Hành động này của Đường Thời, hoàn toàn không có dấu hiệu nào, Cố
Khuynh Thành chỉ cảm giác được gió nhào tới trước mặt, lập tức “Phanh “
một tiếng, cửa ở trước mặt đóng lại.
Cố Khuynh Thành lui về phía sau hai bước, nhìn cửa trước mặt đóng
chặt, có chút đoán không ra phản ứng liên tục của Đường Thời, rốt cuộc
đến cùng là có ý gì?
Mới vừa nói thay Tứ Nguyệt ra khỏi nước, anh kéo cửa ra, rõ ràng cho
thấy một bộ có thể thương lượng với cô, thế nhưng đợi khi nghe xong cam
đoan của cô, lại tức giận đóng cửa lại như thế.
Cố Khuynh Thành cau mày một cái, nghĩ, cái này có tính là Đường Thời
đồng ý cô thay Tứ Nguyệt ra khỏi nước, mọi chuyện giải quyết, liền trực
tiếp không thèm để ý cô sao?
Ánh mắt Cố Khuynh Thành hơi có chút ảm đạm, cô rũ mi mắt, đứng ở cửa một lúc, xoay người đi về thang máy.
Cố Khuynh Thành giơ tay lên, nhấn nút thang máy, không quá nửa phút, thang máy truyền đến tiếng tinh một cái.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra ở trước mặt Cố Khuynh Thành.
Cố Khuynh Thành đang chuẩn bị bước chân, đi vào trong thang máy,
trong lúc bất chợt phía sau bị người ta kéo mạnh ra, cô theo bản năng
quay đầu lại nhìn, cả người vẫn chưa hoàn toàn thấy rõ cảnh trí trước
mặt, Đường Thời nắm lấy cánh tay của cô, dùng sức kéo cô vào trong nhà
của mình, sau đó một cước đóng cửa, xoay người, nhìn chằm chằm Cố Khuynh Thành, âm điệu lạnh như băng đổ ập tới Cố Khuynh Thành: “Cố Khuynh
Thành, lời vừa nói là ý nghĩ thật sự ở trong lòng em sao?”
Cố Khuynh Thành bị những lời này của Đường Thời, hỏi cho không hiểu ra sao, đáy mắt của cô, hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trên mặt anh tuấn của Đường Thời, bao phủ một tầng lửa giận, bởi
vì phẫn nộ, hơi thở của anh có vẻ hơi bất ổn, anh nhìn chằm chằm Cố
Khuynh Thành một lúc lâu, sau đó trong lúc bất chợt bắt lấy tay Cố
Khuynh Thành, kéo cô tới phòng khách, một tay đẩy cô lên ghế sa lon.
Cố Khuynh Thành ngã xuống, đầu có chút choáng váng, cả người cô không có lấy lại tinh thần, Đường Thời bất chợt cúi người áp lên, vươn tay
bóp cằm của cô, có thể là giận đến mức tận cùng, khóe môi của anh, đều
mang một tia cười, nhìn qua làm cho lòng người sinh ra khϊếp đảm.
Anh mở miệng, xen lẫn vẻ run rẩy: “Cố Khuynh Thành, em cứ muốn ra nước ngoài như vậy sao?”
Cố Khuynh Thành chưa từng thấy Đường Thời như vậy, nói là đang tức giận, hoặc như là đang sợ.
Cô ngơ ngác lắc đầu, Đường Thời bất chợt dùng sức xé mở quần áo của
cô, toàn thân cô run lên một cái, tiếng người đàn ông cắn răng nghiến
lợi, truyền đến một lần nữa: “Em đã muốn xuất ngoại như vậy, em còn trở
về để làm gì? Vì sao không trực tiếp chết ở nước ngoài!”
Đường Thời vừa nói, cắn răng một cái, liền hung hăng vọt vào trong thân thể Cố Khuynh Thành.
Cử động của anh trực tiếp lại mãnh liệt, Cố Khuynh Thành cảm giác
được bản thân cả người giống như bị xé nứt, đau đến cô suýt nữa bất
tỉnh.