Muôn Vàn Sủng Ái

Quyển 3 - Chương 51: Sắc đẹp ác độc 6

Edit: Hyukie Lee

Đúng như lời đã nói, trong vòng ba ngày toàn bộ gia tộc Moriti và đám đầu não đều bị đưa ra tòa án, bọn họ mua chuộc thẩm phán, đại đa số đều là người của giáo hoàng nên phiên tòa này không hề có chút gì gay cấn. Năm xưa đám thủ hạ tham gia vây quét Heotto đều được “Heotto thăm hỏi”, đám người này bị đạn xuyên thủng thành tổ ong, vô luận bị tấn công là lúc đang họp, đang làm việc, đang đi WC hay là đang gì gì đó với tình nhân đều không may mắn thoát khỏi.

Đệ nhất gia tộc đã từng chói lọi huy hoàng cả Sicillia sau nhiều năm yên lặng một lần nữa đứng dậy bừng bừng sinh cơ. Do Tang Heotto tiếp nhận dư đảng của gia tộc Moriti nên lòng không đồng thuận, ngư long hỗn tạp,dù không khuất phục vị thủ lĩnh ngoại giới quá mức trẻ tuổi có thể cướp ngôi trong thời gian ngắn nhưng cũng không thể phủ nhận, lớp người trẻ tuổi đi theo bạch điểu vào gia tộc đều là anh tài, quan hệ hợp tác giữa Heotto và giáo hoàng càng thêm thêu gấm trên hoa, khi biết được lão Costa gả đứa con trai độc nhất của mình cho thủ lĩnh Heotto, cả nửa cái Sicillia vì vậy mà phẫn nộ mất khống chế.

“Nhị thiếu gia, ngài lại khóc nữa ư?”

Trên giường lớn đèn đuốc sáng choang, hai tay hai chân mỹ nhân bị trói chết ở bốn góc giường không ngừng giãy dụa nghẹn ngào, vị ngọt của thời kì động dục chìm nổi bốn phía, mái tóc đen mềm mại như che lấp thứ gì, đôi tai thỏ xinh xinh thoáng ẩn thoáng hiện, Triêu Đăng hé cặp mắt có chút sưng tấy, khẩn cầu đầy đáng thương.

“Tang, buông em ra… A…”

Bộ dạng của hắn cực kì đoan chính thanh nhã, giữa mi mục lại có từng tia quỷ khí, hốc mắt hãm sâu có chút âm trầm được rèm mi dài mảnh hòa thành diễm sắc. Đôi môi mỹ nhân bị cắn đến đỏ tươi, gò má tuyết trắng nhuộm lên màu hồngkhả ái. Tang đầy hứng thú ác liệt lắng nghe âm thanh yếu ớt nức nở, mảy may không hề có ý định tiến lên cởi trói.

Càng quá đáng hơn là, ngón tay của hắn lại ấn lên công tắc điều khiển nào đó.

Mỹ nhân trên giường đau khổ vặn vẹo cơ thể, chân dài bị đeo xích bạc kịch liệt vang vọng theo từng động tác, đuôi thỏ nằm giữa hai đám mây tròn trịa nhúc nhích. Tang ngậm lấy đôi môi xinh đẹp, vừa xoa xoa tuyến thể sau gáy vừa nhu tình đến cực điểm trao đổi nước bọt cùng Triêu Đăng, hắn liếʍ cằm trên của người nọ, đầu lưỡi đâm vào khoang miệng, mãi đến tận khi Triêu Đăng lặng yên rơi lệ, hắn mới dời qua bên tai người nọ.

“Nếu như không thể thích ứng cảm giác này, ngài không thể tiếp nhận tôi.” Tang si mê liếʍ cắn miếng thịt mềm sau gáy, đôi hổ phách sạch sẽ trong sáng ngày nào giờ đây chỉ còn ái dục sâu dày: “Càng khỏi nói đến kí hiệu hoàn toàn, ngài sẽ hỏng mất.”

“Không… Không không không… Tha cho em…”

Triêu Đăng thở hổn hển, muốn tránh né đυ.ng chạm của apha, không thể nghi ngờ, hành động trốn tránh ấy đổi lấy đối xử càng thô lỗ, Tang cắn vào tuyến thể mềm mại sau gáy, đã không biết đây là lần thứ mấy kí hiệu được bao trùm.

“Ngài nói gì?”

Triêu Đăng nức nở không dám nói, tai thỏ trên đỉnh đầu lúc lắc, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hơi thở bá đạo của alpha, thấy người nọ không phản kháng nữa, Tang ôn nhu vén lên tóc mái ướŧ áŧ.

“Được rồi, bé thỏ ngoan.” Hắn điều chỉnh tư thế ôm sát Triêu Đăng, nhẹ nhàng nỉ non: “Lúc trước ngài là chủ nhân của tôi, hiện tại vẫn thế, chỉ cần ngài làm một bé thỏ ngoan, vĩnh viễn ngài luôn là đối tượng mà tôi hầu hạ.”

“…”

Nói cho biết nè meo meo, thỏ không ăn cỏ gần hang, hì hì.

“Ngài thích gì?” Tang cắn cắn đôi môi mềm mại: “Tiền tài, danh tiếng, quyền lực… Tôi sẽ dâng lên cho ngài.”

Hôn lễ giữa Costa và Heotto được cử hành vào buổi sáng một ngày nào đó, đại biểu các gia tộc lớn ở Sicillia dồn dập trình diện, ngoại trừ chúc phúc còn có thăm dò vị thủ lĩnh gia tộc Heotto này. Sát thủ trẻ tuổi thân mặc tây trang chuyện trò vui vẻ với khách khứa ở đại sảnh, từ chối người muốn vào giáo đường nơi cử hành hôn lễ. Lão Costa đứng xa xa nhìn thanh niên dáng người thon dại, than thở mơn trớn nhẫn gia tộc trong tay, trong đôi mắt thẳng thắn cương nghị xẹt qua tia bất đắc dĩ.

Vì sinh tồn gia tộc, lão đã bán con trai mình cho quỷ dữ.

“Tiên sinh.” Một tên thị giả vóc người cao ngất bước nhanh tới trước mặt lão Costa, cúi đầu khẽ nói bên tai: “Heotto tiên sinh mời ngài vào giáo đường chứng kiến, ngài ấy không có ba mẹ, ngài là trưởng bối duy nhất.”

Lão Costa gật đầu đồng ý, đi theo thị giả vào giáo đường nơi có thảm cỏ xanh ngắt đằng sau tòa nhà chính, cha sứ làm chủ trì hôn lễ, người được phép vào không quá mười người. Lão thấy con trai độc nhất của mình mặc áo sơ mi và quần dài đơn giản đang trao đổi nhẫn với Tang mặc âu phục thẳng tắp. Mà điều khiến người khó có thể tin là vị thủ lĩnh Heotto lại lấy ra chiếc nhẫn đại diện cho vinh quang cả gia tộc đeo lên đôi tay omega của hắn. Mỗi thủ lĩnh Sicillia đều gánh trên vai cuộc đời của hàng ngàn người, thời gian càng lâu thì càng không thể khinh nhờn. Nhẫn là vật kí thác toàn bộ tôn nghiêm của gia tộc, hành động xưa nay chưa từng có ấy khiến các thành viên trong gia tộc không ngừng huýt sáo hò hét.

“A Đăng.” Lão Costa tiến lên một bước, nghe được omega mỹ mạo tuyệt luân trong l*иg ngực Tang dịu dàng nói: “Con có khỏe không?”

Triêu Đăng hơi run, chợt nở nụ cười rạng rỡ: “Rất khỏe ạ, còn ba thì sao?”

“Ba cũng rất khỏe.” Người nắm quyền gia tộc Costa rốt cuộc cũng mỉm cười: “A Đăng quá bận rộn, lão già này thì ngược lại rất thảnh thơi, lúc nào con nhớ nhà, cửa lớn của Costa vẫn luôn chào đón con.”

“Vâng ạ ~” Độ cong nơi khóe môi Triêu Đăng càng thêm đậm, y tránh khỏi Tang đi đến bên người lão Costa, nhỏ giọng nói: “Con thật sự rất khỏe, ba ba, xin người đừng lo lắng.”

“À… Được, được rồi…” Lão Costa từ ái vỗ vỗ lưng Triêu Đăng, như biết bao người cha hiền hậu khác: “Ba yêu con.”

“Con cũng yêu ba.”

Triêu Đăng nói, nhắm hai mắt lại.

Giáo chủ áo đỏ đứng bên cạnh Tang nở nụ cười yếu ớt, hôm nay gã cố ý xin nhà thờ Shenglemo Cathedral làm cha sứ cho đôi này, quen biết nhiều năm, gã biết rõ du͙© vọиɠ biếи ŧɦái thích độc chiếm của Tang như lòng bàn tay, hắn sẽ không cho một ai vào lễ đường nhòm ngó đóa mân côi của hắn, tương tự, hắn cũng không thích Triêu Đăng thân mật với bất kì một ai trước mặt hắn.

“Sửa lại tính nết của anh một chút.” Roddy cười nói: “Còn nhớ lúc trước hai ta cùng nhau tranh đoạt chai vang Chateau Margaux không? Anh thà lấy súng bắn nát chai rượu trị giá mấy trăm ngàn đô la Mỹ cũng không muốn ai chiếm được nó, anh định làm như thế với người mình yêu luôn à?”

Tang nhún nhún vai không ý kiến, khi Triêu Đăng lại đây, hắn dập thuốc, sau khi gật đầu hỏi thăm lão Costa xong liền ôm lấy omega của mình rời khỏi lễ đường.

Trên đường trở về, tài xế lái xe không dám lên tiếng lắng nghe âm thanh môi lưỡi dây dưa phía sau, pheromone nồng nặc đan dệt vào nhau, lúc xuống xe còn được Tang bế vào nhà, trong đại sảnh đèn đuốc sáng choang hai người lăn vào nhau thành một đoàn, hắn đè lên Triêu Đăng, một lần lại một lần cho người nọ cảm thụ giữa thiên đường và địa ngục, tư vị của omega so với tưởng tượng của hắn còn ngon lành hơn mấy ngàn lần. Tang trói chặt hai tay trên đầu giường, nhấc lên đôi chân tinh tế cẩn thận liếʍ hôn, đại bàng trên tay được xăm vẽ hoàn mỹ, mu bàn chân được một tầng ẩm ướt bao phủ càng tôn lên làn da trắng, thanh niên từng chút từng chút ngậm lấy nụ hoa vào miệng, mỗi một lần ngậm đổi lấy tiếng thút thít lẫn rêи ɾỉ của mỹ nhân.

Hắn mở dây thừng nhuyễn trói Triêu Đăng ra, sợi tóc nâu nhạt vô tình hay hữu ý cọ lấy tuyến thể, âm thanh của alpha đang chinh phục ngọt như mật đường.

“nhị thiếu gia.” Tang hôn lên trán Triêu Đăng: “Ngài vừa đáng yêu lại vừa quyến rũ, bên trong còn tuyệt hơn cả thiên đường.”

“…”

Đề nghị mi tự sát.

“Không nói gì à?” Tang nhàn nhạt cười xoa xoa lệ chí: “Tôi sẽ làm đến ngài muốn khóc cũng khóc không được, nếu bây giờ không nói sẽ không còn cơ hội.”

“Anh…” Triêu Đăng do dự một chút: “Anh nhẹ một chút được không?”

“…”

“Tang…?”

Omega nọ lộ ra thần sắc hoảng hốt, mấy ngày ở chung với nhau khiến y không thể không sinh lòng khϊếp ý với thanh niên trước mặt, Triêu Đăng cắn cắn môi: “Rõ ràng anh đã đồng ý…”

Chàng trai sát thủ cười đến mặt mày cong cong: “Tôi đồng ý ngài điều gì cơ?”

“Anh không được ghét em.” Triêu Đăng nghiêng mặt sang bên: “Nhưng anh làm em đau quá, anh có thật… Có thật là yêu em không?”

[Giả vờ ngây thơ.]

[Không biết xấu hổ.] Triêu Đăng là người biết lắng nghe: [Bố không sai, bố là viên ngọc xanh biếc ciutoe.]

“Ngài thật là…” Tang đè thấp cổ họng cười: “Ngài thật đáng yêu.”

[Thấy chưa! Thấy chưa! Xin khen tui ngay lập tức meo meo.]

[…]

“Tôi yêu ngài.” Động tác của alpha bất giác thả nhẹ mấy phần, ôn nhu dịu dàng ôm lấy omega luống cuống trong l*иg ngực, hài lòng nhìn đối phương từ từ lộ ra biểu tình mị người: “Đương nhiên là tôi yêu ngài, yêu ngài nhất, vĩnh viễn luôn yêu ngài.”

Khi tiến vào cơ thể omega, trước khi quan hệ xong thì mỹ nhân bị hắn nắm giữ tất cả đã sớm mất đi ý thức, quá trình quan hệ đối với nhóm omega mà nói vừa mỹ diệu lại vừa đau khổ, cảm giác khoang sinh sản bị nam nhân rót đầy khiến Triêu Đăng bi thương bi thương khóc lóc, đôi môi kiều diễm ướŧ áŧ nhẹ nhàng đóng mở, Tang nhoài người đến gần muốn nghe xem đại bảo bối của mình đang nói điều gì.

“Không muốn… Không muốn mang thai…”

Hắn bật cười: “Sẽ không, cho ngài uống thuốc ngay đây.”

“Không… Nha… Không muốn…”

“Thỏ ngoan.” Tang hôn nhẹ vành tai Triêu Đăng: “Nếu ngài có em bé, tôi sẽ gϊếŧ nó… Ngài là của tôi.” Hắn cười vô cùng rộng rãi, không hề quan tâm đến xưng hô “Nó” mà nói ra lời thề khiến người sởn tóc gáy: “Không ai được phép cướp đi sự chú ý của ngài.”

Vành tai là nơi mẫn cảm của Triêu Đăng, dưới sự chọc ghẹo đầy cao thâm của thanh niên, đồng tử y hơi rụt lại, không tự chủ vòng tay qua vai Tang, đôi mắt không chớp ngóng nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của thanh niên, thần sắc như nhìn thấy vật gì vô cùng động tâm, cả người đẹp như đóa hoa xòe nở sau cơn mưa rào, dạt dào sức sống tràn đầy ý xuân.

“Vệ Tiễu…”

Lệ chí dưới mắt trái như ẩn như hiện.

“Chúng ta không cần em bé, có được không…?”

Triêu Đăng nói, dịu ngoan nép đầu vào ngực Tang, như con thú nhỏ tìm kiếm sự che chở.

Sau khi Heotto tiếp quản dư đảng của Moriti, Sicillia như rắn mất đầu, minh tranh ám đấu lan tràn trên mảnh đất xán lạn ánh mặt trời. Gió nam ấm sắc hạ phóng khoáng lướt qua đôi môi men hương rượu, vần mây thong dong in bóng lên tủ kiếng thủy tinh.

“Tra một chút.” Thủ lĩnh gia tộc trẻ tuổi ngồi sau bàn vuông, quân sư của Heotto kính cẩn ngẩng đầu lên lắng nghe: “Bất kì vật hay người nào có liên quan đến phát âm “wei qiao” đều báo cho tôi.”

Wei qiao: phát âm của Vệ Tiễu.

Dù mệnh lệnh này hơi kì quái nhưng quân sư vẫn không chút do dự chấp hành.

“Nhưng thưa tiên sinh.” Gã đánh bạo nhìn tròng mắt lạnh như băng của Tang, lại vì sự lạnh lẽo bên trong mà hãi hùng khϊếp vía: “Phát âm này rất xa lạ, có lẽ ngài viết ra sẽ dễ tìm hơn?”

“Tôi không biết cách ghép ngữ pháp của nó, ngay cả nó có phải là một ngôn ngữ thật hay không, tôi cũng không biết.”

Khi quân sư vừa định rời đi, bỗng nhiên pheromone hung bạo tàn khốc của alpha chèn ép gã đến từng dây thần kinh, Tang gọi gã lại, nói bổ sung.

“Điều tra Triêu Đăng thêm một lần nữa, từ nhỏ đến lớn đã gặp những ai, đi qua những nơi nào, từng có những thứ gì…” Thanh niên gằn từng chữ từng chữ: “Điều tra rõ ràng.”