Hôn Sai 55 Lần

Chương 541: Coi như cô chết (11)

Đường Thời tiến vào phòng ngủ, đi một vòng ở bên trong, không nhìn thấy bóng Cố Khuynh Thành, anh mới đi vào phòng thay đồ, đổi một thân quần áo ở nhà, chậm rãi cất bước, qua thư phòng...?!

Trong thư phòng một mảnh hỗn độn, vẫn là bộ dạng hôm qua bị anh đập phá, mặt đất đều là gỗ vụn và thủy tinh, vẫn không có bóng Cố Khuynh Thành như cũ.

Đường Thời đứng một lúc ở cửa thư phòng, quay người đem mở tất cả cửa phòng ở lầu hai, sau đó mới xuống lầu, nhà bếp, sân thượng, phòng tập thể hình... Đợi đến anh lần lượt kiểm tra, anh mới xác định, trong căn hộ hơn 300 m2, chỉ có một mình anh.

Tứ Nguyệt và Tô Niên Hoa lĩnh xong giấy hôn thú về, liền trực tiếp ở lại căn hộ của Tô Niên Hoa, mỗi một đêm, đều là Tứ Nguyệt một mình ôm gối uyên ương, mở to mắt, suy nghĩ miên man bây giờ Tô Niên Hoa ở bên cạnh người phụ nữ nào, sau đó mơ hồ thϊếp đi.

Đến 9 giờ trưa hôm sau, Tứ Nguyệt đi một chuyến Tô gia, bồi cha mẹ Tô Niên Hoa ăn một bữa cơm tối.

Tứ Nguyệt là cha mẹ Tô Niên Hoa nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, hai nhà quan hệ tốt, lại môn đăng hộ đối, cho nên đối với người con dâu Tứ Nguyệt này thì rấy thật tâm hài lòng.

Lúc ăn cơm, mẹ Tô mở miệng, hỏi Tứ Nguyệt một câu: "Niên Hoa mấy ngày có về nhà không?"

Tay Tứ Nguyệt đũa tay, dừng một chút, sau đó ngẩng đầu, gật đầu với mẹ Tô, cười nói: "Có ạ."

Tứ Nguyệt che giấu rất tốt, nhưng mẹ Tô vẫn nhìn ra sắc mặt Tứ Nguyệt khác thường.

Ăn xong cơm tối, Tứ Nguyệt bồi mẹ Tô xem phim truyền hình, rồi lái xe về nhà, như mấy ngày trước, trong phòng trống rỗng, chỉ có một mình cô, cô nằm ở trên giường, nhìn xem phim một lúc, rồi rúc vào trong chăn, nhắm mắt lại, vẫn không bối rối chút nào, trong đầu đều là một số suy nghĩ.

Không biết qua bao lâu, Tứ Nguyệt mơ hồ sắp ngủ, lại nghe thấy cửa phòng có tiếng mở ra, cả người cô bỗng nhiên lập tức tỉnh táo lại, vén chăn lên, nhanh chóng xuống giường, chạy ra phòng ngủ, nhìn thấy Tô Niên Hoa nghiêng ngả đi tới.

Không biết uống bao nhiêu rượu, bước đi của Tô Niên Hoa có chút bất ổn, Tứ Nguyệt vội vàng đi lên trước, đỡ Tô Niên Hoa, đỡ anh vào trong phòng ngủ, lúc sắp đi đến bên giường, Tô Niên Hoa cảm giác được trong bụng có cảm giác buồn nôn, anh vô ý thức muốnchạy vào trong phòng tắm, kết quả là khi nhìn đến gương mặt Tứ Nguyệt, đột nhiên cúi người, nôn một bãi bừa bộn trên sàn.

Tứ Nguyệt chờ Tô Niên Hoa nôn hết, đỡ lấy anh lên giường, giúp anh cởi xuống quần áo bẩn xuống, sau đó cầm khăn lông ướt, lau sạch sẽ toàn thân anh, sau đó liền dọn chỗ Tô Niên Hoa nôn, còn cầm vải, ngồi trên mặt đất, lau mặt đất sáng bóng sạch sẽ.

Tô Niên Hoa nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm Tứ Nguyệt giông như hiền thê, mắt thoáng hiện chút châm chọc.

Tứ Nguyệt quét dọn xong hết, qua phòng tắm rửa tay sạch sẽ, sau khi đi ra, nhìn Tô Niên Hoa trên giường một hồi, sau đó cất bước, nhẹ nhàng đi qua, ngón tay run rẩy vén chăn lên, nằm ở bên cạnh anh.

Tứ Nguyệt còn chưa nằm ổn, Tô Niên Hoa liền xoay người, đè lên người Tứ Nguyệt, anh cũng không có hôn lên môi cô, chỉ là có chút thô bạo vươn tay, xé mở áo ngủ cô.