Tống Bi Ngôn thầm nghĩ có thể là đồng bạn của hắn? Nhưng chỉ nghe thấy tiếng chứ không thấy người đâu, mơ mơ hồ hồ, còn ngửi thấy được mùi thịt nướng.
Khuôn mặt thiếu niên được ánh lửa chiếu sáng, Tống Bi Ngôn trông thấy hắn nheo mắt, vẻ mặt có thể nói là xấu hồ và ngượng ngùng.
“….Thẩm đại hiệp?” Tống Bi Ngôn thoáng do dự, hỏi một câu.
Thiếu niên tự xưng là Thẩm Quang Minh nhức đầu, khoát tay: “Đừng, đừng gọi nữa, ta không phải.”
Tống Bi Ngôn không hiểu ra sao, Thẩm Quang Minh thấy cậu toàn thân ướt đẫm, bèn nhét hoả chiết tử vào tay cậu, quay đầu rời đi. Hắn trở về chỗ có ánh lửa, hình như còn cãi nhau với ai đó. Tống Bi Ngôn chỉ nghe thất người ban nãy phát ra tiếng cười vẫn còn đang cười, thanh âm thoải mái, liên thanh nói vài câu “Được được được” “Rồi rồi rồi”.
Thu dọn túi thuốc, Tống Bi Ngôn không dám ở lâu, sợ đồng bạn của Thẩm đại hiệp không phải dạng người dễ đối phó, lắc lắc người vẩy sạch bọt nước, cầm hoả chiết tử chậm rãi rời đi.
Lạc đường vài lần,cuối cùng cũng về đến nơi. Đám Tư Mã Phượng đã nướng xong cá và thịt chờ cậu, nhưng trước khi ăn vẫn không tránh được bị mắng một trận.
“Ai nói muốn vứt bỏ ngươi!”
“Ta đoán….”
“Ngươi đoán cái gì mà đoán, rảnh quá à?” Tư Mã Phượng cắn nửa đuôi cá nói chuyện, đuôi cá giữa hai hàm răng hắn vung vẩy, “Cho dù ngươi thật sự bị Văn Huyền Chu lợi dụng – xin lỗi chứ ở bên phía chúng ta Văn Huyền Chu là người xấu – cho dù thật sự là vậy, chúng ta cũng không thể vứt bỏ ngươi…”
Hắn chưa nói xong, xương cá và vụn tiêu nướng đều văng hết lên người Trì Dạ Bạch ngồi bên cạnh. Trì Dạ Bạch phẫn nỗ túm cái đuôi cá xuống, vứt vào trong đống lửa.
Tư Mã Phượng chẹp chẹp miệng, dư vị chưa tan còn tràn ngập tiếc nuối: “Chúng ta muốn mang ngươi về, nghiêm hình tra khảo.”
Tống Bi Ngôn: “….”
Cam Nhạc Ý: “…Ngươi có biết cách an ủi không hả? Có biết khuyên nhủ không hả?”
Tư Mã Phượng trợn mắt: “Cam Nhạc Ý, ngươi đừng nói nữa! Tiểu Tống có suy nghĩ như vậy, tám chín phần có liên quan tới ngươi!”
Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn đều sửng sốt: “Tại sao?”
“Nếu chẳng phải ngươi suốt ngày dẫn cậu ấy đi đào mộ mổ xác, cậu ấy cũng không nảy sinh sự phiền chán với nhà chúng ta. Nếu không nảy sinh sự phiền chán với nhà chúng ta, cũng không vừa gặp chuyện này liền lập tức nghĩ đến bị vứt bỏ.”
Tống Bi Ngôn không cách nào hiểu sự ăn khớp giữa hai câu này, đứng cạnh đống lửa, sửng sốt thẫn thờ.
Cam Nhạc Ý trực tiếp mặc kệ Tư Mã Phượng, bắt chuyện với cậu: “Tiểu Tống, cầm lấy thịt và cá, lau sạch nước mắt nước mũi đi, theo ta đi thay quần áo.”
Đợi hai người đi xa, Trì Dạ Bạch mới mở miệng: “Ta hiểu ngươi muốn đùa Tống Bi Ngôn cười, nhưng những gì ngươi nói chẳng buồn cười chút nào.”
“Không phải muốn đùa cậu ta cười, mà là muốn cậu ta đừng nghĩ đến Văn Huyền Chu nữa.” Tư Mã Phượng thu lại vẻ đùa cợt trên mặt, nghiêm túc nói, “Chuyện về Văn Huyền Chu quả thật không nên để cậu ta biết. Cậu ta mà biết, sẽ nghi kỵ chính bản thân mình, chưa biết chừng còn nghi kỵ cả chúng ta. Cũng may con người Tống Bi Ngôn không tệ, trong lòng nghĩ gì về chúng ta, đều quang minh lỗi lạc nói ra. Cậu ta tin Cam Nhạc Ý, tin ta và ngươi, cho nên chúng ta nói sẽ không vứt bỏ cậu ta, cậu ta sẽ không hoài nghi nữa.”
“Quả thật chúng ta chưa bao giờ muốn vứt bỏ cậu ta, hoặc là đuổi cậu ta đi.”
Tư Mã Phượng trầm mặc, không lên tiếng.
Trì Dạ Bạch cũng trầm mặc theo, lát sau mới mở miệng: “Ngươi từng muốn đuổi cậu ta đi?”
“Ban đầu không muốn, sau đó ngươi đến Thiếu Ý Minh, nói với ta chuyện về Thần Ưng Sách, ta cảm thấy….Ta có chút sợ, Tiểu Bạch.” Tư Mã Phượng do dự, vắt hết óc biểu đạt đầy đủ suy nghĩ của mình với người bên cạnh: “Tống Bi Ngôn có phản ứng với ba chữ Thần Ưng Sách, hiện tại tuy cậu ta không có việc gì- nhìn qua không có việc gì, nhưng sau này nhỡ cậu ta vẫn có phản ứng với Thần Ưng Sách thì sao? Hay là nói Thần Ưng Sách đã đánh thức cậu ta, trên thực tế cậu ta trong lúc vô ý thức đã sưu tập tư liệu giúp Văn Huyền Chu, hoặc vô ý thức truyền lại tin tức cho Văn Huyền Chu thì sao”
“…Ngươi cảm thấy Văn Huyền Chu xuất hiện ở thành Thập Phương, thậm chí cùng ta gặp mặt, có liên quan tới Tiểu Tống?”
“Ta hy vọng không có vấn đề gì, nhưng suy nghĩ này rất có khả năng là mạo hiểm, hoặc ăn may.” Tư Mã Phượng nghiêm túc nói, “Văn Huyền Chu hiển nhiên rất có hứng thú với Thần Ưng Sách. Y không thể tiếp xúc với toàn bộ tư liệu về Thần Ưng Sách, chỉ Ưng Bối Xá có thể, mà trong số những người của Ưng Bối Xá, y từng tiếp xúc với ngươi. Tiểu Bạch, nếu Tống Bi Ngôn sự thật cũng là hướng về phía ngươi mà đến thì sao? Nếu Văn Huyền Chu muốn cho ngươi đi tìm hắn, mục đích là vì muốn từ chỗ ngươi đào ra toàn bộ tin tức về Thần Ưng Sách thì sao?”
“Nhưng trên thực tế tư liệu trong địa khổ của Ưng Bối Xá, cũng không phải Thần Ưng Sách đầy đủ. Lỗ vương nhận lệnh của triều đinh thành lập một Thần Ưng Doanh lệ thuộc trực tiếp vào triều đình, sau đó chính ông ta cũng xây dựng một cái. Tư liệu về hai Thần Ưng Doanh này, Ưng Bối Xá đều không có cách nào sưu tập toàn bộ.”
“Nhưng so với những gì Văn Huyền Chu có thể tìm được đã hiếm có hơn nhiều.” Tư Mã Phượng thấp giọng nói, “Ngươi đừng coi thường. Hiện tại Văn Huyền Chu trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hết thảy đều phải cẩn thận.”
Trì Dạ Bạch đành phải gật đầu.
Hai ngươi ngồi yên trong chốc lát, Tư Mã Phượng tay chân rảnh rỗi, lặng lẽ mò sang, cầm tay Trì Dạ Bạch.
Trì Dạ Bạch: “….Trên tay ngươi,đều là, vụn cá nướng.”
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói, Tư Mã Phượng vội vàng buông tay hắn ra, vội vàng dùng áo lau sạch. Để che dấu xấu hổ, hắn tìm cách chuyển chủ đề: “Tiểu Bạch,
ngươi nhìn bầu trời đầy sao này, thật giống với đêm trên núi Cô Bà ở Nam Cương vài năm trước.”
“Đúng vậy.” Trì Dạ Bạch gật đầu, “Mấy đêm đó, mỗi đêm đều có nữ tử Miêu tộc trẻ tuổi xinh đẹp tới tìm ngươi, ở trước cửa sổ phòng ngươi thổi lá thổi sáo không ngừng, khiến người khác mất ngủ.”
Tư Mã Phượng cười ha ha: “Ta cũng không ngủ được. Sớm biết vậy, ta liền qua ngủ cùng ngươi.”
Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn vừa hay thay quần áo trở về. Nghe được câu nói kia của Tư Mã Phượng, hai người đồng thời giơ tay lên che mắt: “Phi lễ vật thị.”
Trì Dạ Bạch đá văng Tư Mã Phượng, cả buổi tối ngay cả lúc gác đêm cũng không muốn ngồi cùng một chỗ với hắn.
Ngày hôm sau, đi hết sơn đạo cực kỳ chật hẹp, quả nhiên trông thấy phía trước rộng mở trong sáng, một hẻm núi thật lớn xuất hiện trước mắt mọi người.
Trong cốc phòng xá san sát, một làn sương mờ bốc lên cao, bao bọc toàn bộ phòng xá. Xa xa chỉ nghe thấy tiếng chuông gió, tiếng người hoà vào với nhau, toà lầu cơ hồ luyện thành nhất thể này nghiễm nhiên như một thành trấn không nhỏ.
Cuối đường là một bình đài bằng đá rộng lớn, mọi người ở trên bình đài dừng lại xuống ngựa. Tống Bi Ngôn ngẩng đầu liền trông thấy trên vách đá có ba chữ to mạnh mẽ hữu lực: Kiệt Tử Lâu.
“Kiệt Tử Lâu chính là tất cả tầng lầu trong sơn cốc này.” Bang chúng cùng đứng với Tư Mã Phượng trên bình đài lên tiếng, Trì Dạ Bạch liền giới thiệu với Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn, “Hơn ba trăm phòng xá ở đây, toàn bộ đều chung một móng, liền thành một khối. Kiệt Tử Lâu sở hữu tám mươi sáu tầng, lấy bình đài dưới chân chúng ta làm ranh giới, thượng có hai mươi tầng, hạ có sáu mươi sáu tầng. Có điều trên thực tế, ngoại trừ lầu chính, phòng xá còn lại không chỉ có tám mươi sáu tầng, tỷ như toà trái phải hai bên sườn này, chỉ có tám mươi tầng.”
Tống Bi Ngôn đời này ngoại trừ tháp, chưa từng thấy nhà nào cao như vậy, ngẩng đầu đến mỏi cả cổ.
“Kiệt Tử Lâu nhiều người như vậy? Cần nhiều phòng để ở như vậy” Cậu hỏi.
“Dành cho người ở và sinh hoạt chỉ có hai mươi tầng bên trên, sáu mươi sáu tầng bên dưới giống như địa khố của Ưng Bối Xá, chuyên dùng để lưu giữ vật phẩm.” Trì Dạ Bạch cười nói, “Cấu tạo của Kiệt Tử Lâu rất nổi danh trên giang hồ, tương tự như đặt một cái rương gỗ cao sáu mươi sáu tầng
thật lớn trong sơn cốc, sau đó xây dựng phòng xá trên nó vậy.”
Tống Bi Ngôn bừng tỉnh đại ngộ.
Đang nghiêm túc đếm số lượng các tầng, chợt nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh tới, có vài người từ trong Kiệt Tử Lâu đi ra.
Tống Bi Ngôn quay đầu lại nhìn, chấn động: chạy đến đầu tiên, thế nhưng lại chính là Thẩm Quang Minh Thẩm đại hiệp đêm qua cứu cậu.
Thẩm Quang Minh hiển nhiên có quen Trì Dạ Bạch và Tư Mã Phượng, hai người trông thấy hắn nở nụ cười, rồi mới chào hỏi với những người phía sau Thẩm Quang Minh.
Đừng phía sau Thẩm Quang Minh ngoại trừ bang chúng của Kiệt Tử Lâu ăn mặc theo một kiểu thống nhất, còn có hai nam tử. Trong đó một người thân hình cao lớn, ngay cả Tống Bi Ngôn cũng có thể nhận ra hắn võ công cao cường: tay chân hắn thon dài, lưng duỗi thẳng, trên lưng đeo một thanh kiếm lạnh như băng. Nhưng sắc mặt người này lương thiện, tướng mạo hoà nhã, rất được người ta yêu thích. Người còn lại thì ra dáng một kẻ có học thức, tuấn tú văn tĩnh, khuôn mặt trắng nõn, nhìn Tư Mã Phượng và Trì Dạ Bạch cười.
“Cam Lệnh sử, Tống Bi Ngôn, lại đây, giới thiệu với các ngươi.” Tư Mã Phượng sau khi nói vài lời với đám người vừa đến, kêu Cam Nhạc Ý và Tống Bi Ngôn qua đó.
“Vị này chính là chủ nhân của Kiệt Tử Lâu, bạn thâm giao tri kỷ của ta và Trì Dạ Bạch, Kiệt Tử Lâu Thiếu Lâu chủ – Điền Khổ.” Tư Mã Phượng giới thiệu với bọn họ thanh niên mang dang vẻ thư sinh kia trước.
Điền Khổ tò mò đánh giá Cam Nhạc Ý: “Hoá ra ngươi chính là Cam Nhạc Ý Cam Lệnh sử.”
Cam Nhạc Ý thế mà có chút ngượng ngùng: “Đều là mọi người gọi linh tinh thôi.”
“Ngỗ tác dưới triều ta không được hoan nghênh, cách gọi Lệnh sử này để gọi ngỗ tác ở thời cổ. Nhưng rất nhiều người không hiểu được điển cố này, cho nên Cam Lệnh sử so với Cam ngỗ tác dễ nghe hơn nhiều.” Điền Khổ cười nói.
Tư Mã Phượng vỗ vỗ vài Cam Nhạc Ý: “Ngươi không biết đúng không? Chính là hắn đề nghị chúng ta gọi ngươi như vậy đấy.”
Cam Nhạc Ý không khỏi lắp bắp kinh hãi. Hắn theo sư phụ học nghệ, đương nhiên biết ngỗ tác là việc hạ cửu lưu, trước nay chỉ có nô ɭệ, dân đen đảm nhiệm,
không có thể diện gì. Tư Mã thế gia rất hiểu tầm quan trọng của ngỗ tác, cho nên từ trên xuống dưới đều tôn trọng Cam Nhạc Ý, khiến cả quan phủ của thành Bồng dương cũng mang không khí như vậy. Chỉ khi rời khỏi thành Bồng Dương, một khi nhắc tới ngỗ tác, là ai cũng có vẻ mặt phản cảm. Người của Tư Mã thế gia ở bên ngoài đều gọi hắn là Cam Lệnh sử, thực tế có rất nhiều người không hiểu cái gì là Lệnh sử, nhưng hai từ này nghe giống như quan hàm, cũng tỏ vẻ cực tôn kính với Cam Nhạc Ý “Quan lão gia”.
Nhưng Cam Nhạc Ý thật không ngờ, hoá ra Điền Khổ lại chính là người đưa ra cách gọi này.
Hắn cúi đầu thật thấp, thật lòng thật dạ nói “Đa tạ” Điền Khổ.
Điền Khổ khoát tay, tỏ vẻ không có gì. Tư Mã Phượng tiếp tục giới thiệu người còn lại với hai người:”Hai vị này đều là đồ đệ của Thanh Dương tổ sư, vị này là Đường Âu Đường đại hiệp, vị này Thầm Quang Minh Thẩm thiếu hiệp.”
Lúc này đổi thành Tống Bi Ngôn chấn động.
Cam Nhạc Ý rất ít khi ra ngoài uống trà nghe kể chuyện, nhưng Tống Bi Ngôn theo chân đám Mộ Dung Hải A Tứ đến trà lâu nhiều lần,nghe không ít chuyện truyền kỳ. Ngoại trừ cung đình kỳ văn như Tam Vương đoạt tự, câu chuyện được người nghe và thuyết thư yêu thích nhất chính là “Thanh Dương tổ sư truyền”. Thanh Dương tổ sư uy danh truyền xa, truyền thuyết ông ta chỉ dùng một chưởng đã bổ đôi ngọn núi lớn, một cước là có thể san bằng núi non trùng điệp, là một nhân vật thần kỳ rất tài giỏi. Hiện giờ đứng trước mặt lại là đồ đệ của tổ sư, Tống Bi Ngôn cực kỳ kích động, cảm tình như kính ngưỡng không cách nào áp chế được, la lớn: “Đường đại hiệp! Thẩm – Thẩm-”
Cậu nghẹn.
Thẩm Quang Minh vỗ trán, dùng tay áo che mặt.
Đường Âu kéo tay áo hắn xuống, cười nói với Tống Bi Ngôn: “Thẩm đại hiệp.”
Tư Mã Phượng thoáng sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên: “Thẩm đại hiệp??? Thẩm Quang Minh! Ngươi khi nào thì thành đại hiệp!”
“Vị tiểu huynh đệ này đêm qua rơi xuống nước, Thẩm Quang Minh ra tay cưú người xong, còn bảo vị tiểu huynh đệ này gọi hắn là Thầm đại hiệp.” Đường Âu vẫn cười như cũ, “Có phải không, Thẩm đại hiệp?”
Mặt Thẩm Quang Minh đỏ muốn bốc khói, vặn vẹo đầu nhỏ giọng nói: “Đừng gọi ta đại hiệp, gọi thiếu hiệp là được.”
Tống Bi Ngôn sửng sốt, khó hiểu cảm thấy mình tự khiến ân nhân mất mặt mũi,vì thế vẫn như cũ thật lòng thật dạ kêu một tiếng “Thẩm đại hiệp”.
“Hiệp khách không luận tuổi tác, lại càng không dùng đến võ nghệ cao cường và kinh nghiệm giang hồ. Đêm qua Thẩm đại hiệp cứu ta một mạng, ở trong lòng Tống Bi Ngôn, ngươi chính là đại hiệp đỉnh thiên lập địa.” Tống Bi Ngôn nhẹ giọng nói,”Người bên ngoài nói thế nào ta không quan tâm,ta muốn gọi ngươi như thế nào, bọn họ cũng không quản lý được.”
Thẩm Quang Minh đứng ở đương trường, vừa kinh ngạc, vừa cảm kích. Mọi người đứng cạnh hắn nhìn Tống Bi Ngôn gật đầu liên tục: “Thằng nhóc này không tồi.”
Cam Nhạc Ý đứng sau Tống Bi Ngôn, không khỏi thẳng lưng, cảm thấy đồ đệ hời này thực sự rất có thể diện, thân ảnh của mình hình như cũng cao hơn vài phần.
“Ôn chuyện để sau, đi vào trước đã.” Điền Khổ nói với Tư Mã Phượng, “Các ngươi tới đây, chắc chắn có thứ muốn tìm.”