cẩn thận tránh cho đấu đá nội bộ.”

“Yên tâm, ta nhớ rồi.”

“Mỹ Lâm Quan gần cực Bắc, thời tiết rất lạnh, huynh còn bệnh trong người, phải chú ý giữ ấm, mặc nhiều y phục, ban đêm đắp nhiều chăn, đúng giờ phải uống thuốc y quan kê đơn.”

“Ừ, ta nhất định chú ý.”

“Trước khi ngủ nhớ phải đặt một chậu nước ở đầu giường, huynh dễ bị ho khan, chậu than lại tỏa nhiều khói, không tốt cho thân thể.”

“Ừ, ta nhớ rồi.”

“Chuyện đàm phán với Khuyển Nhung giao cho người khác làm, ngàn vạn lần không nên tự mình đi. Chúng ta không hiểu biết nhiều về tình hình Khuyển Nhung, cẩn trọng một chút vẫn hơn.”

“Yên tâm.”

“Mỗi ngày nhớ viết thư cho ta, nếu ba ngày mà không có thư ta sẽ lập tức đi Mỹ Lâm Quan tìm huynh đấy.”

Người nào đó vô lực rêи ɾỉ, “Trước khi chết ta cũng nhất định viết thư báo cho muội.”

Ai ngờ câu này lại chọc cho người nào đó nóng nảy, “Nói gở cái gì thế? Còn nói nữa ta lập tức thu xếp hành lý đi theo.”

Yến Tuân vội vàng nhận sai, “Là ta nói bậy, là ta miệng mồm xui xẻo. A Sở, còn nói nữa thì trời tối mất.”

“Trời tối thì sao? Trời tối thì ngày mai đi.”

Yến Tuân cơ hồ khóc không ra nước mắt, chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng, không dám phát biểu thêm câu gì khác.

“Đem theo bao nhiêu áo choàng thế?”

“Năm cái.”

“Giày thì sao? Tuyết đóng rất dày, nhớ phải thường xuyên hong khô giày, không được đi giày bị ướt.”

“Ừ, biết rồi.”

“Có mang theo bao tay không? Đem mấy đôi, có đủ không?”

“A Sở.” Yến Tuân hết nước nói, “Là muội sắp xếp hành lý cho ta đấy.”

“A? Vậy sao, ta quên mất rồi.” Sở Kiều hết sức thản nhiên nói.

“Để ta kiểm tra xem có mang theo bao đầu gối không? À, có rồi. Đủ vớ không? À, tám mươi đôi. Mũ trùm đầu có đủ dày không? Ờ, cũng được, bằng da gấu, ta đã may thêm một lớp da chồn bên ngoài.” Sở Kiều dỡ hành lý trên xe ngựa xuống, ngồi xổm trên mặt đất dỡ ra kiểm tra từng món một.

Một lát sau, nàng lại như đột nhiên nhớ ra cái gì, nhỏm lên hét lớn: “Có mang đủ than dùng không? Ta cho một xe đi theo nhé?”

Yến Tuân vô lực trả lời: “Mang đủ rồi. A Sở, đủ rồi, chớ khẩn trương nữa. Cho dù không đủ cũng có thể tiếp tế từ trạm phòng thủ dọc đường của quân ta mà.”

“Như vậy sao được?” Sở Kiều cau mày nói: “Than huynh chuyên dùng là than bạch lan, ít khói nhất. Than của quân đội đều là than đất, đốt một cái liền khói mù mịt, rất hại phổi.”

Không đợi Yến Tuân kịp ngăn cản, Sở Kiều đã ra lệnh cho thị vệ phía sau: “Ngươi, đúng, chính là ngươi, tới đây. Lập tức đến quân nhu bộ lấy hai xe than, nhớ phải là than bạch lan. Nhanh một chút, đây là đại sư liên quan đến sinh tồn của quân ta. Điện hạ tín nhiệm mới giao chuyện này cho ngươi, ngươi phải dùng tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, biết chưa? Bắc Yến sẽ nhớ kỹ lòng trung dũng của ngươi.”

Cậu lính nhỏ kích động đến mặt đỏ rần, kiềm nén nửa buổi mới mạnh mẽ làm một tư thế chào kiểu quân đội, lớn tiếng hô: “Tất cả vì Bắc Yến!”

Nói xong liền nhanh chóng chạy đi, mặc dù hắn cũng không rõ hai xe than có quan hệ gì với sinh tử của quân ta, nhưng Sở đại nhân là thiên tài quân sự, nàng đã giao nhiệm vụ thì ắt có lý do sâu xa. Cậu lính nhỏ tin chắc, trong trận chiến sắp tới, hai xe than bạch lan này sẽ là yếu tố quyết định thắng bại của đoàn quân, cho nên lập tức nhiệt tình chạy như điên vào trong thành, kích động đến mức quên cả lấy ngựa cưỡi.

Ánh mắt trời gay gắt chói lòa phủ xuống trên đồng tuyết mênh mông vạn dặm, hai người Sở Kiều lưu luyến chia tay

“Yến Tuân, phải hết sức cẩn thận, chuyến đi này nguy cơ tứ phía, phải luôn nâng cao cảnh giác với người bên cạnh.”

Yến Tuân gật đầu, “Ta biết rồi. Muội cũng vậy, ta không có đây, có lẽ sẽ có người nhân cơ hội ức hϊếp muội. Muội cứ nhớ kỹ tên bọn họ, chớ có cứng rắn gây hấn với người khác, chờ ta trở lại sẽ xử lý mấy người đó sau.”

“Ừ, được, đến lúc đó chúng ta sẽ tịch biên nhà cửa, chiếm sạch tài sản của bọn hắn.”

“Được, còn phải trói bọn họ lại, cho muội đánh tùy thích.”

“Được, cứ quyết định như vậy.” Sở Kiều gật đầu, nói tiếp: “Bốn ngàn cung thủ ta sắp xếp cho huynh phải giữ lại làm cấm vệ bên người, đừng tùy tiện đưa bọn họ ra chiến trường. Vũ khí của bọn họ đã được ta cải tiến, phải giữ bí mật đến thời điểm mấu chốt.”

“Ừ, ta nhớ rồi.”

“Không được để thức ăn nguội rồi mới dùng bữa, không tốt cho thân thể, phải chú ý nghỉ ngơi, không được quá sức.”

“Ừ, yên tâm đi.”

“Ít cưỡi ngựa, ngồi xe nhiều một chút, gió lớn nên mặc áo dày đến đâu cũng không có tác dụng.”

“Ừ.”

“Đừng uống nước lạnh, ta có đem mật ong cho huynh, uống nhiều một chút, huynh dạo này gầy quá.”

“Ừ…”

“Nếu có người trong quân đội đưa quân kỹ tới liền chém hắn, mấy nữ nhân đó không cần kiểm tra cũng biết là đầy bệnh, nhìn cũng không được, có biết không?”

“Biết… biết rồi…”

“Trên đường nếu quan lại địa phương dám dâng mỹ nữ cho huynh, huynh cứ nhớ kỹ tên tuổi bọn hắn rồi trở lại nói cho ta biết, những nữ nhân đó ắt hẳn đều là gian tế được phái đến để giám thị huynh, một người cũng không thể giữ, ta đây đều nghĩ cho huynh thôi.”

“……”

“Sau khi công phá được Mỹ Lâm Quan, không nên đuổi tận gϊếŧ tuyệt đối phương, nam thì cứ đày đến hầm mỏ lao động là được, nữ cũng trực tiếp đuổi ra biên cảnh chứ đừng giữ lại. Giữ một đám phụ nữ lại trong quân doanh chính là tai họa điển hình.” Sở Kiều chậm rãi nói, mặt đều là vẻ khinh bỉ nữ nhân nhiễu loạn lòng quân mà quên khuấy bản thân cũng là nữ, hơn nữa còn đảm nhiệm chức vị cao, nắm giữ trọng quyền trong quân doanh…

“Yến Tuân.” Sở Kiều mở to mắt nhìn Yến Tuân, thành khẩn nói: “Quân đội có thuần khiết chính nghĩa hay không đều lấy chủ soái làm gương. Huynh là vương của Bắc Yến, cuộc sống cùng đạo đức của huynh ảnh hưởng trực tiếp đến hướng đi của chính quyền Bắc Yến, cũng sẽ quyết định vận mệnh của Bắc Yến, sự ảnh hưởng đó thậm chí sẽ gây ra những hệ quả không thể lường trước cho cả đại lục Tây Mông. Bọn công tử trong thành Chân Hoàng đều là một đám háo sắc, sống buông thả tùy tiện, quan hệ nam nữ bừa bãi vô trách nhiệm, huynh ngàn vạn lần không thể lây tính xấu đó. Mặc dù hiện tại huynh thân ở địa vị cao lại nắm đại quyền, nhưng sống phải lo xa, nhất định phải tránh né mấy thói quen bê tha kia! Với tư cách là bằng hữu cùng nhau lớn lên, cùng nhau chiến đấu, ta thành khẩn khuyên huynh.”

Yến Tuân đờ mặt ra, hoàn toàn hết chỗ nói.

Ai ngờ Sở Kiều lại cực kỳ bất mãn với thái độ này của hắn, nàng nhướng mày, cả giận hỏi lại: “Huynh rốt cuộc có nghiêm túc nghe ta nói không vậy?”

Yến Tuân cơ hồ đã muốn khóc, mặt lộ vẻ cực kỳ thống khổ, “A Sở, ta nghe thấy rồi.”

Bực tức của Sở Kiều xìu xuống, nàng chớp chớp mắt, thâm tình nói: “Tối nay đến được thành An Lạc thì thả phi ưng báo tin cho ta biết, đừng để ta lo.”

Yến Tuân trong lòng đang rỉ máu, hiện tại đã là lúc nào rồi, cho dù chiến mã có mọc thêm bốn chân thì e bọn họ cũng không chạy được tới thành An Lạc kịp trong tối nay.

Mắt thấy cậu tiểu binh khi nãy đang hớn hở trở lại, Sở Kiều không thể không ngừng bài diễn văn của mình. Nàng có chút buồn bực trong lòng, mắt cũng hơi cay cay, tay vẫn kéo áo Yến Tuân không chịu buông. Đây quả thực không giống biểu hiện ngày thường của nàng, mà nàng cũng biết trong lòng Yến Tuân nhất định cũng đang cười nhạo mình, nhưng nàng thật sự không muốn buông tay. Lần trước vừa chia tay liền xa nhau lâu như vậy, hai người bọn họ biết nhau nhiều năm như thế còn chưa bao giờ xa nhau trong thời gian dài đến vậy, vì thế trong lòng nàng bất giác có chút chống cự theo bản năng.

Thiếu nữ vặn vẹo góc áo, không nói mà chỉ cúi đầu như cũng biết mình sai, bộ dạng như nàng dâu nhỏ đang tủi thân, trong miệng lẩm bẩm gì đó mà Yến Tuân nghe cũng không rõ.

“Bằng không…” Yến Tuân thử nhỏ giọng hỏi một câu thăm dò: “Muội tiễn ta một đoạn nhé? Bất quá đưa đến bên kia núi Lạc Nhật thì muội phải trở về!”

Yến Tuân vừa dứt lời thì một cái bóng trắng chợt vụt qua trước mắt khiến hắn còn tưởng rằng mình gặp quỷ. Nhìn lại thì Sở Kiều đã không còn ở trước mắt, Yến Bắc vương có hơi sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì Sở Kiều đã sớm chạy tới chỗ đội ngũ ở đằng xa, leo tót lên một con ngựa cao ngất, sau khi chễm chệ ngồi trên lưng ngựa liền quay sang nói lớn với hắn: “Mau qua đây! Sao còn không đi, đã giờ nào rồi chứ? Còn lằng nhằng gì thế?”

Những binh lính khác cũng đưa mắt liếc nhìn Yến Tuân, vẻ mặt giống như đang nói: tám phần là điện hạ chưa có kinh nghiệm đánh trận, trong lòng sợ hãi không nỡ đi đây mà!

Trong thoáng chốc, Yến Tuân thật sự khóc không ra nước mắt.

“Cô nương! Cô nương cũng đi cùng chúng ta sao?” Đại đội rốt cuộc cũng xuất phát, các chiến sĩ hắc ưng quân quen Sở Kiều đều cười hỏi.

“Không, ta chỉ đưa các ngươi đến sau lưng núi Lạc Nhật mà thôi.”

“Nếu có cô nương theo thì thật tốt, thân thủ của cô nương rất lợi hại!” Một binh sĩ vẫn theo Yến Tuân từ thành Chân Hoàng đến tận đây thành thực nói.

“Đúng đúng, ngày đó ta cũng thấy, cô nương một mình có thể địch được hơn trăm hán tử. Đám người đó ai cũng cao to như núi, đấm một quyền thì ngay cả lão Lưu ta cũng đỡ không nổi, nhưng cô nương lại đánh cho bọn chúng nằm rạp hết, người còn không dính chút máu.”

“Sao cơ? Lợi hại như vậy?” Lính mới không rõ chân tướng mở to hai mắt.

“Chính xác, các ngươi không biết đâu, trận đánh đó, chậc, không phải chuyện đùa.”

Sở Kiều ngượng ngùng nói: “Ha ha, không lợi hại đến mức đó đâu, cũng thường thôi, thường thôi.”

“Nếu có cô nương đi theo thì thật tốt.” Các chiến sĩ lại một lần nữa đồng loạt thở dài.

Sở Kiều lập tức quay sang trông mong nhìn Yến Tuân, vẻ mặt kia tựa như muốn nói: Nghe thấy không? Nghe thấy không? Là quần chúng yêu cầu đấy!

“Đàng hoàng một chút cho ta! Chớ có nói nhảm nhiều như vậy!” Yến Tuân đen mặt tiến lên khiển trách, trực tiếp làm như không thấy ánh mắt của Sở Kiều, giống như đối thoại vừa rồi là đang khen thời tiết tốt hay bình phẩm món ngon vậy.

Chưa đến một canh giờ đại quân đã tiến vào mặt Tây của núi Lạc Nhật. Để đại đội đi trước, Yến Tuân cùng nhóm hộ vệ từ tốn dừng ngựa lại.

Nhìn bộ dạng đầu cúi gằm mà mắt đỏ ửng của Sở Kiều, Yến Tuân đành thở dài nhảy khỏi lưng ngựa, tiến lên ôm Sở Kiều vào lòng, dịu dàng nói: “Ta hứa với muội, nhất định sẽ chú ý thân thể, sẽ vô cùng cẩn thận, nếu tình hình chuyển xấu sẽ lập tức quay trở về, tuyệt không lỗ mãng liều mạng. Mười ngày sau nhất định sẽ không chút tổn thương trở lại gặp muội, bỏ sót điều nào sẽ tùy muội đánh chửi. Đừng như vậy nữa, muội cứ thế thì sao ta đành lòng đi được? A Sở mà ta yêu mến từ trước đến giờ luôn là người kiên cường nhất, là bằng hữu đáng tin nhất của ta, có đúng không nào?”

“Ừ.” Thiếu nữ tựa đầu lên ngực Yến Tuân, ủ rũ nói: “Huynh nói phải giữ lời.”

“Nhất định.” Yến Tuân son sắt hẹn thề: “Đại trượng phu xuất ngôn tứ mã nann truy, làm không được sẽ không đi bằng hai chân.”

“Được rồi, huynh đi đi.”

“Không được, vẫn còn một chuyện.” Yến Tuân đột nhiên nghiêm mặt nói: “Chuyện này rất quan trọng, muội phải nhớ cho kỹ.”

“Hửm?” Sở Kiều nhất thời ngẩng đầu lên, chớp mi hỏi: “Là chuyện gì?”

“Với tư cách là bằng hữu cùng nhau lớn lên, cùng nhau chiến đấu, ta có lời khuyến cáo thành khẩn, muội nhất định phải luôn nhớ kỹ.”

Sở Kiều nhíu mày, mẫn cảm nghe ra được chút mùi vị âm mưu, nghi ngờ nói: “Huynh rốt cuộc muốn nói gì?”

“Làm người phải thẳng thắn một chút cho ta!” Yến Tuân quát một câu rồi đột nhiên cúi xuống ngậm lấy môi Sở Kiều.

Hơi thở bá đạo nhất thời xâm nhập, nam nhân đỡ gáy thiếu nữ, mạnh mẽ đẩy răng nàng ra thuận thế đưa đầu lưỡi vào. Trong nháy mắt hắn đã đột phá phòng tuyến yếu ớt của thiếu nữ, khiến nàng trở tay không kịp, hơi thở rối loạn, trước ngực phập phồng kịch liệt. Trên đồng tuyết mênh mông trắng toát, Bắc Yến vương không chút xấu hổ cho Sở đại nhân của tổng cục tham mưu một cái hôn sâu ngay trước mắt nhìn của hơn trăm hộ vệ.

Mãi đến khi thấy người trong lòng sắp ngạt thở, Yến Tuân mới thả Sở Kiều ra. Nhìn thiếu nữ mặt đỏ tới mang tai như tên trộm vừa bị bắt quả tang, Yến Tuân nhất thời bật cười ha hả, cao giọng nói: “Ngại cái gì chứ? Cả Bắc Yến đều là của ta.”

Sở Kiều nhất thời quẫn bách, mặt đỏ bừng hét lớn: “Huynh! Đồ vô lại này! Sự thanh bạch của ta đều bị huynh hủy hết rồi.”

Yến Tuân ôm eo Sở Kiều, khóe mắt lộ ý cười, trêu nàng: “Ta nói này A Sở, chẳng lẽ muội còn không biết là ngay từ ngày muội theo ta vào cung Thịnh Kim thì muội đã vẫy tay chào từ biệt hai chữ ‘thanh bạch’ này rồi.”

“Vô lại!” Sở Kiều cãi không lại chỉ có thể mắng hai tiếng.

Nhìn thấy đám A Tinh còn đang cười cười nhìn mình thì càng thêm tức giận, Sở Kiều chỉ vào bọn họ, quát lên: “Không được cười! Cũng không được phép kể lại cho người khác nghe! Bằng không ta đánh! Cả ngươi, ngươi, tên đang cười lộ hết cả răng kia là ai? Ngươi tên gì? Thuộc đội của ai? Vẫn còn cười? Ta đang nói ngươi đấy!”

“A Sở! Chớ có đánh trống lảng!” Yến Tuân nghiêm nghị kéo nàng lại, “Muội làm người phải thẳng thắn một chút, rõ ràng là lo ta ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao còn phải nói nhiều như vậy, còn ra vẻ chính nghĩa khuyên nhủ nữa chứ, ta thấy muội mới thật đáng đánh đòn.”

“Này này!” Sở Kiều càng lúc càng quẫn bách, mặt đỏ đến sắp bật máu, “Họ Yến kia, đã lâu rồi ta không chỉnh sửa huynh có đúng không? Còn muốn đánh ta? Huynh đánh thắng được ta sao?”

Yến Tuân nhướng mày, “Nhường muội một chút thì muội thật cho là mình vô địch thiên hạ rồi?”

“Giỏi lắm, qua cầu rồi rút ván à? Không phục thì chúng ta tỷ thí một trận!”

Yến Tuân nhất thời cười to, “A Sở, muội không nỡ xa ta nên mới cố ý mè nheo kéo dài thời gian không cho ta đi, có đúng không?”

Sở Kiều trợn mắt, đùng đùng hét lên: “Ai không nỡ xa huynh! Mau cút! Nhìn thấy huynh nhiều chút ta liền thấy phiền!”

“Ta đi thật đấy?”

“Cút cút, ai muốn nhìn mặt huynh.”

“Chớ hối hận đấy!”

“Có quỷ mới hối hận!”

“Ta đi rồi không được lén lút khóc thầm đấy!”

“Huynh rốt cuộc có đi hay không, nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì!”

“Ha ha!” Yến Tuân phi thân lên ngựa, lớn giọng cười nói: “A Sở, ta đi đây, mười ngày sau, ở bình nguyên Mẫn Lan chờ ta chiến thắng trở về!”

“Hây!”

Hơn trăm kỵ mã đồng loạt thúc ngựa rời đi, vó ngựa hất tuyết bay mịt mù, chiến ưng chao lượn trên không trung, xa xa có tiếng gió hú ào ạt. Ánh nắng vàng rực chiếu lên bóng lưng của các chiến sĩ, cảnh sắc như tranh vẽ. Chỉ một lát sau, đoàn người chỉ còn lại bóng ảnh mơ hồ trên đồng tuyết mênh mông.

Sở Kiều đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng của Yến Tuân, nhu tình dâng lên cuồn cuộn. Nàng im lặng chắp tay trước ngực, chậm rãi nhắm hai mắt lại, thành khẩn thì thầm: “Thần linh vạn năng, xin hãy phù hộ cho người con yêu, phù hộ chàng mọi sự thuận buồm xuôi gió, có thể bình an trở về.”

…………………………………………………………………………………….

Ngày 18 tháng 10, hành động liều mạng của Yến Tuân đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc ngoài dự liệu. Hắn mang đội tiên phong của binh đoàn số 1 đến tụ hợp với quân của Ô Đạo Nhai tại huyện Lãm Tước, sau đó dẫn dắt hai mươi vạn đại quân trực tiếp tấn công Mỹ Lâm Quan ở phía Bắc của Bắc Yến.

Cho dù nhiều năm sau, mọi người đều truyền miệng sự anh dũng cùng phương pháp tác chiến của Tú Lệ vương, nhưng cũng không ai quên được thế trận xuất chúng của Yến Tuân trong trận chiến đó. Trong khi trăm vạn đại quân vũ trang tận răng của Đại Hạ đang dần tiếp cận ở phía Đông, hắn lại dẫn dắt tinh binh chủ lực đánh thẳng vào biên thành khó công nhưng ít ỏi quân Hạ canh giữ kia, nước đi này trên binh pháp chính là sự mạo hiểm không thể tưởng tượng. Thế nhưng, cũng chính nhờ hành động này của hắn đã cứu vãn được cục diện của Bắc Yến trong công cuộc Bắc phạt của Đại Hạ, đã xoay chiều thế bị kềm ở hai đầu của Bắc Yến, tiêu diệt yếu tố bất ổn ở phía Bắc, thậm chí còn gián tiếp cứu vãn vận mệnh của cả cao nguyên Bắc Yến.

Thời điểm đại quân Bắc Yến dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đột nhiên xuất hiện ở trước Mỹ Lâm Quan, người trong thành còn cho rằng là viện binh đến từ Đại Hạ, nguy cơ sắp được giải trừ nên thậm chí còn không nổi còi báo động. Có thể tưởng tượng được, khi quân Hạ nhận ra sự thật, đã có vẻ mặt đặc sắc đến cỡ nào.

Lịch sử ghi lại, không thể không thừa nhận, Yến Tuân có thể vượt qua mọi khó khăn ở hoàng thành trong suốt tám năm, cuối cùng đập tan phòng tuyến dẫn binh chạy về Bắc Yến, cho tới việc hắn lập nên cơ nghiệp sau này, quả thật không phải là may mắn hay tình cờ. Vô luận là ở mặt chính trị hay quân sự, Yến Tuân thật sự chính là một thiên tài. Nam nhân này có trí tưởng tượng vượt xa mọi hiện thực, mà hắn lại có can đảm hiện thực hóa những suy nghĩ đó. Hơn nữa, hắn còn có ý chí cùng sự chịu đựng bền bỉ không ai sánh bằng, tựa hồ như tất cả ưu điểm mà một vị quân vương cần có đều tụ tập ở trên người hắn. Thêm vào đó, cũng chính là điều quan trọng nhất, hắn có một sự căm ghét thù hận không gì sánh nổi đối với kẻ nắm quyền đương nhiệm. Điểm hắn còn thiếu hiện tại, có lẽ chính là dã tâm thâu tóm thiên hạ. Thế nhưng, tin rằng trong tương lai, điểm này cũng sẽ dần dần lộ rõ.

Sau trận mở màn ngày đó, một nhân vật vĩ đại đã ra đời, hắn được tất cả người trên đại lục dõi mắt nhìn theo, chiến tích huy hoàng của hắn được đời sau ca tụng đến tận giờ.

Truyền kỳ thời loạn đã chậm rãi được khởi đầu như thế…