Sát ~~~ sát ~~~~ sát ~~~~~~~~~~~ …….!!!
“ Tuy không muốn làm hại các ngươi, nhưng…. Thứ lỗi cho ta, Phì Lũ Xung Thiên Pháo, ta đè ~~~~~~~~~~~!!!”
Đối diện tầng tầng lớp lớp binh sĩ đang lao tới, Dương Kiệt không thể lãng phí thời gian nữa, cơ thể trực tiếp tung mình lên không trung, hai tay hai chân dang rộng ra hết cỡ thành chữ đại, trực tiếp thi triễn tuyệt học AOE mạnh nhất của mình, giải quyết nhanh gọn lại rắc rối ở phía dưới.
Một bóng khí khổng lồ xuất hiện tựa như quả bom nhiệt hạch từ trên bầu trời ném thẳng xuống vương thành Khương Lộc, đám binh sĩ ở dưới mặt đất mang theo vẻ mặt hoảng sợ tuyệt vọng chỉ biết chôn chân tại chỗ dùng cơ thể máu thịt mong manh của mình hứng trọn “ quả bom” có uy lực không biết lớn hơn biết bao nhiêu lần so với bom nguyên tử của nước Mỹ tại trái đất.
Rầm ~~~~ uỳnh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, toàn bộ kiến trúc ở khu vực thành đông gần như lắc lư rung chuyển bởi uy lực kinh hoàng của tuyệt học Phì Lũ Xung Thiên Pháo.
Một khói khí hình quả nấm khổng lồ trút lên cao vυ't trời, kinh động cả vương thành Khương Lộc.
Gần cả trăm tên binh sĩ, thậm chí ngay cả tên đội trưởng cũng bị hủy diệt bởi Phì Lũ Xung Thiên Pháo của Dương Kiệt, thậm chí chết không toàn thây là đằng khác.
Tuy tuyệt học của Dương Kiệt kinh người, nhưng phạm vi chịu ảnh hưởng chỉ gói gọn ở khu vực nhỏ, ít nhất nhóm người của tể tướng phủ đứng ở phía xa không bị ảnh hưởng quá nhiều, chỉ là bị gió lốc tàn dư sau vụ nổ thổi bay ra xa, hoàn toàn không nguy hiểm tới tính mạng gì cả.
“ quả, quả thật đáng sợ….” Tiểu công tử cố gắng giữ vững cơ thể của mình trước những cơn gió lốc đáng sợ như thể cuốn bay mọi thứ, đôi mắt tràn đầy vẻ phấn khích nhìn chằm chằm vào Dương Kiệt ở phía xa, miệng vẫn còn lẩm bẩm khen ngợi.
Đúng là trẻ trâu điếc không sợ súng mà ~~~!!
Không bình thản được như chủ nhân của mình, quản gia và đám tùy tùng ai nấy đều mang theo vẻ mặt hoang mang sợ hãi không ngừng nuốt nước bọt vào cổ họng, thậm chí không ít người đã xuất hiện dịch thể màu vàng bốc mùi khai khấm ở giữa háng rồi.
Đặc biệt là tên vừa bị Dương Kiệt đánh ngất đi, lúc này hắn đã tỉnh lại và nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ở trước mặt, cơ thể không ngừng run rẩy vì quá sợ.
Thế mà lúc nãy mình còn nóng đầu lao tới tấn công người ta, cũng may là đối phương không có ác ý mạnh tay, nếu không thì e rằng có trăm cái mạng cũng không đủ chết rồi.
Hai chân vừa đáp xuống đất, xung quanh đã không còn cản trở, Dương Kiệt tựa như cơn gió lốc lao thẳng về phía tường thành chuẩn bị trèo tường “vượt biên”.
Vì lúc này không chỉ cảm nhận được khí thế đáng sợ của Trịnh Hổ, thậm chí đã kinh động tới các gia tộc và cả Ưng Hoàng trong vương thành, đã có không ít thần thức khóa chặt vào người mình và đang di chuyển nhanh về hướng này, nếu không nhanh chân bỏ trốn, tuyệt đối là một đại họa đối với bản thân.
Lúc này đừng nói là Trịnh Hổ, thậm chí ngay cả Ưng Hoàng và các gia tộc trong vương thành chắc chắn sẽ không tha thứ cho cái tội dám nhiễu loạn vương thành của mình đâu.
Chỉ trong tích tắc Dương Kiệt đã áp sát ngay tường thành, cơ thể nhanh như một con sóc không ngừng dẫm chân lên bề mặt tường thành lấy thế di chuyển trèo lên tường thành cao gần cả chục mét ở trước mặt.
Vù ~~~ vù ~~~ vù ~~~~~~!!!
Đối với một kẻ mạnh nguyên thần như Dương Kiệt, tường thành cao chục mét đã bị anh ta chinh phục trong khoảng ba nhịp thở mà thôi. Dương Kiệt đã nhanh chóng đặt chân lên tường thành rộng gần năm sáu mét.
Chỉ cần bước chân nhảy thẳng ra khỏi tường thành là xem như mình đã bỏ trốn thành công rồi ~~~!!
Dương Kiệt phấn khích tột cùng, không chần chừ trực tiếp tung người lao thẳng về phía trước, chuẩn bị từ trên tường thành nhảy thẳng xuống bên ngoài vương thành.
Roẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!
Chỉ là Dương Kiệt vừa mới bước chân ra phía trước chưa được hai bước, lập tức sởn cả tóc gáy khi phát hiện một áp lực đáng sợ đang lao thẳng về lưng mình, linh tính mách bảo cho anh ta biết rằng, nếu như còn tiếp tục ngoan cố lao về phía trước để nhảy xuống, tuyệt đối sẽ chết không toàn thây cho mà xem.
Ta né ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!!
Dương Kiệt lập tức điều chỉnh lại tư thế tung người nhảy sang bên phải, ngay lập tức cảm nhận được cơn gió sắc lạnh xước ngang qua ngay lưng mình, thậm chí lưng áo đã bị xé nát cuốn bay theo cơn gió mát lạnh đó, lúc này phần lưng cảm thấy mát lạnh vô cùng kèm theo cơn đau nhát của da thịt bị xén ra khỏi cơ thể, khiến anh ta không kìm được nhắn nhó cả mặt mày.
Nếu như chậm nửa bước, tuyệt đối không chỉ lưng áo và lớp da thịt ở lưng bị tách rời cơ thể, mà cả cơ thể bị chẻ đứt làm đôi cho mà xem.
“ haha, tên cẩu tạp chủng trời đánh kia, để xem lần này mày còn trốn chạy được đi đâu ~~~~~~~~~~~~!!!!’
Dương Kiệt còn chưa kịp hoàn hồn, tiếng cười thét đầy phấn khích của Trịnh Hổ đã xông thẳng vào tai, khiến sắc mặt của Dương Kiệt trở nên khó coi vô cùng.
Cho dù mình đã cố gắng tới cỡ nào, cũng không thể nhanh hơn đối phương một bước nhảy ra khỏi tường thành, chỉ còn vài bước nữa, vài bước nữa thôi là mình có thể cao chạy xa bay rồi, aaaaa, ta không cam tâm ~~~~~~~!!!
Mặc cho Dương Kiệt có bất cam tới cỡ nào đi nữa, thì sự thật vẫn là sự thật, bóng người của Trịnh Hổ đã nhanh chóng xuống hiện trong tầm mắt của anh ta.
Lúc này lão đang mang theo vẻ mặt hả hê đầy chế giễu nhìn chằm chằm vào tên cẩu tạp chủng đã khiến mình bị giam cầm trong tông môn suốt cả năm trời, thậm chí trở thành trò cười cho không ít đồng môn trong tông môn, nếu như nói trên đại lục Huyền Thiên này ai là người căm hận Dương Kiệt tới tận xương tủy nhất, không phải là Diệp Thiên Hành, cũng không phải là Tư Mã Phong Vân hay Tư Mã Thiên, mà chính là tên Trịnh Hổ này đấy.
“ chạy nữa đi, mày có ngon thì quay đầu bỏ chạy thử cho lão phu xem nào ~~~~!!!” Trịnh Hổ mang theo thái độ giễu cợt từng bước từng bước bước về phía tường thành.
Tuy lúc này lão đang bước đi phía dưới tường thành do cũng bị hạn chế bởi pháp trận cấm bay trong vương thành, nhưng Dương Kiệt không cho rằng bản thân đủ nhanh để vượt qua được đòn tấn công của một nguyên thần tầng thứ 10 như Trịnh Hổ, đó là chưa tính lão nổi điên lên trực tiếp kích hoạt võ hồn của mình lên rat ay, tới khi đó cho dù chấp Dương Kiệt chạy nửa đường cũng đừng mong thoát khỏi được phạm vi kiểm soát của đối phương, mặc dù vị trí của Dương Kiệt lúc này chỉ cách tường thành bên ngoài có vài bước chân mà thôi.
“ cẩu tạp chủng, quỳ xuống ~~~~~~~~~~~~~!!!” Một luồng khí thế đáng sợ của nguyên thần tầng thứ 10 phóng thích ra ập thẳng vào người Dương Kiệt, khiến anh ta toàn thân run lên cầm cập, hơi thở nặng nề gấp rút, trên trán đã chảy đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cắn răng chống cự không để áp lực đáng sợ đó đè mình quỳ xuống mặt đất.
Có chết cũng chết đứng chứ tuyệt đối không quỳ trước kẻ thù.
“ Vẫn còn dám ngoan cố???” Trịnh Hổ lộ ra vẻ phẫn nộ khi đối phương dám tỏ ra cứng đầu không khuất phục, khí thế trên người phóng thích ra cực đại, nhất quyết phải bắt Dương Kiệt cúi đầu bằng mọi giá.
“ muốn, muốn ta quỳ??? Không, không đời nào ~~~~!!! Trừ khi, trừ khi mi biến thành đàn, đàn bà thì may …..” uỳnh ~~~~~~!!! AAA~~~~~!!!
Chịu không nổi trước lời sỉ nhục của Dương Kiệt, Trịnh Hổ vung tay vỗ mạnh một cái, Dương Kiệt kêu gào một tiếng đầy đau đớn, cả cơ thể nằm ngã sấp mặt trên mặt đất.
“ haha, rơi vào tay lão phu xem như đời mày tàn rồi con, lão phu hứa sẽ “ chăm sóc chăm sóc” ngươi thật tốt trước khi giao nộp lên cho tông môn, khà khà khà khà ~~~~!!!” Trịnh Hổ mang theo vẻ mặt đầy điên cuồng trực tiếp tung người lên tường thành, từng bước từng bước bước về phía Dương Kiệt đang nằm bất động trên mặt đất.
Sắc mặt của Dương Kiệt trở nên khó coi vô cùng. Lời hăm dọa của Trịnh Hổ tuyệt đối không phải đùa giỡn, nếu như bản thân rơi vào tay của đối phương, đảm bảo sẽ sống không bằng chết cho mà xem.
Chỉ là với tình thế hiện giờ, trừ khi Thiên Đạo của Trái Đất ra tay, Dương Kiệt đã gần như rơi vào bước đường cùng rồi.
Thiên Đạo của Trái Đất ra tay giải cứu, có thể sao??
“ Thiên Hoa Loạn Vũ, mở ~~~~~~~~~~~~~~~~!!!”
Trong lúc Dương Kiệt đang cố gắng liên lạc năn nỉ hệ thống, hy vọng nó nể tình mình bị hắn cứa cổ bấy lâu nay chịu ra tay giúp đỡ, đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói của phụ nữ xa lạ.
Trịnh Hổ còn chưa kịp phản ứng, xung quanh lão đã xuất hiện hàng trăm hàng ngàn đóa hoa đủ loại sắc màu rực rỡ, mùi hương thơm khuyến rũ nhanh chóng xộc hết vào trong mũi của lão, khiến đầu óc của lão trở nên mê man ngơ ngác, chìm sâu trong trạng thái ảo giác.
Chỉ thấy một bóng người sở hữu sắc mặt tầm tầm bậc trung không chút nổi bật, mảnh khảnh duyên dáng mặc bộ đồ thôn nữ dày nhám trên người từ phía xa lao tới, điểm đáng chú nhất chính là ở trước ngực đối phương có buộc chặt một sợi vải thô nhô hẳn ra ngoài, giống hệt như đang mang vác một thứ gì đó thì phải.
Bóng người đó tung người trèo lên tường thành với tốc độ cực nhanh, vượt qua cả Trịnh Hổ vẫn còn đang mang theo vẻ mặt của “ anh Trư” chìm sâu trong ảo giác của mình, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Dương Kiệt, trực tiếp kéo anh ta đứng dậy, tung người quay ngược lại vào trong vương thành bỏ chạy.
Vì sao bóng người đó không trực tiếp kéo Dương Kiệt nhảy ra khỏi vương thành, chính là vì đối phương hiểu rõ đòn tấn công của bản thân chỉ có thể kiểm soát được một kẻ mạnh như Trịnh Hổ trong thời gian ngắn, nếu như lúc này nhảy ra khỏi vương thành, xung quanh là bãi đất bằng phẳng thậm chí không có lấy một cành cây đủ lớn để che thân, nếu như Trịnh Hổ tỉnh lại, chắc chắn sẽ bị lão tấn công một cách dễ dàng.
Cho nên thay vì nhảy ra khỏi vương thành để bỏ trốn, cô ta đã kéo Dương Kiệt quay trở lại vào vương thành, xung quanh tầng tầng lớp lớp kiến trúc nhà cửa, tuyệt đối là chỗ ẩn núp bỏ trốn lý tưởng cho cả hai.
Cô ta làm sao mà biết rõ Dương Kiệt chỉ cần rời khỏi vương thành, lập tức có thể sử dụng Dịch Chuyển Tức Thời để bỏ trốn được chứ.
Vù ~~~~ vù ~~~~~~~~~!!
Cả hai nhanh chóng nhảy xuống tường thành dưới tiếng kêu thét phản đối của Dương Kiệt, nhưng đối phương chẳng chút phản ứng, vẫn cứ tiếp tục kéo Dương Kiệt di chuyển nhanh về những đường hẻm chi chít có đầy ở khu vực gần đó.
Thực lực của cô gái lạ mặt vừa xuất hiện chỉ đạt tới cảnh giới tông sư tầng thứ 2, nếu như không phỉa đạo tâm của Trịnh Hổ không vững vàng, e rằng chiêu tấn công lúc nãy thậm chí không có tác dụng với đối phương nữa là.
Và trạng thái chìm vào ảo giác của Trịnh Hổ chỉ duy trì chưa được hai phút đồng hồ đã lập tức bừng tỉnh trở lại, thần thức phóng thích ra cực đại phát hiện Dương Kiệt đã bị cô gái lạ mặt kéo chạy về phía đường hẻm ở phía xa, tỏ ra phẫn nộ vô cùng.
Chỉ vì một phút bất cẩn mà bản thân bị dính phải trò trẻ con này, nếu như để chuyện này lan truyền ra ngoài, bản thân tuyệt đối thêm lần nữa trở thành trò đàm tiếu cho cả thiên hạ cho mà xem.
Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ được ~~~~!!!
“ Chết này ~~~~~~~~~~~~~~~~~!!!” tuy không biết đối phương vì sao có thể thi triễn tuyệt học của Bách Hoa Cốc, nhưng Trịnh Hổ cũng chả rảnh hơi mà đi suy nghĩ những thứ vô thưởng vô phạt đó nữa, trực tiếp vung tay lên vỗ xuống về hướng hai bóng người đang lao nhanh về phía đường hẻm giữa hai tòa trang viên rộng rãi.
Trấn áp cả hai trước rồi mới tìm hiểu sau ~~~!!