Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 323: Gợi ý của Cao Văn Vũ

Chỉ thấy một con quái vật khổng lồ có hình dáng như một con cá sấu ở Trái Đất nhưng trông đáng sợ hơn gấp nhiều lần với đôi mắt tràn đầy gân máu và lòi to ra hết cỡ từ dưới đầm lầy lao ra khỏi bề mặt, chiếc miệng dính đầy bùn đen và nước bọt khát máu đã há to ra hết cỡ, tựa như một tia chớp lao thẳng về phía Hoàng Dung đang cố gắng lấy lại thăng bằng trên thân cây, chuẩn bị thưởng thức miếng mồi ngon ở trước mặt.

“ Tiên Thiên Bát Quái trận, phong tỏa ~~~~~~~~~~~~~!!!!” “ Võ hồn hiện, Đào Hoa trận, mở ~~~~~~~~~!!!!”

Cửu thúc gào thét lên đầy kinh hãi, võ hồn Tiên Thiên Bát Quái lập tức xuất hiện hình thành trận pháp chụp thẳng vào cơ thể khổng lồ của Hắc Lân Thị Huyết Ngạc, hòng khóa chặt nó lại không cho nó lao tới tới tấn công Hoàng Dung.

Phía Hoàng Dung cũng không đứng yên chịu trận, trực tiếp tế võ hồn của mình ra hút con quái vật gớm ghiếc đã bị Tiên Thiên Bát Quái Trận khóa lại trên không trung vào trong Đào Hoa trận của mình.

Crack ~~~ crack ~~~~ crack ~~~~~~~!!!

Chỉ là cả nhóm còn chưa kịp vui mừng, Tiên Thiên Bát Quái Trận và Đào Hoa Trận của cả hai chỉ duy trì chưa được hai giây đồng hồ, đã lập tức vỡ tan nát trong không khí, cơ thể khổng lồ dài gần 8 mét của Hắc Lân Thị Huyết Ngạc lần nữa xuất hiện tiếp tục lao thẳng về phía Hoàng Dung chuẩn bị nuốt trọn cô ta vào giữa răng hàm kim tởm của nó.

Hắc Lân Thị Huyết Ngạc đã đạt tới cảnh giới ma thú cấp 5 trung cấp, thực lực tương đương với một nguyên thần tầng thứ 7 đáng sợ, cộng thêm ma thú luôn có thực lực lớn mạnh hơn loài người khi cùng cấp, nên với một nguyên thần tầng thứ 5 và tầng thứ 3 như Cửu thúc và Hoàng Dung, võ hồn của họ hoàn toàn không đủ khả năng khóa chặt con quái vật đó được.

“ Dung nhi tránh ra mau ~~~~~~~~!!!” “ không ~~~~~~~!!!” Cửu thúc đôi mắt tràn đầy gân máu, không chút do dự tung người lao về phía Hoàng Dung hòng giải cứu, còn Cao Văn Vũ mang theo vẻ mặt kinh hãi hoảng sợ chỉ biết chôn chân đứng đó kêu thét lên, nếu như lúc này để ý kỹ, sẽ nhìn thấy đôi chân hắn đã run như cầy sấy, nhúc nhích gì nổi nữa chứ!!

Hoàng Dung đã hoàn toàn ngửi thấy được mùi tanh hôi tới mức khiến người ta phải ngất xỉu phà ra từ cái miệng gớm ghiếc của con quái vật kinh tởm kia, sắc mặt không kìm được tái mét xanh xao muốn ngất xỉu tại chỗ.

Không phải vì sợ mà vì mùi hôi kinh khủng đó khiến Hoàng Dung đầu óc choáng váng cơ thể không thể động đậy được nữa.

“ hừ ~~~~~~~~~~~~~~!!! Nghiệp súc, chớ lộng hành, Tích lịch Phá Thiên Chùy, bổ ~~~~!!!!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hừ lạnh đầy khát máu vang lên, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc khó tin của Cửu Thúc và Cao Văn Vũ, một quả chùy lôi khổng lồ xuất hiện ngay trên đỉnh đầu của Hắc Lân Thị Huyết Ngạc, không cho nó kịp phản ứng, trực tiếp bị bổ thẳng vào đầu.

Pằng ~~~~~~~~~~~~!!! Phực ~~~ phực ~~~ phực ~~~~~~~~!!!!

Quả chùy lôi chỉ khẽ chạm nhẹ vào đầu của Hắc Lân Thị Huyết Ngạc, nửa phần đầu trên của nó lập tức vỡ nát tan tành, cơ thể nặng gần mấy chục tấn co giật liên hồi trên không trung rồi nhanh chóng rơi thẳng xuống bề mặt đầm lầy, chỉ trong chớp mắt đã bị đầm lầy nuốt chửng đi mất, tựa như chưa từng xuất hiện qua vậy.

ực ực ~~~~~~~~~!!!

Kinh ngạc, khó tin, thậm chí hoảng sợ. Nhất là đối với Cao Văn Vũ, mặc dù đã từng nghe qua sự đáng sợ của tên sát thù có trí tuệ như một thằng nhóc bị thểu năng ở trước mặt, nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy, lúc này hắn mới hoàn toàn cảm nhận được nỗi kinh hãi và tuyệt vọng của binh sĩ vương triều Thanh Mãng khi phải đối diện với tên sát thần này, chẳng phải ngay cả đại nguyên soái Tống Anh Kiệt cũng từng bị hắn đánh cho trọng thương sao??

Tuy trước đó Lý Nguyên Bá cũng từng ra tay vài lần, nhưng chỉ là xử lý mấy con ma thú không quá đáng sợ, nên vẫn chưa thể cảm nhận rõ sự đáng sợ của đối phương. Nhưng lúc này khi đối diện với một con ma thú cấp 5 trung cấp, thì mà vẫn không chịu nổi một chùy của đối phương, Cao Văn Vũ cho rằng ngay cả đại nguyên soái Tống Anh Kiệt có mặt ở đây đi nữa cũng chưa chắc làm được điều đó đấy chứ.

Nhìn thấy Hắc Lân Thị Huyết Ngạc gϊếŧ thảm dưới tay Lý Nguyên Bá, Hoàng Dung thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại khẽ mỉn cười chắp tay nói: “ Cảm tạ Lý huynh đã cứu mạng ~~!!”

May thay lần này có dẫn theo Lý Nguyên Bá đi tới bí cảnh nguy hiểm này, vì từ lúc bước vào bí cảnh bí ẩn này, cả nhóm đã trải qua biết bao lần hiểm nguy tới tính mạng, nếu như không phải bên cạnh có một kẻ mạnh thực lực đáng sợ như Lý Nguyên Bá hộ tống, e rằng đã phải bỏ mạng hoặc quay đầu trở về từ giữa đường rồi.

Tất nhiên, tuy bí cảnh này ẩn chứa muôn màng nguy hiểm chết người, nhưng thu hoạch của cả nhóm từ lúc bước vào bí cảnh tới giờ tuyệt đối không nhỏ, đặc biệt là vô số thiên tài địa bảo thánh dược thần quả thu lượm được trên đường, nếu như mang ra ngoài bán cho các thương hội, số linh thạch thu được đủ để Địa Cầu Bang phát triễn gấp năm sáu lần so với thời điểm hiện tại nữa.

Đặc biệt là mục tiêu đang nhắm tới của cả nhóm hiện giờ, sau khi băng qua vùng đầm lầy nguy hiểm này, sẽ đi tới một ngọn núi tên là Hoàng Mộc Sơn, trên núi có mọc một loại thảo dược tên là “ Hoàng Mộc luyện hồn thảo”, kẻ mạnh nguyên thần sau khi phục dụng có thể tụ luyện nguyên thần trong cơ thể, khiến nguyên thần có thể rời khỏi cơ thể sau khi thể xác bị phá hủy một thời gian dài hơn gấp nhiều lần so với bình thường, nguyên thần rời khỏi thể xác bị hủy càng lâu, thực lực sẽ càng giảm mạnh sau khi cướp xác hồi sinh, thậm chí có thể sau khi cướp xác hồi sinh xong sẽ mất luôn cả nguyên thần, phải tu luyện lại từ đầu cũng không chừng.

tất nhiên không thể thiếu việc sẽ càng có thời gian cơ hội lựa chọn ra một thân thể ưa thích nhất để cướp xác hồi sinh, không cần phải lo sợ nguyên thần sẽ bị phân rã trong không khí nếu như trong thời gian quá giới hạn mà vẫn chưa thể cướp xác trùng sinh.

Ngoài ra, còn là bước tiền đề dành cho người tu luyện trước khi bước vào cảnh giới xuất khiếu, sau này nguyên thần xuất khiếu trợ chiến, thực lực có thể phát huy ra sẽ lớn mạnh hơn gấp nhiều lần so với những nguyên thần bình thường.

Có thể nói, “ Hoàng Mộc Luyện Hồn Quả” tuyệt đối là thần dược dành cho cảnh giới nguyên thần và xuất khiếu, một nhánh xuất hiện ở bên ngoài thậm chí có thể rao bán với giá trên cả chục tỷ linh thạch cũng có người tranh giành bể đầu để mua đấy.

“ không, không có chi, bảo vệ chủ mẫu là, là gì nhỉ?? Hí hí, quên mất tiêu câu đó nói sao rồi …….” Sau khi giải quyết Hắc Lân Thị Huyết Ngạc xong, Lý Nguyên Bá nhanh chóng thoát khỏi trạng thái chiến đấu, quay trở lại trạng thái ngu ngơ như đứa trẻ bị thiểu năng trước đó.

Đúng là thay mặt còn nhanh hơn lật trang sách nữa là.

Cao Văn Vũ không kìm được lẩm bẩm nói nhỏ. Đồng thời trong lòng tỏ ra bất mãn vô cùng với cách Lý Nguyên Bá xưng hô với Hoàng Dung, cái gì mà chủ mẫu chứ??? Không, bổnt thiếu gia không chấp nhận cách xưng hô đó ~~~!!! Và đáng chết nhất là Hoàng Dung không hề tỏ ra bất mãn hay khó chịu gì cả, càng khiến hắn như muốn điên tiết lên đi được.

Nếu như không phải thực lực không đủ, đánh không lại người ta, e rằng tên khốn đã lao tới đè Lý Nguyên Bá xuống tát vài chục cái vào mặt đối phương để chừa cái tội nói nhăng nói cuội rồi.

tất nhiên, trong lòng cũng không tránh khỏi tỏ ra cảnh giác và thấp thỏm không yên.

Tên khốn này không biết là thiểu năng thật hay không, nhưng thực lực của hắn thì không có gì phải bàn cãi, nếu như không cẩn thận, không chừng kế hoạch của mình sẽ phải đổ bể

bởi tên thiểu năng này cho mà xem.

“ Cao đội trưởng ~~~!!” “ à, ừ, phó bang chủ, xin hỏi có chuyện gì ạ.”

Trong lúc Cao Văn Vũ đang không ngừng suy tính điều xấu xa trong đầu, giọng nói của Hoàng Dung đột nhiên vang lên, nghe thấy đối phương gọi tên mình không kìm được giật mình hoảng hốt, nhưng nhanh chóng được hắn che giấu đi, vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt đầy tôn kính đáp lời.

“ Đi hết đầm lầy này mình sẽ tới Hoàng Mộc Sơn Nhai đúng không??” “ Vâng ạ, theo bản đồ chỉ dẫn thì, vượt qua khu đầm lầy này, đi thêm mười dặm về hướng bắc, chúng ta sẽ đi tới Hoàng Mộc Sơn Nhai.” Để thêm niềm tin, Cao Văn Vũ vừa nói vừa lấy một tấm bản đồ từ trong nhẫn càn khôn ra, vừa díu mày ngắm nhìn vừa lên tiếng nói.

“ Được, vậy chúng ta nhanh chân vượt qua đầm lầy này, tiến tới đích đến thôi.” Hoàng Dung vẫy vẫy tay một cái, Cửu thúc, Lý Nguyên Bá và Cao Văn Vũ lập tức tăng tốc nhảy vượt qua đầm lầy, tất nhiên, thần thức của cả nhóm luôn phóng thích ra cực đại, để đề phòng thêm con Hắc Lân Thị Huyết Ngạc nào đó từ dưới trồi lên tấn công cả nhóm lần nữa.

“ Dung nhi, chuyến thám hiểm lần này ……” “ ý chú muốn nói là không bình thường đúng không???” trên đường di chuyển, Cửu thúc khẽ ghé sát bên Hoàng Dung, nhỏ tiếng nói bên tai đối phương.

Hoàng Dung khẽ đưa mắt liếc nhìn Cao Văn Vũ đang chạy ở phía sau, nhỏ tiếng nói: “ có thể do chúng ta quá đa nghi, mọi thứ vẫn chưa rõ ràng, không nên kết luận vội.”

Ngay cả Cửu thúc cũng nhận ra sự khác thường, đặc biệt là tấm bản đồ trên tay của Cao Văn Vũ, chẳng lẽ Hoàng Dung không nghĩ ra, chỉ là, cô ta không muốn tới vấn đề đó.

Ít ra hiện giờ mọi thứ vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát, tuy chính vì đi theo tấm bản đồ trên tay đối phương mà đẩy cả nhóm không ít lần rơi vào hiểm nguy, có vài lần nếu như không phải Lý Nguyên Bá kịp thời ra tay, điểm hình là Hắc Lân Thị Huyết Ngạc như lúc nãy, e rằng đã có người phải bỏ mạng tại bí cảnh đầy nguy hiểm này rồi.

Và những lần như vậy, Cao Văn Vũ luôn đứng ở vị trí an toàn xa rời cả nhóm. Một phần vì thực lực của hắn kém nhất ở đây, khi xảy ra chuyện đứng ở phía xa không có gì lạ, nhưng một lần, hai lần, ba lần đều như vậy, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên nữa rồi.

Nên lúc này Cửu thúc đã bắt đầu nghi ngờ Cao Văn Vũ, đặc biệt chính đối phương là người có được thông tin về bí cảnh bí ẩn này, thậm chí có bản đồ dẫn đường trên tay.

Anh có thông tin bí cảnh không lạ, nhưng thậm chí ngay cả bản đồ chỉ dẫn, và bản đồ đó chính xác tới mức khó tin, nhưng đi theo chỉ dẫn của bản đồ không ngừng khiến cả nhóm rơi vào nguy hiểm, thì người khác không thể không suy nghĩ trong việc này chắc chắn có vấn đề.

Tuy từ những hiểm nguy đó lại nhận được lợi ích tương đương thậm chí nhiều hơn thế nữa, và Cao Văn Vũ vẫn chưa có biểu hiện gì khả nghi, không nên lấy lòng dạ tiểu nhân để suy bụng người khác như thế này được.

Tất nhiên, không nghĩ Cao Văn Vũ có ý hãm hại cả nhóm, nhưng cẩn thận đề phòng sẽ không thừa, người ta thường nói, lòng dạ hại người không nên có, nhưng lòng dạ đề phòng tuyệt đối không thể không có.

“ Chỉ mong mình đã suy nghĩ quá nhiều.” Cửu thúc thầm thở dài trong lòng. Thú thật, năng lực của Cao Văn Vũ đã nhận được sự nhìn nhận của Cửu thúc, cộng thêm những biểu hiện thường ngày của hắn, có thể nói là đầy nhiệt huyết, tận trung tận tình với bang hội, một người như thế Cửu thúc tuyệt đối không muốn bang hội mất đi.

Có thể do đầm lầy chỉ có duy nhất mỗi con Hắc Lân Thị Huyết Ngạc sinh sống, và những con ma thú khác nếu có bơi vào trong này đều đã biến thành mồi trong bụng nó, nên sau khi Hắc Lân Thị Huyết Ngạc bị gϊếŧ chết, cả nhóm không gặp thêm bất kỳ đợt tấn công nào trong đầm lầy nữa.

Tốn gần một khắc giờ di chuyển, cả nhóm đã nhanh chóng vượt qua khỏi vùng đầm lầy hôi thối, đặt chân lên một bãi đất bằng phẳng, không kìm được thầm thở phào nhẹ nhõm.

“ phó bang chủ, xin khoan đã ~~~!!!” cả nhóm chuẩn bị tiếp tục di chuyển nhanh về hướng Hoàng Mộc Thiên Nhai, Cao Văn Vũ đột nhiên lên tiếng cản lại.

Ánh mắt của Hoàng Dung và Cửu thúc phóng về phía mình, nhưng Cao Văn Vũ vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, chắp tay giải thích: “ theo bản đồ chỉ dẫn thì chúng ta tiếp tục đi thẳng về hướng bắc mười dặm sẽ tới ngay chân núi Hoàng Mộc Sơn Nhai. Chỉ là trước khi tới được nơi đó, chúng ta sẽ phải đi qua một khu rừng rậm ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, theo ghi chép của bản đồ thì trong khu rừng là thiên đường của cái loại ma thú nguy hiểm, đặc biệt là lãnh thổ của một con ma thú đã đạt tới cấp lãnh chúa đáng sợ. Tuy thực lực của Lý huynh đệ rất cao, nhưng gặp phải ma thú cấp lãnh chúa, vẫn sẽ vô cùng nguy hiểm đối với chúng ta. Để đề phòng trường hợp bất trắc, vậy thì …….”

“ xin hỏi Cao đội trưởng có cao kiến gì ạ??” Hoàng Dung mỉn cười lên tiếng “ thỉnh giáo”. Còn Cửu thúc nhìn chằm chằm vào mặt đối phương để xem xem có điều gì bất thường hay không.

“ Theo bản đồ chỉ dẫn thì, chúng ta hoàn toàn có thể đi đường vòng về hướng đông, đi xuyên qua một khu vực gọi là Sương Mù sơn cốc, sơn cốc này quanh năm suốt tháng bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, ngay cả ma thú sinh sống trong bí cảnh cũng không dám bén mảng tới, chỉ cần chúng ta đi theo con đường này, tuy hơi vất cả một chút, nhưng có thể an toàn đi tới chân núi Hoàng Mộc Sơn Nhai mà không cần lo lắng phải đối diện với lũ ma thú nguy hiểm đó.” Cao Văn Vũ vửa nhìn bản đồ vừa lên tiếng giải thích, như vẻ một chuyên gia giàu kinh nghiệm.

“ sơn cốc đó bao phủ bởi sương mù, ngay cả ma thú cũng không dám bén mảng tới, chúng ta đi theo con đường đó sẽ an toàn vượt qua được sao??? Không sợ đi lạc trong sơn cốc mãi mãi không thể tìm được lối ra à???” Cửu thúc khẽ díu mày nghi ngờ đặt câu hỏi.

“ Đúng là quá nguy hiểm khi đi theo con đường đó, đi lạc đường có thể bị giam cầm suốt đời trong Sương Mù Sơn Cốc, nhưng chúng ta có thứ này …..” Cao Văn Vũ mỉn cười vừa nói vừa từ trong nhẫn càn khôn rút ra một chiếc l*иg sắt đưa ra trước mặt.

“ chuột truy tung???”

Một loại chuộc có thính giác vô cùng lợi hại, cho dù cách xa ngàn dặm, chỉ cần cho nó ngửi qua mùi của mục tiêu cần tìm kiếm, nó có thể dễ dàng đánh hơi được vị trí của mục tiêu một cách dễ dàng. Và biệt đội Hắc Ảnh trước kia đã sử dụng chuột truy tung để định vị vị trí của Dương Kiệt trong bí cảnh Bắc Minh Tông.

“ Đúng thế, chuộc truy tung, chỉ cần chúng ta đi thẳng vào trong Sương Mù Sơn Cốc, sau đó thả chuộc truy tung ra, chúng ta chỉ cần chạy theo phía sau nó, có thể dễ dàng tìm ra được lối ra để đi tới chân núi Hoàng Mộc Sơn Nhai.” Cao Văn Vũ lên tiếng giải thích.

“ Chỉ là, chúng ta làm gì có vật phẩm đặc chưng để nó đánh hơi trên Hoàng Mộc Sơn Nhai chứ???” ý kiến khả thi, nhưng vấn đề quan trọng là, kiếm đâu ra vật phẩm để nó đánh hơi được vị trí của Hoàng Mộc Sơn Nhai để dẫn cả nhóm vượt qua Sương Mù Sơn Cốc.

“ Cửu thúc xin hãy yên tâm, trước khi đi vào bí cảnh, thuộc hạ đã nghiêm cứu rất kỹ rồi ạ. Và đã đề phòng trường hợp này, nên đã từ Vạn Bảo Các thu mua được một loại thảo mộc đặc chưng chỉ mọc trên Hoàng Mộc Sơn Nhai, chỉ cần cho chuộc truy tung ngửi qua, nó lập tức định vị được nơi mà loại thảo mộc này mọc trên núi, dẫn chúng ta đi thẳng tới đó ạ.” Cao Văn Vũ lại lần nữa từ trong nhẫn càn khôn rút ra một đắm cỏ màu ánh kim, lên tiếng giải thích nói.

Chuẩn bị kỹ lưỡng quá nhỉ???