Bia uống được một nửa, trước mặt không biết từ lúc nào lòi ra một đứa nhóc.
Sau lưng là một gốc cây hợp hoan (1), ánh nắng ngày hè nóng rực xuyên qua kẽ lá, để lại mấy vệt lốm đốm trên mặt nhóc con, khuôn mặt non nớt mềm mại một bên sáng một bên tối. Là một bé trai, dáng dấp chừng ba bốn tuổi, mặc một chiếc áo ba lỗ nhỏ, một cái quần đùi hoa, đầu ngước lên, mắt nhìn hắn chòng chọc.
Thiện Tuân chỉ có một túi thuốc, nửa lon bia. Hắn không thích đồ ngọt, trên người cũng không mò ra được cái gì có thể dỗ trẻ con, đành phải cười với nhóc ta nói: “Sao nhóc có một mình vậy?”
Cậu nhóc không nói lời nào, chỉ nhìn hắn.
Trẻ con có đôi khi kỳ lạ vậy đấy, bạn vĩnh viễn không thể biết được chúng đang nghĩ cái gì, nhưng không cần lo lắng về điều đó ——chúng không có ý xấu. Chỉ chốc lát, một bác gái vội vội vàng vàng chạy tới, khom lưng bế cậu nhóc lên.
“Bà nội khiêu vũ, bảo con ngồi bên kia chơi, sao lại chạy đi lung tung vậy?”
Nói xong nhìn về phía Thiện Tuân, cười nói: “Xin lỗi chàng trai nhé, không làm phiền cháu chứ?”
Thiện Tuân mỉm cười lắc đầu nói: “Bé đáng yêu lắm ạ”
Bác gái vui vẻ nhếch miệng cười, nói với nhóc con trong lòng: “Gọi chú đi”
Nhóc con mím môi, một lúc sau mới gọi một tiếng. Bác gái nói đứa bé xấu hổ, khách sáo hai câu rồi rời đi, đặt nhóc con trên chiếc ghế đối diện với mình, một lần nữa xếp hàng vào đội ngũ múa quảng trường.
Bị quấy rầy như thế, suy nghĩ của Thiện Tuân cũng xáo trộn.
Trong đầu bật ra hai chữ: Trẻ con.
Ngửa đầu một hơi uống hết nửa lon bia còn lại, bóp bẹp lon rỗng, ném vào thùng rác, kêu bịch một tiếng, một góc nào đó trong lòng cũng theo đó mà dao động đôi chút.
Lúc vào cửa, TV đang chiếu chương trình Cha mẹ và con cái rất hot gần đây, thật thật giả giả thì không biết nhưng màn hình chiếu cha và con trai, con gái đúng là rất hạnh phúc. Đứa nhỏ lớn như vầy, khuôn mặt non nớt, quả đầu dưa hấu nhí nha nhí nhảnh, luôn có thể chọt đến chỗ mềm mại nhất của lòng người.
Thay giày đi vào phòng khách, Tiêu Quân Mạc đang ngủ trên ghế sopha, một tay còn đang cầm điện thoại di động.
Trong lòng Thiện Tuân khó chịu, tiện tay thả thuốc xuống bàn trà, ánh mắt dừng lại trên tàn thuốc trong gạt tàn, dịch đến bên mép sopha ngồi xuống. Tiêu Quân Mạc nghiêng người ngủ, mặt mũi ngoảnh ra phía ngoài, đối diện với TV. Thiện Tuân dán sát lại chút để nhìn, phát hiện ở khóe mắt anh có vết bầm không rõ. Sư tử ngủ, ngoan ngoãn như con thỏ lớn. Thiện Tuân vươn tay vò tóc anh, lực rất nhẹ, sau đấy, đầu ngón tay chầm chậm dịch đến cái trán trơn bóng——năm nay anh ba mươi mốt, thêm vài năm nữa, nơi này sẽ không nhẵn nhụi vầy nữa. Thời gian giống như một loại cực hình, con người từ lúc sinh ra đã bị tuyên án, giãy dụa không được, chạy trốn chẳng xong, chỉ có thể thuận theo. Người rồi cũng sẽ già, sẽ trở nên yếu đuối, sẽ khát vọng có được một nơi ở ấm áp, lúc mệt mỏi, sẽ vì bạn mà che gió che mưa, mà không phải túp lều rơm dựng lên tạm bợ, một cơn gió lớn là có thể phá hủy. Người mạnh mẽ đến đâu, cũng không chống cự lại được sự cám dỗ đó, mà đổi thay theo thời gian.
Đầu ngón tay trượt đến xương lông mày thẳng đứng, hốc mắt lõm sâu, sống mũi kiên định, đôi môi khép hờ. Thiện Tuân chậm rãi cúi đầu.
Tiêu Quân Mạc tỉnh.
Bị người đánh thức, đầu tiên anh khó chịu nhíu mày, đến lúc nhìn rõ mặt Thiện Tuân, ánh mắt u ám nhiễm một tầng ánh sáng lộng lẫy. Hai người mặt đối mặt một lúc lâu, Tiêu Quân Mạc cười rộ lên: “Tôi còn đang nghĩ ruồi bọ ở đâu ra mà ngứa thế”
Thiện Tuân cũng cười, chuẩn bị rút tay về, rời khỏi khuôn mặt. Tiêu Quân Mạc lại một tay bắt lấy bàn tay che trên mặt anh, một tay kia dịch đến sau gáy hắn, đột nhiên đè người xuống, cắn một ngụm lên môi hắn.
Trong miệng Tiêu Quân Mạc còn có mùi khói thuốc, trong miệng Thiện Tuân còn có mùi bia, lại không cản trở môi lưỡi dây dưa. Thời gian ba tháng đủ để bọn họ quen thuộc bộ phận yêu thích trên cơ thể nhau, thậm chí tạo thành thói quen, sự giao hòa trên thân thể. Cơ thể con người, thường giống trẻ con hơn đại não, càng dễ dàng bị dụ dỗ, lạc lối.
Nụ hôn chấm dứt, ngón cái của Tiêu Quân Mạc hãy còn ở trên khóe miệng hắn, xoa xoa nước bọt chảy ra. Thiện Tuân cười nói: “Uy lực của ruồi bọ nào dám so với chó lớn”
Tiêu Quân Mạc nhún vai.
Thiện Tuân đổ thuốc mỡ từ trong gói to trên bàn trà ra, vừa mở hộp giấy vừa nói: “Xoay người để tôi bôi thuốc cho anh”
Tiêu Quân Mạc nhíu mày, nói: “Bày vẽ, để tôi tự làm”
Thiện Tuân cười nói: “Xấu hổ cái gì”
Tiêu Quân Mạc chậc một tiếng, dứt khoát xoay người, đưa lưng về phía hắn. Thiện Tuân vén áo tắm của anh lên, tụt qυầи ɭóŧ cho anh, một bàn tay tách mở một cánh mông, cẩn thật kiểm tra cửa mình. Vẫn còn sưng đỏ. Nặn thuốc lên ngón tay, đầu ngón tay chạm vào cửa mình, cả người Tiêu Quân Mạc liền hơi nhúc nhích một chút. Thiện Tuân bôi đủ thuốc mỡ ở cửa mình trước, mới nặn thêm, từ từ đưa vào trong đường ruột. Bắp đùi của Tiêu Quân Mạc đều căng cứng, Thiện Tuân trước mắt không dám tiến vào nữa, ngón tay an phận cực kỳ, không dám làm động tác dư thừa, dù vậy, hai người vẫn im lặng, kìm nén một đám lửa trong lòng.
Bôi thuốc xong, Thiện Tuân cẩn thận cất thuốc mỡ đi, vào phòng vệ sinh rửa tay. Lúc quay lại phòng khách, Tiêu Quân Mạc đã ngồi dậy, dưới mông lót một miếng đệm mềm. Thiện Tuân ngồi xuống cạnh anh, hai người dựa vào sopha xem chương trình. Tiêu Quân Mạc duỗi một bàn tay qua ôm thắt lưng hắn, giống như trước đây.
Hai bang hội sau khi liên minh, sự phát triển của [Kiếm Khiếu Nhất Phương] tăng lên mãnh liệt cùng với sự tụt giảm của danh tiếng, hai bang hội trở thành ác bá nổi danh một phương. Ly Biệt Cùng Quân có đôi lúc sẽ đi đánh lôi đài với Thiện Tuân, có đại thần giúp đỡ, điểm tích lũy lôi đài của Thiện Tuân dần dần nhiều lên, đổi một thân trang bị, lại thêm thao tác tiến bộ, cũng không còn yếu như trước đây nữa.
Ngoài hoạt động dã ngoại cố định với Tần Duệ ra, có đôi khi sẽ bị Ly Biệt Cùng Quân kêu đi hỗ trợ chặn thương lộ, cướp hàng hóa, hoặc là gϊếŧ người của bang hội đối địch. Tuy thân là quản lý nhưng Ly Biệt Cùng Quân lại rất có tự tin vào thực lực của bản thân, chuyện của một mình hắn rất ít khi kéo một đám người trong bang hội ra farm mạng. Có mấy lần thêm Thiện Tuân, cũng chỉ có năm sáu người, liều chết đến cùng với mười mấy hai chục người bang hội đối địch, cũng không chịu thiệt.
Có một lần hai người họ chặn trên thương lộ gϊếŧ người, từ xa nhìn thấy một nữ Kiếm khách và một nam Thuật sĩ chạy tới, Ly Biệt Cùng Quân giành trước nghênh đón, chỉ thấy Thuật sĩ kia quay đầu chạy luôn. Vốn khoảng cách đã xa, Ly Biệt Cùng Quân cũng lười đuổi theo, dứt khoát khống chế nữ Kiếm khách kia. Người sau có vẻ là người mới, thao tác như thế, giống trải nghiệm đầu tiên của Thiện Tuân, không bao lâu đã nằm thẳng cẳng, bị Ly Biệt Cùng Quân cướp đi một phần ba hàng hóa. Không lâu sau, nữ Kiếm khách kia lại tới nữa. Thiện Tuân nghĩ thầm, tính tình bướng bỉnh cũng giống hắn ghê. Qủa nhiên, nữ Kiếm khách lần này đoạt lấy tiên cơ, xông về phía Ly Biệt Cùng Quân, sớm một bước dùng skill khống chế, vẫn rập khuôn theo Thiện Tuân, lần này tuy rằng đánh tụt một nửa máu của Ly Biệt Cùng Quân nhưng cô vẫn gục. Thiện Tuân cho rằng Ly Biệt Cùng Quân sẽ đi qua nhục nhã mấy câu, không ngờ người này lại yên lặng cực kỳ, chạy về vị trí ban đầu, không để ý đến nữ Kiếm khách kia nữa. Nữ Kiếm khách cũng không phí nước miếng, nhanh chóng trở về điểm hồi sinh, không đến nữa.
Hắn nhịn không được hỏi Ly Biệt Cùng Quân, vì sao không nhục nhã người ta, lúc trước hắn cũng nhục nhã mình mà.
Ly Biệt Cùng Quân nói: Thuật sĩ kia hẳn là bạn thân của cô ta, quay đầu bỏ chạy đã làm nhục cô nàng rồi
Thiện Tuân nói: Tôi cảm thấy cậu luôn có thể nói lý lẽ mà không biết xấu hổ
Ly Biệt Cùng Quân nói: Con mắt nào của cậu thấy tôi không biết xấu hổ?
Thiện Tuân nói: Con mắt nào của tôi cũng thấy cậu không biết xấu hổ hết đó
Cãi qua cãi lại, hai người cũng không trở mặt thật.
Sau đó nữ Kiếm khách ấy vào [Kiếm Khiếu Nhất Phương], ID Chúc Chúc, cũng không mang thù, chơi khá thân với Thiện Tuân, cũng theo Thiện Tuân đi giúp Ly Biệt Cùng Quân đánh nhau. Lúc tán gẫu trong YY, có em gái đã kéo Chúc Chúc vào bang hội hỏi cô về Thuật sĩ nọ, Chúc Chúc cười nói: Là lỗi của mình, mình đối xử tệ bạc với hắn.
Cô không nói nhiều, người khác cũng không hỏi thêm.
Khoảng hơn ba tháng trước, hai bang hội tổ chức offline cùng thành phố.
Bang chủ Kiếm Thất đi công tác, bên bang bọn họ liền giao cho hắn và Tần Duệ liên hệ tổ chức. Bang chủ [Mộng Phù Sinh] ngược lại đích thân tới. Hẹn ở một nhà hàng Nhật, không phải kỳ nghỉ dài, học sinh làm sao đến được, người đi công tác cũng vắng mặt không ít, hai bang hội đi được hơn ba mươi mạng người. Mọi người sau khi gặp mặt, bang chủ [Mộng Phù Sinh] bắt đầu tổ chức mọi người lần lượt tiết lộ ID game. Có người đã sớm tiết lộ trên mạng, mọi người liếc mắt cái là nhận ra liền, có tấm ảnh quá ảo, sau khi tự mình tiết lộ ID thì trong lòng từng người một than vãn trình độ mạnh mẽ của phần mềm chụp ảnh ngày nay. Quen biết hơn nửa năm, Ly Biệt Cùng Quân xem như là một trong mấy người quen thuộc với Thiện Tuân nhất trong game, cũng là người trong bang [Mộng Phù Sinh] mà hắn tiếp xúc nhiều nhất. Nhưng mà không biết có phải trùng hợp hay không, người này rất ít khi lên mic nói chuyện lúc có mặt hắn, số lần không nhiều cũng chỉ nói dăm ba câu, hoàn toàn không “phóng túng” như ở trong game. Thiện Tuân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng một lý do để giải thích, có người tính cách trên mạng và ngoài đời không giống nhau, thậm chí còn có sự khác biệt rất lớn. Mà hắn cũng chưa từng yêu cầu đối phương lên mic, ngược lại người sau, lúc hắn hát trong YY của bang mình, sẽ tới spam tặng hoa. Cũng từng có em gái trong bang trêu rằng: Cầm Thú phải cẩn thận anh Quân nha, Dụ Dỗ bán chạy lắm ớ.
Thị hiếu mạng và trào lưu ngày nay tạo ra, cho dù là hủ hay không hủ, mọi người đều thích kiểu đùa này, con trai trong game đã sớm tập mãi thành quen, lại thêm có Thiện Tuân và Tần Duệ tương kế tựu kế, cố ý bán hủ. Ngược lại cô nhóc Chúc Chúc có lần trịnh trọng mật nói chuyện với hắn: Dụ Dỗ, anh với anh Quân có gì gì đấy thật hả?
Thiện Tuân nói: Sao không phải là anh với Cầm Thú, bọn anh là CP số một bang mà.
Chúc Chúc nói: Không phải, cảm giác không giống.
Trước khi offline, Thiện Tuân đã trao đổi số điện thoại với Ly Biệt Cùng Quân. Thiện Tuân tự giới thiệu mình xong liền vùi đầu gửi tin nhắn cho hắn.
[Sao mà anh Quân vẫn chưa lộ diện thế, chẳng lẽ lâm trận bỏ chạy?]
Tin nhắn vừa mới gửi đi, một người mặc vest đi đến, bước chân có chút vội, lúc Thiện Tuân nhìn thấy khuôn mặt kia, cả người giống như lăn trở về từ trong sấm chớp mưa bão. Vốn còn đang mang chút chờ mong vào vận may, chờ đến lúc người này đi đến chỗ bọn họ, giây phút bang chủ [Mộng Phù Sinh] mở miệng ấy, hắn tuyệt vọng.
“Mặt mũi anh Quân lớn quá, đến muộn hai mươi phút lận”
Ly Biệt Cùng Quân ——hoặc phải nói là, giám đốc phòng tài vụ của công ty mà Thiện Tuân ký kết, Tiêu Quân Mạc mỉm cười, ngồi xuống vị trí bang chủ giữ cho anh, nói: “Đột nhiên có chuyện phải làm, ông đây chạy tới chạy lui thành cún luôn”
Một đám người cười ồ trêu ghẹo, Thiện Tuân cũng cười theo, trong lòng không nói ra được là cảm xúc gì.
Như thế, từ cái lần anh bỗng nhiên xuống mic, đến đủ loại hành vi sau đấy, là có thể giải thích.
Không thể nói là nhà nhà đều biết, nhưng Thiện Tuân cũng là nhà văn có lượng tiêu thụ không tệ, chưa từng xuất hiện trước công chúng, làm việc cũng khiêm tốn, đã ký hợp đồng với công ty này ba năm, ra hai bộ tiểu thuyết võ hiệp, từng một lần đổi biên tập viên. Từng gặp Tiêu Quân Mạc ở cuộc họp thường niên, cũng từng lén lút qua lại.
Tiêu Quân Mạc biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của hắn.
Đi ra ngoài, hắn luôn không uống nhiều rượu, rất có chừng mực với tửu lượng của bản thân, ngoại trừ ra ngoài quậy với loại bạn chí cốt như Tần Duệ, hầu như chưa từng say. Nhưng vẫn có ngoại lệ. Cuộc họp thường niên năm kia, lặp lại nhiệm vụ chạy bản thảo mà không về nhà ăn Tết, ba mẹ hắn đều là phần tử trí thức, cái trò vặt ấy, đương nhiên liếc mắt là nhìn thủng. Lúc ấy hắn hai mươi bảy, ba mẹ cũng biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của hắn, lấy phẩm chất đạo đức của họ, sẽ không cho phép hắn làm cái việc lừa gạt hôn nhân này. Thế nhưng về sau hắn hơn hai mươi lăm, bọn họ vẫn muốn tìm cho hắn một cô gái les để kết hôn, về mặt hình thức, quan trọng là để che giấu tai mắt người ngoài rồi mới sinh con. Hắn không cứng lên được với phụ nữ thì sẽ làm thụ tinh trong ống nghiệm. Lúc đó trước cuối năm không lâu, ba mẹ nói với hắn, tìm được người thích hợp, người ở quê, đối phương cũng đồng ý. Nếu đến Tết mà về, không thể nghi ngờ chính là đi gặp mặt bàn chuyện kết hôn. Hắn không có ý nghĩ nối dõi tông đường, lại càng không muốn kết hôn. Trước đó một tháng đã nói không về nhà, ngay hôm họp thường niên ấy, mẹ hắn gọi điện đến, hai mẹ con ầm ĩ một trận. Sau đấy Thiện Tuân cũng hối hận, tính tình hắn mềm mỏng, từ nhỏ cũng đã được ba mẹ khai sáng, trong nhà rất ít khi xảy ra mâu thuẫn.
Tâm trạng không tốt, họp thường niên uống nhiều. Biên tập viên của hắn là con gái, Tiêu Quân Mạc mở xe ra, nhận trọng trách của biên tập, đưa hắn về nhà. Tửu phẩm (2) của hắn từ trước đến nay không tốt, hôm sau tỉnh lại, chỉ lờ mờ nhớ được mình hôn Tiêu Quân Mạc.
Lo lắng hãi hùng mấy ngày, không nghe thấy trong công ty có lời đồn gì, hơi hơi yên tâm, cũng có ấn tượng tốt với nhân phẩm của cái người Tiêu Quân Mạc này. Thi thoảng tới công ty gặp biên tập viên Đinh Thu, cũng sẽ qua bên Tiêu Quân Mạc chào hỏi.
Giao thiệp giữa hai người gián đoạn sau cái Tết xuân năm ấy, Tiêu Quân Mạc nhắn tin cho hắn, có ý định muốn 419 với hắn.
Kỳ thật Thiện Tuân cũng rất có thiện cảm với người này, thế nhưng chỉ dừng lại trên phương diện thông thường. Người này phơi bày xu hướng tìиɧ ɖu͙© với hắn, càng có một loại cảm giác thân mật của người đồng đạo. Ở lâu trong cái giới này, không có ai đi mơ mộng hão huyền cái gì mà chân ái tương thủ, bọn họ tìm bạn không dễ, Thiện Tuân cũng sẽ không đi quán bar tùy tiện tìm người, hắn không khác người nhưng cũng có nguyên tắc. Người như Tiêu Quân Mạc, rất khó gặp.
Trước khi đồng ý, hắn nói rõ: Tôi là thuần 1.
Tin nhắn kia Tiêu Quân Mạc không trả lời, Thiện Tuân cũng là người thông minh, liên hệ giữa hai người cứ thế cắt đứt.
Mà số điện thoại Tiêu Quân Mạc cho Thiện Tuân không giống với cái trước đó, hoặc là anh đã đổi, hoặc như hắn dự kiến ——anh biết hắn là ai, lúc hắn lên mic hát thì đã biết rồi.
Hai người cách nhau một bàn người.
Tần Duệ ở bên cạnh nói chuyện phiếm với Chúc Chúc. Hai người đều làm lập kế hoạch quảng cáo, sở thích cũng tương tự, vô cùng hợp cạ. Chúc Chúc trong game cũng quen Thiện Tuân, nói không ít chuyện với hắn. Cô nhóc rất sáng sủa, gầy gò nho nhỏ, giơ tay nhấc chân thì đúng là không có chút xíu ra vẻ mềm mại nào, điểm này bỏ xa mấy cô gái bàn khác một khoảng. Chúc Chúc tên thật là Diệp Chu Chu, trao đổi số với hai người họ để về sau báo trước tụ tập bất cứ lúc nào. Thiện Tuân xuất bản dùng bút danh, nói tên thật cũng không có gì cố kỵ.
Cơm nước xong xuôi, lại đi KTV.
Thiện Tuân chọn mấy ca khúc của Trần Dịch Tấn, cuối cùng có người ồn ào: “Anh Quân không phải fan ruột của Dụ Dỗ sao, thường xuyên đến spam hoa cổ vũ còn gì. Hôm nay không bày tỏ gì à?”
Nên đến vẫn phải đến thôi.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tiêu Quân Mạc cười rộ lên, nhìn về phía Thiện Tuân nói: “Hai ta làm một bài nhé, Dụ Dỗ?”
Chú thích:
(1) Cây hợp hoan hay cây keo giậu, keo ta