Thì ra những suy đoán của cô từ khi đến chỗ này là đúng… Tối nay cô và Gia Ngôn đến đây chơi đã bị hắn biết được tất cả!
Sao hắn biết được? Tình cờ gặp sao? Vẫn là… Tần Chỉ Ái không dám suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm những chữ mà Cố Dư Sinh bắn không chớp mắt một lúc lâu mới quay đầu nhìn về hướng Cố Dư Sinh: “Tối nay anh đã đến khu giải trí ở thành phố S?”
Cố Dư Sinh nhìn cô, rốt cuộc cũng không giấu diếm, thoải mái gật đầu sau đó ném súng lên bàn, giống như cười chế nhạo nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tần Chỉ Ái, khinh bỉ hỏi: “Kỹ thuật bắn của tôi so với người đàn ông mà em nuôi dưỡng ở thành phố S thế nào? Hắn ôm súng cả ngày cũng không bắn thành chữ, tôi chữ nào cũng có thể bắn thành cho em, có phải em rất cảm động không?”
Người đàn ông ở thành phố S mà cô nuôi dưỡng? Tần Chỉ Ái nghe vài chữ như vậy, nét mặt thoáng qua một chút khó chịu.
Nhìn thấy phản ứng của cô như vậy, Cố Dư Sinh nở nụ cười, chỉ là đáy mắt không cười, thậm chí càng trở nên lạnh lùng, trong miệng cũng nói ra những lời ngạo mạn hơn: “Sao vậy? Tôi nói không đúng sao? Người làm ra tiền là tôi, cô lại mời người ta ăn cơm, không phải cô nuôi dưỡng người ta ăn trắng mặc trơn chẳng lẽ là tôi nuôi?”
Người làm ra tiền là tôi, cô lại mời người ta ăn cơm? Lúc cô và Gia Ngôn ở khách sạn Bắc Kinh ăn cơm hắn cũng biết?
Buổi chiều cô ra ngoài cũng chỉ làm những việc này, sao hắn lại biết tất cả?
Hắn theo dõi cô? Ở trong lòng cô, hắn đê tiện như vậy, thiếu tự tin như vậy sao? Phải theo dõi một người phụ nữ sao?
Cố Dư Sinh vẫn tức giận, sượt một cái liền cháy rừng rực, hắn sợ giây sau hắn sẽ giơ tay lên tát cô một cái, hít sâu một hơi, nghiêng đầu, không nhìn mặt cô, trực tiếp thay đổi đề tài: “Chơi cũng chơi xong rồi, quay lại đi, chọn một trăm sợi dây chuyền?”
Tần Chỉ Ái còn chưa biết nên nói với Cố Dư Sinh chuyện của Tần Gia Ngôn như thế nào, nếu thật sự hắn theo dõi cô, thì đã theo dõi từ lúc nào?
Lúc trước khi cô nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, chạy đến hội quán để thay đồ, hắn có biết không?
Tần Chỉ Ái càng nghĩ càng hoảng hốt, cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật đáng sợ, cô vẫn nhịn không được, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi Cố Dư Sinh: “Từ lúc nào thì anh theo dõi em?”
“Tôi theo dõi cô? Cần thiết sao? Từ lúc nào thì cô đáng để tôi theo dõi hả? Người vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài là cô, còn dám quay ngược lại chỉ trích tôi, cô…” Cố Dư Sinh bị Tần Chỉ Ái hỏi như vậy thì không nhịn được, mở miệng tàn nhẫn mà trà lời, chỉ là nói xong, hắn đột nhiên dừng lại.
Hắn đã nói tối nay hắn phải kiềm chế không làm tổn thương cô… Cố Dư Sinh mím môi, không nói gì bắt lấy cánh tay của Tần Chỉ Ái lại nói với ông chủ sạp: “Đưa những món đồ chơi đó đem đến quán café ngoài trời.” liền nghênh ngang kéo cô rời đi.
.......
Vừa về đến quán café, Cố Dư Sinh liền đẩy cô đến bàn trang sức một cái, thô bạo nói với Tần Chỉ Ái: “Chọn cho tôi!”
Hắn nhìn cô không phản ứng gì, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại một chút, lại mở miệng: “Chỉ cần cô chọn một trăm sợi dây chuyền, chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của cô tối nay, tôi sẽ không so đo với cô nữa!”