Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 52

Nói thật, là một người yêu thích ba-lê, trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ tán thưởng Tiếu Lạp Sênh, bởi vậy tuy rằng tư tâm của tôi hi vọng cậu ấy có thể ở bên cạnh Phương Phương lâu hơn một chút, thế nhưng cuối cùng tôi vẫn chỉ đưa ra kỳ hạn nửa năm.

Có điều, sau nửa năm chung sống cùng quan sát, tôi càng ngày càng cảm thấy trên đời này không có một ai có thể hợp được với Phương Phương như Tiếu Lạp Sênh. Cậu ấy là một người nhìn qua thì cảm thấy kiên cường vô cùng, thế những kỳ thật thì nội tâm của cậu ấy lại mềm mại hơn bất kỳ ai khác.

Sau buổi đầu tiên gặp mặt với Phương Phương, cậu ấy đã gọi điện thẳng tới cho tôi để come out, bảo với tôi rằng cậu ấy là đồng tính luyến ái, hỏi tôi có sợ là cậu ấy sẽ làm gì đó với Phương Phương hay không. Lúc nghe xong câu này tôi đã nở nụ cười ngay tức khắc, thầm nghĩ,

sao lại có người thẳng thắn thế không biết, tôi không nhịn được bèn đùa cậu ấy một câu:

“Điều tôi nên lo lắng hẳn phải là Phương Phương sẽ làm ra chuyện gì đối với cậu mới đúng.”

Sau đó cậu ấy đã ngắt điện thoại ngay lập tức, tôi ngồi trên ghế cười một trận, bỗng có chút hiểu ra vì sao mà Phương Phương lại nhất kiến chung tình với Lạp Sênh như vậy.

Để Phương Phương có thể suôn sẻ khi ở bên Lạp Sênh, mỗi lần hẹn hò là tôi lại như đang phải xử lý một vụ án, tôi đã phải suy xét rất nhiều về địa điểm gặp mặt cũng như các biện pháp để ứng phó với các tình huống đột ngột có thể xảy ra, tôi rất sợ những chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát sẽ xảy đến với Phương Phương, nếu trước đó không nói rõ cho thằng bé biết chỗ đó là chỗ nào, sẽ có những chuyện gì diễn ra ở đó, những biện pháp để xử lý là gì thì rất có thể thằng bé sẽ lựa chọn cách che chắn mình lại, thậm chí là trực tiếp nằm giả chết ở trên đường.

Rất may là trong những buổi gặp mặt ít ỏi của Phương Phương cùng với Lạp Sênh thì đều không có chuyện gì nghiêm trọng quá xảy ra cả, cho nên Lạp Sênh vẫn chưa phát giác ra được về “kỹ năng” giả chết này của Phương Phương. Đương nhiên, không thể không thừa nhận rằng có Lạp Sênh ở bên cạnh cũng đã là liều thuốc an thần tốt nhất cho cảm xúc của Phương Phương rồi. Khi yêu, con người ta thường sẽ luôn cố duy trì hình tượng hoàn mỹ ở trước mặt người mình thích.

Thời gian nửa năm nói dài thì cũng không dài mà nói ngắn thì cũng chẳng ngắn. Đương lúc tôi đang chuẩn bị “cách để an ủi Phương Phương khi phải xa cách Tiếu Tiếu” thì Lạp Sênh đột nhiên gọi điện thoại tới cho tôi, hẹn tôi tới quán cà phê mà lần đầu tiên gặp mặt nhau.

Tuy rằng trong lòng cũng đã có một chút dự đoán trước, thế nhưng khi nhìn thấy cậu ấy lấy ra lá thư giới thiệu cùng với tấm chi phiếu, tôi vẫn bị làm cho cảm động.

“Bác Khương, cháu rất cảm ơn vì sự giúp đỡ của bác,” Cậu ấy đẩy hai thứ ấy tới trước mặt tôi, nói: “nhưng cháu rất xin lỗi, cháu đã quyết định không đi nữa.”

“Vì sao vậy?” Tôi cố ý hỏi cậu ấy: “Đây là một cơ hội tốt cơ mà.”

“Công việc hiện giờ của cháu đang rất tốt, với lại cũng đã ký hợp đồng rồi mà đột nhiên lại đi thế này thì có hơi không được ổn cho lắm. Hơn nữa anh cháu cũng đang ở nước ngoài, mà bố mẹ cháu đều đã có tuổi rồi, cháu muốn ở lại chăm sóc cho bố mẹ của cháu, còn điều nữa là…” Cậu ấy bắt đầu nói cho tôi đủ các loại lý do.

“Ồ,” Tôi kéo dài giọng, hỏi: “còn điều gì nữa?”

“Còn điều nữa là…Cháu thích Phương tiên sinh.” Cậu ấy cúi đầu, không dám nhìn vào mắt của tôi, nói: “Cháu không muốn coi anh ấy như một vụ giao dịch.”

Có lẽ đây mới chính là trọng điểm. Tôi cố nhịn cười, nói: “Cũng đâu có tính là giao dịch đâu, cháu có thể coi như đó món quà gặp mặt của mẹ bạn trai cháu dành tặng cho cháu mà.”

“Không cần quà gặp mặt đâu bác Khương…” Cậu ấy lắp ba lắp bắp giải thích cho tôi: “Phương tiên sinh tốt lắm, có Phương tiên sinh là đã đủ rồi ạ.”

“Không sao đâu mà.” Tôi cố tình trêu cậu ấy: “Phương Phương ngốc như thế, nhất định là sẽ không phát hiện ra đâu.”

“Bác Khương, không phải như vậy,” Cậu ấy lắc đầu, nói với tôi: “Phương Phương không phải ngốc đâu ạ, anh ấy chỉ là không có suy nghĩ phức tạp như của chúng ta mà thôi.”

Tôi vốn định nói thêm gì đó, thế nhưng cổ họng lại như bị nghẹn lại, không thể nói ra thêm được lời nào nữa.

Khi ấy tôi mới biết được rằng, hóa ra ở trên đời này, có người còn đối xử dịu dàng với Phương Phương hơn cả tôi nữa.