Thứ 6, ngày 23 tháng 6 năm 2019, trời râm.
Tôi và vợ tôi đã kết hôn được gần một năm rồi, thế nhưng số lần lên giường của chúng tôi chỉ có thể đếm được trên một bàn tay.
Không phải là vì không có thời gian, cũng không phải là vì thân thể của ai không được khỏe, mà chỉ đơn giản là vì kỹ thuật của tôi quá kém.
Đêm tân hôn, tôi bảo với vợ tôi là tôi không có kinh nghiệm, nếu bị đau thì nhất định phải nói ra, vợ tôi bảo được. Sau đó tôi liền tiến vào.
Ngây ngẩn được năm phút, tôi bắn.
Tôi xấu hổ rút ra, suy nghĩ một hồi lâu tôi mới bảo với vợ tôi rằng,
cái này cũng không thể trách anh được, là do bên trong của em quá chặt.
Vợ tôi không nói gì.
Tôi sáp vào định hôn môi em ấy thì lại bị em ấy tránh đi. Lúc đó tôi nghĩ, hay là tôi đã làm đau đến em ấy rồi nhỉ? Tôi ngượng ngùng bật đèn lên để kiểm tra cho em ấy, sau cùng tôi đã nói ra một câu khiến cho tôi phải hối hận đến tận bây giờ —
Hay là để mai làm sau nhé?
Sau đó cái “ngày mai” ấy cũng không bao giờ tới nữa.
Chỉ trách tôi đã để lại cho vợ tôi bóng ma quá sâu, làm cho sau này, cứ mỗi lần sắp đạt tới cao trào, không phải tôi héo thì cũng là em ấy héo, cuối cùng chỉ có thể chuyển sang “giúp đỡ” lẫn nhau.
Đêm nay, sau khi tuốt xong cho nhau, tôi cam chịu nằm ở trên giường rồi bảo với vợ tôi rằng: “Hay là em thượng anh đi?”
Thế nhưng vợ tôi lại chẳng thèm liếc tôi lấy một cái mà đi tắm luôn.
Tôi có chút nghi ngờ rằng vợ tôi bị lãnh cảm, và kiên định phủ nhận hoàn toàn cái lý do là bởi vì bộ dạng của tôi quá không có lực hấp dẫn, thế nên mới không gợi lên được thú tính của vợ tôi.
Cũng may là cặp phu-phu chúng tôi, ngoại trừ trong sinh hoạt có hơi không hợp nhau một tí, công việc thì bận đến nỗi
tam thiên lưỡng đầu (*)
không gặp mặt nhau được lấy một lần, mà cho dù có gặp được thì cũng không nói với nhau được quá ba câu, còn đâu thì mọi thứ đều có thể nói là hoàn mỹ.
Yêu vợ của anh!
(*) 三天两头 (tam thiên lưỡng đầu): Ý là “thường xuyên”.