Edit: Hyukie Lee
“Tùy ngươi.”
Ngữ khí của thiếu niên lãnh đạm, biểu tình không được tự nhiên. Triêu Đăng thấy thế không nói nữa, qua một lúc sau, y giơ tay vén tóc mái ra sau, chủ động để lộ chiếc cổ trắng nõn.
“Ngươi cắn đi.”
Hoa Linh Tê không chút do dự cúi đầu cắn mạnh. Cảm nhận được đôi tay đang ôm lấy mình cứng đờ giữa không trung, đôi mắt như hoa đào nổi lên từng tia hứng thú, động tác gặm cắn lại mạnh hơn mấy phần. Trong thời gian ngắn mà mất máu những hai lần làm Triêu Đăng đầu váng mắt hoa, tầm nhìn trước mắt bắt đầu mờ mờ ảo ảo.
“Thân thể này của ca ca thật mảnh mai.” Thanh âm trong veo vang lên, nụ cười như có như không: “Hơi không chú ý liền hỏng, thật phiền phức.”
Quả thực lúc nãy không phải ảo giác, Triêu Đăng thấy rõ quá trình thiếu niên lột xác, vẻ trẻ con ngây ngô lúc nãy đã hoàn toàn biến mất, vóc người dân dà phát triển. Triêu Đăng không quan tâm đến lời cười nhạo hàm súc đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ ấy, chỉ dựa vào hõm vai Hoa Linh Tê, cố gắng thả nhẹ âm thanh.
“Ngươi đừng cười ta…”
Y nói xong, bất tri bất giác hô hấp trở nên chậm chạp thanh thiển, đồng mâu như ô mặc từ từ khép lại, hôn mê ngã xuống người thiếu niên.
Hoa Linh Tê bất giác cau mày, hồn hỏa hoàng kim trong tay dần dần tàn lụi, nhận ra người nọ thật sự hôn mê mới chậc lưỡi một cái rồi tùy ý để y dựa vào người mình. Mái tóc dài tựa nước chảy tán nơi đầu vai, tựa hồ mỹ nhân ngủ không ngon, chỉ cần hơi có động tĩnh là sẽ dụi dụi cọ cọ vào người gã. Quỷ thần xui khiến sao Hoa Linh Tê lại không đẩy người ra, tầm mắt dời đến quần áo ướt nhẹp của đối phương, vốn hồn hỏa sắp tắt lại đột nhiên bùng cháy mãnh liệt.
[Giá trị yêu thương: 2,5 sao.] Dự liệu được Triêu Đăng muốn hỏi gì, hệ thống nói tiếp: [Không thể đi.]
[…]
Mẹ nó đây mà kêu là sinh mệnh đặc thù không ổn định? Ngài đã gặp loại không ổn định nào mà dám chơi với lửa chưa hả ngài hệ thống?
[Ngoại trừ thân thể, còn có mặt tinh thần.]
Nói đi nói lại vẫn là phải kiếm sao, vãi loàn.
[Tổng thống, vậy chừng nào mới đi được.]
[Cỡ bốn sao là được.] Hệ thống nhắc nhở: [Ước định giữa cậu và Dối Trá còn lại hai ngày.]
[Chỉ cần đủ bốn sao là có thể truyền tống?]
Nghe hệ thống trả lời, Triêu Đăng gật gật đầu.
Những điểm sáng trên hồ nước vàng kim chậm rãi tụ lại, linh năng của thiếu niên cuộn trào mạnh mẽ rồi khuếch tán như sương trắng, sau đó hấp thu hết những điểm sáng trôi nổi trong không trung không còn một mẩu. Dòng máu hút được lúc nãy xoa dịu đan điền trống rỗng, đồng thời còn giúp gã thuận lợi thu nạp linh năng khổng lồ trong hồ hoàng kim. Đôi đào hoa nhìn Triêu Đăng ngã vào người mình chứa đầy thâm ý.
Máu của người này… Vị rất tuyệt.
Tuyệt đến mức gã muốn giấu diếm Triêu Đăng ở nơi sâu xa nhất, chiếm giữ dòng máu thơm ngọt từ đầu tới cuối.
Không biết trôi qua bao lâu, khi hàng mi nhỏ dài của mỹ nhân hồng y khẽ run, ánh mắt có chút mê man bị sợi tóc nhu thuận che đậy, gò má như có như không bị đυ.ng chạm. Triêu Đăng theo bản năng cọ lên bàn tay đang đυ.ng chạm mình, mãi đến khi nghe thấy tiếng cười trầm thấp của nam nhân.
Triêu Đăng kinh ngạc hỏi: “… Ngươi?”
“Tiểu ca ca.” Đối phương dùng âm sắc của thiếu niên nói ra những lời ấy như đang làm nũng, bộ dạng lại như thế khiến cho câu nói càng thêm ám muội kiều diễm: “Đêm qua ngủ có ngon không?”
Ngon lắm, ngon cái rắm.
Trong một đêm tiểu quỷ hóa thành diêm vương, thiệt đáng sợ.
Triêu Đăng không nói lời nào, theo bản năng tránh khỏi l*иg ngực của nam nhân. Người kia cũng không ngăn cản, rất hứng thú dõi theo nhất cử nhất động của y.
“Tại sao ngươi lại biến thành như vậy?”
“Bởi vì vốn dĩ là như vậy.” Hoa Linh Tê cong cong mắt: “Ngược lại là ca ca đó, hôm qua ngươi vẫn không rả lời ta, tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?” Thấy Triêu Đăng há miệng, bỗng nhiên ánh mắt trở nên nghiêm túc: “Nghĩ rõ trả lời, tuy rằng ta không nỡ gϊếŧ ngươi nhưng rút đầu lưỡi của ca ca… Ta rất sẵn lòng đó.”
“Ta… Ta không biết.” Triêu Đăng dừng một chút. “Ta nói thật…
Khi tỉnh lại ta đã ở đây, nhìn ngươi trôi nổi trong hồ, ta tưởng ngươi gặp nạn, kéo ngươi lên bờ thì đột nhiên ngươi lại cắn ta…”
“Bỗng nhiên xuất hiện, vậy là nói, ca ca cũng có thể bỗng nhiên biến mất?”
“…”
Woa, thông minh dữ.
“Ta rất thích hương vị trên người ca ca.” Ý cười trên môi Hoa Linh Tê không thay đổi, một tay ôn nhu nâng mặt Triêu Đăng lên: “A, sẽ đột nhiên biến mất sao?”
“Ta không biết—–“
“Dù chạy loạn cũng không sao, thế nào ta cũng tìm được.” Đôi mắt màu vàng như có ánh sáng chuyển động, lúc này Triêu Đăng mới phát hiện Hoa Linh Tê có mái tóc tím đậm. Lúc bộ dạng gã vẫn còn là thiếu niên nên không nhìn rõ, bây giờ nhìn lại, suối tóc mềm mượt như có u mang chảy qua: “Tiểu ca ca không bị thứ gì ràng buộc, vậy ta chém tứ chi của ca ca làm người không tay chân nhé, mỗi ngày để ta uống máu của ngươi, được không?”
Tóc tím mắt vàng, khát máu ma mị, khí tức không bình thường. Nếu như đoán không lầm thì người trước mắt ngoại trừ khả năng là con riêng của ma tôn thì chín mười phần là thượng cổ đại yêu kế tục. Hoa Linh Tê từ nhỏ đã làm việc ác, không ai dám chống lại, đơn thương độc mã chống lại toàn giới tu chân. Từ màu mắt đến màu tóc, từ cử chỉ hành động đến tính tình tính nết, so với người hòa nhã tốt bụng thì gã càng giống một loại yêu vật bá đạo đến cực điểm nào đó.
Nhân vật như vậy quả thực rất có năng lực để đối đầu với Việt Trường Ca, coi như không vì nhiệm vụ thì sau khi tái tạo linh căn cũng phải tìm người hỗ trợ đào tẩu….
Tu sĩ mỹ lệ như anh đào rực rỡ bỗng nhiên cười nói: “Ngươi nói như thế, là không muốn ta đi phải không?”
“Nói bậy bạ gì đó.”
Hoa Linh Tê cau mày.
“Lạnh quá.” Hồn hỏa vàng kim đã tắt, Triêu Đăng nhẹ nhàng kéo ống tay áo gã một cái: “Linh Tê, cho ta lửa.”
“…”
“Không cho lửa…” Mỹ nhân hồng y cười hì hì, dáng vẻ như muốn bò vào l*иg ngực người kia: “Vậy chỉ có thể oan ức ma tôn đại nhân ôm ta rồi.”
“Ngươi biết ta là ai?”
Thấy gã vẫn không đẩy mình ra, Triêu Đăng không lo lắng nữa, chỉ hờ hững cười cười: “Vừa mới đoán được, tên ngươi rất ấn tượng, có điều…” Khóe môi cong lên, đôi mắt nheo lại độ cong hoàn mĩ: “Đại nhân ngươi vậy mà kêu ta là ca ca, ta có chút không chịu nổi ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“…”
“Ôi chao, đỏ mặt hả?”
“… Câm miệng.” Hoa Linh Tê lườm y một cái, đôi đào hoa xẹt qua từng tia nguy hiểm: “Còn nói bậy nói bạ ta cắt lưỡi bây giờ.”
Triêu Đăng lè lưỡi, ở nơi đối phương không thấy thần sắc khẽ thay đổi, bỗng dưng trở nên quyến rũ cọ cọ bờ vai gã, âm thanh nho nhỏ như đang làm nũng: “Xin lỗi, Linh Tê đừng giận mà.”
“…”
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
Ngạo kiều chết được.
Đăng Đăng cứ thích ngạo kiều thế đấy ha ha ha ha ha ha ha, thật là đáng yêu.
[Mảnh vỡ phân hóa ổn định, chuẩn bị nhảy.]
Đột nhiên tầm mắt trở nên mơ hồ, hình như Hoa Linh Tê đang nói gì đó, ngữ khí lo lắng khiến đôi mắt Triêu Đăng cong cong, giọng nói êm ái: “Đừng biến ta thành người không tay chân mà….”
Sau một hồi chóng mặt nhẹ, trước mắt bỗng thay đổi thành đào hoa dưới trăng, bầu trời cao rộng phủ đầy bởi những vì tinh tú, ánh trăng xa xôi như làn khói mỏng lướt qua lâu vũ, dù minh nguyệt say đắm lòng người như thế cũng không sánh được đồng mâu như hoa của người nọ. Triêu Đăng thấy tu sĩ tóc bạc tuấn lãng khôi ngô, dáng người thẳng tắp chi lan ngọc thụ, nhoẻn một nụ cười liền lao vào l*иg ngực đối phương.
“Đại ~ mỹ ~ nhân ~”
Việt Trường Ca xoa xoa đầu y, ánh mắt dịu dàng như muốn tan chảy. Triêu Đăng cười hắc hắc không nói lời nào, người kia cũng thăm dò ôm lại, mở miệng hỏi: “Em nghĩ xong chưa?”
“Xong rồi.”
“Vậy…?”
“Em không muốn.”
“…”
Thấy thần sắc hắn cứng đờ, Triêu Đăng không nhịn được cười ra tiếng: “Lừa ngài đó ha ha ha ha, em không đồng ý còn ôm ngài làm chi… A! Đừng—–!”
Gáy bị người nâng lên, đầu lưỡi bị lôi kéo không ngừng mυ'ŧ cắn, thân thể hoàn toàn bị giấu trong l*иg ngực Việt Trường Ca. Hắn cướp đi hô hấp y như trừng phạt, hoàn toàn không cho người nọ chống cực, mãi đến tận khi Triêu Đăng không thở nổi, nức nỡ ngã oặt lên người hắn mới buông nhau ra, nhẹ nhàng liếʍ lấy chất lỏng bên môi người nọ.
“Tiểu Đăng.” Cung chủ Dạ Huyền cung ngậm vành tai y, thấp giọng nỉ non: “Sau này đừng nói như thế nữa, ta không muốn nghe.”
“… Em, em không nói là được rồi.”
Bị âm thanh của hắn làm cho đỏ mặt, Triêu Đăng ngoan ngoãn nghe theo không dám chống cự.
“Ngoan.” Việt Trường Ca nở nụ cười nhợt nhạt: “Dù nói ra cũng không sao, ta sẽ không buông em ra.”
“…”
Ồ, hì hì.
Triêu Đăng mặc hắn nắm tay rời khỏi đảo hoa đào, âm thanh đinh đang kéo dài dọc theo cửa hàng ven đường Thiên Tứ. Triêu Đăng ngoắc ngoắc ngón út, cảm giác Việt Trường Ca cũng ngoắc ngoắc lại, âm thanh không khỏi nhiễm phải ý cười mềm mại: “Đại mỹ nhân, ngài vẫn luôn đứng nơi đó chờ em?”
“Sợ em đến sớm.”
“Sao, em nói ba ngày là ba ngày, sao có thể thất tín.”
Việt Trường Ca vân vê tay y không trả lời. Chậm rãi xua tan tầng mây u ám, vì sao lấp lánh yên lặng tỏa sáng trên trời cao, vân trang va vào nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, âm thanh tượng trưng cho tình yêu tản mạn khắp Thiên Tứ, để rồi cuối cùng tan biến vào không gian.
Gian phòng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, từ nơi sâu xa truyền đến tiếng cười réo rắt. Vải the thêu hoa văn chìm che đi dung mạo người nói chuyện, cánh tay tựa ngó sen trắng khoát lên cạnh giường. Tu sĩ trẻ tuổi tùy ý đối phương cởϊ áσ mình, vải vóc đỏ tươi tôn lên da thịt nõn nà, tóc dài đen mượt tán loạn trên chăn mỏng tơ tằm. Một viên thuốc tiến vào khoang miệng, mùi thuốc tràn ngập, vùng đan điền dấy lên ngọn lửa tà ác. Triêu Đăng không nhịn được nhấc mắt, vội vàng cầm lấy cánh tay Việt Trường Ca, hỏi: “Ngài… Ngài cho em ăn cái gì?”
“Sợ em đau.” Việt Trường Ca vỗ vỗ khe mông của y, phát hiện nơi đó thít chặt nhỏ xíu, càng thêm kinh ngạc với thân thể mẫn cảm đa tình của người yêu, đôi môi khẽ nhếch: “Sau một khoảng thời gian, thân thể của em sẽ không chịu nổi.”
“Ngài muốn làm ——– A! Chậm một chút…. A a…”
Không biết trôi qua bao lâu, mỹ nhân cả người được phủ bởi dấu vết yêu thương vô cùng đáng thương, mắt đỏ bừng, gương mặt nhỏ nhắn trù lệ nhiễm phải sắc tình ý loạn. Cố tình làm sao ngọn lửa tà ác trong đan điền khiến y mặc người chà đạp, miệng nhỏ không ngừng xin tha.
“Trường Ca, ngài tha cho em… Em không chịu nổi, đừng làm nữa… Tha cho em…”
Thanh âm của y không những không được thương tiếc mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam tử ngày càng hưng phấn. Tu sĩ ở kì đại thừa tinh lực tốt đến phát hoảng, làm lâu như vậy mà còn chưa bắn, mỹ nhân hu hu bi thương bi thương giãy dụa, tóc đen như lưu thủy uốn lượn, mãi đến tận khi Triêu Đăng sắp toi đời thì cánh cửa mở ra, người nọ ôm y lên khỏi giường, mang vào linh trì nước màu ngọc thạch.
Sau đó, tiếp tục hiệp hai không có điểm dừng.
Việt Trường Ca liếʍ quanh nốt chu sa dần nhạt màu, nhìn ma tu trẻ tuổi trong l*иg ngực bị chà đạp đến chảy nước mắt, thân thể lẫn sắc mặt đều toát ra mị lực kinh người. Đôi mắc duyên sắc hơi cong, hắn cúi đầu ngậm lấy cánh môi kiều diễm đa tình của đối phương.
“Tiểu Đăng lớn rồi.”
Khi nốt chu sa hoàn toàn tan biến, Triêu Đăng bị cung chủ Dạ Huyền cung ôm chặt vào lòng, vừa khóc vừa kêu tên hắn, Việt Trường Ca cười khẽ: “Ở đây.” Hắn dừng một chút, lời thốt ra vô cùng phiến tình: “Tiểu Đăng đáng yêu như thế, ta nuôi Triêu Đăng đến có thể chảy nước, xa ta liền sống không nổi… Được không?”
“Không…!”
Không chịu nổi không chịu nổi, đại mỹ nhân quả thật là mặt người dạ thú, lần đầu tiên mà còn không tiết chế như vậy… Nam nhân khi lên giường đều biến thành một lũ cầm thú, Đăng Đăng muốn ôm linh căn bỏ chạy hu hu hu hu.
Việt Trường Ca nhìn đôi ngươi tán loạn, thân thể không ngừng run rẩy của người nọ, nhận ra y không thể tiếp tục được nữa, có chút đáng tiếc vuốt ve mái tóc tán loạn.
“Thêm một lần nữa đi.” Hắn bị Triêu Đăng liếc xéo một cái, vốn nên là ánh mắt hung tợn giờ khắc này cũng biến thành ánh nhìn câu hồn đòi mạng, phảng phất chỉ cần bấm nhẹ là có thể chảy ra nước, cả người như được đúc từ ngọc, không khỏi hạnh phúc trong lòng: “Chờ em khỏe hơn, ta sẽ tái tạo linh căn cho em.”
Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.
Rất tốt.
Tiếng kêu đau bị người nuốt vào miệng, ánh nắng ấm áp ngoài cửa sổ bị Việt Trường Ca tiện tay bấm linh quyết ngăn cản, tẩm cung mờ ảo lại một lần nữa vang lên tiếng va chạm. Vân Tịch trông chừng ngoài cửa thấy đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa xong, âm thầm mặc niệm cho ma tu không có mắt đã chọc phải cung chủ vài giây, mấy hộ vệ khác ngầm hiểu cười cười.
“Cung chủ… Hơi lâu rồi đó.”
“Đăng có bị tàn phế luôn không vậy?”
“Không đâu, có điều sống cũng không ra sống, chết cũng không ra chết.” Vân Tịch cười trên sự đau khổ của người khác: “Cung chủ độ linh khí cho hắn, hiện giờ Triêu Đăng không khác gì người bình thường, mấy ngày nay cũng không thấy hắn ăn uống gì, cho nên suy ra, chắc là có biện pháp gì đó.”
Sau khi nghe xong, lại có thêm một hộ vệ cảm thán: “Ngược lại ta rất không ngờ, cung chủ vậy mà muốn ở cùng ma tu kia.”
Đúng đấy.
Ánh mắt Vân Tịch chuyển đến cửa cung Dạ Huyền to lớn nghiêm trang, ngày ấy áp giải ma tu họa loạn tứ phương về, không ai ngờ đến y vậy mà chinh phục được cả trái tim của Việt Trường Ca. Trong trí nhớ của hắn, cung chủ Dạ Huyền cung là nam nhân dịu dàng hiền hòa, là nhân vật tiên tư đạo cốt, tuy sống rất tốt nhưng luôn giữ khoảng cách với người khác. Giờ ngẫm lại mới thấy rất có lý, ma tu trẻ tuổi kia tính tình tản mạn tự do, sức sống bừng bừng, dáng vẻ không bị ràng buộc hoàn toàn đối lập với Việt Trường Ca. So với cung chủ sống theo quy tắc mấy trăm năm mà nói, dù biết rõ nguy hiểm cũng không nhịn được đến gần nguồn sáng chói lọi ấy.
Được cái là… Người nọ cũng thích cung chủ.
Hắn có thể không chút do dự mà nói, dù nhìn Việt Trường Ca và ma tu kia thân mật là vậy nhưng y vẫn chưa hiểu rõ bản chất của hắn. Dưới góc nhìn của Vân Tịch từ nhỏ tới lớn thì, ẩn sau vỏ bọc ôn hòa đó là một con quái vật….Chỉ cần gặp một lần liền đủ để trở thành cơn ác mộng kinh hoàng ám ảnh cả đời.
“Tiểu Đăng…”
Tu sĩ tóc bạc ôm lấy người yêu đã ngất đi, động tác cẩn thận, nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt diễm lệ kinh người.
Từ trước đến giờ hắn vẫn không nghĩ đến mình lại có thể thật lòng thích một người nào đó, phảng phất như chỉ cần có được người nọ thì hắn sẵn sàng dâng lên bất cứ thứ gì.
Nếu như mất đi…
Không, sẽ không.
Việt Trường Ca hôn lên cánh môi sưng tấy ướŧ áŧ, lôi kéo đầu lưỡi mềm mại, cẩn thận mυ'ŧ lấy nước bọt ngọt ngào.
“Tiểu Đăng.” Đồng mâu duyên sắc nửa khép, hắn tiếp tục hôn lấy thân thể mỹ diệu tuyệt luân của người trong lòng: “Ta thật lòng yêu em…”