Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công

Chương 168: Lại bị bắt cóc

Edit: gau5555

Beta: dark Angel (Bella Ngân)

Nhạc Du Du dựa theo đường cũ quay trở về, chỉ là có một tiểu gia hỏa đi theo, tốc độ đi dường lại càng chậm, không có biện pháp, vì không đến mức ngủ ở ngoài trời nên đành phải lại qua quán trà tá túc.

Lão bản nương rất nhiệt tình chiêu đãi bọn họ như trước, vẫn dọn ra gian phòng của mình cho hai người bọn hắn ở như trước.

Vào đêm, ánh trăng tốt.

Nhạc Du Du giúp cục cưng tắm, vì có thuốc mỡ của Vô Ưu lão nhân, mặc dù mới một ngày, những vết đông lạnh trên người hắn cũng nhẹ đi rất nhiều, xoa đi trơn truột rất nhiều.

“Taynương thật thoải mái.” Cục cưng rất hưởng thụ tay của Nhạc Du Du phủ xúc, “Nguyên lai có nương cảm giác tốt như vậy…”

Ha hả. Nhạc Du Du nhịn không được bật cười lên, sau đó đem cục cưng ôm đi ra lau khô, bắt đầu vì hắn bôi thuốc mỡ loạn lên, thời gian bôi lên mông hắn, lúc này mới phát hiện ngày hôm qua nàng tưởng là nơi bị đông lạnh, hóa ra là một cái bớt màu hồng to bằng ngón cái, không khỏi cười mỉm, sau này tiểu tử này về sau sẽ không lạc được.

Đợi lúc cục cưng vào ổ chăn, Nhạc Du Du lúc này mới rửa mặt chải đầu cho mình một chút, sau đó cũng bôi loạn thuốc mỡ cho mình, ngồi ở trước gương, những vết tích để lại trên mặt đã nhạt hơn so với ngày hôm qua, không khỏi nắm chia thuốc kia cảm thán, linh dược tốt như vậy, nếu như cầm đến hiện đại, trở thành độc quyền gì gì đó, phỏng chừng rất nhanh là có thể lao ra ra khỏi châu Á đi hướng thế giới…

Khi Nhạc Du Du chui vào chăn ôm cục cưng đang muốn đi vào giấc ngủ, bỗng nhiên trên nóc nhà truyền đến tiếng vang rất nhỏ, làm cho Nhạc Du Du không khỏi cảnh giác lên, chỉ là, nàng còn chưa kịp phản ứng thì một bóng đen đã đến trước giường, rất nhanh điểm huyệt đạo của nàng

Nhạc Du Du chớp mắt to, trong lòng âm thầm sốt ruột, thế nhưng, một câu nói cũng nói không nên lời. Hắc y nhân kia dựa theo ánh trăng nhìn Nhạc Du Du liếc mắt một cái, sau đó liền bị người khiêng lên, xoay người rời đi.

Nhạc Du Du liếc mắt nhìn cục cưng đang ngủ say trên giường, trong lòng không khỏi một trận lên men, đứa nhỏ này mệnh thật khổ, vừa mới theo mình để có thể ăn no mặc ấm, thì mình lại bị bắt cóc, nàng cũng không biết mình tại sao lại cứ hoan nghênh bọn cướp như vậy? Chỉ là sau này, ai tới chiếu cố tiểu gia hỏa đáng thương nàya?

Chỉ là, còn không kịp nghĩ nhiều, hắc y nhân kia đã mang Nhạc Du Du ra khỏi quán trà sau đó bắt đầu một đường cuồn cuộn. Nhạc Du Du chỉ cảm thấy gió bên tai vang lên trong lòng than thở, không biết mình lại bị ai bắt cóc…

Bỗng nhiên, người kia dừng lại tựa hồ có cái gì chặn đường đi của hắn, chỉ bất quá, Nhạc Du Du đầu hướng về phía sau trên vai hắn, lại tăng thêm bị điểm huyệt đạo không thể nhúc nhích được, vì thế, vô pháp thấy rõ tình huống phía trước.

“Buông nàng.” Phía trước thật sự có người, người nọ rốt cuộc cũng nói chuyện, chỉ là thanh âm này… trái tim nhỏ của Nhạc Du Du có điểm ùm, mặc dù là thanh âm thay đổi, thế nhưng, cũng quen thuộc.

“Ha ha…” hắc y nhân đang khiêng Nhạc Du Du bỗng nhiên liền nở nụ cười, chỉ bất quá thanh âm này lại làm cho Nhạc Du Du chân mày cau lại, thanh âm này sao lại kinh khủng như thế? Hãy cùng rách la một giọng, “Nguyệt Phách, ngươi rốt cuộc cũng xuất hiện.”

“Nhện Độc, buông nàng ra.” Nguyệt Phách giọng điệu lại tăng thêm một ít, “Bản tôn cho ngươi toàn thây.”

Nhạc Du Du nhịn không được trầm trồ khen ngợi, nàng tuy rằng không nhìn thấy hình dạng của Nguyệt Phách, thế nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế của hắn.

“Thật không nghĩ tới đường đường là Nguyệt các tôn chủ thế nhưng lại thương hương tiếc ngọc bắt đi.” Nhện Độc nói, lại dùng sức đem Nhạc Du Du ném xuống đất, “Chỉ bất quá, nữ nhân này đã có chủ, Nguyệt Phách lại nguyện ý nhặt người đàn bà dâʍ đãиɠ của người khác?”

Nhạc Du Du này giận a, người này muốn ngã chết nàng sao? Hơn nữa, ngã xuống làm chăn cũng mở rộng ra, nàng chỉ mặc nội y, lạnh a… Còn nói cái gì? Người đàn bà dâʍ đãиɠ? Cả nhà ngươi đều là người đàn bà dâʍ đãиɠ. Nếu nàng hiện tại không thể động không thể nói chuyện, nàng thực sự muốn đánh người kia một trần, làm cho hắn hối hận đã từng nói quá đầu lưỡi…

“Đó là chuyện tình của bản tôn.” Nguyệt Phách hừ lạnh một tiếng.

Nhạc Du Du cảm động a, thậm chí có nam nhân không quan tâm nàng đã lập gia đình, còn đối với nàng si tình như thế? Nàng có tài đức gì a? Không khỏi nhìn về phía đối diện, ánh trăng như hoa, kia mang theo mặt nạ ngân chất trăng non đang nhuốm ánh sáng ôn hòa.

“Dĩ nhiên là hắn!” Nhạc Du Du không khỏi mở to hai mắt nhìn, dĩ nhiên là người lúc trước đã cứu nàng, nam nhân mặt nạ kêu nàng lấy thân báo đáp, mặt không khỏi hơi đốt lên, nếu không phải lúc trước tiểu tử Nam Cung Duệ kia nhảy vô ngăn cản đưa hắn dọa chạy, bây giờ…

Muốn muốn, Nhạc Du Du bỗng nhiên liền xuy nở nụ cười, chính mình đang suy nghĩ gì a? Thế nhưng lại muốn hồng hạnh xuất tường? Trời ạ, tướng công mà biết… Trước mắt lập tức xuất hiện hình ảnh hai nam nhân đều đâm trúng đối phương, sau đó cùng đồng thời ngã xuống đất… Vội vàng lắc đầu, nàng không dám nghĩ, nàng cho tới bây giờ không nghĩ tới trong thân thể của mình cũng có ước số phôi nữ nhân như thế, lỗi!

“Do ngươi muốn chết.” Hắc bào trên người của Nguyệt Phách bắt đầu không có gió cũng tự động bay lên.

“Tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Nhện Độc một chân bỗng nhiên liền đặt ở trên ngực Nhạc Du Du, “Bằng không, ta hiện tại sẽ làm cho nàng khí tuyệt bỏ mình.”

Nhạc Du Du chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm.

“Ngươi muốn như thế nào?” Nguyệt Phách nắm chặt tay lại, bên người khôi phục yên lặng.

“Bốn năm trước, ngươi phá hủy tất cả của ta.” Nhện Độc thanh âm trở nên phẫn nộ, “Hoàn hảo, ông trời có mắt, đại hỏa kia tuy rằng phá hủy dung nhan của ta, nhưng cũng không có lấy mạng của ta… Ha ha, ta sống, chính là vì muốn gϊếŧ ngươi…”

“Ngươi cho rằng ngươi có bản lãnh này sao?”

“Không có sao?” Độc con nhện chân lại bỏ thêm vài phần lực đạo, “Muốn cứu nàng sao?”

Nhạc Du Du chỉ cảm thấy ngực giống như bị tảng đá lớn mấy nghìn cân đè ép, khó chịu muốn chết, không khỏi phải há to mồm hô hấp, trong cổ họng bỗng nhiên lại phát ra một tiếng khó chịu “A”, huyệt đạo lại cứ như vậy bị giải khai.

Nguyệt Phách ánh mắt nửa hí lên.

“Hiện tại liền tự phế võ công.” Độc con nhện hừ lạnh một tiếng, “Bằng không, ta chết cũng sẽ lôi theo nàng…”

Nhạc Du Du tâm không khỏi hơi trầm xuống, không thể nào? Nàng không muốn chết, thế nhưng cũng sẽ không tin tưởng nam nhân chỉ gặp hai lần liền thực sự sẽ vì mình mà tự phế võ công, làm sao bây giờ? Dù cho đối phương thực sự làm như vậy, nàng lấy cái gì để đáp lại phần chân tình này a?

“Ngươi này thối con nhện…” Nhạc Du Du hai tay cũng nhịn không được nữa ôm lấy cổ chân độc con nhện, nhịn không được mở miệng, “Ngươi có phải không đầu óc hay không a?” Người này chân đã bao lâu không rửa sạch? Cách giầy mà còn thối như thế, “Người đó cũng không phải tướng công của ta, chúng ta cũng không quen biết, hắn dựa vào cái gì phải nghe lời ngươi?”

Không nghĩ tới, Nhện Độc sau khi nghe xong, bỗng nhiên lại phá lên cười: “Phải không? Ám nguyệt tôn chủ?”

Nguyệt Phách nhíu mày, xem ra, bọn họ đã biết thân phận của mình, chỉ là, hắn không biết nếu như Nhạc Du Du biết thân phận thực sự của hắn có thể lại tức giận hay không đâu? Dù sao hắn đã nói qua, không bao giờ nói dối nàng nữa, nghĩ tới đây, ánh mắt chuyển hướng về phía Nhạc Du Du trên mặt đất, nhưng bởi vì ánh sáng hữu hạn, không có phương pháp thấy rõ nét mặt của nàng, chỉ có đôi tròng mắt kia chiếu ánh trăng, nhìn qua sáng trông suốt.