Hôn Sai 55 Lần

Chương 460: Ngược chết người không đền mạng (10)

Editor: Quỳnh Nguyễn

Thời điểm Trần Mặc Thâm nhìn phía Cố Khuynh Thành, đáy lòng anh liền trở nên có chút không thoải mái, sau này đợi một hồi thật lâu mới đợi được câu trả lời của Cố Khuynh Thành.

Mặc dù trong miệng Cố Khuynh Thành nói ra đáp án khẳng định, nhưng mà đáy lòng anh lại không có một chút vui sướиɠ và kích động.

--

Tụ hội chơi đến cuối cùng, người một phòng triệt để uống say, người có chút tửu lượng kém đã có chút vô lực ngã ở trên ghế sofa.

Từ khi Cố Khuynh Thành tiến vào phòng được bao gặp Tứ Nguyệt liền nhìn ra được tâm tình Tứ Nguyệt có chút không vui, bởi vì Đường Thời ở đây, cực kỳ nhiều rượu mời Cố Khuynh Thành đều bị Đường Thời ngăn lại, cho nên cô vẫn cực kỳ tỉnh táo, chỉ là Tứ Nguyệt không rên một tiếng uống một chén rượu lại tiếp tục một chén rượu.

Tửu lượng Tứ Nguyệt trong mấy người Đường Thời này xem như tốt nhất, nhưng mà cô ấy uống không ngừng như vậy cho nên uống đến cuối cùng Tứ Nguyệt liền đột nhiên khom người nôn khan.

Cố Khuynh Thành vội vàng nâng cô ấy đi ra khỏi phòng được bao, đi vào toilet.

Tứ Nguyệt ngồi xổm trước bồn cầu, phun sạch trong bụng, lúc này mới lung la lung lay dưới sự nâng đỡ của Cố Khuynh Thành đi ra ngoài.

Tứ Nguyệt ghé vào trước bồn rửa mặt kim quang lấp lánh, mở ra vòi nước, vốc nước lạnh rửa sạch mặt, đột nhiên cảm giác trong bụng khó chịu, lại cúi đầu ói ra.

Lúc này Tứ Nguyệt ói sạch trong bụng, bất quá chính là nôn khan.

Cố Khuynh Thành đứng ở bên cạnh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Tứ Nguyệt, nhìn thấy bộ dáng cô ấy khó chịu như vậy nhịn không được lên tiếng nói: " Tiểu Nguyệt, tâm tình cô không tốt, cũng không cần uống như vậy, làm hại thân thể của chính mình."

Tứ Nguyệt tiếp tục nôn khan vài tiếng mới bình tĩnh lại, cô ấy cúi mặt nhìn chằm chằm bồn rửa tay một hồi, sau đó mới trầm thấp nở nụ cười hai tiếng, nhẹ giọng nói: "Tôi bất quá mới ra ngoài một tháng, chính là một tháng.... Ba mươi ngày, rồi trở về, vậy mà anh ấy nói anh ấy tìm được tình yêu, chuẩn bị kết hôn rồi..."

Từ nhỏ Cố Khuynh Thành và Tứ Nguyệt cùng nhau lớn lên, hai người tâm sự, lòng dạ biết rõ lẫn nhau, cho nên thời điểm Cố Khuynh Thành nghe thế, ngón tay vỗ nhẹ phía sau lưng Tứ Nguyệt của cô đột nhiên liền dừng một chút, rất lâu mới thấp giọng nói: "Anh Niên Hoa muốn kết hôn rồi hả?"

Hốc mắt Tứ Nguyệt trong nháy mắt vì những lời này mà đỏ lên, cô ấy lại quật cường không chịu để cho chính mình chảy nước mắt xuống, chỉ hung hăng cắn chặt hàm răng, khóe môi hiện lên một nét cười: " Đúng vậy, anh ấy muốn kết hôn, Khuynh Khuynh, cô không biết a, tôi đặt một vé máy bay về nước xong, một cái ý niệm đầu tiên trong đầu chính là gọi điện thoại cho anh ấy, để cho anh ấy tới đón tôi, anh ấy cũng thật sự tới đón tôi như trước đây, kết quả tôi nói buổi tối để cho anh ấy cùng tôi ăn cơm, vậy mà anh ấy từ chối, nói ước hẹn cùng người khác, Khuynh Khuynh, lão ngũ từ trước đến nay đều cực kỳ xem nhẹ phụ nữ, đó là lần đầu tiên anh ấy vì một cô gái mà từ chối tôi, tôi liền nói đùa hỏi anh ấy rằng sẽ không động chân tâm đi, kết quả anh ấy cực kỳ nghiêm túc nói cho tôi biết, lần này anh ấy là thật sự, anh ấy chuẩn bị muốn kết hôn cùng cô gái kia rồi..."

Nói tới đây Tứ Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười: " Cô nói anh ấy từ sơ trung bắt đầu hoa hoa công tử, làm sao liền động chân tâm muốn kết hôn rồi hả?"

Từ lúc còn rất nhỏ Cố Khuynh Thành liền biết Tứ Nguyệt thích Tô Niên Hoa, chỉ là cái thích này trừ bỏ Tứ Nguyệt biết thì chỉ có cô biết.

Nhiều năm như vậy nhoáng lên một cái liền qua đi, Tứ Nguyệt chưa bao giờ nói qua một lần yêu đương, mà phụ nữ bên cạnh Tô Niên Hoa thay đổi một người lại một người.