Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 25

Để Tiêu Quân Mạc thoải mái hơn, hai người vào phòng ngủ chính. Tiêu Quân Mạc lột mình sạch trơn, quỳ gối trên giường, chờ Thiện Tuân lục lọi thuốc bôi trơn cùng bao trong ngăn kéo. Thiện Tuân cởi dép trèo lên giường, quỳ ở đằng sau anh, một tay đẩy một cánh mông ra, ngón trỏ chấm thuốc bôi trơn cắm vào trong lỗ nhỏ nhiều nếp nhăn. Lần này Thiện Tuân vô cùng kiên nhẫn, cái tay tách bờ mông kia thỉnh thoảng xoa bóp cơ bắp, giúp anh thả lỏng. Cúi đầu, nhìn chằm chằm cửa mình cắn chặt đến giữa ngón, chậm rãi đẩy vào. Cảm giác dũng đạo có hơi chật, liền tách hai đùi anh ra một chút.

“Như này có mệt không?” Giọng nói rất nhẹ.

Tiêu Quân Mạc nói: “Không sao”

Nhìn anh cũng không có vẻ miễn cưỡng, Thiện Tuân mới đào móc tràng đạo, đẩy ngón trỏ đến tận cùng. Lại thêm ngón giữa, đầu ngón tay đẩy nếp thịt cửa mình tối màu ra một chút, mạnh mẽ xâm nhập, có chất nhầy bôi trơn chảy ra xuôi theo cửa mình cùng khớp ngón tay, cơ thể Tiêu Quân Mạc có chút căng cứng, lỗ nhỏ hơi co chặt, lại phun ra mấy dòng chất nhầy, chỗ kết hợp vừa ướt vừa dính, thứ gì đó dưới háng Thiện Tuân rất nhanh đã cứng lên.

Liếʍ môi một cái, gảy đầu ngón tay dần dần đẩy cả ngón giữa vào, lại thêm ngón tay thứ ba, cuối cùng thử đẩy mạnh cả ngón thứ tư vào. Hô hấp của Tiêu Quân Mạc rối loạn, mấy lần bật ra tiếng kêu rên, Thiện Tuân liền cúi đầu hôn một cái lên gò mông anh, anh lại bình tĩnh lại.

Bốn ngón tay thử chuyển động uốn lượn trong tràng đạo, tràng đạo liền xoắn lấy chúng nó chặt hơn, cửa mình bị kéo căng hoàn toàn, bóng loáng trơn trượt, có bọt nước xuất hiện ở nơi kết hợp, rồi bóc cái vỡ tung. Dưới bàn tay còn lại, cơ mông đã căng ra hết mức, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng cao, xuyên qua da thịt thấm vào lòng bàn tay hắn, thoải mái ấm áp. Nhéo nhẹ gò mông hai cái, hắn liền rút ngón tay ra, theo tiếng “Bép” giòn vang, cửa mình nhả ra bốn ngón tay, trong nháy mắt co nhỏ lại một vòng, nhưng còn chưa kịp khép kín, hắn đã cởi thắt lưng, móc ra dương v*t cứng rắn, nhanh chóng đeo bao, một lần đẩy vào.

Hai tiếng gào thét khàn khàn đồng thời bật ra, đan xen, quấn quýt, hòa thành một thể.

Dũng đạo trải qua đủ kiểu khai thác rất là hoan nghênh thứ to lớn này, sự ấm áp kia cắn chặt dương v*t, nuốt xuống như có lực hút. Thiện Tuân ngẩng cằm lên, cảm giác bay lên bầu trời. Nhắm mắt lại, vẫn duy trì tốc độ chậm di chuyển vào trong từng chút từng chút một. Lúc cả cây đi vào, bên trong phòng ngủ chỉ còn hai tiếng thở trầm thấp, hết đợt này đến đợt khác. Thiện Tuân cúi đầu hôn nhẹ lên lưng anh, vòng eo đưa đẩy, chậm rãi rút ra, rồi lại đẩy vào. Động tác rất chậm, Tiêu Quân Mạc buông thả hơn trước đây, tiếng rêи ɾỉ cùng thở gấp luân phiên mà ra, lúc cao lúc thấp, hắn đẩy nhanh động tác, liều mạng thúc vào chỗ sâu nhất, mát xa tuyến tiền liệt, rêи ɾỉ hóa thành gầm nhẹ ồ ồ, cả người anh đều căng ra, cơ bắp cuộn lại trên tấm lưng đầy rẫy vết thương, cánh tay tì trên gối hơi gồng lên, da thịt màu mạch dần dần đỏ ửng, thấm hơi nước. Thiện Tuân nhìn mà con mắt đều đỏ, cũng không im lặng như dĩ vang, ôm lấy vòng eo anh luôn miệng gọi bảo bối, gọi đến vành tai của Tiêu Quân Mạc hồng thấu, cuối cùng khàn giọng hung tợn nói: “Đừng có kêu!”

Thiện Tuân vẫn nở nụ cười, một bàn tay lần lên dương v*t anh, cầm vào lòng bàn tay, tuốt lên xuống.

Tiêu Quân Mạc bất ngờ không kịp phòng bị, trong cổ họng bật ra một tiếng gầm khàn đặc.

Thiện Tuân cũng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh quá, tốc độ vừa phải, đâm rút trên thắt lưng cũng không ngừng lại.

“Thoải mái không?” Hắn hỏi.

Tiêu Quân Mạc đương nhiên không quan tâm.

Thiện Tuân lại nói: “Không nói một tiếng thì…tự chịu nhé, không hối hận thiệt hả?”

Tiêu Quân Mạc chỉ đè ép cổ họng tiếp tục phát tiết.

Thiện Tuân đẩy nhanh tốc độ, tiếng thở dốc của đối phương cũng dồn dập hơn.

“Nói đi…” Mạnh mẽ va chạm tuyến tiền liệt.

Tiêu Quân Mạc bị thúc đến choáng váng ngây ngất, giây lát sau, liền khàn giọng nói: “Cậu…ưm…không đi…là được….ư a!”

Thiện Tuân nói: “Mai tôi đi với anh…để họ cũng đá tôi…mấy phát”

Tiêu Quân Mạc nói: “Mẹ cậu…đầu…ha ưm…đầu óc…có bệnh…”

Thiện Tuân nói: “Tôi có bệnh…không phải sao…”

Tiêu Quân Mạc không nói lời nào, chôn mặt trên gối, giọng nói nhỏ đi.

Thiện Tuân hơi thả chậm tốc độ lại, nâng anh hơi trở mình, để anh nằm nghiêng, bản thân nằm xuống sau lưng anh, tránh tấm lưng bầm tím, thân trên ngả về sau, một chân gác lên đôi chân dài của anh, tay vòng qua eo, tiếp tục nắm chặt tuốt dương v*t như bàn ủi của anh. Tốc độ chậm lại, tiếng thở dốc của hai người yếu đi, Thiện Tuân hơi cong lưng, in mấy nụ hôn sau gáy anh.

Im lặng lâu như vậy, Thiện Tuân mới mở miệng một lần nữa.

“Anh nên nói cho tôi biết trước đáp án…chuyện như vầy…tôi phải…ở bên cạnh anh, dù thế nào cũng…không thể để anh…gánh vác…một mình được, hiểu chưa?”

Đáp lại hắn là tiếng rêи ɾỉ cùng thở gấp xuất thần của đối phương.

Thiện Tuân nói: “Chúng ta…chẳng có ai là phụ nữ, chẳng…ai có nghĩa vụ, một mình gánh vác gì hết…chẳng có ai cần phải…che gió che mưa cho ai…đều là đàn ông cả, không cần…”

Mãi đến khi cao trào, Tiêu Quân Mạc vẫn không đáp lại lời nói của hắn.

Bắn tinh xong, hai người đều thoát lực, phần mình thở hổn hển. Một lúc sau, hô hấp từ từ ổn định, một cái tay của Tiêu Quân Mạc chọt hắn, hối hắn rút ra. Thiện Tuân bất động, anh lại hối hai tiếng, hắn vừa cười lại thúc mấy cái, rút ra trong tiếng kêu rên của anh.

Tiêu Quân Mạc quay đầu hung tợn ném ánh mắt như đao về phía hắn, chống trên giường ngồi dậy, xoay người, lại nằm xuống, mặt đối mặt với hắn, vươn tay ra ôm lấy hắn. Tuy rằng hai người làʍ t̠ìиɦ là do anh chấp nhận, nhưng rất nhiều lúc, Tiêu Quân Mạc vẫn có động tác quen thuộc của thuần 1, hoặc là nói, anh chưa từng coi mình là 0. Thậm chí Thiện Tuân có cảm giác bị anh xem là phụ nữ, dường như hi vọng của đối phương là khiến hắn bình thản chấp nhận mọi thứ tốt đẹp của anh, mà đối với việc anh làm gì, nghĩ gì, hắn hoàn toàn không cần phải biết.

Ví dụ như tình cảm đặc biệt dài đến hai năm, ví dụ như nội tâm giãy dụa cam chịu khuất phục nằm dưới thân hắn, ví dụ như một mình come out.

Thiện Tuân để anh ôm, rúc đầu vào ngực anh cắn một cái.

“Lần sau anh cắm tôi đi” Thiện Tuân nói.

Ánh mắt Tiêu Quân Mạc rõ ràng hơi khựng lại, rồi lập tức lóe lên, rất nhanh, lại từ từ ảm đạm. Cánh tay hơi siết lại, cằm gác lêи đỉиɦ đầu hắn, giọng trầm nói: “Là bởi vì tôi come out à?”

Thiện Tuân bật cười.

Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu làm 1 là được rồi”

Thiện Tuân nói: “Không muốn thử à?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu không thích, việc gì phải miễn cưỡng mình”

Thiện Tuân im lặng, rất muốn đáp lại câu nói này, cuối cùng vẫn nhịn.

Tiêu Quân Mạc lại nói: “Thiện Tuân, cậu hãy nghe cho kỹ đây, tôi không cần cậu cảm động. Nếu đã hứa với cậu, mà tôi đưa ra quyết định này, thì đây chính là điều tôi phải làm. Cậu không nợ tôi”

Thiện Tuân im lìm không lên tiếng.

Tiêu Quân Mạc cúi đầu hôn một cái trên trán hắn, nói tiếp: “Vậy nên đừng nghĩ về nó nữa, tôi mong cậu quay lại, là vì thích tôi, không mang theo cảm xúc khác”

Thiện Tuân chỉ ôm chặt eo anh.

Một cái tay của Tiêu Quân Mạc trượt trên lưng hắn, cuối cùng lần đến xương cổ, ấn nhẹ mấy cái, lại nghiêng đầu ngậm vành tai hắn mυ'ŧ một cái, Thiện Tuân hơi run lên, anh lại liếʍ một lúc, dừng lại, kề sát lỗ tai hắn: “Nói đi”

Thiện Tuân ngẩng đầu, đặt một nụ hôn trên môi anh, cười nói: “Còn biết dạy dỗ người ta cơ đấy”

Tiêu Quân Mạc mỉm cười, nói: “Sao tự dưng lại nghĩ đến nhìn tôi thế?”

Thiện Tuân nói: “Không phải nhớ anh sao”

Tiêu Quân Mạc cười nói: “Cậu mà cũng nhớ tôi á?”

Thiện Tuân nói: “Nhớ không chịu nổi”

Tiêu Quân Mạc nói: “Hiếm thấy thật đấy”

Thiện Tuân cười nói: “Đừng mỉa vậy mà giám đốc Tiêu, vui thì vui lên, làm người thì thẳng thắn chút đi”

Tiêu Quân Mạc cười theo, con mắt cong lên, lộ ra hàm răng trắng tinh. Thiện Tuân cảm thấy lại nhìn đến cứng lên rồi, may mà nụ cười này cũng ngắn ngủi, rất nhanh đã thấy anh nghiêm mặt nói: “Cảm giác trong khoảng thời gian này cậu sống rất tốt, còn mọc thêm chút thịt. Cậu mà nhớ tôi, đương nhiên là không ngờ rồi”

Thiện Tuân cười nói: “Đây là tôi kiên trì rèn luyện, mọc ra cũng là cơ bắp”

Tiêu Quân Mạc lại không cười: “Ngày ấy cãi nhau với cậu xong, ý định lao tới tẩn cậu một trận cũng có. Lúc đó đã nghĩ, lòng người đều là thịt, sao cậu lại như tảng đá thế không biết? Ba tháng, như thế nào cũng phải ủ nóng được chút, mà lại đi dứt khoát như vậy”

Thiện Tuân nhìn anh, trong mắt mang ý cười.

Tiêu Quân Mạc lại nói: “Sau đó lại nghĩ, là tảng đá cũng phải ủ nóng, nếu không khổ tâm ba tháng này của tôi chẳng phải là bị chó ăn sao?”

Thiện Tuân rướn người lên trên chút, mặt đối mặt với anh, dùng mũi cọ chóp mũi anh, cuối cùng trán kề trán, nói: “Nóng lắm, tôi sắp tan chảy rồi này”

Tiêu Quân Mạc như cười như không, hừ lạnh một tiếng.

Thiện Tuân lại nói: “Chỉ có ba tháng thiệt hả?”

Tiêu Quân Mạc nghiêm mặt không đáp.

Thiện Tuân nói: “Nói thật đi, anh bắt đầu chú ý tôi từ lúc nào vậy?”

Quá gần, hai luồng hơi thở gãi trên da dẻ nhau, ngứa ngáy, dẫn đến hô hấp tăng tốc cũng có thể bắt giữ chuẩn xác. Thiện Tuân cảm giác được hô hấp anh rối loạn, ngực nhấp nhô cũng lớn hơn, giống như thiếu dưỡng khí, lại không xin giúp đỡ, một bàn tay của Thiện Tuân xoa nắn sau lưng anh, chờ một lát, mới cảm thấy hô hấp anh một lần nữa ổn định lại.

Anh lại bình tĩnh trở lại, giao ánh mắt với hắn, vẻ mặt thản nhiên.

“Hai năm trước, cậu tới tìm Cù Phương trạch, tôi ở trong văn phòng cậu ta, còn nhớ không?”

Thiện Tuân nhớ lại, nói: “Hình như là lần đầu tiên gặp anh thì phải”

Không còn nhớ rõ nữa ——cụ thể là lần đầu tiên gặp mặt, khi ấy không để ý lắm.

Tiêu Quân Mạc nói: “Lần đầu tiên. Cậu mặc âu phục bó người, đến cuộc họp”

Thiện Tuân gật đầu, cười nói: “Đẹp trai lắm hả?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Muốn cᏂị©Ꮒ cậu”

Thiện Tuân bật cười.

Tiêu Quân Mạc lại nói: “Thế nhưng cũng không biết cậu có phải không, tìm bạn giường cũng không khó, thế là không cố chấp nữa. Kết quả đến cuộc họp thường niên, cậu tới trêu ghẹo tôi”

Không nghi ngờ gì, chính là sự kiện uống say rồi hôn anh, Tiêu Quân Mạc làm tài xế miễn phí cho hắn, còn bị cưỡng hôn. Sau đấy hắn lo lắng hãi hùng, kết quả đối phương giữ bí mật cho hắn, ấn tượng trong lòng đối với người này cực kỳ tốt, liền theo bản năng lui tới nhiều hơn. Kết quả vừa qua tết âm lịch, xảy ra chuyện 419, đối phương hóa ra lại là đồng loại.

“Sau đó liền thích?”

“Tôi rẻ mạt vậy à?” Tiêu Quân Mạc nói, “Chỉ muốn lên giường với cậu mà thôi”

Thiện Tuân chỉ cười không nói.

Tiêu Quân Mạc lại nói: “Nhưng thường xuyên chạm mặt, khó tránh khỏi để tâm chút” Dừng một chút, “Trên mạng quen Dụ Dỗ Từng Bước, cảm thấy người này rất thú vị, nếu là đồng loại, cũng có thể làm thử một phát, kết quả nghe được giọng nói ——nằm mơ cũng không ngờ được”

Thiện Tuân cười rộ lên: “Nói cho đúng, tôi còn bị anh nhìn chòng chọc trong game đấy”

Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu hoàn toàn không nhận ra giọng nói của tôi”

Thiện Tuân mím môi.

Tiêu Quân Mạc nói: “Cũng đâu có lạ”

Hai người đều không lên tiếng nữa.

Trong xoang mũi đều là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙, giống như mỗi một phần tử trong không khí đều trở nên sền sệt, xé ra, ở giữa còn quấn lấy từng sợi từng sợi bạc. Thiện Tuân chợt cảm thấy, thật ra trên đời này, rất nhiều thứ đều là trạng thái kết dính, bạn có thể tách chúng ra, nhưng rất khó để kéo đứt.

Cứ thế ôm nhau dưỡng thần, hai người đều đứng dậy đi tắm, Thiện Tuân lại vào phòng bếp hâm nóng bát sữa, hai người cậu một hớp anh một hớp uống cạn, rồi ngủ điều hòa. Thời gian không phải muộn lắm, bình thường chơi game cũng được, xem phim cũng được, lúc này vẫn còn đang vui vẻ, hôm nay thì đều mệt mỏi, không bao lâu đã cùng chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì trên lưng Tiêu Quân Mạc có vết thương, Thiện Tuân để anh ngủ nghiêng, hai người ôm nhau ngủ, cũng cố định tư thế của anh. Đến nửa đêm, dậy đi WC, lại phát hiện mình đưa lưng về phía đối phương ——thói quen ngủ thích trở mình vẫn không sửa được. Thò tay mở đèn bàn, đi dép vào, đứng lên, mới thấy người trên giường mở to mắt nhìn hắn.

Sợ hết hồn.

Vai lắc một cái, nhếch miệng cười: “Hù chết tôi”

Tiêu Quân Mạc chỉ đắp chăn đến bụng, để trần l*иg ngực và cánh tay, duy trì tư thế nghiêng người trước khi ngủ, trên mặt không có vẻ buồn ngủ gì, con mắt tối đen, nhìn không ra cảm xúc. Ý tiểu của Thiện Tuân quá gấp, thấy anh không đáp, dứt khoát vào phòng vệ sinh trước, giải quyết vấn đề mới một lần nữa chui vào ổ chăn, cũng không tắt đèn bàn đi, quơ tay nhẹ nhàng sờ lưng anh, đối phương rụt lại, hắn liền không dám đυ.ng nữa.

“Đau lắm à?” Hắn cau mày, “Có phải nhiễm trùng không?”

Tiêu Quân Mạc hơi nhíu mày, như có điều suy nghĩ.

Thấy anh hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ với bản thân, Thiện Tuân ngồi dậy, đang muốn trèo ra sau anh để nhìn, đối phương bỗng nhiên duỗi tay giữ lấy hắn, động tác của Thiện Tuân khựng lại, cũng không phản kháng, một lần nữa nằm xuống. Tiêu Quân Mạc chầm chậm đưa mắt từ trên mặt hắn cổ, tay cũng duỗi qua sờ, cuối cùng, đáp xuống sau vai phải, chỗ gần cánh tay.

Thiện Tuân hơi nghiêng đầu, con ngươi trầm xuống.

Không nghĩ rằng đêm nay sẽ làm đến bước này, trước đó cũng không phòng bị, cứ thế quên mất.

Đầu ngón trỏ Tiêu Quân Mạc vuốt nhẹ dấu răng đã phai nhạt kia, một lát sau, lại nhẹ nhàng ấn một cái.

Thiện Tuân chau mày, hãy còn đang sắp xếp từ ngữ, đã nghe thấy giọng nói anh trầm xuống: “Vẫn không chờ kịp”

Hai ánh mắt đan xen, hiếm thấy, không có tia lửa giao nhau.

Thiện Tuân nói: “Muộn rồi, mai tôi nói rõ với anh, còn nói nhiều hơn”

Tiêu Quân Mạc không nói lời nào, Thiện Tuân xoay người tắt đèn, cơ thể nhích về trước một chút, ôm chặt eo anh, nhắm mắt lại.

Hắn rất mệt, nhưng đánh giá cao tâm lý của bản thân, cũng không biết qua bao lâu ——chí ít mười phút, vẫn không ngủ được. Từ hô hấp, đối phương có lẽ cũng còn tỉnh. Muốn cựa mình, hơi do dự sau vẫn từ bỏ, tay khóa trên eo đối phương cọ xát hai lần trên làm da ấm áp.

Một luồng hơi thở ấm áp phả lên gò má.

“Cậu biết tôi sẽ không đi, thế nên tôi nói cái gì cũng đều là đánh rắm”

Đại khái im lặng gần mười phút, vang lên một tiếng tách, đèn bàn sáng lên, mảng không gian hẹp đầu giường bị vầng sáng màu quất lấp kín, dát lên da thịt hai người một tầng bệnh trạng vàng như nến, giống như phim điện ảnh thập niên tám mươi. Vẻ mặt Thiện Tuân không tốt lắm, trong mắt có thứ gì đấy đang cuồn cuộn, cho dù đã từng xảy ra mấy lần tranh chấp, Tiêu Quân Mạc cũng chưa từng thấy dáng vẻ tức giận thật sự của hắn.

Giờ cũng không dám xác định, nhưng ít ra dính chút hơi người hơn trước kia.

Thiện Tuân nhìn anh, nhấp môi, mới chậm rãi nói: “Trước khi ngủ nói nhiều thế, một câu anh cũng không nghe vào lòng”

Tiêu Quân Mạc không nói.

Thiện Tuân nói: “Anh đang sợ cái gì hả?”

Hai người không nói gì.

Sự im ắng qua đi, Thiện Tuân thở dài.

Có giải pháp nào chăng? Nếu lựa chọn, cũng chỉ có thể lùi về sau một bước.

“Nếu muốn đến với anh, chuyện của tôi, anh muốn biết gì đều có thể hỏi. Nhưng trước khi hỏi, đừng đưa ra kết luận này, hiểu không?” Thiện Tuân nói, “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ không đi, anh sợ cái gì, tôi cũng sợ cái đó, anh cảm thấy tôi là tảng đá, nhưng trong kẽ đá, cũng mọc thịt”

Nhéo thịt bên eo anh một cái, trên mặt mang theo nụ cười, nói tiếp: “Tôi come out hơn mười năm, lên giường không quá mười người, hơn một lần, ngoài phụ đạo viên ra, chính là anh”

Cơ thể Tiêu Quân Mạc có chút động tĩnh.

Thiện Tuân nói tiếp: “Tôi không bừa bãi như anh nghĩ đâu, cũng không phải không cắm ai thì không sống nổi. Tôi có nguyên tắc của tôi, đúng người đúng việc, ghét nhất dây dưa lằng nhằng. Muốn duy trì thì duy trì, muốn cắt đứt thì cắt sạch sẽ. Những người làm một lần kia, mặt mũi ra sao tôi cũng quên cả rồi, có người từ đầu tới cuối còn không biết làm gì, tên thật là gì. Chỉ có một người sau này thành bạn, anh gặp rồi đấy, cái người bên cạnh Lương Khâm Vũ, kêu Tô Chỉ”

Hơi ngừng lại, rồi nói tiếp: “Cái vết này là cậu ta cắn, chỉ đùa thôi. Tôi cam đoan với anh, về sau không có kiểu đùa như thế nữa”

Tiêu Quân Mạc một lúc lâu không lên tiếng.

Thiện Tuân lại gần, nhẹ nhàng mổ một cái trên môi anh, cười nói: “Anh nói hơn nửa đêm rồi, một không có phòng chứa củi, hai không có ván giặt quần áo, nếu anh vẫn không vui, tôi chỉ có thể ngủ trên sàn thôi”

Nói xong lùi người về sau, nhưng lập tức bị đối phương ôm lấy.

Gương mặt Thiện Tuân tươi cười: “Không nỡ à?”

Tiêu Quân Mạc ôm chặt hắn, giọng điệu có hơi dữ: “Mẹ nó cậu chọc tôi cứng lên mà còn muốn bỏ đi sao?”

dương v*t dưới háng kia đã ngóc dậy trước đũng quần anh. Đương nhiên không phải Tiêu Quân Mạc tự lên, ngay lúc đang nói chuyện, đùi Thiện Tuân vói vào giữa hai chân anh, từ hội âm đến túi nang rồi đến phần thân, hầu hạ anh một lần.

Thiện Tuân bật cười. Một tay luồn vào trong qυầи ɭóŧ anh, chui thẳng vào lãnh địa phía sau, ngắt mấy cái trên mông, ngón tay trực tiếp mò đến cửa mình. Tiêu Quân Mạc cũng không phản kháng, hãy còn miệt mài hôn mặt hắn. Thiện Tuân trước đấy nhét thuốc bôi trơn dưới gối, giờ lại tiện, một tay luồn xuống dưới gối tìm đồ, nặn lên ngón cái, chui vào hậu môn của anh bắt đầu khai thác. Tiêu Quân Mạc chỉ cúi đầu tập trung hôn hắn, lực cánh tay rất lớn ấn mạnh hắn vào lòng.

Tràng đạo mấy tiếng trước mới tiếp nhận vật thô to hãy còn xốp mềm, không tốn bao nhiêu sức lực đã mở ra, Thiện Tuân nhớ mang bao, để anh xoay người, từ sau lưng cắm vào. Lỗ nhỏ một lần nữa lại được lấp đầy, Tiêu Quân Mạc thở dài một hơi, tự mình lay động vòng eo. Thiện Tuân từ phía sau lưng hôn cổ anh, vừa phối hợp cắm rút vừa nói như dỗ dành: “Nếu không…anh cũng cắn một cái trên vai tôi đi, ác hơn cậu ta…để lại sẹo vĩnh viễn”

Tiêu Quân Mạc nhắm mắt lại rên ưm a a một lúc, mới chầm chậm nói: “Quái đản…”

Tiêu Quân Mạc cười nói: “Nãy…cũng không biết là ai…quái đản…”

Tiêu Quân Mạc nói: “Chó mới cắn thế…ư a!”

Cả người run rẩy một trận, chỉ vì Thiện Tuân vừa mới đâm mạnh vào, qυყ đầυ đυ.ng vào tuyến tiền liệt. Lại hung ác thúc mấy lần, Thiện Tuân mới hơi giảm thế tiến công, mυ'ŧ nhẹ một cái trên gáy, cười nói: “Vừa hay, tôi là chó…để tôi…cắn mấy cái đi”

Tiêu Quân Mạc bị hắn đâm cho dịch ra bên mép gường, dịch về, vặn vẹo mông đυ.ng hắn hai phát. Thiện Tuân bị đυ.ng cho miệng không khép lại được, một tay duỗi xuống sờ bắp thịt rắn chắc mà đàn hồi mười phần trên gò mông anh, nhẹ giọng nói: “Vết thương của anh vẫn chưa khỏi đâu…tiết…tiết kiệm chút sức đi, cưỡi rồi thì cho anh đυ.ng”

Tiêu Quân Mạc nói: “Nhanh lên chút…ưm”

Thiện Tuân đẩy nhanh tốc độ, lại nói: “Sâu hơn hả?”

Tiêu Quân Mạc ưm a a gật đầu.

Thiện Tuân thúc càng ác hơn, “Bên trong ngứa à?”

Tiêu Quân Mạc không để ý đến hắn, tập trung hưởng thụ.

Thiện Tuân bỗng có cảm giác mình là một cây gậy mát xa hình người, nín cười ra sức cử động vòng eo, một chút rồi một chút nghiền về phía tuyến tiền liệt. Chỉ mong anh thật sự yêu cái cảm giác này, mà không phải miễn cưỡng hùa theo mình. Tiêu Quân Mạc bị thúc đến hết cách, chỉ có thể đưa tay nắm chặt ga giường, một tay còn lại vịn tủ giường. Thiện Tuân lo cho vết thương, không ôm chặt lấy anh từ sau lưng được, cũng chỉ có thể mặc anh làm vậy.

Trận này làm đến mồ hôi đầm đìa như cũ, Tiêu Quân Mạc hoàn toàn bị cắm bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun phụt phụt mấy luồng, sau đấy cả người xụi lơ rạp xuống. Thiện Tuân gần như bắn cùng lúc, sau khi xong cũng không rút ra, dương v*t yêu tràng đạo căng chặt cùng ấm áp, nán lại rất lâu, vốn muốn cứ để vậy mà ngủ, cuối cùng Tiêu Quân Mạc tự dời mông đi, nhả dương v*t ra, trở mình, lại tới ôm hắn.

Thiện Tuân cười nói: “Không ôm không ngủ được à? Lớn ngần nào rồi?”

Tiêu Quân Mạc mặc kệ hắn, lại điều chỉnh tư thế, một chân duỗi qua quắp lấy đùi hắn, giam cả người hắn lại, mới từ từ ngon giấc, hô hấp đều đều. Thiện Tuân mặc cho người đán ông lớn thế này dán lấy như bạch tuộc, ôm lấy eo anh, một lần nữa thử đi vào giấc ngủ.