Hôn Sai 55 Lần

Chương 492: Thì ra là anh đều biết (2)

Trong lòng Cố Khuynh Thành rất rõ ràng, đã biết bữa cơm, không phải vì gia tộc mà đi lấy lòng Đường Thời, chỉ là đơn thuần muốn làm cho Đường Thời ăn.

Đây là lần đầu tiên trong đời, cô sinh ra bắt đầu có ý nghĩ muốn xuống bếp làm cơm cho một người đàn ông.

Thậm chí lúc cô rửa rau thái thức ăn, cô bởi vì Đường Thời vắng vẻ hai ngày mà hiện lên mất mát khổ sở, cũng giảm bớt rất nhiều.

Ngay cả chính cô cũng không biết vì sao, đáy lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Cố Khuynh Thành làm đồ ăn, làm rất đơn giản, bốn món ăn một món canh, rau thịt phối hợp.

Sau khi làm xong, cô không có ăn trước, mà đặt thức ăn lên bàn ăn, kiên nhẫn chờ Đường Thời tan tầm.

Thời gian tích tắc trôi qua, đồ ăn trên bàn đã nguội, được Cố Khuynh Thành cho vào trong lò vi sóng đun nóng, rồi lại nguội, như vậy nhiều lần đến lần thứ bốn, cuối cùng Cố Khuynh Thành nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh.

Cố Khuynh Thành vội vã từ trong phòng ăn đi ra, còn chưa đi tới cửa, đã thấy Đường Thời đứng ở chỗ kệ đổi giày.

Cố Khuynh Thành đứng tại chỗ, đợi qua một phút đồng hồ, Đường Thời ngẩng đầu, trong phút chốc thấy cô, rõ ràng vẻ mặt sửng sốt một chút, lại cũng không nói gì, chỉ đưa tay đóng cửa lại.

Đường Thời thuận tay ném chìa khóa xe ở trên kệ giày, sau đó đi vào nhà tắm, rửa tay đi ra, Cố Khuynh Thành mới nhẹ giọng hỏi một câu: "Anh ăn cơm không?"

"Tôi ăn xong ở bên ngoài rồi." Đường Thời không mặn không nhạt trả lời một câu, sau đó rút khăn giấy ở bên, lau tay bị ướt rồi ném ở trong thùng rác.

"Ồ." Cố Khuynh Thành thấp giọng trả lời một câu, có chút không biết nên nói như thế nào.

Đường Thời thấy cô còn đứng bất động tại chỗ, vì vậy lại mở miệng: "Còn có việc gì?"

Lúc này Cố Khuynh Thành mới nhìn thấy album lễ phục bị bản thân đặt ở trên bàn trà, giơ ngón tay lên chỉ, âm điệu thoải mái nói: "Đó là lễ phục, anh xem một chút, chúng ta đính hôn nên cần mấy bộ?"

Ánh mắt Đường Thời nhàn nhạt liếc qua album in chữ vui mừng màu vàng, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Em tự xem đi."

Nói xong, Đường Thời liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, xoay người đi tới cầu thang, lên lầu hai, trực tiếp vào thư phòng.

Cửa thư phòng đóng hồi lâu, Cố Khuynh Thành mới xoay người, đi trở về trước bàn ăn, nhìn đồ ăn mình tỉ mỉ làm, khóe mắt có chút ê ẩm, qua hồi lâu, cô mới vươn tay, cầm muỗng lên, múc cho mình một chén cạnh.

Ngón tay của cô run dử dội hơn, suýt nữa không cầm được bát, cuối cùng chỉ múc được nửa chén canh, liền ngồi ở ghế trên, vùi đầu ăn canh.

Cô nấu canh xương ninh khoai, mùi vị rất thanh đạm, nhưng cô uống vào trong l*иg ngực nổi lên từng trận chua xót, đến cuối cùng, không có khống chế được, nước mắt liền rơi tỏng chén canh.

Cố Khuynh Thành rút khăn giấy ra lau lung tung, lau hai má của mình, sau đó cầm chiếc đũa, ăn đồ ăn.

Không biết là cô ăn quá nhanh, vẫn là món ăn có quá nhiều dầu, Cố Khuynh Thành bất chợt cảm thấy có chút buồn nôn, cô để đũa xuống, vội vã chạy vào trong phòng vệ sinh, ghé vào bồn cầu bắt đầu nôn mửa.

Ăn thứ gì, đều bị cô nôn ra, tuy nhiên lại cảm thấy có chút khó chịu như trước, Cố Khuynh Thành vẫn không ngừng gục vào bồn cầu nôn khan, thẳng đến khi nôn đến dạ dày không còn chút gì cả, cô mới phát giác, lúc này mình khó chịu nhất là ngực.

Cố Khuynh Thành quỳ gối trước bồn cầu, ngơ ngác giơ tay lên, sờ sờ buồng tim của mình, mơ hồ như là hiểu ra chút gì.