Bên ngoài Ung Thành
Đội quân tiên phong của Sài gia đã triển khai trận thế được vài dặm. Trong doanh trướng chủ soái, Sài Chiêu đang bàn bạc gì đó với huynh đệ Ân gia thì có người hốt hoảng cấp báo: “Khởi bẩm thiếu chủ, người vương phủ tới báo muốn gặp ngài, nói là mang theo mật hàm của quận chúa, muốn tận tay giao cho ngài…”
“Quận chúa?” Vân Tu giật mình, “Sao lại là quận chúa mà không phải vương gia?”
Huynh đệ Ân gia liếc nhau, cũng không biết người tới sẽ mang tới tin tức gì.
“Cho họ vào đi.” Sài Chiêu bình tĩnh nói.
Màn trướng xốc lên, bốn hộ vệ vương phủ nhất tề quỳ một gối xuống đất, người đi đầu trình mật hàm mang theo dấu ấn của Sài gia, Vân Tu tiếp nhận, cung kính đưa tới tay Sài Chiêu, lại phất phất tay, ý bảo bốn người kia lui ra.
Sài Chiêu nhíu mày, bình tĩnh mở ra mật hàm. Nhạc Hoành ló đầu nhìn, đôi mắt tinh tường sững sờ dừng trên hàng chữ viết xinh đẹp.
Thấy sắc mặt hai phu thê y nặng nề bất an, Ân Sùng Quyết nhịn không được nói: “Thiếu chủ, mật hàm nói thế nào?”
Bàn tay thô ráp của Sài Chiêu xoa xoa bức thư trong tay, đôi mắt xám ngạo nghễ xẹt qua tia tức giận khiến người ta sợ hãi, Vân Tu đã theo y nhiều năm cũng rất ít thấy y như vậy, nửa tiếng cũng không dám phát ra khỏi miệng.
“Bắt thúc phụ ta làm con tin, ép ta lui binh.” Sài Chiêu cười lạnh một tiếng. “Trưởng công chúa này tính toán thật sự hoàn hảo, Sùng Húc, Sùng Quyết hai ngươi nhìn xem đi.”
Ân Sùng Quyết vội vàng tiến lên tiếp nhận mật hàm. “Chuyện này…” Ân Sùng Quyết nhíu chặt mày kiếm nói: “Vương gia vào hoàng cung không thể về. Lẽ nào thiếu chủ không lui binh về thì trưởng công chúa sẽ lây mạng vương gia thật?”
“Quận chúa thì sao, có khoẻ hay không?” Vân Tu vội la lên.
“Quận chúa vẫn ở Vân Đô, khong có đi kinh sư với thúc phụ.” Sài Chiêu phiền muộn nói.
Vân Tu thoáng thở ra một hơi, lập tức nói: “Thiếu chủ tay nắm hơn mười vạn tinh binh, chúng ta phải sợ một nữ nhân như trưởng công chúa sao? Ta không tin nàng ta thực sự dám lấy vương gia ra áp chế!”
“Hai người các ngươi thấy thế nào?” Sài nhìn về phía huynh đệ họ Ân, không tỏ vẻ gì.
Ân Sùng Húc cân nhắc nói: “Trưởng công chúa nếu thực dám nhốt vương gia ở lại trong cung, nói vậy đã có ý định bắt ngài lui binh. Mật hàm của quận chúa đến sớm mấy bước giúp cho chúng ta có thể chuẩn bị, cho thấy chiếu thư từ hoàng cung sớm muộn gì cũng đến trước mặt thiếu chủ… Thiếu chủ nên sớm cân nhắc, phải chiếm thế thượng phong.”
“Còn Sùng Quyết thì sao?” Sài Chiêu nhìn thẳng vào đôi mắt tinh anh của Ân Sùng Quyết.
Ân Sùng Quyết suy tư thêm chút rồi nói: “Trong thư nói hoàng thượng bệnh nặng, sinh tử không rõ... Xem ra, trưởng công chúa đang lo lắng….” Ân Sùng Quyết chần chờ tựa hồ không dám nói tiếp.
Sài Chiêu phất tay nói: “Sùng Quyết nói tiếp đi.”
“Lo lắng thiếu chủ điều binh làm phản chiếm lấy giang sơn.” Ân Sùng Quyết cố lấy dũng khí nói hết câu.
Vẻ mặt Sài Chiêu không chút biến hoá, phất tay áo ngồi xuống nói: “Sùng Quyết nói hết những gì mình nghĩ đi, nếu ngươi là ta tiếp được mật hàm này, ngươi sẽ làm thế nào?”
Ân Sùng Quyết đã nói đến đây nhưng lại không đoán được ý của Sài Chiêu, nhất thời có chút do dự không dám nói tiếp, Vân Tu thấy thế liền nói: “Nếu trưởng công chúa thực sự dám gây bất lợi với vương gia, ta tuyệt đối không bỏ qua cho nàng ta.”
Ân Sùng Quyết bĩu môi nói: “Ngươi giết nàng ta thì vương gia sẽ sống lại sao?”
Vân Tu nhất thời cứng miệng, há miệng thở dốc không thể chống đỡ, đỏ mặt lên nói: “Vậy chúng ta trở về …”
“Ung thành ngay phía trước.” Ân Sùng Quyết chỉ về phía xa ngoài trướng nói. “Lúc này lui binh, thật sự rất đáng tiếc. Thiếu chủ nếu phải thực sự lui binh quay về kinh, hổ phù nhất định bị bức giao ra, nếu muốn lãnh binh lần nữa thực sự là chuyện không thể… mong rằng… thiếu chủ cân nhắc kỹ lưỡng.”
“Sùng Quyết.” Ân Sùng Húc khẽ huých đệ đệ. “Đệ nói ít đi vài câu, hết thảy đều do thiếu chủ định đoạt.”
Thấy Sài Chiêu trầm mặc không nói, Nhạc Hoành đứng dậy nói: “Lui binh quả thật đáng tiếc... nhưng nếu kháng lệnh trưởng công chúa, sẽ bức thúc phụ vào hiểm cảnh, khi đó quân sĩ Sài gia sẽ nghĩ thiếu chủ như thế nào? Một chủ soái bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, có người phục sao?”
“A Hoành…” Ân Sùng Quyết không nhịn được nói: “Thiên quân vạn mã đã tới gần Lương Quốc, Kỷ Minh liên tiếp bại trận nhất định là không chịu nổi tái chiến. Chắc muội cũng biết, trưởng công chú triệu thiếu chủ quay về… nhất định sau này sẽ không cho…. Cơ hội để Sài gia xoay mình lần nữa.”
Sài Chiêu thấy hai người lớn tiếng, giữ chặt tay Nhạc Hoành nói. “A Hoành... chuyện này Sùng Quyết nói cũng có lý, không bằng cứ để hắn nói đi.”
Tuy Nhạc Hoành bất mãn với lời nói của Ân Sùng Quyết, nhưng vẫn nghe lời không nói tiếp nữa, mắt hạnh xẹt qua khuôn mặt tuấn mỹ ngày càng trở lên xa lạ, dựa vào bên cạnh Sài Chiêu từ từ ngồi xuống.
Ân Sùng Quyết hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Thiếu chủ...”
“Có người đưa tin từ vương phủ tới sao?” Lý Trọng Nguyên vội vàng xốc trướng lên nói, vẻ mặt đầy vui mừng. “Đệ nghe nói có người mang tin đến, có phải người do Tịnh Nhi phái đến không?”
Ân Sùng Quyết ngậm miệng, con ngươi tự nhiên nhìn về phía Sài Chiêu đang ngồi ngay ngắn vẫn lặng yên không nói. Tuy Sài Chiêu không nói nhưng ánh mắt sâu xa khó lường đã làm cho Ân Sùng Quyết ngay lập tức hiểu ra.
“Quận mã gia.” Ân Sùng Quyết cười nói. “Xem ra ngài ngày ngày tưởng niệm quận chúa ở vương phủ nên một chút động tĩnh cũng không bỏ qua.”
Lý Trọng Nguyên nhìn thoáng qua mật hàm trong tay Ân Sùng Quyết, ngẩn người nói: “Chẳng lẽ không đúng?”
“Không phải!” Ân Sùng Quyết trấn định nói. “Là mật hàm của Ân Gia Bảo.”
Nhạc Hoành có chút lạnh cả người, lại thấy Sài Chiêu chậm rãi cầm ly trà đưa đến trước mặt mình, ôn nhu nói: “A Hoành uống ngụm trà nóng đi.”
Nhạc Hoành tiếp xúc với ngón tay ấm áp của y tiếp nhận ly trà, như là hiểu ý, mọi ngạc nhiên đều giấu trong lòng.
“Tín thư của Ân Gia Bảo…” Lý Trọng Nguyên lộ ra vẻ thất vọng.
“Quận mã gia muốn xem sao?” Ân Sùng Quyết đưa bức thư trong tay về hướng hắn. “Đại tẩu ta có thai, mọi chuyện trong nhà đều bận rộn, cha ta không ứng phó nổi nên gửi thư yêu cầu thiếu chủ cho đại ca ta trở về.”
Lý Trọng Nguyên đẩy cánh tay Ân Sùng Quyết ra, cười cười nói. “Thư chuyện trong nhà của Ân Gia Bảo, sao Trọng Nguyên có thể xem trộm được.”
Ân Sùng Quyết cũng không kiên trì, chậm rãi thu thư lại, không chút hoang mang nhét vào trong ngực, xoay người gật đầu với Sài Chiêu.
Sài Chiêu thản nhiên nói: “Tính của quận chúa vốn không thích viết thư, nếu đệ nhớ muội ấy, cứ viết thư gửi về đi.”
Lý Trọng Nguyên tự giễu cười, lắc đầu nói: “Tịnh Nhi không thích nam tử bên ngoài chinh chiến mà còn nhớ nữ nhân tình trường, thôi là đệ vội vàng. Đệ ra ngoài trước, sắp đánh Ung Thành, còn có chuyện phải thu xếp.”
“Quận mã gia vất vả rồi.” Ân Sùng Quyết ôm quyền khách khí nói.
Lý Trọng Nguyên dừng lại bên cạnh hai huynh đệ họ một chút, rồi lại bước nhanh chân ra ngoài.
Thấy Lý Trọng Nguyên rời đi, Vân Tu ngẩn một hồi mới nói: “Thiếu chủ... Ngài, không định cho quận mã gia biết?”
Ân Sùng Quyết giơ ngón trỏ lên miệng ý bảo Vân Tu im miệng, khoé miệng nổi lên ý cười.
“Không phải không tính cho Trọng Nguyên biết.” Sài Chiêu khẽ đè tay Nhạc Hoành. “Chính là Trọng Nguyên vốn hay lo lắng, chuyện gì cũng băn khoăn mãi cũng không phải chuyện tốt gì, chuyện quan trọng đến khi ta và ngươi hoàn thành đệ ấy tự nhiên sẽ biết.”
“Nhị ca đã nghĩ ra cách sao?” Nhạc Hoành cắn môi hỏi.
Ân Sùng Quyết cong môi lên nói: “Thiếu chủ có bằng lòng tin ta và đại ca hay không?”
Sài Chiêu chậm rãi đứng lên, bước thong thả đến bên cạnh hai huynh đệ Ân gia, đè lên vai hai người, lời ít ý nhiều nói: “Trong doanh soái này, A Hoành là ái thê của ta, Vân Tu là huynh đệ của ta, òn lại cũng chỉ có Sùng Húc và Sùng Quyết, ngươi nói coi ta có tin hai người không?”
Ân gia huynh đệ nghe Sài Chiêu nói như vậy, nhất tề quỳ xuống đất cúi đầu, “Hai huynh đệ ta nguyện vì thiếu chủ mà băng sông vượt lửa không từ nan.”
Sài Chiêu nâng hai người đậy, cúi người nói. “Đánh Lương ta tuyệt đối không lui binh, thúc phụ ta cũng phải phải cứu, nghe những gì Sùng Quyết vừa nói với Trọng Nguyên ta nghĩ nhất định ngươi đã có kế sách, có phải không?”
Ân Sùng Quyết gật đầu nói: “Thiếu chủ anh minh. Vừa mới ta đã nói với quận mã gia là thư của Ân Gia Bảo đưa tới, hy vọng hai huynh đệ ta một người trở về gánh vác thay cho phụ thân… Thiếu chủ liền nhân cơ hội này, đóng giả đại ca ta quay về Đại Chu, như vậy không cần mang theo binh mã tự nhiên cũng không kinh động đến kẻ nào khác, quân tâm vẫn vững bất loạn, đánh Lương cũng không thể trì hoãn nữa.”
Nghe Ân Sùng Quyết nói xong, Sài Chiêu như đã đoán trước được mọi chuyện, nhấc ấm trà lên rót vào chén, từ từ nhấp một ngụm cười mà không nói.
“Nhưng mà …” Ân Sùng Húc chần chừ nói: “Quân sĩ không thấy thiếu chủ sẽ có người sinh nghi.” Lập tức lại ngộ đạo nói, “Thì ra là thế... Ta hiểu rồi.”
Vân Tu nghe mà thấy có chút hồ đồ, như có ý xin Nhạc Hoành giúp đỡ nói: “Thiếu phu nhân, sao ta nghe không hiểu lắm, cô nói cho ta biết đi.”
Nhạc Hoành khẽ nhếch moi nói: “Thiếu chủ nhà ngươi đóng giả đại ca rời đi,, đại ca liền đóng giả thiếu chủ trấn thủ soái doanh… nếu mọi chuyện đều làm cẩn thận, tất nhiên có thể giấu mọi người. Nhị ca, muội nói đúng không?”
Ân Sùng Quyết cụp mắt nói: “A Hoành nói không sai.”
“Kế này…” Vân Tu hít một hơi thật sâu. “Không thể nói là không tốt, nhưng quá mạo hiểm. Thiếu chủ...”
“Thúc phụ bên kia đã không thể chờ được nữa, ta phải nhanh chóng lên ngựa chặn bước Nam Cung Yến.” Sài Chiêu xoay người nhìn Nhạc Hoành vươn tay về phía nàng. “Cái chính là lúc này đây ta chỉ có thế trở về một mình thôi.”
Hai tay Nhạc Hoành xoa bụng mình, trong lòng luôn không muốn nhưng vẫn làm ra vẻ thoải mái nói: “Cho dù chàng có muốn dẫn ta theo ta cũng không muốn đi cùng đâu.”
Bàn tay Sài Chiêu ôm lấy hai gò má Nhạc Hoành, yêu thích không muốn buông tay vuốt ve. Nhạc Hoành đè tay Sài Chiêu lại, đáy mắt tràn ngập hàm ý nhìn thẳng vào mắt xám của Sài Chiêu, môi đỏ khẽ nhếch nói: “Gặp được Nam Cung Yến, chàng tính thế nào?”
Doanh trướng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Vân Tu có ngốc đến mấy cũng hiểu được ý tứ trong câu hỏi của Nhạc Hoành, nuốt nước bọt che giấu sợ hãi trong lòng.
“Hổ phù là hoàng thượng ban cho ta bảo vệ quốc gia, mở mang bờ cõi.” Sài Chiêu hất vạt áo nhìn về phía Ân gia huynh đệ và Vân Tu, đem hổ phù trong l*иg ngực đặt mạnh lên bàn, lạnh lùng mà miết tràn ra thâm ý: “Binh quyền ở trong tay ta, Nam Cung Yến muốn mưu hại Sài gia ta, ta nên làm thế nào mới phải?”
“Nam Cung gia bạc tình bất nhân, thiếu chủ là bị dồn đến đường cùng.” Ân Sùng Quyết đầy khí phách nói. “Mệnh vương gia như mành treo chuông, thiếu chủ ngàn dặm lao về, thâm tình của Sài gia có trời cao chứng giám, cho dù là làm gì cũng là tuân theo ý trời.”
“Hay cho một câu tuân theo ý trời.” Cặp mày đen của Sài Chiêu giãn ra, dời mắt khỏi hổ phù trên bàn: “Tối nay giờ tý, ta quay về Vân Đô, đi gặp quận chúa, cùng bàn bạc chuyện đi gặp trưởng công chúa.”