Bị cắt đứt công việc, Đường Thời rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về Cố Khuynh Thành....?
"Đường Thời, tại sao anh không để ý tới em? " Cố Khuynh Thành hỏi một câu, lúc này mới ý thức Đường Thời mang tai nghe điện thoại, rất có thể nghe không được, cho nên liền vươn tay, đem tai nghe điện thoại kéo xuống: "Buổi sáng, rõ ràng là anh mắng em..."
Cố Khuynh Thành không đề cập tới buổi sáng thì thôi, vừa nhắc tới, Đường Thời cảm giác được một luồng nhiệt khí bò lên à bên tai của mình, cả khuôn mặt cũng đi theo trở nên nóng lên.
Anh giống như là nhận lấy kinh sợ, chợt từ trên ghế làm việc ngồi dậy, nhìn cũng không có liếc mắt nhìn Cố Khuynh Thành, liền hướng về phía ngoài thư phòng đi tới.
Cố Khuynh Thành theo bản năng ngăn cản Đường Thời.
Đường Thời ấn đường nhăn một chút, trực tiếp vòng qua Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành nghĩ cũng không nghĩ vươn tay, tóm quần áo Đường Thời: "NgươAnhi mắng em lâu như vậy, còn chưa đủ..."
Càng nói tới chuyện đó... trên mặt Đường Thời bò lên trên một càng đỏ sậm, anh theo bản năng mở miệng, cắt ngang Cố Khuynh Thành: "Đó là em đáng bị mắng!"
Sáu chữ này, Đường Thời không có trải qua suy nghĩ, chẳng qua là bản năng bật thốt lên, giọng nói có chút qunghiêman trọng, thậm chí mang vài phần tàn nhẫn, ngay tiếp theo sát khí toàn thân cũng khuếch tán ra ngoài, Cố Khuynh Thành bị làm cho sợ đến ngón tay khẽ run rẩy, theo bản năng liền buông lỏng ra vạt áo Đường Thời, cả người lui về sau một bước.
Đường Thời ngay từ lúc buổi sáng sau khi mắng mỏ Cố Khuynh Thành, cũng đã không tức giận rồi, chẳng qua là anh phát hiện mình thế nhưng hướng về phía cô không cẩn thận nói ra ý nghĩ đáy lòng, người có chút không tự nhiên, hiện tại lại bị cô liên tiếp nhắc tới chuyện buổi sáng, khó tránh khỏi có chút thẹn quá thành giận.
Hiện tại anh thấy cô bị anh hù đến bộ dạng này, mới ý thức tới chính mình tâm tình không có khống chế tốt, anh há miệng, muốn nói tiếng xin lỗi, rồi lại có chút nói không nên lời, cuối cùng liền giẫm chận tại chỗ đi tới trước mặt cô, một phen ôm lấy cô, trở về phòng ngủ, đặt cô trên giường, thay cô đắp kín chăn, sau đó, mới mở miệng, nói: "Đi ngủ sớm một chút."
Ngữ khí của anh, so với mới vừa mắng cô hòa hoãn rất nhiều, chẳng qua là ngữ điệu, vẫn như cũ mang theo vài phần lạnh.
Ở đáy lòng Cố Khuynh Thành, cô căn bản không biết Đường Thời là bởi vì mình bật thốt lên ý nghĩ đáy lòng nên xấu hổ, cô chẳng qua là cho rằng anh từ lúc cáu giận, cho tới bây giờ, còn không có nguôi.
Cho nên, cô ở lúc Đường Thời xoay người chuẩn bị rời đi, lại một lần nữa vươn tay, nắm tay của anh.
Đường Thời quay đầu, nhìn Cố Khuynh Thành.
Tiếp xúc đến ánh mắt của anh, cô nắm tay Đường Thời, lực đạo trở nên có chút lớn, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà siết, giống như là đang khẩn trương.
Cô cắn môi, buông thỏng mi mắt từ một lát, sau đó, mới có chút sợ hãi mở miệng, nói: "Em cũng không muốn uống thuốc giảm đau."
Đường Thời căn bản không có nghĩ đến, Cố Khuynh Thành túm tay của mình, thế nhưng biết lái miệng nói ra một câu như vậy nói, cả người anh trong nháy mắt giống như là bị điểm huyệt đạo, cứng ngắc ngay tại chỗ.
Cố Khuynh Thành chưa bao giờ hướng về phía Đường Thời giải thích qua cái gì, lúc này cô mở miệng, đáy lòng chắc đã trương thành một đoàn, cô cũng có thể cảm giác được trái tim của mình, sắp nhảy ra ngực, cô âm thầm mà hít sâu một hơi, mở mắt thật to, thẳng tắp nhìn Đường Thời, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Nhưng là em sợ đau, em... em mỗi lần bị anh đυ.ng, em liền cảm giác mình đau, cả người liền khắc chế không được bắt đầu khẩn trương... Sau đó, anh sẽ mất hứng, em liền có trở nên đau hơn..."
Cố Khuynh Thành nói tới đây, hung hăng mà cắn cắn môi: "Cho nên, em mới uống thuốc."