Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Chương 10

Trận mưa to tầm tã đầu tiên kể từ khi bước vào tháng năm tới nay.

Thiện Tuân trở về từ nhà Tiêu Quân Mạc, nửa đường nói mưa là mưa liền, một phút ngắn ngủi, mặt đất đã bị xối cho ướt nhẹp. Mở cần gạt nước, hơi thả chậm tốc độ xe, Thiện Tuân liếc nhìn thời gian, chín giờ năm mươi mốt phút. Giao thông không được tốt, mới thông được vài phút đã lại tắc. Trong lúc rảnh rỗi nghiêng đầu nhìn ven đường, cửa xe đã bịt kín một tầng sương trắng, như trát một lớp phấn dày đặc, nước mưa trượt xuống từ nóc xe như những hàng lệ trong suốt, càng làm cho gương mặt trang điểm đậm nhòe đi.

Di động đột nhiên vang lên.

Hắn đeo tai nghe, liếc mắt nhìn người gọi đến, hiếm thấy, là Lương Khâm Vũ.

Vừa kết nối, Thiện Tuân đã nửa đùa nửa thật nói: “Tôi cá anh gọi đến không phải hẹn tôi uống rượu”

Lương Khâm Vũ nói: “Cần gì phải nói ra”

Thiện Tuân ngừng một lát, cười ra tiếng.

Lương Khâm Vũ lại nói: “Mai có việc gì không?”

Thiện Tuân nói: “Không có việc gì”

Lương Khâm Vũ nói: “Bọn tôi đang tranh thủ một dự án quảng cáo của Tiêu Ngữ, hẹn là chiều nay, mà Tô Chỉ lại đi công tác rồi, cậu cũng ở đây mấy năm, muốn nhờ cậu đi cùng tôi một chuyến”

Thiện Tuân có chút bất ngờ.

Ngày hôm qua Tô Chỉ đã nói cho hắn tình huống studio của họ, tuy rằng dựa vào thái độ tín nhiệm nhưng không ngờ nhanh thế đã dám tranh thủ khách hàng lớn của Tiêu Ngữ. Trong khoảng thời gian này cảm thấy hai người kia bận đến độ chân không chạm đất, gặp mặt cũng khó, xem ra cũng đang bận bịu ở thời điểm quan trọng.

Thiện Tuân đồng ý.

Lương Khâm Vũ làm việc từ trước tới nay sấm rền gió cuốn, sẽ không đi làm chuyện dư thừa, kể cả nói lời vô nghĩa. Thiện Tuân gật đầu một cái, hai người hẹn thời gian địa điểm, trò chuyện rồi để đối phương cúp máy, Thiện Tuân cũng quen với thái độ của anh ta, cũng vì quen nên hắn mới vô lễ.

Sấm vang chớp giật.

Ánh sáng trong phòng rất mờ, Thiện Tuân bật đèn, pha trà nóng bê vào thư phòng. Mưa tháng năm không làm hạ nhiệt độ, không khí vẫn oi bức, hắn cởi T shirt và quần bò, thay vào áo ba lô với quần đùi, ngồi trên ghế da mềm, ôm notebook viết bản thảo. Cảm giác bụng có hơi đói, mới vào phòng bếp lục một gói mì ra nấu rồi ăn. Lại trở về thư phòng viết cho xong nội dung dự tính mới lưu document, login vào game.

Do là thời gian đi làm, số người online trong bang lác đác mấy mống, Thiện Tuân chạy mấy chuyến thương, lại làm cho xong mấy cái nhiệm vụ hàng ngày, rồi chạy đến khu thành chính tỷ thí gϊếŧ thời gian. Tất cả class hắn chọn để tỷ thí chỉ thuộc về tầm trung, kỹ năng AOE khá nhiều, tay dài, DPS bạo lực, nhưng máu ít da mỏng. Tuy rằng gần đây thủ pháp có tiến bộ rất lớn nhưng đối mặt với một đám cao thủ trong thành chính vẫn là thua nhiều thắng ít.

Thời gian tỷ thí dài, cũng không nhìn kỹ ID game, tùy tiện chọn một người liền gửi lời mời. Đối phương đồng ý rất nhanh, thời gian năm giây đếm ngược trôi qua, tỷ thí bắt đầu. Là một Kiếm khách, ý thức thủ pháp cao hơn Chu Chu không chỉ một bậc, gần như hoàn toàn phát huy lợi thế solo của Kiếm khách. Mặc dù Thiện Tuân lợi dụng lợi thế tầm xa kéo dài khoảng cách, hèn mọn lượn vòng quanh, cuối cùng vẫn không địch lại được sự truy kích nhanh nhẹn của đối phương, thất bại thảm hại.

Dừng lại ngồi thiền phân tích trận chiến ban nãy rồi định làm thêm ván nữa, lại nghe thấy âm thanh nhắc nở tán gẫu mật, liền nhìn sang khung chat.

[Khúc Chung]: Dụ Dỗ _(:з” ∠)_

Thiện Tuân sửng sốt, nhớ là người bên Mộng Phù Sinh, lập tức gõ chữ trả lời.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: _(:з” ∠)_ Hi

[Khúc Chung]: Chưa nắm được thời gian miễn khống chế, lúc kéo dài khoảng cách thì chú ý CD skill đột tiến của tôi, bằng không Kiếm khách chính là khắc tinh của ông

Thiện Tuân lại sửng sốt, nhìn ID của người ngồi thiền bên cạnh mình, không phải là Khúc Chung sao? Nãy không nhìn kỹ nên chọn cậu ta để tỷ thí.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Cảm ơn đã chỉ, lại giúp tôi mấy ván nữa đi

[Khúc Chung]: Đến đi

Hồi đầy máu, hai nhân vật đứng dậy xê dịch vài bước, Khúc Chung chọn tỷ thí với hắn trước. Hai người đến đến đi đi làm ba ván, Khúc Chung dạy rất kiên nhẫn, Thiện Tuân lại tự suy xét thay đổi phương pháp, lần cuối cùng tuy rằng vẫn thua, Khúc Chung cũng chỉ còn một lớp máu mỏng. Trong lúc ngồi thiền, lại nhận được chat mật.

[Khúc Chung]: Tiến bộ nhanh ghê ta

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Mộng Phù Sinh mấy cậu đúng là ngọa hổ tàng long, tôi muốn đào tường

[Khúc Chung]: Mộng Phù Sinh? Tôi rút khỏi rồi

Nhìn thấy câu trả lời này, Thiện Tuân mới giật mình nhìn hiển thị bang hội của cậu ta. Ban nãy đúng là không để ý, tên bang hội hiển thị trên đỉnh đầu Kiếm khách không còn là Mộng Phù Sinh nữa, bang hội mới Thiện Tuân cũng chưa từng thấy, chắc là mới lập không lâu.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Sao lại rời bang? Hôm trước không phải vẫn rất tốt sao?

[Khúc Chung]: Ông chưa biết hả?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Cái gì?

[Khúc Chung]: Đúng rồi ông logout sớm quá mà

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Ca hội xảy ra chuyện gì à?

[Khúc Chung]: Trong Mộng Phù Sinh có mâu thuẫn, tối qua đi hơn mười người rồi. Ca hội mở không được bao lâu, Mộc Mộc đã tìm tới làm phiền anh Quân, tốt khoe xấu che đúng không? Bọn tôi trở về YY bang hội mình nói chuyện, sau đấy…

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Nói cái gì?

[Khúc Chung]: Mộc Mộc không phải không cho bọn tôi nhúng tay vào chuyện của mấy ông sao, kỳ thật mọi người đều rất phản cảm, thời gian đồng minh của chúng ta cũng dài, nhưng mọi người đều nhìn mặt mũi của Minh Vũ, muốn chờ anh ấy về rồi lại hòa giải. Sau đấy anh Quân mang người đến giúp các ông, con đ* này không vui, nói anh Quân không để Minh Vũ vào mắt, coi Mộng Phù Sinh là của mình

[Khúc Chung]: Ông thân với anh Quân, anh ấy là người thế nào tôi cũng không cần phải nhiều lời. Tôi vào bang cũng sớm, biết bang hội này là Minh Vũ và anh Quân cùng nhau phát triển, nói công lao một nửa cũng không quá. Nhưng anh Quân bảo công việc bận rộn, ngay cả phó bang cũng không làm, chỉ làm quản lý nhỏ hỗ trợ luyện binh, chỉ huy chiến đấu. Anh ấy không làm, Minh Vũ cũng để trống chức phó bang. Anh Quân nhìn thì có vẻ tính tình không tốt, trên thực tế phương diện quản lý vẫn rất dễ nói chuyện, tôi chưa từng thấy hai người họ cãi nhau cả

Thiện Tuân nắm được trọng điểm.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Bọn họ cãi nhau?

[Khúc Chung]: Chứ sao nữa. Con đ* kia bản lĩnh lớn, cãi nhau với anh Quân, anh Quân cũng nhường ả. Chỉ kiên trì cường điệu Kiếm Khiếu là đồng minh của chúng ta, lúc chúng ta gặp nạn thì gọi Kiếm Khiếu đến đi. Lời hôm nay của ả đã khiến bang chủ khó xử, phía bên Kiếm Thất, Minh Vũ chắc chắn phải đi giải quyết hậu quả. Con đ* này nhất quyết không nghe, tại chỗ đá mấy người đến giúp đỡ từ đầu ra khỏi bang, tôi cũng nằm trong số đó…

[Khúc Chung]: Anh Quân vốn ôn hòa nhã nhặn nói lý lẽ với ả, tình huống đột phát xảy ra, trực tiếp tắt mic, lại nói cũng hài, đối phương đã tắt mic rồi, ả còn một mình hát kịch Quỳnh Dao nữa

Lấy tính cách của Tiêu Quân Mạc, làm đến bước này đã là vô cùng tôn trọng Mộc Mộc rồi, có thể bởi đối phương là con gái, lại nhìn mặt mũi bang chủ, trên thực tế con gái thông minh một chút, đều nên biết dừng đúng lúc. Thiện Tuân châm điếu thuốc, cúi đầu nghĩ đến một chuyện, mới gõ lên bàn phím.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Anh ta logout lúc nào?

[Khúc Chung]: Sớm hơn tôi một chút. Sau anh Quân không để ý đến ả, một mình chat mật với mấy người bị đá ra khỏi bang tụi tôi, bảo mọi người chờ bang chủ về

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Minh Vũ bao giờ thì về?

[Khúc Chung]: Chắc là mai, trong bang sẽ mở cuộc họp, mấy người bị đá bọn tôi đều định nghe xem ý kiến của Minh Vũ, nếu như vẫn lựa chọn bảo vệ Mộc Mộc, bọn tôi cũng không về nữa

Thiện Tuân gảy tàn thuốc, đặt điếu thuốc lá vào khe hở giữa các ngón tay, đầu ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Để tôi hỏi Kiếm Thất, việc này bọn tôi có trách nhiệm, ổng cũng phải nói chuyện với Minh Vũ

[Khúc Chung]: Thất Thất có tới hỏi nên cơ bản cũng biết rồi

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Rồi, bọn tôi sẽ nghĩ cách

[Khúc Chung]: Thật ra Kiếm Khiếu bọn ông có trách nhiệm gì đâu…

Thiện Tuân cho cậu ta một cái mặt cười, hai người hảo hữu nhau, lại tỷ thí mấy ván. Thiện Tuân có phần mất tập trung, trình độ vừa mới tăng lên lại tụt, bị Khúc Chung đánh đến không còn sức đánh trả, cuối cùng còn bị một đồng môn quan chiến gần đó khó hiểu mỉa một trận. Thiện Tuân da mặt dày thỉnh giáo, người nọ liền tỷ thí với Khúc Chung. Hai người trình độ ngang nhau, thắng thua một nửa, một ván lại tiếp một ván, liên tục không dứt, cũng quên luôn người thỉnh giáo, gạt sang một bên làm vật trang trí.

Gửi chat mật cho Khúc Chung, Thiện Tuân liền thu nhỏ giao diện game lại bắt đầu treo máy. Nằm trên giường lớn trong phòng ngủ chuẩn bị ngủ trưa, trằn trọc gần nửa tiếng, cơn buồn ngủ càng lúc càng nhạt, cuối cùng vẫn lần mò di động trên tủ đầu giường, mở danh bạ, tìm “Ly Biệt Cùng Quân”, gọi.

Tiếng tít tít đơn điệu, vang chưa được mấy cái đã kết nối.

“Có chuyện gì không?”

Rất yên tĩnh, chắc là đang ở văn phòng.

Thiện Tuân nói: “Ăn cơm chưa?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Ăn rồi”

Thiện Tuân nói: “Ăn gì thế?”

Dừng lại vài giây, Tiêu Quân Mạc nói: “Điều tra tôi đấy à?”

Thiện Tuân cười nói: “Quan tâm anh thôi”

Lại là một hồi im lặng, thanh tuyến đối diện vẫn ổn định: “Ăn đồ ăn nhanh”

Thiện Tuân nói: “Cậu trợ lý mới của anh đúng là không hiểu chuyện, lại đi mua đồ ăn nhanh cho anh”

Tiêu Quân Mạc nói: “Nói trọng điểm đi, lát nữa có việc bận rồi”

Thiện Tuân nói: “Trước đây anh chưa từng nấu cháo điện thoại với người khác à? Giọng điệu gì đây”

Thiện Tuân thả chậm tốc độ nói: “Tôi đang đi làm”

Thiện Tuân nói: “Tôi biết mà”

Im lặng.

Thiện Tuân có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của anh, nhịn không được phá ra cười, nói: “Không trêu anh nữa. Gọi tới là hỏi về việc bang chủ phu nhân của các anh”

Hai người đúng là lần đầu tiên nói về chuyện trong game, Thiện Tuân rõ ràng cảm giác được bầu không khí bên kia thay đổi.

Đợi một lúc, không nghe thấy câu trả lời, hắn lại nói: “Tôi nói hôm qua sao lại nóng tính thế, giấc ngủ không đủ tính tình sao mà tốt cho được”

Tiêu Quân Mạc nói: “Tôi có thể xử lý”

Thiện Tuân nói: “Không định nói với tôi thật hả? Đề phòng tôi chứ gì?”

Tiêu Quân Mạc nói: “…Đừng nghịch”

Thiện Tuân nói: “Nói thật với tôi đi, việc này tôi không thể không quan tâm được, nói thế nào các anh cũng vì giúp Kiếm Khiếu mà”

Tiêu Quân Mạc nói: “Cậu có thể làm cái gì, đây là mâu thuẫn nội bộ, việc nhà”

Thiện Tuân nói: “À, việc nhà”

Tiêu Quân Mạc: “…”

Hai người cũng không treo máy, cứ dùng sự im lặng giằng co môt hồi, qua nửa phút, Tiêu Quân Mạc thỏa hiệp.

“Cậu cũng biết, chuyện là do cô ta bức ép” Ngừng một chút, “Tôi đã trấn an mọi người rồi, vốn định chờ Minh Vũ về rồi từ từ nói. Giờ xử lý không dễ, cô ta gọi điện cho Minh Vũ rồi”

Thiện Tuân chau mày: “Hôm nay hả?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Chắc hai hôm nay rồi, nãy Minh Vũ mới gọi cho tôi”

Có thể tưởng tượng được nội dung cuộc trò chuyện.

Thiện Tuân thở dài: “Anh nói thế nào?”

Tiêu Quân Mạc cườinói: “Còn thế nào nữa? Con đ* kia bảo tôi dùng chat mật dâʍ ɭσạи ả”

Mi tâm Thiện Tuân buông lỏng, cười nói: “Chứng cớ đâu?”

Tiêu Quân Mạc nói:

“Có ảnh có chân tướng”

Thiện Tuân nói: “PS chết rồi sao, screenshot toàn màn hình hả, cảnh tượng thời gian tên người có khớp không?”

Thủ đoạn quá thấp kém, có thể thấy được chỉ số thông minh của ả này không cao lắm, người có chút mưu mô sẽ không làm vậy, có một số việc chú ý đến một mức độ, vượt khỏi mức độ đó sẽ dễ dàng tìm được lỗ hổng. Thời gian Minh Vũ và Tiêu Quân Mạc quen biết không phải ngắn, hễ có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút là sẽ biết đó không phải tác phong của anh.

Tiêu Quân Mạc nói: “Kỹ thuật giỏi làm mấy cái này có gì khó”

Thiện Tuân cười nói: “Phu nhân chơi với tay PS giỏi hả?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Ừ”

Thiện Tuân nói: “Minh Vũ cứ thế mà tin sao? Hắn ta cứ vậy giải quyết sự việc? Nếu thế bang các anh sao có thể phát triển đến trình độ này được?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Kẻ ngốc yêu đương cuồng nhiệt”

Thiện Tuân cười không ra tiếng.

Tiêu Quân Mạc: “Cậu cứ cười tiếp đi, cúp đây”

“Ấy ấy” Thiện Tuân bận rộn vuốt lông, “Thế anh định sao? Đến bang bọn tôi đi, chờ Minh Vũ thất tình rồi lại quyết định”

Bên kia nhất thời không đáp lại.

Thiện Tuân nói: “Còn đó không thế, giận thật à? Mạc Mạc?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Đừng gọi bậy”

Thiện Tuân cười lặp lại: “Mạc Mạc”

Im lặng.

Thiện Tuân nói: “Anh gọi tôi là Dụ Dỗ không phải huề sao?”

Im lặng một lúc lâu, nghe được một tiếng thở dài ngắn ngủi, “Không thể qua bang cậu được, ngày đó người là tôi mang tới hỗ trợ, anh em bị đá nhiều như thế, tôi phải đưa ra lời giải thích, giờ ai đi cũng được riêng tôi thì không thể”

Thiện Tuân cũng rút lại tâm tư vui đùa, nói: “Biết rồi, tối nay tôi đi nói với Kiếm Thất, bảo Minh Vũ suy nghĩ thật kỹ”

Tiêu Quân Mạc nói: “Không đến à?”

Thiện Tuân nói: “Sẽ muộn chút, anh cũng không có tâm trạng làm đúng không?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Tùy cậu”

Thiện Tuân cười nói: “Được rồi, lúc anh vui vẻ thì thú vị hơn, tình huống ngày hôm qua tôi cũng không muốn thử lần nữa đâu”

Nói đến trận mây mưa ngày hôm qua, Tiêu Quân Mạc lại không nói lời nào.

Thiện Tuân tự biết có hơi quá, nói: “Vậy anh bận việc của mình đi, tôi ngủ trưa đây”

“Ừm”

Kết thúc cuộc gọi, Thiện Tuân thở dài, chui đầu vào trong chăn, qua một lúc lâu mới ngủ.

Kiếm Thất tan tầm rồi login, thời gian cũng không còn sớm. Thiện Tuân vừa thấy tên hắn sáng lên lập tức gửi chat mật qua, bảo hắn vào phòng nhỏ YY nói chuyện. Thiện Tuân thuộc cấp bậc vυ' em trong bang hội, chỉ lo chuyện vụn vặt, từ trước tới nay chưa từng đưa ra quyết định lớn gì, cũng rất ít khi nhúng tay vào việc ngoại giao của bang. Lần đầu tiên mang tư thế nghiêm túc thế này khiến cho Kiếm Thất cũng trở nên nghiêm túc theo, vào phòng nhỏ liền dùng giọng nói trầm thấp nói: “Có chuyện gì thế?”

Thiện Tuân nói lại tỉ mỉ sự việc cho hắn. Vốn là người kể chuyển, Thiện Tuân logic rõ ràng, đi thẳng vào vấn đề, chưa đến một lúc đã trình bày ngọn nguồn sự việc không bỏ sót chỗ nào. Kiếm Thất chuyển giọng điệu, cười nói: “Còn tưởng cậu có chuyện lớn gì, làm tôi vội muốn chết luôn”

Thiện Tuân cũng cười: “Đó, mai Minh Vũ về rồi, anh nghĩ thế nào?”

Kiếm Thất nói: “Chịu đòn nhận tội”

Thiện Tuân nói: “Hả?”

Kiếm Thất nói: “Chuyện này chúng ta cũng có trách nhiệm, đầu tiên phải đi xin lỗi cái đã. Nói lại một lần nữa chuyện hôm ấy, tạm thời không nói đến việc Ly Biệt Cùng Quân có dùng lời nói dâʍ ɭσạи cô ta hay không, cô ta không tuân thủ quy tắc đồng minh, thấy chết mà không cứu là sự thật, lúc Minh Vũ bàn chuyện kết minh với anh cũng không đặt ra quy tắc như thế”

Thiện Tuân nói: “Thất Thất hay lắm! Mạnh mẽ lên!”

Kiếm Thất bật cười nói: “Không giận à?”

Thiện Tuân nói: “Tôi giận gì cơ?”

Kiếm Thất nói: “Cái giọng điệu vừa nãy của cậu ấy, nếu không phải người quen chắc tưởng cậu đang nói xấu người ta không chừng”

Thiện Tuân im lặng một hồi, cười nói: “Qúa khích lắm hả?”

Kiếm Thất nói: “Ý mỉa mai quá mạnh”

Thiện Tuân cũng bật cười.

Kiếm Thất lại nói: “Quan hệ giữa cậu và anh ta tốt thật”

Thiện Tuân nói: “Không phải cậu biết từ lâu rồi sao?”

Kiếm Thất nói: “Tốt hơn so với tưởng tượng của tôi”

Thiện Tuân không nói lời nào.

Kiếm Thất lại nói: “Hiếm thấy cậu quan tâm đến chuyện gì đấy”

Thiện Tuân cười nói: “Cậu đang quanh co lòng vòng nói tôi không làm việc phải không?”

Kiếm Thất nói: “Tôi không nói à nha, ai chẳng biết cậu là vυ' em của Kiếm Khiếu, lính mới nghèo thì tìm Dụ Dỗ”

Thiện Tuân nói: “Bị đánh bị lừa thì tìm Thất Thất”

Kiếm Thất nói: “Slogan này hay đấy, ai chế thế?”

Thiện Tuân nói: “Chúc Chúc”

Hai người đều nở nụ cười.

Buổi chiều tạnh mưa, đến tối Thiện Tuân ra ngoài thì lại mưa tiếp. Không dám lái xe quá nhanh, mưa như viên đạn bắn phá về phía cửa kính, cần gạt nước mở tối đa cũng không ứng phó nổi. Đi ngang qua một con phố sầm uất, dường như phía trước có tai nạn giao thông, làn xe bị chặn hơn mười phút. Buổi chiều không ngủ được mấy, Thiện Tuân lại mệt rã rời, vuốt sống mũi ép mình nâng cao tinh thần, duỗi tay mở loa, liên tiếp nhảy qua mấy bản nhạc nhẹ, mãi đến khi nghe thấy nhịp trống Rock and Roll mãnh liệt mới dừng lại.

Ánh sáng xanh chớp hiện, một tia sét đánh xuống, như lưỡi búa nện lên nóc xe, cảm giác mặt đất cũng chấn động một chút. Bãi đỗ xe vỉa hè dành cho xe đạp ngẫu nhiên vang lên tiếng còi báo động của xe gắn máy, ầm ĩ cả lỗ tai, vô cùng náo nhiệt.

Chuông báo cuộc gọi tới bỗng vang lên.

Lấy di động từ trong áo da ra, liếc mắt nhìn tên người gọi, kết nối.

“Alo”

“Ra ngoài chưa?” Tiêu Quân Mạc nói, “Chưa ra thì đừng đến, mưa to lắm”

Thiện Tuân nói: “Đang tắc đường đây, phía trước xảy ra tai nạn”

Tiêu Quân Mạc nói: “Nghiêm trọng không?”

Thiện Tuân nói: “Không rõ, đoạn đường này nhiều xe lắm, không ai nhúc nhích được”

Tiêu Quân Mạc nói: “Ăn cơm chưa?”

Thiện Tuân nói: “Ăn rồi nhưng lại đói”

Bên kia cười một tiếng, nói: “Biết rồi, lái xe chậm chút”

Nói xong liền cúp.

Điện thoại phát ra âm thanh nhắc nhở cuộc gọi chấm dứt, Thiện Tuân cất di động đi, hãy còn nở nụ cười, chỉnh nhạc trong xe lớn hơn chút. Lại lấy ra một bình trà trong hộp bên tay vịn. Thiết Quan Âm chính cống, lấy từ chỗ Tiêu Quân Mạc, làm thủ trưởng cũng có chỗ tốt, thuốc bổ lá trà trong tủ đầy đủ không thiếu, ngược lại Tiêu Quân Mạc cũng không thích những thứ này, lúc lấy ra cho Thiện Tuân còn sắp ra được mấy hộp quá hạn——may mà Thiện Tuân cẩn thận, chưa bao giờ quên kiểm tra những thứ đó, nếu không người này hôm nào đấy hứng trí, thể nào cũng mơ mơ hồ hồ lấy ra uống.

Có đôi khi Tiêu Quân Mạc như một đứa trẻ con.

Đằng sau vang lên tiếng còi, chợt hoàn hồn, mới phát hiện đường đã thông.