Phì Lũ Đại Náo Dị Giới

Chương 7: Diệt luyện thể tầng thứ 10

“ Hahahahaha~~~!!” Trương Kỳ cười một cách đắc chí, không ngờ mới nghe thấy uy danh của mình đã khiến chúng nội bộ lủng củng rồi, tuy một đánh hai không phải là vấn đề, nhưng lỡ tốn sức hơn ai mà không muốn chứ? Dùng lưỡi liếʍ liếʍ môi của mình, nhìn về phía Diệp Tuyền kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “ Người xưa có câu, hãy chọn bạn mà chơi, quả thật không sai chút nào? Cô bé, giờ có hối hận lắm không?"

“ Hắn không phải bạn tôi!!!” Diệp Tuyền không thèm nhìn mặt Dương Kiệt nữa, quay sang hướng khác hừ mạnh 1 tiếng nói.

“ Đúng thế, đúng thế, em không quên biết gì cô ta cả, em chỉ là người qua đường mà thôi, Kỳ gia hãy mau chóng ra tay xử đẹp con nhỏ này để trả thù cho thuộc hạ của mình đi, em sẽ đứng sang một bên cổ vũ và làm khán giả cho Kỳ gia. À há, có cần em đè tay đè chân của ả xuống cho Kỳ gia dễ hành sự không nhỉ? Mà thôi, để Kỳ gia tự giải quyết mới kí©ɧ ŧɧí©ɧ chứ nhỉ, cố lên Kỳ gia, Kỳ gia cố lên~~!” Tên khốn chỉ trong nháy mắt đã biến thân thành tên thuộc hạ chân thành nhất của Trương Kỳ.

“ Câm miệng~~~!!” Cả Diệp Tuyền và Trương Kỳ cùng lên tiếng quát.

Diệp Tuyền căm hận Dương Kiệt thì khỏi cần nói rồi, ngay cả Trương Kỳ cũng tỏ vẻ không ưa gì tên khốn này, là lính đánh thuê, tôn chỉ quan trọng nhất là nghĩa khí, vì anh em hai đao đâm vai cũng được, tuy bản thân lão chưa chắc là người trọng nghĩa khí, nhưng ít ra bề ngoài hành xử sao cho phải đạo, còn tên khốn này bán đứng bạn bè 1 cách công khai như vậy, tất nhiên là khó có thể chấp nhận rồi.

Bị cả hai quát mắng, Dương Kiệt lộ ra vẻ mặt vô tội, im lặng đứng sang một bên không nói năng gì nữa.

Quay sang Diệp Tuyền, Trương Kỳ mang theo ánh mắt đầy da^ʍ nhục, phấn khích cười nói: “ Giờ ý cô bé thế nào? Muốn chống cự trong tuyệt vọng hay là vui vẻ phối hợp với ta để hưởng thụ cực lạc kɧoáı ©ảʍ? Ta lại thích sự chống cự của cô bé cơ, như vậy mới phấn khích, khà khà khà khà ~~”

“ Đồ biếи ŧɦái!”Diệp Tuyền cắn răng phẫn nộ quát. còn Dương Kiệt thì thầm suy nghĩ trong lòng.

“ Biếи ŧɦái? Ta khoái cách xưng hô đó, khà khà.” Nói xong, từng bước từng bước bước về phía Diệp Tuyền đang mang theo vẻ cảnh giác hoảng sợ.

Nhìn thấy con mồi vùng vẫy trong tuyệt vọng, Trương Kỳ cảm thấy phấn khích khoái lạc như đang lên mây vậy, cơ thể của lão đột nhiên tăng tốc, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Tuyền, thậm chí cô ta có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ miệng lão phà ra…

“ Hồ Điệp loạn vũ chưởng~~!!”

Tay phải tạo chưởng tung ra, sau lưng nhấp nháy hình ảnh một con bướm sặc sỡ dạng khí, con bước dạng khí đó nhanh chóng thu nhỏ lại, tựa như bị hút hết vào bàn tay phải, ấn thẳng vào ngực của Trương Kỳ ở trước mặt.

“ Hoàng giới tuyệt phẩm?? Nhưng thật đáng tiếc, cô bé còn yếu quá đấy.” Trương Kỳ lộ ra nụ cười chế giễu, tay tạo thành chảo, chụp lấy bàn tay tung chưởng của Diệp Tuyền đang ấn tới, sau đó khẽ dùng sức, kéo cả người cô ta về phía mình, một cú đấm đấm thẳng vào bụng của cô ta.

Bốp ~~~!

“Hự~~”

Diệp Tuyền trực tiếp bị đánh bay ra, té ngã trên mặt đất, toàn thân run rẩy, đau không chịu nổi, không còn đủ sức đứng dậy nữa.

Khoảng cách giữa luyện thể tầng thứ 6 và luyện thể tầng thứ 10 cách biệt quá xa, thậm chí lão không cần dùng tới tuyệt học, chỉ một cú đấm thường đã khiến Diệp Tuyền mất hết sức chiến đấu. Cũng may là lão còn muốn làm nhục Diệp Tuyền, nên vẫn còn nương tay, chứ bộc phát hết toàn bộ sức lực trong người ra, đánh vào người không chết cũng bị thành tàn phế.

“ Hoan hô, Kỳ gia uy dũng vô song, võ công cái thế, chỉ một chiêu đã dễ dàng đánh bại con ả đáng ghét kia, quả thật lợi hại, sự ngưỡng mộ của đệ đối vối Kỳ gia tựa như sóng nước….” Dương Kiệt mang theo vẻ phấn khích khoái trá bước tới bên cạnh Trương Kỳ, những lời nịnh bợ lấy lòng như không cần tiền nhót thẳng vào đầu lã, khiến lão khoái trí tột cùng, dùng ánh mắt chế giễu quét qua Dương Kiệt, cười lạnh quát: “ Xéo ~~!!”

“ Dạ, dạ, em xéo, em xéo ngay ạ.” Dương Kiệt không hề tỏ vẻ ái ngại, vẫn như con chó bị luộc chín đầu hí hí cười lấy lòng, nếu như phía sau tên khốn có đuôi, chắc giờ đang quay như cái chong chóng rồi,

khẽ nhích sang một bên.

Trương Kỳ hừ mạnh một tiếng, không thèm quan tấm tới con heo mập đó nữa, từng bước từng bước bước về phía Diệp Tuyền vẫn còn nằm vùng vẫy trên mặt đất.

“ Khà khà, vùng vẫy đi, chống cự đi, ngươi có la thất thanh cũng chẳng ai tới cứu ngươi đâu.” Trương Kỳ như tên tội phạm hϊếp da^ʍ dương dương tự đắc nhìn con mồi vùng vẫy trong tuyệt vọng.

“ Chưa chắc.” “ Cái gì??”

“ Giới vương quyền X 2, phì lũ bạo liệt quyền~~!!”

Pằng ~~~~!!

Hự~~~!!

“ Dính dong, kích hoạt hiệu ứng đẩy lùi~~!”

Sau lưng của Trương Kỳ trực tiếp hứng trọn cú đấm đánh lén, cộng thêm hiệu ứng đẩy lùi năm mét, té ngã nhào về phía trước, máu từ trong miệng phun bắn ra, lập tức bị thương không nhẹ.

“ Mày…. Mày dám chơi khăm tao~~~!!” Lúc nãy bị thái độ của Dương Kiệt đánh lừa, nên đã mất hết cảnh giác, để nguyên cái lưng lại cho anh ta, tất nhiên là không cần khách sáo rồi, trực tiếp một cú đấm đấm thẳng vào lưng, khiến lão bị thương ngay tức khắc.

“ Đồ ngốc, để nguyên cái lưng cho ta, không đánh ngươi thì đánh ai chứ?? phì lũ xung thiên pháo~~~!!” Thừa thế xông lên, mỗi một bước chạy của Dương Kiệt đều khiến cho mặt đất rung chuyển, khi cách Trương Kỳ còn khoảng một mét, hai chân nhún mạnh xuống đất, cái cơ thể nặng gần 160 kg vô cùng khó tin tung bay lên cao gần năm mét, hai tay hai chân duỗi thẳng ra, tạo thành một chữ đại (大), tựa như một trái bom được máy bay thả xuống, oanh tạc mục tiêu ở phía dưới.

“ Không ~~~~~~!!”

Rầm ~~~!!

Á ~~~~~~~~!!

Crack ~~!!

“ Dính dong, kích hoạt hiệu ứng choáng váng.”

Trương Kỳ gào thét một tiếng đầy đau khổ, bị vật thể nặng gần 160 kg từ trên cao năm mét thả xuống đè vào người, cho dù luyện thể tầng thứ 10 cũng có chút chịu không thấu, thậm chí có thể nghe thấy xương cốt trong người bị gãy vụn vài chiếc.

Lão không kịp định thần, một cảm giác mê man choáng váng ập thẳng vào đầu, nhất thời tựa như người mất hồn không thể làm gì cả.

Chính là hiệu ứng choáng váng của phì lũ xung thiên pháo!

Không ngờ mình may mắn như vậy, đánh hai chiêu mà hai chiêu đều kích hoạt hiệu ứng, tất nhiên là không thể bỏ qua cơ hội đập chó dưới nước rồi, vội vã từ trên người Trương Kỳ bò dậy, tay phải tạo thành chưởng ấn thẳng ngực lão.

“ cuồng phong chưởng ~~~!!”

Rầm ~~~~!!

Cú chưởng mang theo luồng khí màu xanh lá đập thẳng vào ngực, khiến xương cốt trong người lão bị gãy vụn ra hết. Chưa hết, hiệu ứng cuồng phong từ lòng bàn tay truyền thẳng vào cơ thể của Trương Kỳ, không ngừng di chuyển khắp nơi để tàn phá kinh mạch trong người lão.

Trương Kỳ đã kêu không thành tiếng, đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ, khó tin, thậm chí có chút hoảng sợ, cơn đau khủng khϊếp khi bị cuồng phong tàn phá kinh mạch khiến lão gân xanh nổi đầy trên trán, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hít thở một cách yếu ớt.

Luyện thể tầng thứ 7 đánh bại luyện thể tầng 10, chiến tích này có thể nói là kỳ tích, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, thì đó là điều tất nhiên. Ngay từ đầu đã man theo thái độ hạ thấp mình để đối phương mất cảnh giác, để anh ta có cơ hội đánh lén từ phía sau.

Thực ra Trương Kỳ mất cảnh giác với Dương Kiệt một phần vì thái độ của anh ta, một phần vì thực lực của anh ta, chỉ là luyện thể tầng thứ 7, cho dù có bị đánh lén, luyện thể tầng thứ 7 có đánh vào người, cũng chỉ đủ ngãi ngứa mà thôi, nên hoàn toàn không để Dương Kiệt trong mắt mình, vô cùng thản nhiên giễu cợt con mồi, lão làm sao nghĩ được Dương Kiệt có bí pháp giới vương quyền trong tay, chỉ trong chốc lát có thể tăng gấp đôi sức sát thương của mình chứ? Kèm theo xui xẻo dính ngay hai hiệu ứng của chiêu đánh, thậm chí không kịp ra tay phản kháng đã bị đánh thành tàn phế rồi.

Nếu như ngay từ ban đầu lão thận trọng một chút, trực diện xử lý Dương Kiệt trước tiên, nếu như lão không dính liền hai hiệu ứng trong chiêu thức của anh ta, bị mất đi sức phản kháng, e rằng lúc này lão và Dương Kiệt đã thay đổi vị trí với nhau rồi.

Tất nhiên, trên đời này không có thuốc hối hận để uống, giờ lão có hối hận cũng đã quá muộn rồi.

“ Dính dong, tiêu diệt kẻ địch luyện thể tầng thứ 10, bạn nhận được 10000 điểm kinh nghiệm.”

Một cú đấm kết liễu mạng sống của tên biếи ŧɦái đó, bên tai lập tức vang lên câu thông báo của hệ thống, trên môi lập tức lộ ra nụ cười khoái trá.

Quay lại phát hiện Diệp Tuyền vẫn còn mang theo vẻ ngơ ngác khó tin nhìn chằm chằm về phía mình, lập tức mang theo nụ cười chiến thắng, dùng tay vuốt vuốt mái tóc của mình, dương dương tự đắc bước tới trước mặt cô ta, hí hí cười nói: “ Thế nào? Quá kinh ngạc phải không? Quá thán phục phải không? không cần phải ngưỡng mộ anh, vì anh chỉ là truyền thuyết mà thôi.”

Nhìn thấy cái khuôn mặt đầy mỡ thịt đang rung chuyển liên hồi vì tràng cười khoái trá của tên khốn, Diệp Tuyền có chút muốn đấm một cú vào mặt hắn cho bổ ghét. Nhưng không thể phủ nhận rằng Dương Kiệt có tư cách dương dương tự đắc như thế này. Luyện thể tầng thứ 7 gϊếŧ chết luyện thể tầng thứ 10, ngoại trừ những tên được gọi là “quái vật” ra, ngay cả những người được cho là thiên tài ở vùng U Châu cũng chưa chắc làm được. Tất nhiên, một phần là do Trương Kỳ chủ quan khinh địch, nhưng thay Dương Kiệt thành một người luyện thể tầng thứ 7 khác, cho dù Trương Kỳ chủ quan khinh địch đứng yên cho đánh, cũng chưa chắn đánh vỡ được chân khí phòng ngự của lão, chứ đừng nói tới đánh bại.

Có thể nói, sức chiến đấu của Dương Kiệt đã có thể vượt trên cả những thiên tài, gần sánh bằng với những tên “ quái vật” của vùng U châu rồi.

Tất nhiên, đó chỉ là nói về sức chiến đấu, còn về thực lực thì anh ta vẫn còn thua xa so với những tên thiên tài, vì ở độ tuổi của anh ta, nhiều thiên tài đã đạt tới cảnh giới luyện thể tầng 10 đỉnh điểm, chỉ còn cách nửa bước chân đã có thể bước vào tiên thiên, thậm chí không ít người đã là tiên thiên từ lâu rồi.

Nhưng bù lại Dương Kiệt lại sở hữu một hệ thống nghịch thiên trong tay, việc đuổi kịp và vượt qua những người được cho là thiên tài hoặc quái vật, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đây là lần thứ hai tên khốn đó đã ra tay cứu mạng mình, để mình khỏi bị rơi vào cảnh bị làm nhục bởi tên biếи ŧɦái đó. Nếu như trong lòng không có chút cảm kích là điều không thể, nhưng mà lúc này nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của hắn, nhớ lại những lời nói của hắn lúc lấy lòng tên biếи ŧɦái kia, đặc biệt là câu “ Có cần em đè chân đè tay ả xuống cho Kỳ gia dễ hành sự không nhỉ”, giờ nhớ lại còn muốn phun máu, mặc dù biết hắn nói thế là muốn làm tên Trương Kỳ mất cảnh giác, nhưng không sao kềm được cơn giận dữ lại bùng phát dữ dội.

Hừ mạnh một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác, không thèm để ý tới tên khốn mặt dày đó nữa.

Nhìn thấy Diệp Tuyền không thèm chiêm ngưỡng “ chiến tích vẻ vang” của mình nữa, cảm thấy mất hết hứng thú, bễu môi nhún nhún vai, sau đó quay người lao tới bên cạnh cái xác của Trương Kỳ, bắt đầu công việc “ đào xác” của mình.

Nghe thấy những tiếng cười khoái trá phấn khích tột cùng khi kiểm tra tài sản của người chết của Dương Kiệt, Diệp Tuyền không kềm được thầm chửi: “ Đồ hám tiền.” từ trong túi càn khôn của mình rút ra một lọ đan dược, đổ một viên ra nhét vào miệng nhai, sau đó bó gối ngồi ngay người lại luyện hóa dược thuốc để điều trị vết thương trên người.

Tốn gần nửa tiếng đồng hồ, lực thuốc trong người mới hoàn toàn hóa giải, vết thương cũng đã lành lại 80 %, chỉ cần thêm một, hai ngày nữa sẽ hoàn toàn lành hẳn.

Đôi mắt với cặp mí dài cong vυ't xinh xắn từ từ mở ra, phát hiện Dương Kiệt đang ngồi cách đó không xa, đầu quay ngang quay ngược như đang quan sát cảnh giác gì đó, trên tay cầm lấy hai chiếc xiêng đang nướng hai con vật như con thỏ ở đống lửa ở trước mặt.

Nhìn thấy Diệp Tuyền rời khỏi trạng thái điều trị, Dương Kiệt mỉm cười đưa một chiếc xiêng thịt đã được nướng thành màu vàng óng trước mặt cô ta nói: “ Điều trị xong rồi hả, vậy thì cầm lấy món thịt thỏ nướng ăn cho lại sức, cô vừa mới bị thương xong, cần phải tẩm bổ lại mới được.”

Diệp Tuyền có chút cảm động với hành động của anh ta, không chỉ ngồi ở gần đó canh gác giùm mình, mà còn nướng sẵn thịt cho mình ăn nữa chứ, xem ra hắn cũng ga lăng chu đáo nhỉ, không đáng ghét như hồi mới gặp.

Hai má ửng đỏ, sau đó cầm lấy xiêng thịt mà Dương Kiệt đưa qua, dịu giọng nói: “Cám ơn.” Ai ngờ cô ta còn chưa kịp bỏ thịt vào miệng nhai, một câu nói tiếp theo của Dương Kiệt đã khiến chút thiện cảm đối với anh ta tan biến theo chiều gió.

“ Không cần phải cám ơn, món thịt “ Linh Mục thỏ” này là ma thú cấp một, thịt của nó rất có ích cho những người luyện thể, được bày bán trong các quán tửu lầu sang trọng trong thành Hoàng Huyện, mỗi con chỉ tốn có năm mươi viên linh thạch cấp thấp, nể tình quen biết, tôi không tính tiền công nướng giùm cô, cô chỉ cần trả đúng năm mươi viên linh thạch cho tôi là được rồi.” Dương Kiệt díu mắt cười nói, lớp mỡ thịt trên đôi má rung lên liên hồi.

“ Không có, biến ~~!!” Diệp Tuyền máu nóng sôi lên sùng sục, bỏ món thịt thỏ vào miệng nhai như nhai tươi nuốt sống món thịt trên tay, chắc trong mắt cô ta món thịt thỏ trong tay lúc này đã biến thành Dương Kiệt mất rồi.

Nhìn thấy Diệp Tuyền mang theo vẻ như muốn nhai tươi nuốt sống mình mà nhai con thỏ, Dương Kiệt không dám chọc điên cô ta nữa, thầm lẩm bẩm nói nhỏ: “ Xem như cho cô thiếu trước vậy, làm gì mà dữ thế không biết.”

“ Cái gì? ngươi vừa nói cái gì?” “ À không có, ý tôi muốn nói là món thịt thỏ này rất ngon, rất bổ đó mà.” “ Hừ hừ.”