Cố Khuynh Thành nhăn ấn đường, nghiêng đầu, nhìn Đường Thời.
Vẻ mặt anh rất nhạt, ánh đèn nê ông ngoài cửa xe không ngừng xẹt qua mặt
anh, lúc sáng lúc tối, làm cho Cố Khuynh Thành có chút thấy không rõ vẻ
mặt Đường Thời lắm, chỉ có thể nghe được thanh âm của anh nhẹ truyền
đến: “Sáng mai thím Trương có việc, không đi nhà trọ, chúng ta lâu không cùng về nhà cũ, cho nên tối nay trở về biệt thự tây giao, đoán chừng
bác Cố cùng bác gái cũng nhớ em rồi.”
Lời này của Đường Thời, là ở vì Cố Khuynh Thành suy nghĩ, nhưng là, Cố Khuynh Thành mơ hồ nhìn đến,
thời điểm anh nói gết những lời này, có chút căng thẳng.
Cố Khuynh Thành biết, đây là tượng trưng cho tâm tình Đường Thời không tốt.
Không biết có phải là vì tụ hội bạn học tối nay, mình và Trần Mặc Thâm bị đồn đãi, đáy lòng Cố Khuynh Thành nổi lên dự cảm Đường Thời là đang giận
mình.
Xe nhanh chóng phóng vυ't đi dọc theo đường phố đêm khuya,
Đường Thời thủy chung không có mở miệng nói chuyện, cũng không nhìn Cố
Khuynh Thành một cái, dự cảm của Cố Khuynh Thành, càng ngày càng mãnh
liệt, đến cuối cùng, đầu ngón tay của cô, trở nên có chút phát run,
người ngồi ở bên người Đường Thời, thở mạnh cũng không dám.
Đêm khuya tình hình giao thông rất tốt, chẳng qua nửa giờ, xe đã tới cửa nhà Cố Gia.
Tài xế dừng hẳn xe, xuống xe, mở ra cửa xe bên Cố Khuynh Thành, giọng nói cung kính: “Cố tiểu thư, đến Cố Gia.”
Cố Khuynh Thành theo bản năng nhìn Đường Thời một cái: “Em về đến nhà đây.”
Đường Thời giống như là không có nghe thấy Cố Khuynh Thành nói gì, chẳng qua
là vẫn duy trì tư thế từ lúc lên xe, nhìn thẳng phía trước, không có
chút phản ứng nào.
Mùa đông, ban đêm ở khu biệt thự tây giao rất
an tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang, tiếng chim hót cũng không
nghe thấy, chỉ có tiếng gió thỉnh thoảng thổi qua, phát ra tiếng vù vù.
Cố Khuynh Thành nhìn Đường Thời như vậy, giật giật môi, như cũ ngồi ở bên người Đường Thời, không dám xuống xe.
Tài xế giống như là cảm thấy không khí bên trong xe có chút không đúng, đứng ở cửa xe, duy trì trầm mặc.
Một lát sau, Đường Thời mới khẽ giật giật con ngươi, đẩy ra cửa xe phía bên mình.
Cố Khuynh Thành xin lỗi nhìn thoáng qua tài xế, từ nơi cửa xe bên phía Đường Thời, chui xuống xe.
Đường Thời thay Cố Khuynh Thành sửa sang lại sợi tóc một chút, sau đó đem túi của cô đưa tới, nghiêng đầu, hôn thái dương cô một chút, âm điệu ở
trong bóng đêm, lộ ra vẻ phá lệ nhu hòa: “Trời lạnh, đi vào nhanh một
chút, sớm nghỉ ngơi.”
Đường Thời thoạt nhìn hết thảy như thường,
thân sĩ vạn phần, nhưng là Cố Khuynh Thành không hề cảm thấy ấm áp ngọt
ngào, ngược lại đáy lòng trở nên càng thêm bất an, cô ngó chừng Đường
Thời trong chốc lát, mới nhẹ nhàng gật gật đầu, nói một câu: “Gặp lại.”
sau đó chần chờ chốc lát, liền xoay người, đi vào Cố Gia..
Đường Thời đứng ở cửa chính, thẳng tắp ngó chừng Cố Khuynh Thành vào biệt thự, vẫn không nhúc nhích.
Tài xế thấp giọng nhắc nhở một câu: “Đường tiên sinh, tôi đưa ngài trở về?”
Đường Thời tầm mắt không từ biệt thự Cố Gia rời đi, chỉ là đối với tài xế phía sau, lắc đầu: “Ông đi về trước đi.”
”Vâng. “ tài xế đáp một tiếng, dừng lại chừng hai giây, sau đó đóng cửa xe, lên xe, quay đầu, rời đi.
Trên đường phố rộng rãi, chỉ còn lại có Đường Thời, đứng ở cửa chính Cố Gia.
Anh đứng một lúc lâu, mới cúi đầu, xoay người, nện bước chân, hướng về phía nhà chính Đường Gia đi tới.