Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 33

“Lương Khâm Vũ đâu?”

“Đi liên hoan rồi”

Tô Chỉ lắc một ly Tequila, ánh mắt lại đảo chơi trên người bartender. Bartender kia có vẻ không lớn tuổi lắm, tóc hai bên cạo bằng, ở giữa để một mảng hơi dài, highlight hai cụm lông vàng, ngũ quan đoan chính cường tráng, không thể nói là đẹp trai. Đại khái cao gần bằng Thiện Tuân, một chiếc áo lỡ tay màu xanh biển đàn hồi rất tốt phác họa ra cơ bắp trên người, theo động tác lắc rượu của hắn mà uốn cong. Ánh sáng lại mờ, nhìn từ xa trông như một bức tranh khắc gỗ in thiên về gam màu lạnh.

Thiện Tuân hớp một ngụm rượu, cay đến tận sâu trong cuống họng, lập tức cầm miếng chanh ướp lạnh ngậm vào miệng.

“Tôi có thể thấy được cậu bao lâu rồi không làm” Ánh mắt nhìn Tô Chỉ mang theo ít trêu ghẹo.

Tô Chỉ nói: “Anh nhìn đường cong mông của cậu ta đi”

Thiện Tuân không cảm thấy ngạc nhiên, Tô Chỉ là một 0, yêu cầu với dáng người của 1 càng ngày càng kén chọn, gần đây ngay cả mông cũng để ý. Một lúc lâu, Tô Chỉ thu hồi tầm nhìn, thầm thở dài. Thiện Tuân lại uống mấy ngụm, nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cậu ta.

“Hơn nửa là thẳng” Lắc đầu, Tô Chỉ giơ ly lên với hắn, chờ Thiện Tuân nâng ly cụng vào nhau, hai người lại ngửa đầu uống mấy ngụm, tê đến xoắn cả lông mày.

“Không có dự định tìm lấy một người mà ổn định à?” Thiện Tuân nói.

Tô Chỉ mỉm cười, nói: “Nói sau đi, dạo này bận đến nỗi ngay cả trong nhà mặt mũi ra sao cũng quên mất rồi. Lương Khâm Vũ phụ trách mảng sáng tạo, sụt gần năm ký lận”

Thiện Tuân nói: “Khoa trương thế á?”

Tô Chỉ nói: “Giờ đơn hàng nhiều, tiền vốn theo kịp, nhân thủ lại khan hiếm. Vẫn làm thông báo tuyển dụng, lại không đủ lý tưởng. Có chút năng lực đều chạy sang công ty quốc tế 4A rồi” Nói xong lại thở dài mấy hơi, “Có lúc bận rộn đến lên giường cũng không muốn, cũng sẽ nghĩ, mình đây là vì cái gì?” Lại cười, “Cũng chẳng có con cái cần em để lại gì”

Thiện Tuân trầm mặc một lúc, cười: “Cậu cần một kỳ nghỉ dài hạn, không thể quá mệt mỏi được”

Tô Chỉ cười không ra tiếng một hồi, lắc đầu một cái, hai chiếc ly lại chạm nhau, phần mình uống cạn rượu trong ly, lại thêm đầy.

Thiện Tuân cảm giác dạ dày bị thiêu đốt, cảm xúc đã có hơi kích động. Nhìn sườn mặt Tô Chỉ, cảm thấy cậu ta mấy năm nay, đặc biệt là gần đây, thật sự thay đổi quá nhiều, ngũ quan càng thêm mạnh mẽ, giữa hai lông mày càng thêm sự chín chắn, không còn là cậu thanh niên công tử bột đi theo sau hắn ham hưởng lạc nữa. Cậu ta thậm chí còn trưởng thành hơn so với tưởng tượng của hắn, có lúc còn có thể từ nhất cử nhất động của cậu ta mà ngửi được mấy phần cay đắng.

Tô Chỉ lại bắt đầu nói về sự từng trải trên tình trường, người và việc gặp được trong vòng bạn bè quãng thời gian trước, ngữ điệu mềm mỏng, lại như ngậm cây kim nhỏ. Thiện Tuân cảm thấy Tô Chỉ cùng Lương Khâm Vũ kỳ thật là hai thể tương phản mãnh liệt, nếu nói Lương Khâm Vũ đầu lưỡi mang độc, toàn thân thẩm thấu cái mùi bỉ ổi không bỏ qua được, thế thì Tô Chỉ còn độc hơn, nhưng chất độc của cậu ta lại giấu ở trong bụng. Cậu ta khắc tất cả những đắng cay ngọt bùi từng nếm trải những năm gần đây vào trong xương, tích tụ tất cả oán hận lại thành một thứ như mật rắn, rồi dùng lời nói không mặn không nhạt mà trút ra.

Đây chính là nguyên nhân hắn không yêu Tô Chỉ, hai người quá giống nhau, thì không thích hợp cùng một chỗ.

Tô Chỉ trút sạch cả một sọt lời, mới phát hiện Thiện Tuân say rồi.

Đây đúng là lần đầu tiên nhìn thấy người này say thành một vũng bùn. Trước đây Thiện Tuân rất có chừng mực, trong trường hợp ở quán bar nhất định sẽ giữ tỉnh táo, cậu cũng là nghe từ chỗ Tần Duệ, cái người Thiện Tuân này tửu phẩm không tốt. Kết quả người tửu phẩm không tốt trong truyền thuyết, lại nhào lên quầy bar ngủ.

Cậu đẩy hắn mấy cái, người này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, cau mày nhìn cậu, môi mím thành một đường.

Gọi phục vụ tới thanh toán, Thiện Tuân đã ngồi thẳng dậy, chỉ là híp mắt không nói lời nào. Tô Chỉ nâng một tay hắn lên, dìu người đi ra ngoài, vừa nói: “Nếu không thì qua chỗ em ngủ nhé? Người kia của anh không phải đi công tác rồi sao”

Thiện Tuân không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ gì đó.

Giờ này chính là thời điểm trong bar náo nhiệt nhất, ghế dài đã đầy chỗ. Có mấy bàn người đang chơi đố số (1), âm thanh rung trời, Tô Chỉ dìu người lách qua, đi đến cửa, trước mặt đi tới một nam một nữ. Hai người khiến người ta không nhịn được nhìn thêm mấy lần——người nam mặc một chiếc jacket màu nâu cắt may tinh xảo, một chiếc quần bó sát người làm cho đôi chân đặc biệt dài. Người nữ bên cạnh dáng người cao gầy, đứng trên chiếc giày cao gót hơn mười centimet màu xanh nước biển, trên người là chiếc váy voan đuôi cá trắng như tuyết, tóc xoăn cuộn sóng dài đến eo nhỏ.

Trai tài gái sắc.

Tô Chỉ dừng lại, không chỉ cậu ta, gần như cùng lúc, Thiện Tuân cũng dừng lại.

Người đàn ông này cậu biết, là đồng nghiệp trước đây của Lương Khâm Vũ, một nhà thiết kế đồ họa của công ty quảng cáo 4A. Người đàn ông hình như cũng nhận ra cậu ta, dừng chân, nở nụ cười: “Khéo qua, cậu Tô”

Tô Chỉ nhớ hắn họ Tề, kêu một tiếng anh Tề, kế tiếp không thể nghi ngờ là chào hỏi ngắn ngọn không hề có ý mới.

Nói chưa được mấy câu, Thiện Tuân say khướt bỗng nhiên mở miệng.

“Cô Kiều?”

Thiện Tuân lần này say tợn, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Ngủ trên giường đôi, song tuyệt đối không phải của nhà Tiêu Quân Mạc, cũng không phải của nhà hắn. Đầu căng đau dữ dội, trong lòng có hơi sợ hãi, nhiều năm như thế, hắn quá là rõ ràng tửu phẩm này của mình, lúc ấy cũng uống đến mơ mơ màng màng mới làm ra chuyện bộc lộ xu hướng tìиɧ ɖu͙© với Tiêu Quân Mạc.

Trên người đổi chiếc áo ngắn tay sạch sẽ, qυầи ɭóŧ vẫn là cái cũ. Xốc chăn lên đi ra khỏi phòng ngủ, mới nhận ra là nhà Tô Chỉ.

Đây là phòng mới năm ngoái cậu ta mới dọn vào, hắn cũng đến hai ba lần. Tiếng đối thoại trong TV truyền đến từ phòng khách, cảm thấy chân có hơi lành lạnh, hắn về phòng mặc quần, vào buồng vệ sinh rửa mặt, thấy trên bồn rửa đã để một chiếc bàn chải chưa mở, liền bóc ra, cẩn thận làm sạch khoang miệng một hồi, mùi rượu bay hết đi, thoải mái hơn nhiều.

Đi vào phòng khách, Tô Chỉ đang ngồi trên sopha giữ iPad, trong tay cầm quả táo, thỉnh thoảng cắn một miếng.

Thiện Tuân đi tới ngồi xuống cạnh cậu ta, bị tiếng nhạc trong TV hấp dẫn, mới phát hiện là tiết mục xem mắt. Hắn lười xem, Tô Chỉ hết sức tập trung dùng ngón tay trượt trên iPad, không liên quan gì đến nhau. Mãi đến khi kết thúc một ván game, Tô Chỉ cũng ăn xong quả táo kia, ném lõi táo vào thùng rác, rơi trúng, mới quay đầu nói với Thiện Tuân: “Nhà bếp có đồ ăn ngoài đấy, dùng lò vi sóng hâm lại đi”

Thiện Tuân cười: “Thật sự không khách sáo với tôi luôn”

Tô Chỉ nói: “Anh có tay có chân, còn muốn em phải hầu hạ à”

Thiện Tuân nhận mệnh đứng dậy đi vào phòng bếp. Trên bàn ăn đặt hai hộp cơm, mở ra thì thấy, một hộp cơm tẻ, một hộp đồ ăn——hai chay một mặn. Cầm bát lớn ra từ tủ bát, trộn thức ăn vào với nhau, bỏ vào lò vi sóng hâm nóng. Gian bếp này của Tô Chỉ khá là nhỏ, các loại trang thiết bị đầy đủ hết, nhưng không có một chút mùi khói lửa. Chắc cái bao gạo kia cũng đẻ sâu luôn rồi.

Thiện Tuân dựa vào kệ bếp chậm rãi nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Hắn gặp Kiều Mộng, bạn gái Lý Từ. Điều này chắc chắn không sai, ký ức khi ấy vẫn còn rất rõ ràng, hơn nữa hắn tuyệt đối không nhìn nhầm, lúc đầu, cái người đàn ông kia ôm eo Kiều Mộng. Tô Chỉ gọi hắn anh Tề? Một người đàn ông rất tuấn tú, về mặt ngoại hình thì xuất sắc hơn Lý Từ nhiều. Loại chuyện như vậy thật ra cũng chẳng thấy ngạc nhiên. Chết người là hắn uống quá nhiều, đáng lẽ có thể cứ vậy cúi đầu rời đi, lại chủ động chào hỏi với người ta.

Tiếng nhắc nhở vang lên, cái đĩa trong lò vi sóng ngừng chuyển động. Thiện Tuân rút phích cắm, cầm cái thìa, bưng cơm về phòng khách.

Vừa ngồi xuống liền nghe Tô Chỉ nói: “Tần Duệ bảo tửu phẩm anh kém, em thấy cũng đâu có kém đến thế, hai ta đều chung giường chung gối, anh cả đêm thành thật cực kỳ, trái lại làm em lo lắng đề phòng, chả dám ngủ say, lúc nào cũng phải quan sát tình hình của anh”

Tảng đá treo lơ lửng trong lòng rốt cuộc hạ xuống.

Thiện Tuân liên tục nói cảm ơn.

Tô Chỉ lại nói: “Yên tâm đi, di động anh không có động tĩnh gì, có thì em cũng sẽ không nghe”

Thiện Tuân bật cười: “Sáng sớm không có cuộc gọi đâu” Lại nói, “Cho anh mượn ổ cắm sạc điện cái”

Tô Chỉ nói ở trong phòng ngủ, hắn liền quay lại vào phòng, quả nhiên đồ đặt trên tủ đầu giường. Sạc điện cho di động, khởi động máy, lập tức bị tin nhắn SMS oanh tạc, năm cái là thông báo cuộc gọi nhỡ, hai cái là tin nhắn, đều là số của Tiêu Quân Mạc.

[Nhìn thấy thì gọi lại cho tôi]

Hơn mười một giờ tối qua.

[Cậu đâu rồi]

Mười hai giờ ba mươi.

Cuộc gọi cuối cùng đã là hơn một giờ sáng.

Thiện Tuân lập tức gọi lại.

Rất nhanh đã kết nối, đầu bên kia có hơi ồn.

“Đang ăn cơm, chờ chút” Tiêu Quân Mạc nói.

Thiện Tuân liền chờ, tạp âm trong ống nghe từ từ giảm nhỏ, cho đến khi biến mất.

“Tối qua có chuyện gì thế?” Không chờ Thiện Tuân mở miệng, đi thẳng vào chủ đề.

Một tay Thiện Tuân cọ mép tủ giường, động tác rất chậm. Cách hơn mười giây, mới cười nói: “Ra ngoài chơi, lúc về mệt quá, ngủ thẳng cẳng luôn”

Bên kia cười một tiếng: “Không phải vừa mới tỉnh đấy chứ? Tôi sốt ruột cả một tối, cậu thì thoải mái ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa”

Dây thần kinh kéo căng cuối cùng cũng được giải thoát. Rút tay về từ mép tủ giường, hắn cũng cười theo.

Tiêu Quân Mạc không phải người thích quanh co lòng vòng, xem ra Kiều Mộng vẫn chưa nói gì cả.

Đây mới là bình thường, theo lý, hắn mới là người bắt được thóp của cô ta, giờ lo lắng đề phòng chỉ sợ là cô nàng, dù sao cũng đâu ngốc đến mức đi vạch trần hắn. Về phía hắn cũng chỉ là uống rượu say với một người đàn ông khác, vốn cũng chẳng có gì, cho dù bị Tiêu Quân Mạc biết được, giải thích rõ ràng là xong. Chỉ là người này tính tình nóng nảy, vụ dấu hôn lần trước còn chưa qua được bao lâu, anh vừa khéo lại không có nhà, lại sinh ra tai nạn này, khó tránh khỏi ầm ĩ không vui.

Hắn nhất thời không nói chuyện, bên kia lại nói: “Ăn cơm chưa?”

Thiện Tuân nói: “Gọi đồ bên ngoài. Tối qua mấy giờ anh ngủ?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Hơn hai giờ, suýt nữa thì gọi điện cho Tần Duệ”

Thiện Tuân cười nói: “Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý, Mạc Mạc vất vả rồi”

Bên kia im lặng mấy giây.

“Tối ngày mốt tôi về”

“Lúc nào thì tới nơi?”

“Hơn chín giờ. Về đến nhà thì muộn lắm rồi, không cần chờ cơm tôi đâu”

Lại hỏi tình hình du lịch ngày hôm qua, băn khoăn anh còn đang ăn cơm, trên bàn còn có cha mẹ em gái, Thiện Tuân không dám trò chuyện quá lâu, rất nhanh liền giục anh quay lại. Bên kia cũng không nói thêm nữa, liền muốn treo máy, Thiện Tuân lại nghĩ đến gì đó, kêu anh một tiếng.

“Lý Từ và Kiều Mộng kết giao được bao lâu rồi?”

“Hơn ba năm” Tiêu Quân Mạc nói, “Nghĩ gì mà lại hỏi cái này?”

Cũng không ngắn.

Nhớ tới ánh mắt Lý Từ lúc nhắc đến Kiều Mộng, đồng tình khẳng định là có, cũng cảm thấy nên làm chút gì đó, dù sao cũng là bạn bè quan hệ không tồi với Tiêu Quân Mạc. Hắn cũng không sợ Kiều Mộng tức giận rồi vạch trần chuyện nhìn thấy ra, vốn không trộm cắp, cũng chẳng chột dạ. Nhưng dù gì cũng là bạn của Tiêu Quân Mạc, hắn cũng không biết rõ. Người khác nhau có cách suy nghĩ khác nhau, chưa quen thân đến mức đó, hắn cũng không nên nhúng tay vào, giữa người yêu xuất hiện nguy cơ tình cảm, có đôi khi đến cuối cùng kết quả xấu nhất là người ở trong bận trái bận phải.

“Nghe người ta nhắc tới bọn họ, có hơi tò mò”

Tiêu Quân Mạc nói: “Cuối năm sẽ đính hôn, còn bảo tôi nhất định phải mang cậu theo”

Thiện Tuân cười nói: “Lễ đính hôn của giám đốc Lý, chắc chắn là phải đi tham gia náo nhiệt rồi. Cứ thế đã, anh mau đi ăn cơm đi”

Chấm dứt trò chuyện, cầm điện thoại đặt trên tủ giường tiếp tục sạc điện, lại tới phòng khách, Tô Chỉ đã cởi dép, cuộn tròn trên sopha xem TV như con mèo lớn. Thiện Tuân đành phải ngồi xuống sopha nhỏ bên cạnh. Không bao lâu, lực chú ý của Tô Chỉ chuyển sang người hắn, trong nụ cười mang mấy phần trêu chọc, “Sến sẩm xong rồi à?”

Thiện Tuân nói: “Xong rồi”

Thấy hắn không biết xấu hổ như thế, Tô Chỉ nhất thời nghẹn lời, nhìn hắn chòng chòng một lúc, mới lắc đầu, “Lý Từ bị cắm sừng à?”

Lần này đổi thành Thiện Tuân nghẹn lời, mắt trợn to, trừng cậu ta một lúc.

Tô Chỉ lúc này nở nụ cười: “Xem ra anh say quắc cần câu thật, sau khi về em hỏi anh làm sao biết người phụ nữ kia, chính miệng anh nói”

Thiện Tuân đuối lý, chuyện sau khi về quả thật là không nhớ.

“Cậu còn biết Lý Từ hả?”

Tô Chỉ nói: “Trước không phải hợp tác với Tiêu Ngữ trong hoạt động triển lãm sách đấy sao, có tiếp xúc mấy lần” Lại nói, “Tối qua cái người đàn ông kia chính là người của công ty trước đây của Lương Khâm Vũ, nhà thiết kế đồ họa. Một kẻ rất hủ lậu, về mặt thực lực không bằng Lương Khâm Vũ, làm chuyện mờ ám thì nhiều”

Nhưng người ta lớn lên đẹp trai.

Thiện Tuân lắc đầu, ăn cho xong cơm, đã sớm nguội ngắt, lại chẳng muốn đi hâm nóng lại, may mà dạ dày hắn làm bằng sắt.

Sau khi ăn xong Tô Chỉ muốn tới phòng tập gym, Thiện Tuân đi với cậu ta. Ra một thân mồ hôi, buổi tối thêm cả Tần Duệ, ba người cùng đi ăn bữa cơm, Tô Chỉ thì đi gay bar, Tần Duệ cùng Thiện Tuân thì về ai về nhà nấy. Tiêu Quân Mạc không có nhà, hắn trực tiếp vào thư phòng mở máy tính, kết quả vừa mới lên YY, đã thấy group bang vô cùng náo nhiệt, lượng tin nhắn offline gấp hai ba lần thường ngày. Mở ra quét mấy lần, phát hiện từ khóa Kiếm Thất, nhìn kỹ lại, hình như tiêu điểm thảo luận là Kiếm Thất. Kiên nhẫn xem xong ba, bốn trang tin nhắn trước sau, mới đại thể nắm được tin tức mấu chốt.

Kiếm Thất muốn AFK.

Chú thích:

(1) Trò chơi đố số: khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thi hoà