Tầm Hung Sách

Quyển 7 - Chương 12: Địa thượng phần (11)

Thẩm Chính Nghĩa vừa tò mò vừa hoài nghi với chuyện mà Tư Mã Lương Nhân sắp nói với mình. Nhưng sau khi Tư Mã Lương Nhân nói hết những chuyện đã xảy ra ở lò gạch trên núi Cửu Đầu, Thẩm Chính Nghĩa nắm chặt cổ tay mình, nói không nên lời.

“….Ngươi chắc chắn?” Hắn nửa tin nửa ngờ, vì sự thật trong đó quả thực khiến người ta phải giật mình.

Tư Mã Lương Nhân chậm rãi gật đầu. Thư của Ưng Bối Xá, Thiếu Ý Minh và Điển Khổ tập hợp lại một chỗ, đã chắp vá ra được chân tướng coi như hoàn chỉnh.

Nói chân tướng cũng không thích hợp….Trong chuyện này không có chân tướng gì cả, có cũng chỉ là các loại âm mưu ẩn giấu được nguỵ trang mà thôi.

“Nhưng Lỗ Vương hắn…” Thẩm Chính Nghĩa gian nan nói, “Hắn tại sao…”

“Ta không biết.” Tư Mã Lương Nhân thản nhiên nói, “Hơn nữa ta cảm thấy, hiện tại so với việc tìm tòi nghiên cứu tại sao hắn làm như vậy, chi bằng trước hết đảm bảo hắn sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy.”

Ông biết Thẩm Chính Nghĩa là tân quan, chính là vì tân quan, một khoang nhiệt huyết còn chưa lạnh, ông mới dám mạo hiểm nói với Thẩm Chính Nghĩa chuyện này.

Thay đổi một người khác, ông chắc chắn không dám đi nước cờ này.

Cái gọi là “chân tướng” mà Tư Mã Lương Nhân nói cho Thẩm Chính Nghĩa chỉ là một phần chân tướng hữu hạn. Ông không thể nói hết tất cả với Thẩm Chính Nghĩa, vụ việc ghê tởm năm đó, thế nhưng có đương kim thiên tử tham dự. Đương kim thiên tử thậm chí không tự mình đến Thần Ưng Doanh, nhưng hắn ngầm vận chuyển tiền tài cho lão Lỗ Vương, là nguyên nhân chủ yếu lão Lỗ Vương có thể xây dựng lên một Thần Ưng Doanh thứ hai.

Mà cũng chính từ Thần Ưng Doanh thứ hai, mới cho ra một nhân vật như Văn Huyền Chu.

“Sự tình trọng đại, đã liên luỵ đến hoàng thân, ta…”

Thẩm Chính Nghĩa đang định nói tiếp, Tư Mã Lương Nhân đã ôn hoà cắt ngang.

“Nếu không thể quyết đoán, Thẩm đại nhân sao không thử hỏi tiên sinh của ngài một câu?”

Thẩm Chính Nghĩa sửng sốt: “Ngươi quen hắn?”

“Ta không biết hắn, nhưng đã được nghe đến hắn.” Tư Mã Lương Nhân bình tĩnh nói, “Vị tiên sinh đó có thể cho ngươi lời khuyên.”

“Không thể.” Thẩm Chính Nghĩa quả quyết cự tuyệt, “Đây là hoàng gia đại sự, nếu tuỳ tiện lôi kéo thầy vào việc này, cực kỳ không ổn.”

Tư Mã Lương Nhân chậm rãi gật đầu: “Chính xác….Tiên sinh hiện tại ở đâu? Có tiện liên lạc với hắn hay không?”

“Tiên sinh ở ngay trong thư viện. Ngươi không cần nhiều lời, chuyện này quả thật trọng đại, nhưng ta biết nên làm như thế nào.” Thẩm Chính Nghĩa đứng dậy nói, “Hiện tại chỉ là lời nói một phía của ngươi, ta vẫn nên lên núi Cửu Đầu xem thử, sau đó sẽ tự mình đến gặp Lỗ Vương.”

“Thẩm đại nhân nói chí phải”, Tư Mã Lương Nhân cung kính nói,”Là ta suy nghĩ không chu toàn.”

“Tư Mã đại hiệp trở về đi, cho dù lời ngươi nói có bao nhiêu phần thật giả,chỉ sợ những ngày gần đây Bồng Dương sẽ không còn an bình nữa.” Thẩm Chính Nghĩa nói, “Đa tạ ngươi.”

Tư Mã Lương Nhân tỏ vẻ mình phải nghỉ ngơi một chút, uống xong chén trà trước mắt sẽ đi, Thẩm Chính Nghĩa thoáng do dự, sai người lưu lại hầu hạ, vội vàng rời khỏi.

Thấy hắn đi rồi, Tư Mã Lương Nhân liền hỏi người hầu nhà vệ sinh ở đâu. Gia đinh kia bị ông qua mặt, ngây ngốc đứng ở trong phòng chờ ông, không đi cùng. Tư Mã Lương Nhân đi đến chỗ yên ắng, huýt sáo.

Một lát sau, một con ưng lớn từ không trung hạ xuống, đáp trên cánh tay ông.

Rất nhanh, con ưng này sẽ bay trở về phân xá của Ưng Bối Xá ở Bồng Dương, nhóm thám tử phân xá trông thấy ký hiệu trên thùng thư, sẽ lập tức gỡ thùng thư xuống, đổi đến trên thân một con ưng khác. Con ưng thứ hai này sẽ mang theo bức thư, bay qua bảy thành trì,cuối cùng dừng lại ở thư viện mà Thẩm Chính Nghĩa từng theo học.

Tư Mã Lương Nhân từ lúc nhận uỷ thác của triều đình, liền biết nếu xử lý chuyện này không tốt, cả nhà mình có thể sẽ biến mất trên giang hồ. Cũng bởi vậy ông luôn tự hỏi các loại biện pháp có thể tránh khỏi mối nguy hại này. Cách có rất nhiều, mà theo những chuyện mình biết càng ngày càng nhiều, cách đã có dùng được hay không, cách mới lại hiện ra.

Đối mặt với ông không phải một người giang hồ, không phải bang phái giang hồ, mà là lực lượng cường đại ông căn bản không cách nào đối kháng.

Cân nhắc mãi, thậm chí tóc cũng bạc đi nhiều, Tư Mã Lương Nhân quyết định lựa chọn thế thoả hiệp, mà không phải chống cự.

Bức thư này ông đã viết xong từ lâu, chỉ chờ đào ra được từ miệng Thẩm Chính Nghĩa nơi ở của vị tiên sinh kia. Vị tiên sinh kia học trò khắp thiên hạ,trong triều đình cũng có không ít người là đệ tử của hắn. Tư Mã Lương Nhân ở trong thư lấy một phương thức cực kỳ khó hiểu chôn dấu mật mã, cách giải mật mã dựa vào một bài phú mà vị tiên sinh kia sáng tác trước đó.

Đây là mật mã chỉ có vị tiên sinh đó mới xem hiểu.

Trong mật mã cất giấu tin tức, chính là việc đương kim thiên tử năm đó bí mật tham dự xây dựng Thần Ưng Doanh.

Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, vị tiên sinh kia cho dù không mấy rõ ràng, nhưng chắc chắn từng nghe thấy. Một việc sai lầm năm đó lại liên luỵ đến hoàng đế, mà hiện nay hoàng đế vì muốn phá huỷ chứng cớ, có thể sẽ hạ sát thủ với những người biết chuyện – chuyện này tuyệt đối không bình thường.

Tư Mã Lương Nhân chỉ có một gia đình, cộng thêm một Ưng Bối Xá. Thiếu Ý Minh là đại bang phái giang hồ, Kiệt Tử Lâu lại cất giấu điển tịch trong thiên hạ, loại chuyện phức tạp có liên quan tới triều đình này, ông thực sự không muốn bọn họ bị liên luỵ.

Bởi vậy cũng chỉ có thể cậy nhờ vị tiên sinh kia. Chính hắn, đệ tử của hắn, và người đọc sách trải rộng khắp thiên hạ, ngòi bút của họ, đều là binh khí.

Tư Mã Lương Nhân không chắc chắn bước đi này của mình có ổn hay không. Nhưng cách tốt hơn,hiện tại thực sự không nghĩ ra được.

Ông nhìn con ưng biến mất vào trong màn đêm, xoay người vòng qua đình viện đi ra ngoài.

Đi đến cửa chính, chợt nghe bên ngoài có vài tiếng kêu “Vương gia”.

Tư Mã Lương Nhân trong lòng khẽ động, vội vàng bước nhanh ra ngoài.

Lỗ Vương cùng một đội thị tùng cưỡi ngựa đứng ở mặt đường, đang kinh ngạc nhìn Tư Mã Lương Nhân.

“Vương gia.” Tư Mã Lương Nhân hành lễ với hắn.

Lỗ Vương lòng tràn đầy nghi hoặc: “Sao ngươi lại ở đây? Thẩm Chính Nghĩa đâu?”

“Thẩm đại nhân đã xuất phát lên núi Cửu Đầu.” Tư Mã Lương Nhân đáp.

Lỗ Vương nghe vậy lập tức quay đầu ngựa: “Đi, lên núi Cửu Đầu!”

“Vương gia dừng bước!” Tư Mã Lương Nhân cao giọng nói: “Hiện tại lên núi Cửu Đầu, chi bằng ở trong phủ chờ một lát đã.”

“Vì sao?” Lỗ Vương quay đầu lại nhìn chằm chằm Tư Mã Lương Nhân.

“Những chuyện xảy ra trên núi Cửu Đầu, ta đã rõ ràng rành mạch, cẩn thận bẩm báo với Thầm đại nhân.” Tư Mã Lương Nhân cười nói, “Còn có một phần không thể hoặc không tiện nói rõ, chỉ e vương gia phải chính mình nói với Thẩm đại nhân.”

Lỗ Vương ngón tay siết chặt, gắt gao trừng Tư Mã Lương Nhân, nhưng nói không nên lời.

Thị vệ bên cạnh cũng mờ mịt. Bọn họ thấy Lỗ Vương xuống ngựa, được Tư Mã Lương Nhân đưa vào cổng lớn quan phủ, vẻ nôn nóng trên mặt, đã được thay bằng sầu lo và tĩnh mịch nặng nề.

“Ngươi đi trước ta một bước.”

Sau khi nghe xong lời nói của Tư Mã Lương Nhân, Lỗ Vương hít sâu một hơi.

“Bắt đầu từ khi nào?” Hắn quay đầu hỏi Tư Mã Lương Nhân.

Tư Mã Lương Nhân cũng không giấu diếm, cúi đầu nói: “Vương gia thân thể vàng ngọc, cực kỳ quan trọng, lại đang ở Bồng Dương, Tư Mã thế gia nhiều thêm vài phần chú ý với ngươi là điều cực kỳ bình thường. Nhưng bắt đầu từ khi nào chú ý tới ngươi và Thần Ưng Doanh có liên quan, mới trong khoảng thời gian gần đây mà thôi.”

“Tại sao lại nghĩ đến trên người ta?” Lỗ Vương hỏi, “Ngươi đoán không sai, ta quả thật muốn xây dựng lại Thần Ưng Doanh, nhưng chuyện này cực kỳ cơ mật, mỗi một bước nhìn qua đều không liên quan gì tới ta.”

“Nhưng, ngươi có một Văn Huyền Chu.” Tư Mã Lương Nhân hành lễ với hắn, dứt khoát ngồi đối diện với hắn. Giữa hai người cách một cái sảnh, thanh âm quanh quẩn trong không gian rộng mở. “Văn Huyền Chu cực kỳ có hứng thú với đương gia Trì Dạ Bạch của Ưng Bối Xá. Khi y làm việc cho ngươi…Không đúng, nói như vậy không chính xác. Hẳn là nói, khi y làm chuyện hợp ý mình, sẽ nhân tiện giúp Vương gia ngươi làm mấy chuyện nhỏ không đáng kể. Mà những chuyện đó, phân chia ra mà nói, sẽ khiến người ta cảm thấy Văn Huyền Chu cực kỳ quái dị, nhưng chỉ cần móc nối với ngươi, hết thảy liền lập tức rành mạch.”

Lỗ Vương không nói gì nữa, con mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ gì.

Hắn đại khái đoán được Văn Huyền Chu là nguyên nhân chủ yếu khiến mình bị bại lộ, nhưng hắn không thể ngờ, gợi ý Tư Mã Lương Nhân điều tra Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, lại chính là triều đình.

Xây dựng lại Thần Ưng Doanh phải gạt đương kim thiên tử, đó là vì ra quyết định thủ tiêu Thần Ưng Doanh chính là tiên hoàng, mà Thần Ưng Doanh một khi được xây dựng lại, số tiền năm đó thần bí biến mất chắc chắn sẽ được nhắc tới. Nhắc tới số tiền kia, sẽ truy tra hướng đi tiền tài sau lưng Thần Ưng Doanh, tất nhiên lúc ấy một vị chân long hoàng tử sẽ bại lộ ra.

Lỗ Vương thở dài một hơi, suy sụp ngồi trên ghế.

Một khi bị triều đình biết, cả kế hoạch của hắn đều sụp đổ.

“Tư Mã Lương Nhân….” Hắn thong thả mở miệng, hai mắt nhìn chăm chú vào hư không, “Có vài vấn đề, ta muốn nghe suy nghĩ của ngươi.”

“Vương gia cứ nói.”

“Quốc bất quốc, vương bất vương, vi thần giả như hà tự xử?” Lỗ Vương nói từng chữ. (Tạm dịch:Nước không ra nước, vua không ra vua, kẻ bầy tôi phải làm thế nào?)

Tư Mã Lương Nhân sửng sốt, nhất thời vực dậy toàn bộ tinh thần.

Ông không lập tức trả lời, mà vẫn duy trì trầm mặc xác đáng, liếc nhìn Lỗ Vương.

Nhưng Lỗ Vương không lên tiếng nữa, tựa hồ cũng không muốn bổ sung thêm gì cho vấn đề này, ánh mắt khẽ đảo, dừng lại trên người Tư Mã Lương Nhân.

“Vương gia, tại hạ rời xa triều đinh đã lâu.”Tư Mã Lương Nhân cười nói, “Vấn đề này quá lớn, ta không phải triều thần, sao có thể trả lời?”

“Ngươi tuỳ tiện nói. Thần thông quảng đại như vậy, ta không dám trách ngươi.” Lỗ Vương cũng cười khẽ.

Tư Mã Lương Nhân trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc mở miệng.

“Vương gia hỏi ta, ta tuỳ tiện nói hai câu vậy. Có chỗ nào không đúng, còn xin vương gia phê bình.” Ông thấp giọng nói, “Quốc bất quốc, vương gia là chỉ liên tiếp loạn trong giặc ngoài, mà triều đình vô lực trấn áp, chỉ có thể không ngừng cầu hoà. Vương bất vương….Vương gia là chỉ các đại thần trong triều ai nấy ngồi không ăn bám, thần không giống thần, càng không thể phụ tá hoàng thượng.”

Lỗ Vương cười lạnh. Tư Mã Lương Nhân không dám nói hoàng đế không tốt, ngược lại nhắc tới các đại thần, tâm tư cẩn thận dè dặt như vậy vào trong lỗ tai hắn, lại nhớ đến Tư Mã Lương Nhân ở sau lưng mình tra xét đủ mọi chuyện, hắn cảm thấy cực kỳ buồn cười.

“Nhưng vương gia, ngươi chỉ thấy quốc bất quốc, nhưng không nhận ra nguyên nhân sở dĩ quốc bất quốc. Ngươi cho rằng vương bất vương, nhưng không rõ căn nguyên Vương bất vương.”

“Nguyên nhân gì? Căn nguyên gì?” Lỗ Vương hỏi.

“Chúng ta không nói triều đình, nói đến những chuyện bên cạnh ngươi đi.” Tư Mã Lương Nhân mỉm cười nói, “Ta phá án nhiều năm, từng gặp rất nhiều phạm nhân,cũng gặp qua rất rất nhiều người bị hại. Con người ta một khi đã có du͙© vọиɠ không thích hợp, người có dụng tâm kín đáo sẽ đặc biệt dễ dàng nhân lúc mà vào, một đêm phất lên đều có thể trở thành một đêm chết bất đắc kỳ tử. Nhưng chưa đến lúc cuối cùng, con người sẽ không hiểu được. Ngươi cho rằng mình kiềm chế người khác, thực tế là bị người khác kiềm chế, chỉ cần có người đọc hiểu được du͙© vọиɠ của ngươi, nếu hắn có năng lực thoả mãn ngươi, hắn có thể dễ dàng khống chế ngươi.”

Lỗ Vương vẻ mặt âm trầm, không nói được một lời.

“Ta nói chính là tình tiết vụ án.” Tư Mã Lương Nhân nhẹ nhàng nói, “Căn nguyên của việc truy tìm cái ác, là tìm đến điểm xuất phát của du͙© vọиɠ. Đây không phải tìm một hai tên hung thủ, mà là cách phát hiện tất cả ngọn nguồn tội ác. Du͙© vọиɠ không đúng, xúc động bùng nổ, chấp niệm với vật bên ngoài, đem xung đột đơn giản hiểu lầm thành cừu hận, ác ý cứ như vậy tích luỹ và dần biến chất. Ác ý là một thứ rất kỳ lạ,nó một khi đã sinh ra sẽ không thể biến mất, cho dù có nhiều thêm bao nhiêu thiện ý đi nữa, ảnh hưởng mà ác ý mang lại vĩnh viễn không thể loại bỏ. Ác ý chỉ biết dẫn phát ác ý lớn hơn nữa, chúng nó sẽ càng ngày càng nhiều, tích luỹ càng lúc càng lớn, giống như quả cầu tuyết, tự mình lăn xuống, nhưng vẫn ảnh hưởng đến xung quanh…”

Lỗ Vương rốt cuộc lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Cái đó và vấn đề ta hỏi ngươi có liên quan gì?”

“Vương gia hỏi ta vi thần giả như hà tự xử, ta không hiểu.” Tư Mã Lương Nhân bình tĩnh nói, “Nhưng quốc bất quốc cũng tốt, vương bất vương cũng thế, Vương gia trông thấy chính là kết quả, nhưng không thể thấy quá trình dẫn đến kết quả. Ngươi rời xa triều đình nhiều năm, không giao lưu với đương kim thiên tử. Ngươi thấy là một hoàng thượng suy nhược, hoàng thượng nhìn thấy lại giống như vương gia, rất nhiều người như hổ rình mồi.”

“…Ta không có ác ý với hắn.Thứ du͙© vọиɠ không thích hợp ngươi nói, ta cũng không có. Ta chưa từng muốn xưng vương, chỉ muốn vì nước vì dân làm ít chuyện.” Lỗ Vương phản bác nói, “Ta hiểu được ý cửa ngươi, nhưng ta tuyệt đối không có ác ý với hắn.”

Tư Mã Lương Nhân cười nói: “Vương gia có ác ý hay không, tại hạ không dám phỏng đoán. Nhưng trong lòng vương gia rõ ràng, hoàng đế đối với vương gia là có.”

Lỗ Vương không khỏi sửng sốt.

“Vương gia hỏi ta vi thần giả như hà tự xử, ta không hiểu. Nhưng ta biết thái độ làm người nên như thế nào.” Tư Mã Lương Nhân chậm rãi nói, “Người mà đáy lòng hoàn toàn trong sáng, trước nay đều không tồn tại trên đời này. Ác ý và thiện ý sống chung với nhau, nhưng một người nếu có thể khống chế ác ý của nội tâm, hắn sẽ không trở thành kẻ ác chúng ta tìm kiếm.”

Lỗ Vương nhắm mắt không nói.

Hắn đối với cái người cao cao trên thượng vị kia….quả thật không thể nói là hoàn toàn không có ác ý, tỷ như hắn vẫn luôn không thể tha thứ năm đó khi phụ thân mình bị hạ thấp và trừng phạt, người kia lại đứng ở phe đối lập với phụ thân.

Hắn suy nghĩ hồi lâu, lúc mở mắt ra trông thấy một con côn trùng từ trong đình viện bay đến, nhào vào ngọn nến. Hắn vung ngón tay,búng con côn trùng kia đi.

“Nhưng vị ở trên kia sẽ không gϊếŧ ta, ngay cả khi biết ta cố ý gạt hắn xây dựng lại Thần Ưng Doanh.”

Lỗ Vương khôi phục bình tĩnh, “Hiện tại loạn trong giặc ngoài trùng trùng, phe phái trong triều mọc lên như nấm, ta có mối liên hệ chặt chẽ với nòng cốt của vài phe phái, nếu hắn gϊếŧ ta, chỉ sợ kết cấu trong triều lập tức sẽ thay đổi. Hiện tại quan trọng nhất là duy trì cân bằng, hắn không ngốc.”

Tư Mã Lương Nhân gật đầu, hiển nhiên rất đồng ý với lời nói của Lỗ Vương.

“Đúng vậy, cân bằng quan trọng nhất.” Ông cười nói, “Nhưng chuyện này, chung quy phải có người đứng ra gánh trách nhiệm.”

“Văn Huyền Chu đi.” Lỗ Vương dứt khoát đáp, “Đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu y là được.”

Một cuộc hội thoại nói tới đây, Tư Mã Lương Nhân đã sớm đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Bức thư được mang đi kia có thể liên hợp kẻ sĩ trong thiên hạ, đó là dùng cho cán cân của đương kim thiên tử, mà ban nãy trong cuộc hội thoại của hai người, là kế sách tạm thời bảo vệ người nhà và Ưng Bối Xá dưới tay thuộc hạ của Lỗ Vương.

Lỗ Vương muốn để Văn Huyền Chu làm người chịu tội thay, vậy thì dùng Văn Huyền Chu. Lỗ Vương chính miệng nói,”tất cả mọi việc” đều do Văn Huyền Chu làm. Như vậy ở giữa sẽ không có Thiếu Ý Minh, không có Kiệt Tử Lâu, cũng sẽ không có Ưng Bối Xá và Tư Mã Phượng.

Tư Mã Lương Nhân thở phào một hơi. Ông không muốn giành lấy công trạng cho bất kỳ ai, chỉ hy vọng mọi người có thể bình an.

…Vẫn nên thoái ẩn sơn lâm đi. Ông nghĩ thầm. Đợi đón được phu nhân về,sẽ lén lút thoái ẩn. Nghe nói Kiệt Tử Lâu là nơi địa linh nhân kiệt non xanh nước biếc, thích hợp ở lâu dài, thích hợp dưỡng lão.

Bởi vì những lời này của Lỗ Vương, Văn Huyền Chu bị nhốt trong đại lao của Bồng Dương, phải hơn nửa năm có thừa.

Chuyện về Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, Tư Mã Lương Nhân đã báo cáo lên triều đình, nhưng không nhắc tới Lỗ Vương. Lỗ Vương vẫn duy trì trầm mặc, không báo lên triều đình chuyện này ngoại trừ Tư Mã thế gia, còn có vài bang phái giang hồ khác cũng biết đến nội tình.

Văn Huyền Chu trở thành nhân vật quan trọng nhất được ghi chép trong hồ sơ về việc đẩy mạnh xây dựng lại Thần Ưng Doanh, y không phải tiên sinh của Thế tử Lỗ Vương, mà là một mầm tai hoạ may mắn thoát khỏi Thần Ưng Doanh năm đó. Mà trên lệnh hành hình y, lại viết do y bày ra việc làm sập lò gạch trên núi Cửu Đầu.

Trương Tùng Bách và Ban Mục chưa chạy được bao xa đã bị bộ khoái của Bồng Dương lùng bắt lại. Tên của ba người đều viết trên cùng một tờ giấy, dán khắp phố lớn ngõ nhỏ thành Bồng Dương.

Văn Huyền Chu ở trong lao rất thản nhiên. Vết thương trên vai y vẫn chưa được xử lý, cả người sốt cao, tứ chi bủn rủn vô lực, một thân võ công cũng không cách nào sử dụng được. Cuối cùng vẫn do quan phủ mời thầy thuốc tới, giữ mạng cho y. Tội của y lớn như vậy, thiên tử không thể để y tuỳ tiện chết trong lao,hành hình trên pháp trường là phương pháp tốt nhất gϊếŧ gà doạ khỉ.

Nha sai trong lao đi qua cửa nhà giam, đẩy mạnh tới một cái mâm, trên mâm có một bát cơm lớn cùng hai đĩa đồ ăn. Cơm vừa nấu xong vẫn còn nóng hôi hổi, từng hạt gạo trắng ngằn tròn đầy. Nửa con gà béo ngậy cùng một bát thịt ba chỉ được bày lên đĩa, còn có một bầu rượu.

Đây là bữa ăn cuối cùng của tù nhân trước khi bị hành hình.

Văn Huyền Chu nghe thấy phía sau nha sai còn có tiếng bước chân, chậm rãi ngồi xuống trên chiếc chiếu rách.

Nửa năm không thấy, Lỗ Vương cả người đều tiều tuỵ đi nhiều.

“Bác Lương đâu?” Văn Huyền Chu nghẹn giọng hỏi hắn,”Bị đưa đi phải không?”

Lỗ Vương đôi môi run rẩy, chậm rãi lắc đầu: “Đừng nói nữa.”

“Chưa đến nửa năm,con trai Khánh Vương đã bị gϊếŧ?” Văn Huyền Chu khàn khàn nở nụ cười, “Bác Lương bị mang qua đó, Vương phi còn có thể sống? Đó là máu thịt của nàng.”

Lỗ Vương không đáp lại y, tuỳ tay chỉ vào mâm cơm trên đất, “Ngươi ta quen biết nhiều năm, ta cuối cùng đến đưa tiễn ngươi.”

Hắn không dám trả lời, Văn Huyền Chu liền biết hết thảy như y sở liệu.

“Đáng tiếc.” Văn Huyền Chu rung đùi đắc ý.

Bác Lương là đệ tử cuối cùng của y, nhưng y dạy chính là tứ thư ngũ kinh, không có nội dung gì khác người. Văn Huyền Chu cảm thấy đáng tiếc. Lỗ Vương muốn xây dựng lại Thần Ưng Doanh, y rất vui, thậm chí so với bản thân Lỗ Vương còn muốn vui vẻ hơn nhiều.Bởi vì vui, cho nên quyết định không hại con trai nhỏ của Lỗ Vương, chân chính làm một tiên sinh dạy học.

Ai ngờ đứa bé kia lại có kết cục như vậy.

“Nếu đưa tiễn ta, vậy cùng ta uống một chén đi.” Văn Huyền Chu nói.

Lỗ Vương cũng định uống rượu với y, bên cạnh bầu rượu đặt hai cái chén sứ trắng, tròn vo bóng loáng, cơ hồ là thứ xinh đẹp nhất trong phòng giam này.

Văn Huyền Chu nhìn Lỗ Vương ngồi trên chiếu y như mình, giống như nơi đây không phải đại lao, mà là nhà thuỷ tạ của Lỗ Vương phủ. Tiếng nhạc tiếng đàn quanh quẩn trong đỉnh, không từng dừng lại. Bác Lương ở trong lòng Vương phi giãy dụa, muốn nếm thử thứ trong chén của phụ thân, bị Vương phi không nhẹ không nặng đánh mông vài cái.

Văn Huyền Chu nghĩ tới chuyện cũ, bưng chén rượu đã được rót đầy lên.

Lỗ Vương nói gì y không chú ý nghe, bởi vì y còn đang suy nghĩ một việc – có nên gϊếŧ Lỗ Vương hay không?

Y luôn tuỳ thân mang theo độc dược. Lượng độc dược này rất ít, được bao tròn bởi sáp, chỉ lớn bằng nửa móng tay út. Viên thuốc được giấu trong răng của y, chiếc răng đó trước kia bị người đánh rụng, sau khi y được thuốc kia, liền vẫn giấu nó ở bên trong, để đề phòng bất kỳ tình huống nào.

Văn Huyền Chu cảm thấy được, cuộc sống của mình đã không do chính y lựa chọn, ít nhất ở cái chết, y phải làm chủ.

Trong lớp sáp, là một lượng cực nhỏ thuốc bột Tam Tấc Xà.

Lớp sáp y đã mở ra. Thuốc bột ở đầu ngón tay y, chỉ cần dính nước là có thể hoà tan trong rượu.

Lỗ Vương hồn nhiên không biết, chỉ nâng chén với y. Thấy y bất động, nghĩ rằng y đang trách mình, sau một lúc do dự cuối cùng mở miệng nói: “Ta cũng có rất nhiều bất đắc dĩ, mong rằng ngươi….đừng trách ta.”

Văn Huyền Chu không nói một lời, khoé miệng mỉm cười.

“Không trách ngươi, làm sao dám trách ngươi.”

Y cầm chén rượu kia lên, khẽ cau mày, dò xét một lát. Lỗ Vương không biết y làm sao vậy, vẻ mặt nghi hoặc.

Lập tức liền thấy đầu ngón tay của Văn Huyền Chu chạm nhẹ lên mặt rượu, rồi cẩn thận ngửi ngón tay của mình.

Văn Huyền Chu đưa chén của mình cho Lỗ Vương: “Đổi uống đi, ta muốn chết tử tế.”

Lỗ Vương trên mặt xẹt qua tức giận, vươn tay đoạt lấy chén rượu kia: “Ta thành tâm mà đến, ngươi không khỏi quá phận!”

Hắn ngửa đầu một hơi uống cạn.

Khi đặt chén xuống,Lỗ Vương trông thấy Văn Huyền Chu đang liếʍ ngón tay ban nãy chạm vào rượu.

“Ta cũng có rất nhiều bất đắc dĩ.” Văn Huyền Chu cười nói, “Cũng hy vọng ngươi đùng trách ta.”

Lỗ Vương còn chưa nghe xong những lời này, lại cảm thấy trong bụng như nổi lên ngọn lửa, kêu thảm thiết một tiếng, ngã quỵ trên đất.

“Văn Huyền Chu gϊếŧ Lỗ vương?” A Tứ đang bay qua đầu tường, nghe vậy chấn động, lúc quay đầu lại suýt nữa rơi xuống dưới.

“Là cũng Lỗ Vương đồng quy vu tận đi?” Biên Cương ở bên cạnh ăn hạt thông, nhân tiện sửa lại lời Cam Nhạc Ý, “Cam lệnh sử nghe ngóng tin đồn, phải nghe rõ ràng một chút mới tốt.”

Cam Nhạc Ý không nói gì liếc nhìn hắn. Biên Cương đập hạt thông, tốc độ cực nhanh, động tác thành thạo.

“Tiểu Tống đâu?” Cam Nhạc Ý hỏi hắn.

“Ở trong phòng không chịu đi ra.” Biên Cương đáp, “Bởi vì…Bởi vì Văn Huyền Chu đã chết?”

Cam Nhạc Ý và A Tứ trên đầu tường liếc nhau: “Tiểu Tống dù sao cũng coi như được y nuôi lớn.”

Biên Cương vì thế không ăn nữa: “Ta đây đập nhiều chút hạt thông cho cậu ta đi.”

Cam Nhạc Ý thở dài: “Biên bộ khoái, hôm nay ngươi không cần tuần phố sao?”

“Không cần.”

“Vậy ngươi không về nhà giúp lão cha lão nương làm ít việc sao?”

“Cũng không cần.”

“Vậy ngươi đi làm cái gì cũng tốt, đừng ngồi ở đây nữa được không?”

Biên Cương lắc đầu: “Không được, ta phải báo ân. Ân cứu mạng của Cam lệnh sử, Biên Cương không gì báo đáp, chỉ có thể đem quãng đời còn lại…”

Cam Nhạc Ý đứng phắt dậy, mày nhíu thành hình chữ xuyên, hấp tấp bỏ đi.

Biên Cương còn lại nửa câu nói bị mắc trong cổ họng, cực kỳ xấu hổ. Nơi đây chỉ còn A Tứ đang ở trên đầu tường, hắn đành phải nuốt toàn bộ lời nói về lại trong bụng. “A Tứ, ngươi đi đâu vậy?”

“Đi ra cổng đợi cha mẹ của Trì đương gia.” A Tứ đáp.

Biên Cương: “Ừm, đợi Sương Hoa cô nương.”

A Tứ mặt đỏ lên, có vẻ đứng ngồi không yên.

Sau khi Sương Hoa được Anh Tác cứu ra, Anh Tác để thám tử của Ưng Bối Xá nhân lúc đêm tối lẻn vào trong phòng mama của Tẩm Sương Viện, trộm lấy khế bán mình của nàng, sau đó mang người về Ưng Bối Xá. Anh Tác thích nàng, tiếc rằng Sương Hoa không có căn cơ luyện võ, nàng không cách nào dạy cho Sương Hoa chút gì đó.

“Hôm nay Sương Hoa cô nương không đến.” Biên Cương nói, “Ta nghe thám tử của Ưng Bối Xá nói, Anh Tác bá mẫu đưa nàng tới Kiệt Tử Lâu tìm Điền Khổ, xem có thể lấy lại những gì đã quên hay không.”

A Tứ chớp chớp mắt: “Sao ta không biết chuyện này?”

Nói xong đành phải từ trên đầu tường nhảy xuống, cùng Biên Cương chia sẻ vài cân hạt thông Tống Bi Ngôn tư tàng.

“Nàng nhớ ra ngươi sao?” Biên Cương hỏi.

A Tứ lắc đầu: “Vẫn chưa có. Có điều nàng…nàng giống như…rất thích ta đi?”

Biên Cương hàm hậu cười: “Vậy ngươi cảm thấy, Cam lệnh sử có thích ta hay không?”

A Tứ cũng hàm hậu cười: “Ngoại trừ Trì đương gia, Cam lệnh sử ai cũng không thích.”

Biên Cương: “…”

Hai người hợp lực, rất nhanh đã đập hết hạt thông, trên bàn là một đống vỏ hạt thông, bên cạnh là nhân hạt ít ỏi không có mấy.

“…Ngươi ăn cũng thật nhiều.” Biên Cương nói.

“Mấy cân hạt thông này cũng có ta góp tiền.” A Tứ nói, “Hay là ta viết thư cho thiếu gia, bảo hắn mang một ít về? Hắn và Trì đương gia phá án ở bên Đông Bắc, nghe nói ở đó hạt thông đặc biệt lớn, ăn đặc biệt ngon.”

Tư Mã Phượng núp trên cây, theo dõi một kẻ khả nghi. Ai ngờ mũi đột nhiên ngứa ngáy không chịu nổi, lập tức bịt mũi, cuối cùng đem cái hắt xì này nghẹn trở về.

Nhưng thân mình hắn thoáng run rẩy, khiến tuyết đọng trên cây rơi xuống.

Hai người đàng xa đang tiền trao cháo múc bị giật mình, rút kiếm lên ngựa nhanh như chớp chạy đi.

Trì Dạ Bạch núp trên một cái cây khác, lạnh lùng nhìn hắn.

Tư Mã Phượng: “Không phải…Không phải ta cố ý! Có người nhớ ta.”

Trì Dạ Bạch: “À. Hẳn là Diệu Diệu cô nương bán rượu ở trấn trên đi? Đại ca nàng buôn bán muối tư, nàng mấy ngày nay quấn lấy ngươi, để ngươi không tiếp tục điều tra nữa.”

Tư Mã Phượng: “….Ngươi ăn bát dấm chua này có ý nghĩa không hả?”

Trì Dạ Bạch: “Ai ghen?”

Tư Mã Phượng: “Ngươi.”

Vừa mới dứt lời, từ thân cây Trì Dạ Bạch đang ẩn nấp bắn tới một tảng tuyết lớn. Trong tuyết có không ít cành cây, đập lên mặt rất đau.

Tư Mã Phượng không kịp trốn, giãy dụa nửa ngày cũng không đứng dậy nổi.

Trì Dạ Bạch đứng trên ngọn cây, nhìn xuống hắn. “Không dậy được?”

“Tiểu Bạch, đến đỡ ta dậy.” Tư Mã Phượng nói.

Trì Dạ Bạch rơi xuống đất,cầm đai lưng hắn, kéo hắn ra khỏi đống tuyết, vứt sang một bên. Tư Mã Phượng biết hắn nhận ra mình giả vờ, vội vàng lăn một vòng trên tuyết, đứng vững.

“Ta sai rồi!” Hắn quyết định lập tức nhận sai, “Ta không nên viết trong thư nhà chuyện muốn lấy ngươi.”

Còn chưa dứt lời, Trì Dạ Bạch đã rút kiếm ra, đâm thằng về phía hắn. Tư Mã Phượng đã quá quen với kiếm pháp của hắn, hắc hắc cười né tránh, một phen nắm lấy cổ tay hắn, đoạt lại kiếm.

“Ngươi quả thực so với Tống Bi Ngôn còn ngốc hơn!” Trì Dạ Bạch cả giận nói, “Lấy…Lấy cái gì mà lấy!”

Tư Mã Phượng vô cùng thân thiết nắm tay hắn, ngón tay cà nhẹ lên lòng bàn tay hắn, thanh âm cực kỳ dịu dàng: “Vâng vâng vâng, ta so với Tiểu Tống còn ngốc hơn. Ta không cưới, không cưới.”

Trì Dạ Bạch mặt đỏ ửng, ra sức giãy tay mà không được, ánh mắt phát giận.

“Vậy đổi thành ngươi lấy ta đi.” Tư Mã Phượng cười nói, “Ta không sao hết, chỉ muốn ở bên ngươi.”

Trì Dạ Bạch rốt cuộc rút được tay ra, hừ lạnh một tiếng, nhặt kiếm của mình lên lập tức rời đi.

Đi được chục bước, phát hiện không người đi theo, quay đầu lại trông thấy Tư Mã Phượng vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Hắn nhảy từ trên cây xuống, lại bị tảng tuyết đập trúng người, dáng vẻ có phần chật vật, hơn nữa vẻ mặt có chút bi thương, thoạt nhìn thế nhưng khiến Trì Dạ Bạch cảm thấy không được dễ chịu cho lắm.

“Có đi hay không?” Hắn cứng nhắc hỏi.

“Ngươi lấy ta sao?” Tư Mã Phượng hỏi lại.

“…Có đi hay không!” Trì Dạ Bạch thoáng khựng lại mới quát lớn.

“Có cưới không?” Tư Mã Phượng lại hỏi.

Trì Dạ Bạch bó tay, thở dài một hơi.

“Không cưới.” Hắn nhìn Tư Mã Phượng nói, “Ta ai cũng không lấy, ngươi cũng….ai cũng không lấy.”

Tư Mã Phượng không ngờ có thể nghe thấy những lời này từ Trì Dạ Bạch, trong lúc nhất thời sững sờ đương trường, cho đến khi cảm giác lạnh lẽo từ ống quẩn truyền đến, mới bừng tỉnh đại ngộ từ trong tuyết lao ra, cười nắc nẻ, chạy vội về phía Trì Dạ Bạch.

_HOÀN_