Văn Huyền Chu không đón đỡ, cũng không né tránh. Y không thể tránh – tại đây trong bóng tối, có lẽ y còn cần một lát mới khôi phục được thị lực, mà khoảng thời gian đó, trong mắt cao thủ như Trì Dạ Bạch chính là khoảnh khắc quyết định sinh tử.
Y không trông thấy Trì Dạ Bạch, thứ duy nhất có thể cho y biết vị trí của Trì Dạ Bạch, chính là kiếm khí của hắn.
Y tiến về phía trước đón lấy kiếm khí, cổ tay nâng lên, ngọn nến cầm trong tay bị chấn vỡ, lộ ra trục cắm nến bằng sắt.
Trục sắt chỉ dài khoảng bàn tay, hoàn toàn bị nến bao bọc, cộng thêm vừa mảnh vừa mềm, không nặng. Nhưng Văn Huyền Chu rót nội lực vào nó, trục sắt lập tức kéo căng, giống như mũi dao nhọn.
Trì Dạ Bạch không biết trong tay y có thêm một vũ khí như vậy, hai mắt trợn tròn, một kiếm đâm về phía Văn Huyền Chu khí thế lạnh thấu xương.
Đâm trúng!– trên thân kiếm truyền về cảm giác bị làn da cản trở, ngay sau đó mũi kiếm xâm nhập vào da, chọc vỡ huyết mạch – hắn đâm trúng bả vai của Văn Huyền Chu.
Trì Dạ Bạch không hề ngơi nghỉ, trở tay vặn một cái, mũi kiếm bay xéo mà ra, cắt đứt da thịt trên bả vai Văn Huyền Chu, khiến máu chảy thành một đường.
Nhưng hắn không nghe thấy thanh ấm của Văn Huyền Chu, ngược lại khuỷa tay phải bỗng nhiên đau xót cực kỳ, nhất thời mất đi sức lực, trường kiếm leng keng rơi xuống đất.
Trì Dạ Bạch lập tức phi nhân nhảy tránh đi. Hắn vội vàng sờ soạng khuỷa tay của mình. Không có vết thương, thậm chí không có máu, nhưng quả thật có thứ khác thường đã vào trong cánh tay hắn: thứ đó mảnh mà dài, lạnh lẽo thấu xương, từ khuỷa tay đâm nghiêng vào cánh tay, mắc kẹt giữa kẽ xương, cánh tay hắn đã không thể nhúc nhích.
Hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt. Hắn đâm bị thương Văn Huyền Chu, mà Văn Huyền Chu cũng khiến hắn bị thương.
Trên da còn đυ.ng phải một lỗ châm thật nhỏ, Trì Dạ Bạch không có thời gian do dự, cũng không dám do dự, dùng hai ngón tay trái tức khắc đâm vào hai bên lỗ châm, ý đồ rút thứ kỳ quái từ trong cánh tay ra.
Hắn cào rách da của mình, cũng cào rách bắp thịt, quả thực ở trong máu thịt sờ soạng đến thứ kia. Trì Dạ Bạch lập tức nhận ra đó là một thanh sắt. Hắn định đem nó nhổ ra, nhưng vừa mới động một chút, cánh tay phải tức thì run rẩy, đau đớn kịch liệt thoáng chốc từ vết thương bùng nổ, khiến hắn nhất thời không khống chế được, kêu thảm ra tiếng.
Văn Huyền Chu một kích đắc thủ, liền ngồi xổm trên đất, không đứng dậy.
Cho đến khi nghe thấy tiếng kêu của Trì Dạ Bạch, y mới yên lòng, nắm lấy thanh kiếm dưới đất của Trì Dạ Bạch, chậm rãi đứng dậy.
“Đừng cố rút ra, trừ phi ngươi không cần tay phải nữa.” Bả vai trái của y bị đâm thành một lỗ máu, máu tươi ào ào chảy ra ngoài, vì thế y vội vàng dùng ngón tay điểm huyệt, ngăn chặn tốc độ chảy của máu. So với đau đớn của thân thể, sự vui sướиɠ khi đánh nhau với Trì Dạ Bạch càng mãnh liệt hơn. Văn Huyền Chu phấn chấn tinh thần, kéo theo thanh kiếm đi về phía Trì Dạ Bạch.
Lưng Trì Dạ Bạch dựa sát vào tường, vì cơn đau đáng sợ ban nãy mà hơi cuộn mình, không ngừng run rẩy.
“Đương nhiên không chỉ đơn giản đâm vào là xong.” Văn Huyền Chu tâm tình rất tốt, bằng lòng phí thời gian giải thích với Trì Dạ Bạch, y ho nhẹ hai tiếng, dịu dàng nói, “Khi ngươi giơ kiếm, cơ bắp và xương cánh tay sẽ chuyển động theo, vì thế giữa cơ bắp và xương, sẽ xuất hiện khe hở khó có được. Thanh sắt này đâm vào từ huyệt Thiếu Hải trên khuỷa tay, xuôi theo kinh mạch và xương, trước sẽ xuyên qua các khớp xương trên khuỷa tay ngươi, rồi sau đó mắc kẹt ở giữa hai xương cánh tay. Thủ pháp châm cứu của mỗi người không giống nhau, trừ phi ta ra tay, hoặc trừ phi có đại phu nào đó đồng ý dùng dao mở ra kinh mạch cốt nhục tay phải của ngươi, bằng không ngươi không thể nào tự mình lấy ra được. Nếu cứ cố gắng ra tay, thanh sắt bị gãy, vậy cánh tay phải của ngươi vĩnh viễn không thể cử động.”
Trì Dạ Bạch thấp giọng thở, không đáp lại.
“Trong Thần Ưng Doanh học cái gì….Chính là học những cái này.” Giọng nói của Văn Huyền Chu nhẹ nhàng, như ngày đó y dạy Trì Dạ Bạch xây dựng “căn phòng”, “Khắc chế đối thủ tài tình như thế nào, như thế nào khiến đối phương chịu thương tổn ít nhất để giữ lại mạng của hắn, hơn nữa không ngừng tra tấn hắn. Bản ghi chép về Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, ngươi đều xem qua rồi đi?”
Không thích ứng ngắ ngủi ban đầu đã biến mất. Hiện giờ Văn Huyền Chu có thể ở trong bóng tối, trông thấy thân ảnh rõ ràng của Trì Dạ Bạch.
“Có thú vị không? Cảm thấy chơi vui sao?” Văn Huyền Chu cười nói, “Ta cảm thấy được chơi rất vui. Ngoại trừ điều đó, còn học được rất nhiều điều. Nếu Thần Ưng Sách còn tồn tại đến giờ, hạt giống như ngươi hoặc Tư Mã Phượng, chắc chắn sẽ được tiến vào Thần Ưng Doanh. Không muốn đi cũng không được, bọn họ sẽ bắt ngươi tới, những đứa trẻ bị cho rằng lừa bán, từ nay về say mai danh ẩn tích trên đời.”
Y nói rất nhiều, nhưng không thấy Trì Dạ Bạch đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hắn, không khỏi có phần mất mát.
“Ngươi hiếm có như vậy….Ta thật sự không muốn gây khó dễ với ngươi. Nhưng ngươi quả thật hiếm thấy, nếu không làm khó ngươi, luôn cảm thấy đời này thiếu đi rất nhiều lạc thú.” Văn Huyền Chu đứng trước mặt hắn cười nói, “Gặp lại tức là hữu duyên, như vậy đi, ngươi nói cho ta biết chuyện về Thần Ưng Sách, ta sẽ lấy thanh sắt ra, thả ngươi đi.”
Y lải nha lải nhải nói đến hiện tại, Trì Dạ Bạch rốt cuộc cũng cho y ít động tĩnh.
“Thần Ưng Sách….Chẳng phải ngươi đã rất quen thuộc sao? Vì sao còn muốn hỏi ta?”
Thanh âm của Trì Dạ Bạch suy yếu, dường như đang phải chịu thống khổ cực lớn. Văn Huyền Chu ngữ khí bình thản nói,”Nếu hỏi ngươi, đương nhiên là có thứ ta không thể tìm được cũng không cách nào chứng kiến.”
“Là cái gì?”
“Sau khi Thần Ưng Doanh do triều đình xây dựng bị thủ tiêu, tiền bên trong đi đâu cả rồi?” Văn Huyền Chu hạ thấp giọng, “Ngày đó trên sổ sách ghi chép tổng cộng hơn mười vạn lượng hoàng kim, nhưng cuối cùng Lỗ Vương nộp lên triều đình chỉ là sổ sách giả, trong đó chỉ ghi chép mấy ngàn lượng vàng.”
Trì Dạ Bạch thoáng sửng sốt, hỏi ngược lại: “Lỗ Vương sau này cũng tự xây dựng cho mình một Thần Ưng Doanh, chẳng lẽ không dùng số tiền đó?”
“Đương nhiên không phải. Thần Ưng Doanh thứ hai không phải tự hắn xây dựng lên, có hoàng tử âm thầm tham dự vào đó. Ta vốn xuất thân từ Thần Ưng Doanh thứ hai, Thần Ưng Doanh chi tiêu tuy lớn, nhưng so ra vẫn kém đống vàng bị mất tích kia.”
Trì Dạ Bạch không gật đầu, cũng không lên tiếng. Hắn nghĩ tới chuyện mà Tư Mã Phượng đã nói. Triều đình thông qua đường tỷ phu -Khúc Vĩnh Xương của Tư Mã Phượng tạo áp lực với Tư Mã Lương Nhân, yêu cầu ông tra rõ mọi việc liền quan với Thần Ưng Doanh năm đó, đương nhiên cũng bao gồm lượng lớn hoàng kim biến mất không vết tích này.
Hoặc cái triều đình chân chính muốn, không phải từ liệu về Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh,mà là khoản tiền khổng lồ này.
Vài năm thiên tai liên tục,biên cương báo nguy, giang hồ lại phát triển, quyền thế đế vương tràn đầy nguy cơ. Trì Dạ Bạch suy nghĩ rất nhanh, nhân cơ hội cuộn mình, hai ngón tay tay trái vẫn luôn kề sát thanh sát trong cánh tay.
Hắn tin những gì Văn Huyền Chu nói không nguy hiểm, nhưng cũng không định vì vết thương nhỏ này mà không dám nhúc nhích.
So với việc mất đi cánh tay phải, bắt được Văn Huyền Chu hiển nhiên có sức hấp dẫn hơn hẳn. Y là mục tiêu của Tư Mã Phượng và Tư Mã Lương Nhân,
cũng là con tin quan trọng bảo vệ đám người Phó Cô Tình. Chỉ cần bắt được Văn Huyền Chu, chỉ cần từ Văn Huyền Chu hỏi ra những chuyện năm đó về Thần Ưng Sách và Thần Ưng Doanh, Tư Mã Lương Nhân liền có công lao, cũng có thể đàm phán với triều đình, nắm chắc việc bảo toàn người nhà.
Trì Dạ Bạch dè dặt mà cẩn thận móc thanh sắt tinh tế kia.
Đau đớn vẫn tồn tại như cũ, nhưng tựa hồ không khó có thể chịu được như trước. Ngay từ đâu không ngăn chặn tiếng kêu là bởi đau đớn tới quá mức mãnh liệt, nhưng khi sự đau đớn này trở nên liên tục, hắn dần dần thích ứng, cũng từ từ nhẫn nhịn được.
“Ngươi chính là muốn tiền?” Trì Dạ Bạch suy yếu mở miệng, “Không thể nào….Ngươi làm ra bao nhiêu chuyện như vậy, không thể nào chỉ vì số tiền này.”
“Người chết vì tiền tài, sao lại không có khả năng?” Văn Huyền Chu nói.
“Bởi vì quá vòng vèo.” Trì Dạ Bạch khụ một tiếng, thanh âm run rẩy, “Nếu ngươi vì khoản tiền kia, đâu cần phải … nơi nơi xúi giục người khác gϊếŧ người, cũng không tất yếu theo sát chúng ta.”
“Nói đúng.” Văn Huyền Chu cười ra tiếng, “Cho nên, ngươi có đáp án sao? Ngươi móc lâu như vậy, thanh sắt kia lôi ra được chưa?”
Tay Trì Dạ Bạch thoáng khựng lại.
Sở dĩ Văn Huyền Chu không công kích hắn, hoá ra là vì đã biết hành vi mờ ám của hắn.
“Vô ích thôi.” Văn Huyền Chu ôn tồn nói, “Nhưng nếu ngươi không thử một lần, chắc chắn sẽ không tin, đúng hay không?”
Trì Dạ Bạch hít sâu một hơi, dần dần thả lỏng ngón tay. Tay trái của hắn toàn là máu, hắn nhẹ nhàng nắm chặt thành nắm đấm. Hắn còn có tay trái, còn có hai chân.
Văn Huyền Chu thấy hắn bất động, đáng định mở miệng, bỗng nhiên thấy Trì Dạ Bạch nghiêng người, hung hăng va chạm lên vách tường phía sau.
Tay phải không dùng được, hắn liền dùng bả vai bên trái phát lực va chạm vách tường, sau đó một chút lực bắn ngược trở về, Trì Dạ Bạch dùng tay trái chống đỡ trên đất, vặn mình nhảy lên, hai chân đạp về phía ngực Văn Huyền Chu.
Văn Huyền Chu tránh thoát trong tích tắc, trong lòng daanh lên lửa giận.
Cho dù là bây giờ hay ban nãy, tbn nhìn như hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng tác dụng của mỗi vấn đề đều để phân tán lực chú ý của y.
Thanh niên này đối với sự nghiệp to lớn của y không có hứng thú, không hề tò mò về Thần Ưng Doanh và Thần Ưng Sách – hắn thầm nghĩ công kích y, cũng muốn bắt lấy y.
Văn Huyền Chu vừa thẹn vừa giận, nổi cơn thịnh nộ, xoay người né tránh bèn nhân cơ hội, đâm một kiếm về phía hông Trì Dạ Bạch.
Nhưng chiêu này còn chưa kịp xuất, y bống nghe thấy tiếng xé gió mơ hồ truyền đến.
-là ám khí! Là ám khí mà Ưng Bối Xá am hiểu sử dụng!
Văn Huyền Chu chấn động. Ám khí của Ưng Bối Xá đa số được nhúng kịch độc, không thể chạm vào.Y lập tức thu chiêu, dùng thân kiếm chắn những ám khí kia.
Có điều khi ám khí đánh vào thân kiếm,y vừa nghe thanh âm liền biết không đúng.
Đây không phái ám khí làm từ sắt, mà là xương cốt.
Là mảnh xương cốt Trì Dạ Bạch ban nãy từ dưới đất hoặc trên tường rút ra được.
Ý thức được điểm này, Văn Huyền Chu lưng phát lạnh: sát ý nồng nặc đang mãnh liệt hướng về phía y.
Y không khỏi lui từng bước, làm ra tư thế phòng ngự.
Nhưng chân mới lui được nửa, Văn Huyền Chu liền biết không ổn – y quên, phía sau y chính là lỗ hổng thông suốt bốn tầng.
Khoảnh khắc ngã xuống, y chỉ kịp túm lấy sợi dây thừng đang treo lơ lửng.
Trì Dạ Bạch đã phi thân đuổi theo.
Văn Huyền Chu trên mặt nóng lên, là máu từ phía trên chảy xuống dưới.
“Trì Dạ Bạch!!!” Y lớn tiếng thét lên, như liều mạng mà ném kiếm lên trên.
Trường kiếm từ bên dưới mà lên, hướng về phía Trì Dạ Bạch đang theo dây thừng trượt xuống.
Trì Dạ Bạch dường như khồng buồn né tránh, chỉ thoáng nghiêng đầu. Mũi kiếm xẹt qua má hắn, vạch ra một đường máu.
Khoảnh khắc trường kiếm sát bên người mà qua,tay hắn túm lấy dây thừng rung lên, dây thừng lập tức cuốn lấy hai chân Văn Huyền Chu.
Trì Dạ Bạch muốn bắt Văn Huyền Chu, Văn Huyền Chu cũng nổi lên sát tâm.
Nhân lúc dây thừng chấn động chưa tiêu, y cũng cầm lấy dây thừng trước giật sau rung. Dây thừng lắc lư thành một vòng tròn, chuẩn xác chụp lên gáy Trì Dạ Bạch.
Trì Dạ Bạch không ngờ Văn Huyền Chu cũng am hiểu tung dây thừng, đau đớn ở cánh tay phải khiến hắn không kịp phản ứng, dây thừng quả thực quấn lên cổ hắn, nhất thời siết chặt.
Văn Huyền Chu ở bên dưới, ghì mạnh dây thừng. Mùi máu cổ xưa trên dây thừng khiến Trì Dạ Bạch đầu váng mắt hoa, đay thừng càng ngày càng
siết chặt, nhiều lần hắn đã cơ hồ hít thờ không thông.
“Đây là trại của ta! Đây là địa bàn của ta!” Văn Huyền Chu điên cuồng mà kêu lên, xoay người thật mạnh ghì dây thừng.
Trì Dạ Bạch đã không lòng nào để ý tới Văn Huyền Chu. Hắn phải tự cứu mình trước đã.
Tay trái hắn nắm chặt lại vòng đay thừng cuốn trên cổ, Hoá Xuân Quyết công lực mãnh liệt mênh mông, rót vào trong đay thừng.
Dây thừng cứng cỏi run run vài cái, lấy tốc độ không thể tin được nhanh chóng giãn nở. Đợi nó giãn nở tới cực điểm, từng sợi của dây thừng liền đứt đoạn.
Văn Huyền Chu tiếng cười chưa ngừng, dây thừng trong tay đột nhiên buông lỏng. Y còn chưa kịp phản ứng lại, Trì Dạ Bạch đã cùng rơi xuống với y.