“Một chiếc khóa
vàng nho nhỏ lại có ích gì?” Ám vệ nghi ngờ hỏi.
“Đây là...” Vô Sương tung khóa vàng lên trời rồi bắt lại, cười nói: “Đây là đồ của tiểu nhi tử Nhạc gia …. Tiểu đệ của Nhạc Hoành … Nhạc Đồng.”
“Tiểu đệ của Nhạc Hoành?” Ám vệ không ngừng ngạc nhiên. “Khi thành Thương Châu bị phá, Nhạc phu nhân ôm con trai út tự thiêu đi theo trượng phu và trưởng tử chết trên chiến trận… Nhạc Đồng khi đó còn chưa được 1 tuổi. Đồ của nó? Vô Sương đại nhận, thuộc hạ ngu dốt, không biết ý của ngài.”
Vô Sương cười xuỳ nói: “Nhạc Đồng còn quá nhỏ, khi vương gia đến thì đã cháy đến mức khó mà nhận ra, trong đống tro tàn chỉ có chiếc khóa vàng mà nó vẫn đeo, vương gia liền nhặt lấy, cùng với cung vàng của Nhạc Hoành và thanh giáo của Nhạc Hoàn. Ba năm trôi qua, cho dù có đào mộ người Nhạc gia lên thì Nhạc Đồng chưa được 1 tuổi có thể thấy được gì chứ?”
Ám vệ tỉnh ngộ nói: “Xương cốt còn non, tất nhiên là không còn gì cả.”
“Không sai!” Vô Sương âm hiểm cười nói: “Nhạc Hoành vào Thương Châu an táng người nhà, nhất định cũng không tìm được di hài của tiểu đệ.”
“Đại nhân là muốn…” Ám vệ tuy chậm hiểu nhưng cũng cảm thấy vô cùng thú vị, “Nếu Nhạc Hoành nhìn thấy đồ của tiểu đệ, nhất định không xác định được Nhạc Đồng còn sống hay đã chết. Chính cô ta còn có thể may mắn chạy thoát, một đứa bé cũng có thể được Nhạc phu nhân uỷ thác cho người khác trước lúc lâm chung, bảo vệ huyết mạch của Nhạc gia?”
“Cuối cùng thì ngươi cũng không đến mức ngu ngốc không cứu được.” Vô Sương rút từ tay áo ra một chiếc khan sạch màu trắng, khẽ lau chùi bụi bám trên chiếc khóa vàng, chỉ lau một lúc vết bẩn đã sạch hết, màu vàng sang bóng chói mắt, thời gian lâu mà vẫn như mới. Ở giữa chiếc khóa có khắc một chữ ‘Đồng’, vòng xung quanh chữ Đồng là hoa văn của Nhạc gia tại Thương Châu. Ám vệ cũng thấy đường nét được khắc rất tinh xảo, nhịn không được nhìn thêm mấy lần, nhưng nhớ lại món đồ này là lấy từ xác người cháy đen của nhà họ Nhạc thì chợt giật mình kinh sợ.
“Nhưng làm thế nào mới có thể để Nhạc Hoành nhìn thấy di vật của tiểu đệ?” Ám vệ gãi đầu hỏi.
“Không phải là di vật!” Vô Sương tức giận cao giọng nói, “Lễ vật chúng ta tặng Nhạc Hoành phải là còn sống mới đúng.”
Ám vệ vội vàng câm miệng rũ mắt xuống, Vô Sương hừ một tiếng nói: “Ngày sinh của Nhạc Hoành cũng sắp đến rồi, cô ta rất ít ra khỏi soái phủ, Sài Chiêu lại như hình với bóng canh giữ bên cạnh… Muốn lấy mạng Sài Chiêu không có con mồi nào hữu dụng hơn ái thê của hắn. Vật này tuy khó đưa vào tay Nhạc Hoành trong phủ, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp.”
“Thuộc hạ xin đại nhân chỉ điểm.”
Vô Sương đưa chiếc khóa vàng đã lau sạch cho ám vệ, nói đầy ẩn ý: “Khấp Nguyệt đã nhiều ngày không ra khỏi soái phủ, lúc này người ra vào soái phủ thuận tiện nhất cũng chỉ có Ngô Hữu và Ân Sùng Quyết mà thôi.”
“Thuộc hạ biết nên làm như thế nào rồi!” Ám vệ hiểu ý nói.
“Trong hai người này...” Vô Sương nhếch miệng cười, “Ân Sùng Quyết... Là nhị ca của Nhạc Hoành... Hắn, hẳn là hữu dụng hơn so với Ngô Hữu.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ngoài Ung Thành.
“Nhị thiếu gia.” Lục Quang Vinh – thủ lĩnh của đám binh sĩ Ân Gia Bảo chạy tới nói: “Ung thành phòng thủ kiên cố không thể công phá, mới đây đại thiếu gia chiến thắng thế như chẻ tre, sao ngài vẫn ngày đêm ba chuyến tuần thành, không thể buông lỏng
sao?”
“Không thể chủ quan được.” Ân Sùng Quyết nhìn không chớp mắt nói: “Thiên hạ một ngày không thống nhất thì chúng ta không thể lơ là được. Các ngươi cũng vậy.” Ân Sùng Quyết dừng bước, nhíu mày nhìn vẻ thảnh thơi của Lục Quang Vinh nghiêm nghị nói: “Nhìn vẻ nhàn tản của ngươi xem.”
Lục Quang Vinh lại vội vàng đứng thẳng người, sợ hãi chờ Ân Sùng Quyết lên tiếng. Ân Sùng Quyết xoay người lạnh lùng nói: “Vào Sài gia quân, các ngươi không còn là gia tướng của Ân Gia Bảo ở Tuy Thành ngày xưa nữa, ta và đại ca đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, nhìn tinh thần của quân sĩ Sài gia chúng ta cũng phải học theo người ta. Sau này chiến thắng trở về kinh, nếu được phong đô đốc thì bộ dáng này để người ta cười rụng răng à?”
“Thuộc hạ biết sai!” Đám Lục Quang Vinh cúi đầu cung kính nhận lỗi.
Ân Sùng Quyết nghiêm nghị tiếp tục tuần tra phía trước, đi tới một nhánh của sông Hoài liền nhớ ra gì đó, gọi Lục Quang Vinh lên trước, “Đưa mấy bà đỡ đã chọn từ trước vào phủ, A Hoành cũng sắp sinh rồi, đồ đạc nào cần mua thì chuẩn bị cho thoả đáng đi.”
“Nhị thiếu gia yên tâm.” Lục Quang Vinh đáp, “Không cần ngài phân phó, thuộc hạ đã sai người đi đón...”
Thấy Lục Quang Vinh đã theo mình từ lâu mà muốn nói lại thôi, Ân Sùng Quyết bình tinh hỏi: “Còn chuyện gì muốn nói với ta?”
Vẻ mặt Lục Quang Vinh có chút khó xử, do dự hồi lâu mới nói: “Còn có chuyện… trước khi rời khỏi Ân Gia Bảo, bảo chủ cũng đã thông báo với thuộc hạ… Nhị thiếu gia không nên thân thiết quá với vương phi, phải có điểm… chớ có không đúng mực…”
“Không đúng mực?” Ân Sùng Quyết âm trầm nói: “Mỗi một chuyện đều là vương gia giao cho ta, chẳng qua là phụng mệnh làm việc, có gì không đúng mực?”
“Là thuộc hạ ăn nói tuỳ tiện, nhị thiếu gia chớ nổi giận.” Lục Quang Vinh cúi đầu nói.
“Ý tứ của cha ta rõ.” Ân Sùng Quyết tiếp tục nói: “Sau này không cần phải nhắc lại với ta.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Bắt lấy ta, đuổi ta đi.”
Một đám trẻ nhỏ đuổi nhau chơi đùa trên bờ cát ven sông, ngươi chạy ta tuổi rất vui vẻ. Ân Sùng Quyết chợt cảm thấy đáng ghét, nhíu nhíu mày đi sang hướng khác…
Sài gia quân quân kỷ nghiêm minh, từ ngày vào Ung Thành cũng coi như là sống hoà thuận vô sự với dân chúng, bọn nhỏ đã sớm không còn sợ hãi đám quân sĩ này, nhìn thấy người Ân Gia Bảo tuần tra cũng không sợ vẫn chơi đuổi bắt.
Ân Sùng Quyết mới quẹo sang thì đám trẻ ba bốn tuổi đang đuổi bắt đã túm áo cãi nhau ầm ĩ.
Trong nhà Lục Quang Vinh cũng có nữ nhi tầm tuổi mấy đứa nhỏ, nhìn bọn chúng chơi với nhau lại thấy thân thiết, dừng bước chân hứng thú nhìn một chút, cười nói, “Trẻ nhỏ ở Ung Thành cũng gan dạ gớm.”
Ân Sùng Quyết chán ghét nhìn đám hài đồng lùa nhau đến bên bờ cát, phủi tay áo nói, “Mau rời đi.”
Đang nói, một đứa bé bị túm áo từ trong túi rơi ra thứ gì đó văng đến dưới chân của Ân Sùng Quyết.
Lục Quang Vinh đến gần nheo mắt nhìn nói: “Gia đình dân thường ở Ung Thành mà cũng có đồ vật quý vậy sao?” vừa nói Lục Quang Vinh liền khom người nhặt lên, dung tay áo xoa xoa, lật tới lật lui nhìn, “Cũng nặng lắm đây.”
Nam đồng thấy người bên ngoài nhặt được đồ của mình, liền oà lên khóc lớn, thấy hắn khóc to, lại có một đám người lớn nhìn, đám trẻ nhỏ liền chạy tan tác, chỉ còn một mình nam đồng kia người dính bùn đất không ngừng khóc thét.
“Thứ này sao trông quen thế…” Lục Quang Vinh nhìn kỹ, “Chữ khắc này không giống chữ bình thường, còn có chữ…Đồng?”
Ân Sùng Quyết giơ tay ra nói: “Ngươi đi theo Ân gia cũng đã gặp không ít đồ đạc, một món đồ của đứa bé mà cũng khiến ngươi tò mò vậy sao? Đưa ta xem sao.”
Lục Quang Vinh cung kính đưa cho Ân Sùng Quyết, “Nhị thiếu gia kiến thức rộng rãi, nhìn có biết thứ này hay không.”
Ân Sùng Quyết hờ hững nhìn, chẳng qua cũng là một chiếc khóa
vàng cầu phúc mang theo người của trẻ nhỏ, cầm trên tay cũng khá nặng, không khỏi lại nhìn kỹ đứa bé đang khóc, thấy hắn thân mặc áo choàng vải thô, cả mặt đều dính bùn, nhìn không ra dáng dấp của con cái nhà giàu.
Ân Sùng Quyết lại lau bùn đất trên chiếc khóa đi, vừa liếc qua chữ khắc trên đó mắt liền khựng lại… “Hoa văn hình dây leo…” Ân Sùng Quyết nhắm mắt nghĩ thật kỹ, chợt nhớ ra: “Thương Châu! Tĩnh quốc công phủ!”
Lục Quang Vinh bừng tỉnh nói: “Nhị thiếu gia nói đúng! Thảo nào hoa văn
này quen như vậy, Thương Châu, bảng hiệu của Tĩnh quốc công phủ, đều khắc hoa văn này!”
“Không chỉ vậy…” Ân Sùng Quyết nhìn chằm chằm đứa bé kia nói, “Đoản đao hộ thân của A Hoành cũng có khắc hoa văn dây leo… A Hoành từng nói với ta chiếc cung vàng muội ấy làm mất… cũng vậy.”
“Lẽ nào...” Lục Quang Vinh hoảng sợ nói, “Lẽ nào đây là người của Tĩnh quốc công phủ Nhạc gia?! Đồng... Ai có tên là Đồng chứ?”
“Nhạc Đồng!” Ân Sùng Quyết hít sâu chậm rãi nói, “Con út Nhạc gia, tiểu đệ của A Hoành – Nhạc Đồng!”
“Nhạc gia ngoại trừ nữ nhi may mắn sống sót... Còn lại không phải đều tuẫn tiết vì quốc gia sao!” Lục Quang Vinh lắc đầu nói, “Nghe nói Nhạc phu nhân mang theo con thơ tự sát, thi thể cháy đen trong phủ... Nhạc Đồng khi đó còn là một đứa bé còn quấn tã, không có khả năng chạy thoát.”
Ân Sùng Quyết nắm chặt chiếc khóa vàng, nhăn trán thấp giọng nói: “Lời tuy như vậy, vào thành Thương Châu, chúng ta theo Thôi thúc đi Kỳ Ân Tự mang hài cốt của Nhạc gia về an táng, Lục Quang Vinh ngươi cũng biết mà.”
Lục Quang Vinh nhớ lại ngày đó, gật đầu nói: “Thuộc hạ vẫn nhớ rõ, người nhà họ Nhạc mất đã ba năm, sớm đã không nhận ra được gì, Nhạc Đồng lúc đó vẫn nhỏ như vậy, lại bị cháy đen…” Lục Quang Vinh cúi đầu xuống nói, “Căn bản đã không còn sót lại cái gì, ngoài nắm đất khô cằn… Đâu còn tìm được cái gì?”
“Vậy được rồi!” mắt Ân Sùng Quyết loé sáng, “Nhạc Đồng có thể đã chết, cũng có thể vẫn còn sống… Bởi vì không ai tận mắt nhìn thấy con út của Nhạc gia chết hay sống. Đứa bé còn bọc tã rất dễ chết…” Ân Sùng Quyết thở gấp nói, “Cũng có thể dễ dàng… mang ra khỏi Tĩnh quốc công phủ, giữ được một tia huyết mạch của Nhạc gia.”
Lục Quang Vinh cả kinh nói: “Nhị thiếu gia nói có lý. Nhạc gia có thể có Thôi thúc tận trung bảo vệ nữ nhi của bọn họ, tất nhiên cũng có khả năng có người cứu tiểu nhi tử họ Nhạc.” Lẽ nào…” Lục Quang Vinh run rẩy chỉ đứa bé vẫn đang khóc nức nở, “Lẽ nào nó chính là... Nhạc Đồng!?”
Đứa bé mới thoáng ngừng khóc đã thấy đám người hung hăng nhìn mình, sợ hãi lại khóc rống lên, miệng vẫn nấc nghẹn nói: “Đồ của cháu... Trả lại cho cháu... Trả lại cho cháu...”
“Hay là …” Lục Quang Vinh do dự nói, “Để thủ hạ đi hỏi hắn vài câu? Chẳng qua là đứa bé ba bốn tuổi, nhất định không nói dối.”
“Chậm đã.” Ân Sùng Quyết ngăn Lục Quang Vinh đang định rảo bước lại, “Chính bởi vì là một đúa trẻ, nó căn bản không nhớ được cái gì, nếu là bị cha mẹ nuôi dạy mấy câu, chỉ sợ ngươi hỏi lại càng không thể tin.”
Lục Quang Vinh cảm thấy có lý, ngừng bước chân nói: “…Chúng ta nên làm thế nào mới phải?”
Ân Sùng Quyết chậm rãi nhắm hai mắt, trầm tư chốc lát nói: “Việc này có thể lớn có thể nhỏ, trong đó có bẫy cũng khó nói, chớ tùy tiện làm gì, ngươi trấn an nó mất câu để nó tự về nhà, phái người đi theo, cẩn thận tìm hiểu lai lịch người nhà đứa bé này.”
“Thuộc hạ rõ ý tứ của nhị thiếu gia.” Lục Quang Vinh nghe Ân Sùng Quyết nói thấy cũng có lý, gật đầu nói, “Thuộc hạ nhất định theo lệnh ngài đi làm. Vậy chiếc khóa vàng… Trả lại cho đứa bé kia?”
Ân Sùng Quyết lại nhìn thêm thật kỹ chữ ‘Đồng’ khắc trên mặt chiếc khóa vàng, xong trù trừ nói: “Khóa vàng… Tạm thời để lại chỗ ta, đợi ta... đi tìm hiểu ý tứ của A Hoành...”
“Nhị thiếu gia không định đem chuyện hôm nay gặp được nói cho vương phi sao?” Lục Quang Vinh kinh ngạc nói.
Ân Sùng Quyết vuốt ve hoa văn trên
chiếc khóa, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm, trầm mặc một lúc lâu không nói gì. Lục Quang Vinh ở bên đã lâu cũng biết Ân Sùng Quyết ái mộ Nhạc Hoành từ lâu, hôm nay lại thấy hắn rầu rĩ, cầm đồ của Nhạc gia mà lưu luyến như nắm tay Nhạc Hoành, trong long cũng thổn thức, cho nên cũng không dám vội vã hỏi, thận trọng quan sát động tác của Ân Sùng Quyết.
Ân Sùng Quyết thu hồi chiếc khóa, khẽ nhếch môi thấp giọng nói, “A Hoành sắp lâm bồn, mặc kệ đứa bé trước mắt có phải tiểu đệ Nhạc Đồng của muội ấy hay không, chỉ sợ sẽ quấy rầy A Hoành an dưỡng, làm muội ấy không an tâm sinh nở. Chuyện này nhất định vương gia sẽ không muốn thấy…” Ân Sùng Quyết xoay người nói, “Chuyện hôm nay, các ngươi không ai được tiết lộ nửa lời, đợi ta điều tra rõ rang rồi sẽ bẩm báo vương gia.”
“Thuộc hạ tuân mệnh!”