Nếu là chỉ có một mình hắn thì đừng nói là những người ở trong phòng này, gấp đôi con số này đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ.
Nhưng hắn muốn đảm bảo cô bé kia được an toàn trước, hắn không muốn bọn khốn kia động tay động chân, làm tổn thương cô.
Ngược lại đối với hắn mà nói tiền cũng không quan trọng như vậy, hiện tại quan trọng nhất vẫn là cứu được cô, đưa cô về nhà an toàn.
Món nợ này với Vương Nhất, hắn ghim trước, ngày tháng còn dài, hắn vẫn còn nhiều cơ hội để tính toán với tên đó.
Cố Dư Sinh nhanh chóng tính toán một chút, không nghĩ ngợi nhiều liền không có ý định động thủ, hắn nhàn nhã ngồi trên ghế, đừng nói là đứng lên đi về phía Tần Chỉ Ái, liếc cũng không nhìn cô một cái.
“Cố tổng, Lương tiểu thư mời tới rồi, hoàn hảo không một chút tổn hại nào, giờ có thể ký tên rồi chứ?” Vương Nhất gõ gõ tập tin trên bàn trà, cười híp mắt nhìn Cố Dư Sinh nói.
Cố Dư Sinh cười cợt, lúc này hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người phụ nữ kia một cái.
Tối hôm qua khi rời khỏi nhà cô mặc một chiếc váy ngủ, giờ bên ngoài đã được khoác lên một chiếc áo bành tô màu đỏ, trên chân trước đi dép lên thì bây giờ được thay bằng một đôi giày đáy bằng.
Khí sắc của cô rất tốt, không giống như bị bắt nạt hoặc là bị ngược đãi, có thể là Vương Nhất muốn đạt được mục đích, cũng không muốn gây sự với hắn, nên vẫn luôn khách khí với cô.
Cố Dư Sinh quét mắt trên người Tần Chỉ Ái từ đầu đến chân, cuối cùng nhìn thẳng vào mắt Tần Chỉ Ái.
Cô bé vẫn luôn dõi theo ánh nhìn của hắn, khi tiếp xúc với tầm mắt của hắn, lại giống như mèo con vậy, nhanh chóng cúi đầu chỉ cho hắn nhìn thấy tóc của cô.
Tối hôm qua không phải hoành hành dữ lắm sao? Hiện tại bị dọa sợ rồi?
Cố Dư Sinh bị phản ứng này của cô chọc cho cười thầm trong lòng, nhất thời không dấu được môi khẽ cong, sau đó liền quay đầu cầm lấy bút trên bàn, mở tài liệu ra, cũng chẳng đọc xem nội dung bên trong viết những gì, liền nhanh chóng viết tên mình lên.
Tần Chỉ Ái thấy Cố Dư Sinh cầm bút, liền lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cô tính tình dịu ngoan, nhưng mà tối hôm qua cô thật sự bị chọc điên, cho nên mới quay đầu đi ra khỏi biệt thự, bị gió đêm thổi một hơi, cô liền tỉnh lại, sau đó phát hiện mình chỉ mặc váy ngủ, mang dép lê, nhất thời liền hối hận.
Lúc cô chưa nghĩ ra mình phải làm gì đã bị hai cánh tay che miệng, sau đó bị nhét vào trong một chiếc xe.
Sau đó, cô bị bọn họ dẫn tới “Thính Âm Các.”
Mặc dù cô bị bọn họ bắt cóc nhưng bọn họ lại rất khách khí với cô, cho cô ăn ngon mặc đẹp.
Cô đương nhiên biết bọn họ đã tính hết các khoản phí này vào tiền chuộc rồi, coi cô như tiểu thư hầu hạ, tất nhiên là có mục đích khác.
Ban đầu cô tưởng là fan cuồng biếи ŧɦái của Lương Đậu Khấu bắt cô, nên mới làm việc này, hóa ra bọn họ bắt cô là để uy hϊếp Cố Dư Sinh.
Lúc Vương Nhất gọi điện thoại cho Cố Dư Sinh, cô đứng ở ngay bên cạnh, cô không nghe thấy trong điện thoại Cố Dư Sinh nói gì, thế nhưng sau khi cô nghe Vương Nhất nói xong, cũng không mang theo hy vọng gì.
Một hạng mục lớn như vậy, Cố Dư Sinh sao lại có khả năng vì một người phụ nữ khiến hắn tức điên mà chịu thỏa hiệp đây?
Không làm được, Cố Dư Sinh còn có thể cảm ơn Vương Nhất vì đã giúp hắn xử lý xong một chuyện phiền phức.
Vì vậy, cô chỉ cầu khẩn Cố Dư Sinh đừng quá nhẫn tâm, coi như hắn không vì cô mà thỏa thuận thì cũng đừng báo cảnh sát, thật sự đừng để bọn chúng gϊếŧ cô là được rồi!