Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 184: Thật đáng buồn

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Đêm đó trời có điểm âm trầm, mặt trăng cũng trốn vào tầng mây, thậm chí ngay cả sao cũng không thấy hình bóng, khắp nơi đều là im ắng tối như mực.

Nhạc Du Du không khỏi trong lòng vui vẻ, ban đêm như vậy rất thích hợp tiến hành ẩn nấp. Phi Nhạn mang theo Nhạc Du Du một đường chạy vội, rất nhanh liền tới bên ngoài hoàng cung.

Dưới màn đêm yên tĩnh ở hoàng cung, các nơi giác đèn phiếm ra ánh sáng mờ nhạt, nhưng mà cửa cung vẫn đóng chặt, các tử sĩ của Lãnh Phi Nguyệt cũng đã không thấy, chỉ có số ít thị vệ đang tuần tra, hiện ra một mảnh khí nghiêm nghị.

Nhạc Du Du ngẩng đầu nhìn ba bốn tầng lầu trên tường cao kia không sai biệt lắm, không khỏi le lưỡi, nơi này nếu nàng một mình đến, vô luận như thế nào cũng không thể đi lên.

Chỉ thấy Phi Nhạn nhìn mọi nơi một chút, sau đó nhấc cánh tay lên, vèo một cái, một cây tế ti từ trong tay áo bay lên đầu tường. Nhạc Du Du âm thầm gật đầu, đây mới là cảm giác đi giang hồ a, thiết bị đầy đủ hết, ngày khác nàng cũng phải chuẩn bị đầy đủ bộ này…

Phi Nhạn hướng Nhạc Du Du gật gật đầu, sau đó ôm hông của nàng, vèo một cái liền lên đầu tường. Sau đó mang theo nàng cấp tốc âm thầm ẩn vào trong.

Phi Nhạn khinh công tốt, tuy rằng mang theo Nhạc Du Du, thế nhưng thân thủ vẫn như cũ vô cùng nhanh nhẹn, lại đối với hoàng cung dị thường quen thuộc, vì thế, các nàng rất dễ dàng đã tránh được ánh mắt tuần tra của thị vệ.

Nhưng mà, sự yên tĩnh trong hoàng cung lại làm cho Nhạc Du Du nhịn không được nhíu mày, hai quân đàm phán không phải thanh thế lớn mới đúng chứ? Làm sao lại an tĩnh như vậy? Chẳng lẽ tướng công bị Lãnh Phi Nguyệt ám toán? Vừa nghĩ như thế, không khỏi một thân mồ hôi lạnh, trong lòng cũng vội vàng lên.

“Vương phi chớ vội.” Phi Nhạn tựa hồ nhìn thấu lo lắng của Nhạc Du Du, nhẹ nhàng an ủi, “Vương gia sẽ không đơn giản bị đánh bại như vậy, hơn nữa, nếu thật sự vương gia mà xảy ra chuyện, như vậy, Lãnh Phi Nguyệt sẽ không thể nào buông tha cho mọi người của vương phủ.”

Nhạc Du Du gật đầu, lúc này mới phát hiện mình bởi vì sốt ruột, lại bấu chặt trên cánh tay của Phi Nhạn, vội vàng buông tay, áy náy hướng nàng cười.

“Chúng ta trước đi tìm bọn họ rồi hãy nói.” Phi Nhạn khóe miệng ngoéo… một cái.

“Bọn họ sẽ ở nơi nào?” Nhạc Du Du tổng cộng cũng đã tới hoàng cung hai lần, vì thế, đối với bố cục của hoàng cung có thể nói là một mảnh mơ hồ, bây giờ lại là buổi tối, nàng càng không phân biệt rõ phương hướng

“Thành viên của hoàng thất cùng văn võ bá quan này đều bị nhốt tại trong đại điện, nô tỳ nghĩ, nếu như Duệ vương không có dời khỏi nơi đó, thì bọn họ hiện tại chỉ có thể ở trong đại điện đi.” Phi Nhạn đối với tình hình của hoàng cung rất là quen thuộc, chỉ là, nàng bây giờ cũng đã xuất cung hai ngày, không biết có phát sinh biến hóa gì hay không.

“Chúng ta trước tiên đi đến đại điện xem một chút.” Nhạc Du Du gật đầu.

Phi Nhạn gật đầu, mang theo Nhạc Du Du thẳng đến vị trí trung tâm của hoàng cung mà đi.

Dọc theo đường đi, cơ hồ tất cả cửa cung đều đóng chặt, rất khó thấy mấy người thị vệ, cái cảm giác này rất giống với vào cung lần trước, Nhạc Du Du không khỏi trong lòng nói thầm, chẳng lẽ Lãnh Hạo Nguyệt cùng Lãnh Phi Nguyệt nói chuyện? Lãnh Phi Nguyệt đê tiện như vậy, sẽ không ra ám chiêu gì làm Hạo nhi bị thương chứ? Nàng qua đây có thể trở thành gánh nặng của tướng công hay không?

Tâm tình của Nhạc Du Du không khỏi lại bắt đầu có điểm lo lắng, bất quá, nghĩ lại vừa nghĩ, nàng cũng đã bình thường trở lại, nếu tới, bất luận kết quả thế nào nàng vẫn muốn cùng tướng công ở bên nhau.

Lúc Nhạc Du Du được Phi Nhạn đưa vào vị trí trung tâm của hoàng cùng, trong đại điện quả nhiên đèn đuốc sáng trưng, hơn nữa bốn phía thị vệ dày đặc. Nhạc Du Du cùng Phi Nhạn nhìn nhau, xem ra, là tìm đúng nơi rồi.

Phi Nhạn chung quanh nhìn một chút, đại điện này hai tầng là mái cong, mái cong dưới chính là một lầu các nhỏ, từ nơi đó đi vào, có thể đến nóc nhà của đại điện.

Vì đại điện này thị vệ bao quanh rất nhiều, Phi Nhạn không dám hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên mang theo Nhạc Du Du xoay người tới một chỗ tối, sau đó ném một cục đá ra, ba đánh vào trên vách tường đối diện.

“Có người?” Thị vệ nghe tiếng vang, nhất thời hô một lên tiếng, sau đó thoáng cái liền hướng về phía nơi có thanh âm chạy tới. Nhất thời, lộ ra một trục bánh xe biến tốc, Phi Nhạn ôm Nhạc Du Du thả người nhảy tới mái cong phía dưới, vừa mới đứng vững, bọn thị vệ đã trở lại.

Nhạc Du Du không khỏi hướng về phía Phi Nhạn dựng thẳng ngón tay cái một chút. Phi Nhạn hơi có điểm ngượng ngùng thấp đầu một chút, sau đó liền mang theo Nhạc Du Du từ chỗ lầu các dưới bức tranh. Xà ngang trong đại điện này rất thô, chỉ cần bò đến xà ngang giao với lầu các kia, là có thể trên cao nhìn xuống, đem tình hình trong đại điện thu hết vào đáy mắt.

Nhạc Du Du theo Phi Nhạn phủ phục đi tới, lầu các kia đã nhiều năm không quét tước, đã hiện đầy bụi, thế nhưng, lúc này Nhạc Du Du cũng bất chấp những thứ này.

“Ngũ hoàng huynh, đây là lần cuối ta xưng hô như vậy với ngươi. Bọn họ đều là thân nhân của ngươi, lấy giải dược ra thả bọn họ đi đi, ngươi phải biết, ta hoàn toàn có thể mang binh lính san bằng hoàng cung này, Thanh Thanh đã được cứu, những người này căn bản là uy hϊếp không được ta… Về phần cửu muội, nàng sinh ở hoàng gia, nơi này là sinh mệnh của nàng…”

Không đợi bò đến xà ngang, dưới đất liền truyền đến thanh âm của Lãnh Hạo Nguyệt, Nhạc Du Du tâm nhất thời liền để xuống, chỉ cần tướng công không có việc gì, nàng sẽ không còn lo lắng, hơn nữa, nhìn thấy tình hình này thì Lãnh Hạo Nguyệt hẳn là đang nắm giữ chủ động.

Nhạc Du Du ghé vào trên xà ngang lặng lẽ thò đầu ra, cái xà ngang này làm bằng gỗ, không sai biệt cho lắm đều là dùng đại thụ đã vài thập niên, thân cây đều có rất nhiều chỗ thô, vì thế, cho dù có người ngẩng đầu, cũng sẽ không phát hiện mặt trên có người.

Cái này không nhìn không biết, vừa nhìn thật đúng là dọa Nhạc Du Du một cú sốc, phía dưới lại rậm rạp tất cả đều là người, đứng ngồi, thậm chí còn có nằm, từ dòng họ hoàng thất đến văn võ bá quan, toàn bộ đều trình diện, thậm chí ngay cả một ít quản sự thái giám cung nữ trong cung cũng đều ở đây, có thể dùng nguyên bản đại điện rất trống trải thế giờ lại có vẻ chật chội hẳn lên.

Bất quá, những đại thần kia tinh thần nhìn qua tựa hồ cũng không được tốt lắm, thậm chí còn có người đang chảy nước mắt, nước mũi ngáp. Nhạc Du Du chân mày không khỏi vừa nhíu, bệnh trạng này sao giống như nghiện thuốc phiện? Chẳng lẽ Lãnh Phi Nguyệt cũng đã chế tạo băng độc?

Nhìn những người trong hoàng thất này, tựa hồ lại có một bộ dạng khác, ngoại trừ tinh thần uể oải sắc mặt tái nhợt ra, thì cũng không có bệnh trạng gì khác, như thế xem ra, bọn họ hẳn là bị loại độc khác khống chế.

Nhạc Du Du tuy rằng đã nghe Vô Ưu lão đầu nói qua, lúc liệt hỏa băng tằm biến thân có thể giải bách độc, thế nhưng, từ lúc ở vườn hoa mai thiếu chút nữa chết ở kịch độc trong tay Nhện Độc kịch, nàng thật lòng vẫn còn sợ hãi, mà Lãnh Hạo Nguyệt không có cứng rắn hơn, phỏng chừng cũng đang sợ vạn nhất giải độc thất bại, tính mạng của nhiều người toàn bộ sẽ bị chôn vùi, hắn cũng không dám mạo hiểm mới có thể bị Lãnh Phi Nguyệt kiềm chế đến bây giờ.

Nghĩ tới đây, Nhạc Du Du không khỏi khẽ thở dài, nàng đến nay còn khó tiếp thụ, lúc trước cái người Ngũ ca ca ôn hòa kia thế nào mà lại thay đổi bất thường đâu? Lại sẽ trở nên tàn nhẫn như vậy, nàng đến nay còn nhớ rõ tình cảnh lần đầu tiên gặp mặt, còn nhớ rõ hắn tặng Hạo nhi người gỗ đào nhỏ…

Theo ngôn ngữ thực sự là đối:

Hoạ hổ, hoạ bì, nan hoạ cốt. Tri nhân, tri diện, bất tri tâm a, trên cái thế giới này, độc dược tuy rằng đáng sợ, thế nhưng đáng sợ nhất vĩnh viễn là nhân tâm.

“Hạo nhi.” Lãnh Phi Nguyệt giọng điệu tựa hồ cũng hơi có điểm run, “Ta cũng vậy đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi như thế, nói thật, ta còn thực sự rất hoài niệm đoạn thời gian ngươi gọi ta là Ngũ ca ca…”

“Giao giải dược ra đi, ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, ngươi vẫn sẽ là Duệ Vương của Băng quốc diễm này, bằng không, ngươi cũng nên biết, trong cung này đã không còn thế lực của ngươi, hôm nay, dù cho ngươi có ba đầu sáu tay, cũng sẽ trốn không thoát đi…”

“Ha ha…” Lãnh Phi Nguyệt bỗng nhiên phá lên cười, “Từ xưa được làm vua thua làm giặc, từ lúc ta bắt đầu làm mưu đồ này, ta đã nghĩ qua kết quả, vì thế, chết với ta mà nói cũng không đáng sợ, ngươi không cần phải làm ta sợ.” Giờ khắc bắt đầu này, hai người chỉ còn là đối địch song phương, không còn có thân tình.

“Thực sự không có giao giải dược sao?” thanh âm của Lãnh Hạo Nguyệt bắt đầu trở nên lành lạnh lên.

“Giải dược?” Lãnh Phi Nguyệt khóe môi nhất câu, “Ta cố sức hạ độc bọn hắn như vậy, làm sao có thể đơn giản giao giải dược ra đâu? Muốn cứu bọn họ cũng không phải là không thể được, ngươi đứng trước mặt mọi người tự sát, ta có lẽ sẽ suy nghĩ thả bọn họ…”

“Tự sát?” Lãnh Hạo Nguyệt cũng nở nụ cười, “Ngươi là đang nói mơ đi? Ta tại sao phải tự sát?” Nói xong nhìn lướt qua mọi người, “Nếu đã nói phân biệt rõ như vậy, thì ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, mọi người bên trong này, kỳ thực đáng chết nhất chính là ngươi, vô luận như thế nào, ta đã cho ngươi cơ hội, ngươi đã không chọn, vì vậy cũng đừng trách ta không khách khi.”

“Ha ha, Lãnh Hạo Nguyệt, đừng khiến cho chính mình giống như thánh nhân đi.” Lãnh Phi Nguyệt bỗng nhiên xem thường nở nụ cười, “Tuy rằng ngươi năng lực xuất chúng, đồng thời vì quan hệ của mẹ ngươi, từ nhỏ phụ hoàng đã thương yêu ngươi, ngươi phong cảnh vô hạn, ở trong con mắt của ta, ngươi chẳng qua cũng chỉ là kẻ đáng buồn đáng thương mà thôi.”

Lãnh Hạo Nguyệt chân mày cau lại.

“Lãnh Huyền Nguyệt căn bản là đồ phế vật, hắn không có tư cách trở thành đối thủ của ta, người ta vẫn kiêng kỵ đều là ngươi.” Khóe miệng Lãnh Phi Nguyệt lạnh lùng ôm lấy, “Bất quá, ông trời lại giúp ta, hắn tuy rằng không có năng lực, thế nhưng còn có chút đầu óc, thế nhưng biết dùng mỹ nhân kế, để ngươi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ… Chậc chậc…” Nói xong trào phúng bĩu môi, “Uổng công ngươi thông minh một đời, kết quả đâu? Cuối cùng thậm chí ngay cả nữ nhân của mình đều không lấy được a, chẳng lẽ không thật đáng buồn sao?…”

Taycủa Lãnh Hạo Nguyệt nhịn không được chăm chú nắm lại, hắn nói là Du Du? Trong lòng không khỏi cả kinh, mình tiến cung đã một ngày, chẳng lẽ vương phủ đã xảy ra chuyện? Trong mắt sát khí vội hiện lên, Lãnh Phi Nguyệt, ngươi nếu thật dám đánh Nhạc Du Du, hắn nhất định sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết, không khỏi trầm giọng hỏi: “Ngươi nói lời này là có ý gì?”

“Mọi người đều biết Tấn vương là tình thánh, thế nhưng không biết Tấn vương còn là một người trong lòng không phải quân tử đích thực.” Lãnh Phi Nguyệt nở nụ cười lạnh, “Đối mặt với mỹ nhân Minh Nhu như thế mà chỉ có thể phát hồ tình hồ lễ a, làm cho người ta bội phục vạn phần …”

“Đem chuyện nói cho rõ.” Lãnh Hạo Nguyệt chân mày hơi lỏng rồi rời ra, nữ nhân Lãnh Phi Nguyệt nói không phải là Nhạc Du Du,

chỉ cần Du Du không có việc gì, còn lại đều có thể xử lý tốt.