Săn Tim Nàng

Chương 109: Kẻ gây tai hoạ

Bên ngoài hoàng cung.

Tuyết trắng bay tán loạn, Thẩm Khấp Nguyệt khoác áo lông cừu đã đứng lặng bên ngoài, môi đỏ mọng khẽ cong lên, trong mắt chứa đầy ý cười…. Chỉ cần bước qua bức tường cao này, nàng ta sẽ không còn là món đồ chơi để người khác chơi đùa trên tay như ngày xưa nữa, không còn là nữ tử yếu đuối lang bạc kỳ hồ kia nữa, Thẩm Khấp Nguyệt khẽ vỗ vỗ cái bụng đã hơi nhô ra, “Hài nhi ngoan, nếu con là con trai, mẫu thân sẽ được nhờ nhiều hơn.”

“Gió lớn tuyết lạnh,

Khấp Nguyệt của ca ca quả nhiên không khiến người ta thất vọng. Ca ca nghĩ

muội chỉ làm được ba phần, nhưng Khấp Nguyệt lại làm xong mười phần. Vương gia và ca ca rất vui.”

Bông tuyết trên đầu bỗng dưng bị ô ngăn lại, Vô Sương không biết từ đâu đến ngay phía sau, tay cầm ô giấy cười ghê sợ.

Thẩm Khấp Nguyệt không có quay đầu lại nhìn, bước đi ra khỏi chiếc ô, nhưng người nọ đi sau như bóng với hình, cười khanh khách nói: “Khấp Nguyệt đã mang bầu, không thể chịu gió tuyết mà bị cảm lạnh, cái thai trong bụng muội không chỉ một mình muội trông cậy vào, ca ca… cũng muốn dựa vào hài nhi tốt trong bụng muội đó.”

“Đại quân Sài gia đã rút về Huy Thành, cánh quân bao vây Lương Đô yếu ớt, với bản lĩnh của vương gia, đoạt lại Gia Nghiệp Quan ổn định phía Bắc không phải là chuyện khó. Sài Chiêu đã chết, Lý Trọng Nguyên không có lòng muốn nhất thống thiên hạ, Sài Dật gần đất xa trời, Sài Tịnh thân là nữ nhi… ca ca còn đi theo Khấp Nguyệt làm gì? Vinh hoa phú quý của vương gia vẫn đang chờ huynh đó.” Thẩm Khấp Nguyệt đi đến mái hiên bên đường tránh tuyết, Nghiêng mặt đi không muốn nhìn Vô Sương.

“Khấp Nguyệt nói mỗi một câu đều không có sai.” Đầu ngón tay lạnh như băng của Vô Sương đâm vào quai hàm nàng ta, “Cũng mấy hôm không gặp, Khấp Nguyệt không nhớ ca ca sao?”

Khấp Nguyệt chán ghét né người đi, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn về phía cửa cung.

Vô Sương men theo ánh mắt nàng nhìn lại, cười nói: “Muội không cần phải lo, hoàng thượng triệu kiến sẽ mất một lúc, Lý Trọng Nguyên của muội không xuất cung đón muội nhanh vậy đâu. Đương nhiên, chắc chắn hắn cũng sẽ không bỏ mặc muội...

hài tử trong bụng muội, cũng là hy vọng của hắn đó...”

Thẩm Khấp Nguyệt chợt chuyển ánh mắt, mềm mại nói: “Ca ca tìm Khấp Nguyệt không đơn giản chỉ vì mấy chuyện cỏn con này chứ. Hay là vương gia… lại có chuyện gì ra lệnh cho Khấp Nguyệt?”

“Thường nói nữ nhân xinh đẹp thì ngu ngốc, nhưng Khấp Nguyệt vì sao vừa xinh đẹp lại vừa thông minh?” Vô Sương tham lam xoa nắn gò má trơn bóng của Thẩm Khấp Nguyệt, “Như tiên nữ thế này, lại vì Lý Trọng Nguyên mà sinh con dưỡng cái sao. Đáng tiếc, ca ca thấy quá đáng tiếc. Khi vào Huy Thành, ca ca cũng đã nhìn thấy.” Vô Sương thu tay về âm lãnh nói, “Sài Tịnh bỏ rơi Lý Trọng Nguyên một mình thúc ngựa hồi cung… chắc là đã biết chuyện bừa bãi của hai người rồi. Sài Tịnh là Vĩnh Lạc công chúa của Đại Chu, là con gái duy nhất của Sài Dật. Muội cướp phò mã của nàng ta…

Khấp Nguyệt, muội dự tính thế nào, nói cho ca ca biết. Sài Tịnh vốn có tiếng là nhân từ, nhưng sao có thể nhân từ đến mức tiếp nhận phu quân có nữ nhân bên ngoài được, ca ca cảm thấy lo lắng thay muội đó.”

Thẩm Khấp Nguyệt khẽ vỗ về cái bụng nhỏ, nhìn hoàng cung nước Chu đẹp như tranh vẽ dưới trời tuyết nói: “Vĩnh Lạc công chúa, phong hào thực hay, Vĩnh Lạc, Vĩnh Lạc, trọn đời yên vui... Nhưng có một chuyện không đạt, cuộc đời này của Sài Tịnh đều là không được yên vui…”

“Chuyện gì!?”

“Sài Tịnh tuy là vạn sự đều được như ý, nhưng không có cách nào…. làm mẹ.” Thẩm Khấp Nguyệt cười khó lường, buông tiếng thở dài nói, “Nàng và Lý Trọng Nguyên là tình duyên thanh mai trúc mã, lại có tiếng là nhân từ… Sài Tịnh cũng sẽ không tuyệt đường nối dõi của Lý Trọng Nguyên…”

Vô Sương tỉnh ngộ nói: “Thì ra là thế... Khó trách phu thê nhà hắn thành thân mãi mà chưa có con, đúng là Sài Tịnh không thể có con.

Khấp Nguyệt, ngay cả ông trời cũng đang giúp muội… Không phải, là đang giúp huynh muội chúng ta. Nếu Lý Trọng Nguyên có thể trở thành thái tử Đại Chu, tự nhiên Khấp Nguyệt sẽ cao quý không ai bằng. Ca ca đi Huy Thành chuyến này với muội quả thực không sai.

Thẩm Khấp Nguyệt cau mày nói: “Ca ca đến Huy Thành, không phải là ý tứ của vương gia sao?”

“Dĩ nhiên không phải.” Vô Sương cười giả dối, “Vương gia như ngọn núi lớn bị dịch đổ, ta đây suy nghĩ sâu xa, vẫn là đi theo

Khấp Nguyệt tốt của ta là hay nhất. Muội nói xem đúng không?”

Thẩm Khấp Nguyệt oán giận nhắm hai mắt lại, móng tay bấm

vào lòng bàn tay, “Ca ca muốn làm gì,

Khấp Nguyệt cũng không thể ngăn cản, chỉ là muội mới tới Huy Thành, nên đi con đường nào vẫn là chưa biết, không biết công chúa sẽ đối xử ra sao, lòng cũng lo không ngớt, chỉ sợ không có cách nào mà gặp lại ca ca…”

“Ta biết ý tứ của muội.” Vô Sương bình tĩnh trả lời nhưng lại khiến người ta kinh hãi, “Lúc nên gặp ca ca, muội không nên trốn mới tốt.

Khấp Nguyệt muội không thoát khỏi ca ca đâu. Chúng ta gắn bó sinh tồn hơn 10 năm, mệnh số đã sớm không thể tách rời, hai chúng ta… Chung một mạng.”

“Khấp Nguyệt cũng không dám quên.” Thẩm Khấp Nguyệt vươn tay hứng bông tuyết, thổi đến trước mặt Vô Sương nói: “Ca ca nhìn xem, màu trắng thật đẹp.”

Vô Sương gom lại một đống đưa đến bên môi, cái lưỡi linh hoạt mập mờ liếʍ bông tuyết trên đầu ngón tay, chép miệng nói: “Không chỉ đẹp, còn rất ngon miệng… làm cho đã nếm thử thì khó mà quên được.”

Thẩm Khấp Nguyệt cố nở nụ cười, mắt nhìn hoàng cung Chu Quốc kèo dài hơn 10 dặm. Theo tầm mắt nàng ta, cung điện lộng lẫy hùng vĩ, xa hoa gơn hẳn phủ Sở vương Lương Quốc. Giờ khắc này ở Trạch Thiên đại điện nam nhân đang được Sài Dật triệu kiến cũng như bến đỗ cuối cùng của nàng, chỗ dựa vũng chắc nhất của nàng.

Thôn Hoài.

“Từ đâu ra con ngựa trắng thế này?” Phong Bích Nhi lưng đeo giỏ trúc quay đầu nhìn phía sau, “Theo ta suốt quãng đường, đi đi... Chớ có theo ta a!”

Con ngựa trắng dịu ngoan đi theo sau Phong Bích Nhi, đi vài bước liền dừng lại gặm vài cây cỏ khô, lại ngửi mũi chăm chú theo đuôi Bích Nhi đang hốt hoảng không ngừng.

Bích Nhi chạy thẳng một mạch về nhà, chạm mặt Vân Tu đang định đi ra ngoài, thở không ra hơi chỉ phía sau nói, “Có… có thứ gì đó đi theo ta…”

Vân Tu cười khẽ mấy tiếng cười chế nhạo Bích Nhi, hoàn toàn không quan tâm: “Có ông nội Vân ở đây, sợ cái gì? Để ta nhìn coi.”

Con ngựa trắng nhìn thấy Vân Tu liền cất hai chân trước lên hí không ngừng, vui vẻ chạy về phía hắn, Vân Tu dụi mắt, nửa nhếch miệng cả kinh nói: “Chuyện này... Bạch Long! Là Bạch Long!!”

“Là tiếng của Bạch Long!” Trong phòng Nhạc Hoành ngồi dậy đẩy cửa sổ ra, “Sài Chiêu, Bạch Long tìm tới đây rồi.”

Sài Chiêu đè lại Nhạc Hoành, ấm áp nói, “Nữ nhân đang ở cữ không được ra gió, nàng đợi đi, để ta ra ngoài nhìn một cái.”

“Bạch Long, a Bạch Long.” Vân Tu kích động vỗ về bờm Bạch Long, “Thiếu phu nhân nhắc tới mày đến mấy lần, cũng không biết mày chạy đi đâu, mày đúng là thần thú, ở đây mày cũng có thể tìm ra…”

“Bạch Long không phải là thần thú, người chủ của nó mới là cao thủ.” Sài Chiêu chắp tay sau lưng đi ra khỏi cửa Phong gia, cười nói, “Thôi thúc, có phải thúc không?”

“Thôi thúc tới?” Vân Tu vui vẻ nói, “Người đâu? Thôi thúc đâu?”

“Sài thiếu chủ quả nhiên lợi hại.” Thôi Văn từ rừng hoè ven đường hiện thân, ôm quyền gật đầu nói, “Ngay cả Thôi Văn đến cũng đoán được, so với Vân Tu lỗ mãng thì quả là mạnh hơn nhiều.”

“Thôi thúc!” Vân Tu vui mừng tận trời đâu biết mình bị người khác chê cười, chạy lên ôm vai Thôi Văn, “Từ biệt ở Thương Châu cũng đã mấy tháng không gặp thúc, thúc khoẻ chứ?”

Thôi Văn cũng không vội mà trả lời Vân Tu, nhìn Sài Chiêu một thân áo đen khí thế oai hùng trước mắt, nhìn vẻ anh tuấn góc cạnh, mắt xám tràn ngập vui vẻ, bước thong thả nói: “Trên đường Thôi mỗ đến đây, mọi người đều nói, Sài Chiêu rơi xuống sông Hoài chết không thấy xác, nhưng ta nửa chữ cũng không tin, mắt thấy Sài Chiêu bình an đứng trước mắt ta, A Hoành nhất định cũng khoẻ mạnh có phải không?”

“Cho dù ta có chết cũng sẽ bảo vệ A Hoành chu toàn, nếu Thôi thúc không tin ta, sao có thể đem A Hoành giao cho ta chứ.” Sài Chiêu đẩy cửa ra nói, “Thôi thúc, để ta dẫn thúc đi thăm A Hoành, còn có… con trai của chúng ta nữa.”

“Là con trai!” Thôi Văn vui vẻ gật đầu, “Sài gia có người nối dõi, thúc phụ của con nếu có thấy được, nhất định sẽ rất vui mừng. Đi, đi xem mẹ con A Hoành nào.”

Phong Bích Nhi dựa vào tường nhà lại thấy một người xa lạ đi vào, hít mũi nói, “Bà nội… chúng ta thu nhận nhiều người vậy sao… Còn có... một con ngựa...”

Tay Phong tẩu giặt quần áo không có dừng động tác, vắt quần áo nói: “Đều đã như vậy, nhiều hơn nữa đến mấy người, bà nội cũng coi như không nhìn thấy. Quý nhân bận rộn, chúng ta a, xem là tốt rồi, xem là tốt rồi.”

Buồng trong.

“Thôi thúc xem, Đồng Nhi có giống thiếu chủ không?” Vân Tu chỉ vào đôi mắt to tròn màu xám của Sài Đồng đắc ý nói: “Nhìn cặp mắt mà coi, giống thiếu chủ như đúc.”

“Mắt như thiếu chủ nhà ngươi, nhưng cái mũi, cái miệng này đều giống A Hoành cả.” Thôi thúc ngắm Sài Đồng thật kỹ nói, “Đồng Nhi… A Hoành, thấy đứa bé, ta lại nhớ tới tiểu đệ của con…”

Sài Chiêu ôm vai Nhạc Hoành, khàn khàn nói: “Nếu không có khoá vàng của tiểu đệ A Hoành bảo vệ, thực sự ta cũng bỏ mạng ở sông Hoài rồi.”

“Là ý trời, là ông trời coi trọng tính mệnh của Sài thiếu chủ.” Thôi Văn đưa lưng về phía Nhạc Hoành nhìn bên ngoài cửa sổ, “Trên đường ta nghe nói… Lý phò mã lệnh cho quân binh trở về Huy Thành, anh em nhà họ Ân ở Tuy Thành mỗi người đi một ngả, Ân Sùng Húc cởi giáp về quê, Ân Sùng Quyết… đi kinh thành.”

“Trải qua sinh tử, nhị ca vẫn là cố chấp như vậy.” Nhạc Hoành lắc đầu bất đắc dĩ nói, “Vật hắn muốn, nhất định phải đạt được, Ân Gia Bảo chi ra nhân vật lực rất nhiều, nếu hắn và đại ca tay trắng trở về, nhị ca nhất định là không cam lòng. Triều đình hung hiểm, một mình hắn có thể đối phó thế nào? Coi như là công thần, nhưng hai tay khó địch tứ phương, Ân gia ở trong triều không có căn cơ, hắn làm sao mà bất bại được!”

“Triều đình hung hiểm không giả, Ân nhị thiếu thông minh hơn người nhất định sẽ ứng biến được; không có căn cơ cũng không làm khó được nhị ca của nàng, hắn tuổi còn trẻ tuấn kiệt hơn người, vẫn có rất nhiều cơ hội.” Sài Chiêu ý vị thâm trường nói.

Nhạc Hoành tự cười nhạo nói: “Chàng nói những lời này cũng rất đúng, ngược lại là ta lo nghĩ nhiều.”

“Khi nào các con quay về Huy Thành?” Thôi Văn ân cần nhìn Sài Chiêu, “Thiếu chủ trúng tên, đã lành hẳn chưa?”

Sài Chiêu khẽ đấm ngực nói, “Đã không có gì đáng ngại. A Hoành còn mấy ngày có thể đầy cữ, tuy là đau lòng nàng phải theo ta bôn ba, nhưng không có A Hoành bên cạnh được, ta cũng khó có thể an lòng. Chỉ là…” Sài Chiêu tỏ vẻ khó xử nhìn nhi tử đang ngủ, “Đường dài khó khăn, Đồng Nhi…”

“Còn có nơi nào tốt hơn Phong gia sao?” Vân Tu nhìn Phong tẩu đang giặt quần áo ngoài sân nói, “Thôi thúc cũng đến đây rồi, Đồng Nhi lo gì không có ai chăm sóc chứ?”

Thôi Văn thương tiếc nhìn Đồng Nhi chép chép cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay thô ráp cũng không đành lòng chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh phấn điêu ngọc mài kia.

Sài Chiêu ôm nhi tử ấp vào ngực, hôn lên khôn mặt non nớt của nó, “Nếu là nhi tử của Sài Chiêu ta, từ nhỏ gian khổ chút cũng không phải chuyện xấu gì. Đợi ta hồi kinh thu xếp ổn thoả, Đồng Nhi cũng có thể sớm trở về bên cạnh ta và A Hoành.”

Nhạc Hoành bấm tay tính toán, lo lắng nói: “Tính qua chúng ta đã bị chậm khá lâu, Lý Trọng Nguyên sắp vào kinh, hắn sốt ruột như vậy, ta lo lắng… Hắn sẽ bị người giựt giây, gây bất lợi cho thúc phụ. Hay là ngày mai chúng ta khởi hành đi Huy Thành ngay đi?”

“Thân thể của nàng...” Sài Chiêu lắc đầu nói, “Chờ đầy tháng rồi hãy nói.”

“Ta đâu có yếu ớt như vậy chứ?” Nhạc Hoành đứng thẳng lắc lắc tay y, “Chàng quên Nhạc Hoành ta là con nhà hổ tướng, thiên kim thánh thượng trước đây cũng nói ra rất khoẻ mạnh sao?”

Sài Chiêu thương xót kéo Nhạc Hoành vào ngực nói: “Ta rất muốn cùng nàng ở đây thật lâu, cho dù cơm ray dưa tầm thường suốt đời cũng không sao, có nàng ở đây, thế nào cũng tốt cả.”

“Phu quân của ta chí tại thiên hạ, chàng ở đâu, Nhạc Hoành ở đó.”

Sài Chiêu vuốt ve mái tóc mượt mà của ái thế, mắt xám nhìn ra toà thành phía xa ngoài cửa sổ, “Giang sơn và bình an, chúng ta sẽ có cả hai.”