Hệ Liệt Thực Hoan Giả Yêu Về Quyền Sơ Nhược

Chương 17-2: Ông xã thần bí (tt)

Editor:Hepc

Dĩ nhiên không phải vì giảm giá, chỉ là Quyền Sơ Nhược không muốn bưng mặt mình đi mua thuốc. Cô kéo ngăn kéo ra, từ bên trong móc tiền ra cho Tống Văn, nói: "Thời gian nghỉ trưa thì đi."

"Được rồi." Chuyển nguy thành an, Tống Văn vui vẻ không thôi.

Tống Văn rất là vui vẻ rời đi, Quyền Sơ Nhược bỏ cây bút trong tay xuống, cầm hộp thuốc trên bàn lên ngẩn người lần nữa. Giây lát, cô nhìn hướng dẫn sử dụng, lấy viên thuốc ra, dùng nước ấm uống vào.

Vị đắng lướt qua cổ họng, ánh mắt Quyền Sơ Nhược tối xuống, vo dẹp hộp thuốc, ném vào thùng rác.

Cho tới trưa công việc cũng không hiệu suất gì, bởi vì Quyền Sơ Nhược phát hiện, câu Tống Văn cảnh cáo quả thật ứng nghiệm. Loại thuốc này sau khi uống xong, dạ dày cô rất không thoải mái, cả người cũng ỉu xìu, không có tinh thần gì.

Thật chết người, tại sao như vậy?

Cô tìm ra hộp thuốc bị bóp dẹp xem một chút, nhìn thấy giải thích tác dụng phụ ở đó, ngược lại phản ứng của cô bình thường, chỉ có thể nói thể chất cô mẫn cảm.

Lúc nghỉ trưa, Tống Văn mua thuốc về hơn nữa quan tâm đưa tới một ly sữa nóng, nói: "Không có gì khẩu vị thì uống sữa tươi đi, qua mấy giờ sẽ tốt lên."

Quyền Sơ Nhược gật đầu một cái, vô lực tựa vào trong ghế xoay.

Buổi trưa nằm một lát, Quyền Sơ Nhược cảm thấy khá hơn một chút. Vụ án chất chứa mấy ngày trước, cô chưa kịp sửa sang lại, thời gian thì không thể trì hoãn nữa.

Cũng may buổi chiều triệu chứng từ từ giảm bớt, công việc trong tay miễn cưỡng coi như là làm xong.

Giờ tan sở, đúng lúc Lục Cảnh Hanh xuất hiện tại phòng luật sư. Anh dừng xe xong đi vào, lập tức mọi người liền vây xem.

Bình thường đến tìm Quyền Sơ Nhược, trừ đi người trong cuộc, cũng chỉ có Quyền Yến Thác. Mọi người đều biết Quyền Yến Thác là em trai cô, mặc dù cấp bậc nhà họ Quyền cao cấp, nhưng lại khó tiếp xúc nên không ai dám đến gần.

Hôm nay Lục Cảnh Hanh vừa xuất hiện, cả phòng luật sư cũng rối loạn lên.

"Người đàn ông này ai vậy?"

"Anh ấy đến tìm chị Quyền, các người nói xem người đàn ông này lai lịch như thế nào?"

"Không biết, nhưng anh ấy rất đẹp trai, cười lên thật dịu dàng."

Thái độ Lục Cảnh Hanh thỏa đáng, đang lúc ánh mắt mọi người vây xem, khí định thần nhàn (như là thoải mái, bình thường) đi tới lầu hai.

Một mảnh xôn xao ở bên trong, Tống Văn đặc biệt tự nhiên tiến lên, ném cho mọi người một cái ánh mắt ‘các người yên tâm, tôi nhất định tìm ra đáp án’, chẳng sợ hãi nghênh đón, "Xin hỏi tiên sinh, ngài là ai?"

Lục Cảnh Hanh lễ độ cười cười, ánh mắt thâm thúy lộ ra sáng loáng, "Tôi là Lục Cảnh Hanh."

Lục Cảnh Hanh? tên này vừa nói ra, chung quanh có vô số âm thanh.

Ngân hàng nhà họ Lục, người thành phố Duật Phong, không ai không biết?!

"Ngài tìm chị Quyền?" Tống Văn kiềm chế lại tâm tình kích động, lại hỏi.

Lục Cảnh Hanh cong môi, nói: "Tôi tới đón bà xã tan việc."

"A ——"

Toàn bộ vang lên tiếng kinh hô.

Thì ra là, Lục Cảnh Hanh chính là ông xã thần bí của chị Quyền!

Tống Văn ngơ ngác mấy giây, cuối cùng phục hồi tinh thần lại. Cô nàng đi theo bên cạnh Quyền Sơ Nhược lâu nhất, nghe nói là cô kết hôn, nhưng chị Quyền không có tuyên bố tin cưới, cũng không còn mời mọi người đi tham gia hôn lễ.

Ngoại giới lời đồn đãi rất nhiều, Tống Văn vẫn cho là không đúng sự thật. Dù sao trong thời gian hai năm này, bọn họ một lần cũng chưa từng thấy qua có đàn ông tới đón đưa đón Quyền Sơ Nhược, cũng không còn thấy cô từng có dây dưa với đàn ông gì.

Duy nhất có ấn tượng, là người đàn ông mặc quân trang lần trước tới. Nhưng Tống Văn cảm thấy, người thủ trưởng niên kỷ kia, cũng không thích hợp với Quyền Sơ Nhược.

"Cái đó......" Tống Văn có chút cà lăm, "Em đi hỏi một chút."

"Được." Lục Cảnh Hanh cũng không gấp gáp, giọng điệu ôn hòa.

Chìm đắm trong nụ cười mê người của anh, Tống Văn nghĩ thầm người đàn ông này khẳng định không phải lừa gạt!

Cốc cốc ——

Tống Văn gõ cửa đi vào, vẻ mặt nhuộm vui mừng, "Chị Quyền, ông xã chị tới."

Ông xã?

Quyền Sơ Nhược xạm mặt lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt, "Lục Cảnh Hanh tới?"

"Đúng, đúng,!" Tống Văn gật đầu, "Anh ấy ở bên ngoài."

Tên khốn kiếp này, đang yên đang lành xuất hiện tại nơi này, đến cùng muốn làm cái gì?

"Nói cho anh ta biết, để cho anh ta chờ tôi ở bên ngoài." Quyền Sơ Nhược không thèm chịu nể mặt mũi, tiếp tục cúi đầu nhìn hồ sơ.

Tống Văn muốn nói lại thôi, bất đắc dĩ xoay người ra ngoài. Cô nàng bĩu môi, thở dài nói: "Lục...... Anh rể, Chị Quyền nói để anh ở bên ngoài đợi chị."

Nghe vậy, Lục Cảnh Hanh nhướng mày, hiền hòa đứng dậy, "Được, cô nói cho cô ấy biết không cần gấp gáp, tôi đợi cô ấy."

Chậc chậc chậc, người đàn ông săn sóc dịu dàng như vậy, hiếm thấy ở thế gian!

Tống Văn bưng lấy trái tim nhỏ đang rung động, miệng ngọt nói: "Anh rể, Chị Quyền còn có một hồ sơ muốn xem, đại khái là 20 phút, anh còn cần cái gì không?"

"Không cần, cám ơn." Lục Cảnh Hanh cười khẽ, quét mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặc, cười xoay người xuống lầu.

Lục Cảnh Hanh đi, Tống Văn không khỏi cười trộm. Lần này thì hay rồi, sau này có cơ hội phải biểu hiện nhiều nhiều một chút, nếu có thể làm thân cô mua nhà hay là vay tại ngân hàng Lục thị, lãi suất sẽ rất thấp, đó không phải là chuyện rất tuyệt sao!

Trong phòng làm việc, Quyền Sơ Nhược cũng không có lòng làm việc. Cô khẽ vén rèm cửa, nhìn thấy bên trong khu làm việc châu đầu ghé tai vui chơi tràng diện, lửa giận cuồn cuộn trong lòng.

Lục Cảnh Hanh, anh được lắm!

Lề mà lề mề từ phòng luật sư ra ngoài, đã là sáu giờ tối. Quyền Sơ Nhược cố ý ra ngoài muộn, mở cửa xe ngồi vào trong, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, "Thật xin lỗi, tôi làm trễ nãi."

"Không sao." Lục Cảnh Hanh trả lời tự nhiên, ánh mắt hả hên nhìn cô, mỉm cười mở miệng, "Nhà chúng ta bảy giờ ăn cơm, bây giờ đi về, còn có thể trước thời hạn 20 phút."

"......" Quyền Sơ Nhược mím chặt môi, nắm ví da quay đầu đi. Rõ ràng là bảy giờ, lại cố ý nói sáu giờ, người đàn ông xảo quyệt này!

Xe thể thao màu bạc một đường chạy đi, Quyền Sơ Nhược kêu anh đậu xe ở ven đường. Mặc dù cô không thích về nhà họ Lục, nhưng nếu về, luôn luôn mua chút đồ.

Cô xách xe đẩy vào quầy trái cây, rất nhanh, tâm tình tốt trở lại. Cô cầm túi đồ, Lục Cảnh Hanh thấy rõ, không hề ngăn trở, như thường lái xe về nhà.

Nhà họ Lục ở thành phố Duật Phong, coi như là gia tộc tài chính. Những năm này, con cháu đầy đàn, con cháu cả sảnh đường.

Lục Cảnh Hanh dừng xe lại, lập tức có người giúp việc tới đây, cung kính nói: "Tam thiếu gia, tam thiếu phu nhân."

Quyền Sơ Nhược lễ độ gật đầu, xách đồ trong tay, đi theo Lục Cảnh Hanh vào trong.

Trong phòng khách, tiếng người huyên náo. Quyền Sơ Nhược chân trước bước vào, cả người đều kinh ngạc đến ngây người.

Trên sô pha, nhìn đâu cũng thấy người. Phòng khách nhỏ, phòng ăn, thậm chí bên cửa sổ hay trong phòng, nam nam nữ nữ, già trẻ lớn bé, cô thấy trận thế này so với bình thường số người ở tòa án là rất nhiều.

Lục Cảnh Hanh vừa xuất hiện, vốn là tất cả mọi người đang nói chuyện trời đất thì an tĩnh lại, ánh mắt đồng loạt nhìn bọn họ tới.

"Ơ, các con đã về." Mẫn Tố Tố là nữ chủ nhân nhà học Lục, bây giờ càng là đương gia chủ mẫu (bà chủ nhà đảm đang), khí độ tự nhiên không giống nhau.

Bà hướng về phía Quyền Sơ Nhược ngoắc tay, cười nói: "Sơ Nhược, mau tới đây chào mọi người."

Quyền Sơ Nhược lờ mờ phát giác ra, cô nhìn chằm chằm những họ hàng kia, hoàn toàn sững sờ. Chợt nhớ tới buổi sáng Lục Cảnh Hanh kín đáo đưa cho cô phần tài liệu kia, giờ vẫn còn ở trong túi của cô, vốn không động qua.

Cái túi cầm trong tay bịt không được kín, Quyền Sơ Nhược cố ý chọn sầu riêng bị nứt ra, sâu kín tản mát ra mùi đặc thù.

Không biết là người nào khứu giác nhạy bén, nắm lỗ mũi kêu lên: "Đây là mùi gì?!"

Mùi này truyền đi rất nhanh, tầm mắt mọi người lần nữa rơi vào trên người của Quyền Sơ Nhược. Cô cúi đầu, gương mặt như lửa đốt, thật muốn lập tức vứt bỏ cái túi trong tay.

Đôi mắt Quyền Sơ Nhược ảm đạm, nghĩ thầm lần này xong rồi, vốn là muốn để cho anh khó chịu, nhưng hôm nay người muốn mất mặt nhất định là cô!

Hết chương 17.2