Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 4

Quý Trần Lăng không một lúc nào rời tầm mắt khỏi Lý Lạc Tân, si ngốc nhìn, nhìn bao nhiêu cũng không đủ: “Lạc Tân, em có thể nấu cơm cho anh có được không? Anh sẽ chỉ ăn cơm em làm nhé.”

“Cậu biết nấu cơm?”

“Không….” Quý Trần Lăng lúc này mới nhớ ra bản thân không biết nấu cơm, đột nhiên thấy đố kị với những người từng nấu cơm cho Lý Lạc Tân, đố kị với những người bưng cơm đến trước mặt anh, nhưng lại quên mất mình là đại thiếu gia 26 năm qua không biết đến chuyện cơm nước, có điều Quý Trần Lăng không từ bỏ sớm như vậy, liền vội vàng nói: “Em sẽ học, Lạc Tân, em học xong rồi nấu cho anh ăn có được không? Làm những món anh thích, em thích nhìn ăn anh, muốn được cùng ăn với anh.” Quý Trần Lăng hai tay chống đỡ cằm, ánh mắt mê ly, hai má đỏ ửng, tâm trí chỉ đặt lên một người.

Lý Lạc Tân gõ một cái lên đầu cậu: “Ăn cơm.”

“Vâng.” Quý Trần Lăng vội vã cúi đầu cho miếng cơm tẻ vào miệng, ăn một miếng cơm tẻ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lý Lạc Tân. Anh cũng lười để ý đến cậu, để cậu muốn làm gì thì làm.

Ăn cơm xong, Lý Lạc Tân nhìn đồng hồ chuẩn bị trở về. Quý Trần Lăng không muốn thả anh đi, chính xác hơn là muốn đi cùng Lý Lạc Tân.

Đi đến nhà Lý Lạc Tân, cậu không khỏi kích động bởi không khí mang theo hơi thở của Lý Lạc Tân bao trùm. Đáng tiếc, đây chỉ là tưởng tượng bởi Lý Lạc Tân không dẫn người về nhà, tất nhiên cự tuyệt thỉnh cầu của Quý Trần Lăng.

Quý Trần Lăng dùng mông cạ cạ lên tiểu Lạc Tân, ngữ điệu mê hoặc: “Lạc Tân không muốn thử một chút à? Vóc người cũng tốt hơn người kia, chỗ ấy cũng chặt hơn, lại luôn sẵn sàng phối hợp.”

Lý Lạc Tân nhìn cậu một cái, không chút lưu tình mà đẩy ra, lên xe, thuận tiện khóa cửa xe lại, nhanh chóng đi. Quý Trần Lăng không thể làm gì khác hơn ngoài đưa mắt nhìn Lý Lạc Tân đi xa, mãi đến khi không thấy bóng xe đâu mới lưu luyến rời ánh mắt. Nụ cười trên gương mặt nhanh chóng thâm trầm lại, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại. Chỉ có cậu mới được phép đυ.ng vào Lạc Tân, những người khác dám to gan đυ.ng vào người của cậu đều phải sống không bằng chết!

Ngày hôm sau, chuông của nhà Lý Lạc Tân vang lên từ rất sớm, anh vốn không định mở cửa nhưng chuông vẫn kiên nhẫn vang lên. Bất đắc dĩ đành phải đi ra mở cửa, sắc mặt tối thui.

“Này, em là hàng xóm mới cả anh, chuyển đến nơi mới thì việc đầu tiên phải là chào hỏi hàng xóm. Nay em đến chào hỏi anh.”

Vừa mở cửa đã thấy gương mặt thiếu đánh của Quý Trần Lăng, cười híp cả mắt, tay còn không ngừng vẫy chào anh.

Lý Lạc Tân tối sầm mặt lại, một câu cũng không nói, lập tức đạp văng cậu, không chờ cậu phản ứng lập tức đóng cửa lại.

Quý Trần Lăng cũng không dám làm càn, sờ vào chỗ bị đạp, quay đầu trở về. Hay là trước mắt học nấu cơm đi!

Mấy ngày sau đó, Quý Trần Lăng viện mọi lý do để quấy rầy Lý Lạc Tân. Anh thấy phiền vô cùng, một chút hứng thú ban đầu với cậu đều không còn thay vào đó là cảm giác phiền phức, cũng không muốn ru rú trong nhà, ra ngoài săn tình mới thú vị. Quý Trần Lăng ở trước cửa nhà vồ hụt anh mất lần, Lý Lạc Tần vừa ra khỏi cửa liền hùng hục theo ở phía sau.

Lý Lạc Tân vốn không phải người có tính khí tốt đẹp gì, lập tức xoay người đập cho Quý Trần Lăng một trận. Quý Trần Lăng không chống cự, chỉ nằm yên trên đất cho anh thoải mái chà đạp.

Lý Lạc Tân đạp một cước lên mặt Quý Trần Lăng: “Còn theo không?”

“Còn!”

“Được lắm.” Lý Lạc Tân cười lạnh, nhìn chung quanh một lượt, thấy mấy ống tuýp ở góc tường không biết ai để lại, cầm lấy gõ gõ lên bàn tay: “Hỏi cậu một lần nữa, còn dám theo không?

Quý Trần Lăng có chút nghi hoặc nhìn anh, nhưng vẫn kiên định: “Còn!

Lý Lạc Tân cười lạnh, vung ống tuýp đập lên đùi Quý Trần Lăng, đập liên tục: “Đập liên tục xem mày làm sao!” Nói xong, cầm lấy ống tuýp xoay người đi.

Quý Trần Lăng thương tâm, cậu thấy thời gian dưỡng thương thật lãng phí, nhưng không thể què quặt chật vật đứng trước mặt anh được, đành bò dậy nhặt lấy ống tuýp Lạc Lân Tân vứt ra đấy, khập khễnh bước vào phòng.

Lý Lạc Tân cũng không quá nặng tay, chỉ đập gãy một chân cậu.

Nửa tháng sau, quả nhiên không thấy Quý Trần Lăng nữa, tâm tình Lý Lạc Tân khá hơn rất nhiều, gần như quẳng cậu ra sau đầu, tiếp tục sống những ngày phong lưu khoái hoạt.

Thời gian như nước chảy, đến khi thương thế Quý Trần Lăng tốt hơn thì Lý Lạc Tân đã sớm sang Lan thành đóng phim.

Quý Trần lăng vội vã đuổi tới Lan Thành, khi nhìn thấy Lý Lạc Tân là khi Lý Lạc Tân đang hôn môi một người phụ nữ khác, Lý Lạc Tân ra hiệu cho cậu, ám chỉ đừng có làm gì manh động. Quãng thời gian trước cậu đã quá nôn nóng, lần thứ nhất nhìn thấy Lý Lạc Tân lên giường với người khác nên khó tránh khỏi khống chế tâm tình của chính mình, vốn muốn xây dựng quan hệ thân mật với anh, kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Quý Trần Lăng cố gắng bình tĩnh, lộ ra một nụ cười xán lạn, cố tình đánh gãy nụ hôn của hai người: “Lạc Tân, sao đến Lan Thành không nói cho em một tiếng, làm em tìm mãi không thấy anh.”

Lý Lạc Tân lạnh nhạt nhìn, không nói gì. Nụ cười của Quý Trần Lăng lừa gạt được người khác chứ sao lừa gạt được anh, ánh mắt rõ ràng có ác ý, nắm đấm lại xiết chặt thế kia, thật sự không biết cách ngụy trang.

Lý Lạc Tân nhận ra, không lý nào Ngải Thu Nhi không nhận ra, cô không muốn đắc tội với bất kỳ ai trong hai người họ.

“Quý thiếu, anh đến tìm Lạc Tân sao?” Ngải Thu Nhi lộ ra nụ cười thanh thuần.

Ngải Thu Nhi không nói lời nào còn hơn, vừa mở lời hình ảnh cô hôn môi với Lý Lạc Tân liền hiện lên trong đầu Trần Quý Lăng. Trần Quý Lăng nhìn Ngải Thu Nhi một chút, sự bạo tàn trong đôi mắt trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Ngải Thu Nhi sợ đến run người, theo bản năng muốn trốn đi: “Lạc, Lạc Tân, hai người nói chuyện, em có việc phải đi trước.”

Lý Lạc Tân cũng mặc kệ cô, buông tay để cô đi, bản thân cũng có ý định rời đi, chân dài đang chuẩn bị bước đi thì Quý Trần Lăng vội vã ngăn cản, không dám kéo hẳn tay anh mà chỉ yếu đuối túm lấy góc áo.

“Lạc Tân, xin lỗi, đừng giận em được không. Lạc Tân.” Quý Trần Lăng thấy sắc mặt anh không tốt, vội vàng xin lỗi.

“Xin lỗi? Cậu là sai điều gì?” Lý Lạc Tân nhíu mày hỏi.

“Em…em…em không biết….” Quý Trần Lăng do dự nửa ngày, không biết nói gì cho phải, cậu thật sự không biết mình sai chỗ nào, chỉ là theo bản năng nói lời xin lỗi thôi.

Lý Lạc Tân nhìn dáng vẻ khϊếp nhược của cậu, cảm thấy có chút thú vị. Anh từng nghe đến danh tiếng của Trần Quý Lăng, chỉ là không nghĩ người này là có dáng vẻ yếu đuối như thế trước mặt anh, hứng thú vốn đã tắt ngóm lại bùng lên lần nữa.

Tâm trí Quý Trần Lăng một lần nữa đều đặt trong người Lý Lạc Tân, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức nói rằng: “Lạc Tân, anh không muốn thử sao? Em tuyệt đối hơn bạn tình của anh gấp vạn lần, muốn dằn vặt thế nào cũng có.”

Lý Lạc Tân liếʍ liếʍ môi, xác nhận gần đây có mỗi Ngải Thu Nhi ở bên, đúng là có hơi nhàm chán, bị Quý Trần Lăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng hơi lay chuyển. Đã có chút hứng thú thì cũng không làm khó mình, Quý Trần Lăng ngoại trừ thời gian trước đây rất đáng ghét thì dùng để phát tiết cũng không tồi….

“Đêm nay tôi đợi ở trong phòng, nhớ tới tắm rửa sạch sẽ.”

Lý Lạc Tân hôn một cái lên gò má cậu, rồi bỏ đi.

Quý Trần Lăng sờ lên má, sững sờ một hồi, mới lộ ra nụ người ngốc nghếch. Lần đầu tiên Lý Lạc Tân đối xử ôn hòa với cậu như thế, còn hôn cậu nữa. Hơn nữa đêm nay quan hệ sẽ càng thân mật hơn.

Quý Trần Lăng cũng không dám đuổi theo, sợ làm anh phiền mà hủy bỏ chuyện đêm nay, thế nhưng trong đầu không ngừng ngữ tới chuyện tối nay, làm cái gì cũng không muốn làm cũng may hiện tại là xế chiều. Quý Trần Lăng suy đi tính lại, quyết định chuẩn bị đồ vật, nhất định phải làm cho Lý Lạc Tân đối với cậu sản sinh tình thú!

Khi tối đến, Quý Trầm Lâm liền mang một đống đồ vật đến trước cửa nhà Lý Lạc Tân, gõ cửa mấy hồi còn chưa thấy mở cửa. Quý Trần Lăng không ngại, vẫn vui sướиɠ hài lòng đứng chờ trước cửa.

Phải chờ đến hơn hai giờ, mới nhìn thấy Lý Lạc Tân ôm Ngải Thu Nhi đi tới. Tâm trạng hạnh phúc lâng lâng của Quý Trần Lăng cứ như thế bị đập tan trong nháy mắt, nhưng cậu không dám chất vấn, cơ hồ chỉ nở nụ cười theo bản năng với Lý Lạc Tân.

“Lạc Tân, tối nay chơi nhóm ba người à?”

mặt mang ý cười nhưng ác ý vẫn hướng về Ngải Thu Nhi, chỉ muốn cô cút đi cho khuất mắt.

Ngải Thu Nhi hoàng hốt, theo bản năng lùi về sau hai bước, thoát ra khỏi l*иg ngực Lý Lạc Tân, cũng không dám nói gì, chỉ không khống chế được mà run lên. Giờ cô mới hiểu được tình ý của Quý Trần Lăng đối với Lý Lạc Tân. Thế nhưng cô phải vất vả lắm mới tiếp cận được Lý Lạc Tân, thật sự không nỡ từ bỏ. Dự là nếu ở lại sẽ đắc tội Quý Trần Lăng hay là trước cứ rời đi.

Lý Lạc Tân lúc này mới nhớ ra cùng Quý Trần Lăng nói gì, ra hiệu cho Ngải Thu Nhi rời đi. Ngải Thu Nhi mau chóng rời đi, giữa đường vội vàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện Quý Trần lăng thừa dịp Lý Lạc Tân mở cửa đã cười với cô đầy sát khí, chẳng khác gì cứa dao vào cổ. Ngải Thu Nhi trong lòng phát lạnh vội vã chạy đi.