Lục Tiểu Thanh bị Vô Diễm hạ lệnh cho thân binh chặn ở bên ngoài doanh trướng, Lục Tiểu Thanh trong lòng lo lắng lại không thể vào được, không khỏi đành phải đứng chờ ở bên ngoài, dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên trong, bên trong không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, càng là im lặng càng làm cho Lục Tiểu Thanh cảm thấy bất an, toàn bộ mọi người đứng ở bên ngoài doanh trướng của Vô Diễm cũng đều cảm thấy được bầu không khí không đúng.
Tuy rằng trong lòng lo lắng nhưng Lục Tiểu Thanh cũng không phải là chưa thấy qua người nào quen mặt, bắt lấy vài thân binh từ trong doanh trướng của Vô Diễm đi ra, từ trong miệng bọn họ mới biết được, thời điểm Vô Diễm bắt giữ đại tướng của Đột Quyết, ở trong lúc hai quân hỗn chiến bị bắn lén một mũi tên ở phía sau lưng, vị trí vừa lúc tại trên lưng trái, cụ thể có thương tổn đến nội trạng hay không thì chưa thể biết được, nhưng xem Vô Diễm có thể duy trì đến bây giờ vẫn chưa hôn mê, thì thương thế này khó mà nói trước được.
Thật lâu sau, chờ quân y lục tục đi ra, Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua thần sắc trên mặt mấy người, lập tức liền vọt vào bên trong. Đập vào mắt chỉ thấy bên trong trướng khắp nơi đều là vết máu, Vô Diễm đang nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt lại, bên trong trướng tràn ngập mùi máu tươi.
Lục Tiểu Thanh nhẹ tay nhẹ chân bước về phía trước, thấy trên mặt bàn đặt một mũi tên ngắn, đầu mũi tên tựa hồ còn mang theo thịt, quay đầu thấy sắc mặt của Vô Diễm tái nhợt, toàn thân quấn đầy băng vải, máu tươi thẫm đỏ băng vải nhìn rất là dọa người. Lục Tiểu Thanh bình tĩnh nhìn Vô Diễm vài lần, đột nhiên vươn tay ra tát Vô Diễm một cái, sau một tiếng bốp nhỏ vang lên, Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm vẫn như cũ không có phản ứng gì, lập tức lại tăng thêm lực đạo tát cho Vô Diễm một cái nữa, thấy mặt của Vô Diễm đã bị mình đánh đỏ ửng mà chàng vẫn chẳng có phản ứng gì, trái tim của Lục Tiểu Thanh không khỏi như bị ai đó bóp chặt làm cho hít thở không thông.
Chính trong lúc đang nâng tay tăng thêm lực muốn đánh tiếp cái nữa, thì một giọng nói khàn khàn nhẹ vang lên: "Phản ứng của nàng khi thấy ta bị thương chính là như vậy sao?" Vốn mất máu quá nhiều nên đầu có chút choáng váng, trong hỗn loạn lại bị Lục Tiểu Thanh cho vài bạt tai, không khỏi một lần nữa tỉnh táo lại.
Lục Tiểu Thanh nghe thấy Vô Diễm nói chuyện, trái tim bị treo cao rốt cuộc cũng đã được thả lỏng, thấy Vô Diễm cố sức mở to mắt, Lục Tiểu Thanh không khỏi xoa tay cười hì hì nói: "Không chết là tốt rồi, mặt của huynh đúng là cứng thật đấy, làm ta đau hết cả tay."
Vô Diễm mấp máy đôi môi tái nhợt không một chút huyết sắc nói: "Vậy ta có cần phải xin lỗi nàng vì mặt của ta lớn lên rất cứng, làm cho nàng đánh không được thoải mái hay không?"
Lục Tiểu Thanh cười gật đầu nói: "Được, ta không để ý đến đâu."
Vô Diễm cố hết sức nặn ra một nụ cười, khẽ nói: "Nàng yên tâm, về sau ta sẽ đánh trả lại."
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: "Tốt, ta chờ huynh."
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh miệng cười, hốc mắt lại hồng hồng, không khỏi thấp giọng nói: "Hãy đi đi, ta đã an bài tốt người cho nàng rồi, cẩn thận một chút."
Lục Tiểu Thanh biết Vô Diễm là bảo nàng thừa dịp lúc này đi cướp bóc, nếu bỏ lỡ dịp này, chờ đại quân của Vô Diễm đến, thì đừng nghĩ gì đến chuyện cướp bóc nữa, trong lòng lại cảm thấy có một chút do dự, ở lại phụng bồi hắn còn có sức dụ hoặc với mình hơn là với việc chém gϊếŧ cướp bóc, không khỏi không có nhận lời.
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh do dự, lập tức nộ ra một nụ cười, khẽ nhúc nhích cử động tay cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, nói: "Đi đi, đừng để ta làm hỏng kế hoạch của nàng, lại nói ta cũng không chết được đâu mà nàng lo, ta yêu nhất chính là tính độc lập cùng kiên cường của nàng, đừng nên vì ta mà làm mờ nhạt đi tính cách đặc biệt của nàng, đi đi, ta chờ nàng trở về."
Lục Tiểu Thanh gắt gao cầm lại tay Vô Diễm, con ngươi trong suốt nhìn Vô Diễm gật đầu nói: "Ta đi đây." Vô Diễm hơi hơi vô lực nhắm mắt lại, hừ bằng giọng mũi một tiếng coi như trả lời, Lục Tiểu Thanh đứng dậy nhẹ nhàng nói ở bên tai Vô Diễm: "Về sau đừng làm ta sợ như vậy nữa, ta cho dù kiên cường cũng không thể chịu đựng thêm vài lần như thế nữa đâu." Nói xong cũng không quay đầu lại, liền hướng ngoài doanh trướng mà đi.
"Sớm một chút trở về, ta chờ nàng." Giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, Lục Tiểu Thanh đang đi ra ngoài đột nhiên dừng lại cước bộ, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười xán lạn, đây chính là cảm giác mà bấy lâu nay mình vẫn tìm kiếm, đây là điều mà trong lòng mình muốn có nhất, có một người khi mình bước ra khỏi cửa sẽ chờ đợi mình, sẽ nhớ mình, lời nói bình thản nhất lại nói rõ chân lý nghìn đời không thay đổi, chờ nàng.
Ngày thứ ba, quân đội của Vô Diễm đã chiếm lĩnh toàn bộ doanh trướng của Đại Hãn Đột Quyết, Đại Đường xuất binh sau hơn nửa năm rốt cục mới bắt được Đột Quyết, cùng Đột Quyết giằng co nhiều năm như vậy, Đại Đường cũng coi như là nếm không ít mùi vị gian khổ, hôm nay thắng lợi to lớn, chỉ cần chờ chỗ Xuất Trần cùng với bên Vô Diễm hợp lại, ngày Đột Quyết quy phục không còn bao xa.
Mà Lục Tiểu Thanh ngày đó mang theo người mà Vô Diễm vì nàng chuẩn bị, cộng thêm Nguyên Phong làm bạn, làm một lần đạo tặc che mặt, đem doanh trướng của Đại Hãn Đột Quyết vơ vét sạch sẽ, không động vào một hào nào của dân chúng, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, bên trong vương thất vẫn là tàng trữ bao nhiêu là của cải, toàn bộ đều bị Lục Tiểu Thanh dọn sạch, nhìn châu báu chất thành núi ở trước mặt, sự hưng phấn trong lòng Lục Tiểu Thanh thật sự không từ nào có thể hình dung được.
Đợi khi đã thu thập thỏa đáng xong, Lục Tiểu Thanh cũng từ chỗ Vô Diễm biết được, Xuất Trần mấy ngày nay thu hoạch cũng rất phong phú, dùng Lục Tiểu Lam cùng Hồi Hột tộc đạt thành đồng minh, đến khi quân Đột Quyết phát hiện đại quân của Vô Diễm tiếp cận liền sẽ rút binh quay trở về viện trợ, lúc đó quân của Xuất Trần cùng Hồi Hột tộc dư sức chống lại quân Đột Quyết, vừa mới tiêu diệt quân Đột Quyết ở lại Hồi Hột tộc xong, liền thừa thắng xông lên, đã muốn tới gần biên cảnh giữa Hồi Hột tộc cùng Đột Quyết, ít ngày nữa sẽ hợp lại cùng với quân của Vô Diễm tạo thành thế trước sau vây kín, diệt toàn bộ lực lượng còn lại của Đột Quyết.
Lục Tiểu Thanh sau khi nhận được thư của Lục Tiểu Lam, liền bị kích động đi tìm Vô Diễm làm phiên dịch cho mình, Vô Diễm chống thân thể tựa vào trên ghế, nhìn thoáng qua bức thư, nhíu mày nói: "Người huynh đệ này thật đúng là đứng về phía nàng, không có thừa dịp Hồi Hột tộc hỗn loạn mà đoạt vương thất, mà lại cướp bóc sạch sẽ mang về cho nàng, người nhà cũng không buông tha, cùng hắn có quan hệ họ hàng thân thích không buông tha cho một người nào cả, đem toàn bộ vương tộc Hồi Hột tộc tẩy trừ một lần."
Lục Tiểu Thanh lập tức mở to hai mắt nói: "Lợi hại, không hổ là người do ta dạy dỗ, chờ Tiểu Lam trở về phải khen ngợi hắn một phen mới được."
Vô Diễm nhìn quân tình của Xuất Trần được đưa lên, không khỏi cười cười, Lục Tiểu Thanh lập tức quay đầu sang tò mò hỏi: "Cười gì vậy? Nói cho ta nghe một chút xem."
Vô Diễm phất phất tờ giấy trong tay: "Hạ chiến thư đến đây."
Lục Tiểu Thanh bỗng cảm thấy hứng thú, hỏi: "Xuất Trần muốn làm cái gì?"
Vô Diễm gõ nhẹ một cái lêи đỉиɦ đầu của Lục Tiểu Thanh đang nhìn vào chiến thư, nói: "Thắng là vua thua làm giặc, đây chính là cuộc đọ sức giữa ta và hắn, là chuyện của chúng ta."
Lục Tiểu Thanh nghe ra ý tứ của Vô Diễm, đây là chuyện của hắn cùng Xuất Trần, mình được phép tò mò, được phép xem diễn, chính là không được phép tham dự, không khỏi khóe miệng nhếch lên một nụ cười, hai người này thật đúng là thần bí, bất quá đã thành công khơi mào lòng hiếu kỳ của mình, vậy cứ để xem hai người này muốn chơi trò gì nào.
Mấy ngày kế tiếp, Vô Diễm nhanh chóng điều động quân đội, mặc dù có thương tích trong người, nhưng là về sau chiến đấu cơ bản không cần chàng trấn thủ, cho nên chuyện chỉ huy cũng rất dễ dàng, hơn nữa sau khi đã đại thắng, tinh thần chiến đấu của binh sĩ càng tăng thêm ngùn ngụt, mọi người đều biết chỉ cần ở phía trước ngăn trở lực lượng cuối cùng của Đột Quyết, như vậy thắng lợi đã nằm trong tay phe ta, không khỏi lại càng xắn cao tay áo đẩy nhanh tốc độ.
Mười ngày sau, đại quân của Vô Diễm đặt tại ở trên con đường mà đội quân của Đột Quyết rút lui từ Hồi Hột tộc sẽ phải đi qua, mà phía trước Xuất Trần chính là đang đuổi theo đội quân này đánh tới, xa xa chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng chém gϊếŧ truyền đến, Lục Tiểu Thanh đi theo sát bên cạnh Vô Diễm đứng ở chỗ cao nhất, mở to hai mắt nhìn về phương xa đang truyền đến tiếng gào thét của kẻ địch, nhìn bọn họ đi vào vòng vây, bóng người đông nghìn nghịt, tiếng rống đinh tai nhức óc, tiếng chém gϊếŧ kịch liệt, loại trường hợp này thật sự là rất rung động lòng người.
Giống như mạng người chỉ như một con kiến, nhỏ bé không đáng giá, máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ thảo nguyên kia, tiếng gầm rú phẫn nộ cùng tuyệt vọng kia, rung động toàn bộ trời xanh, tử thần đang cầm lưỡi hái ở phía trên vui vẻ đoạt lấy sinh mạng của con người, không có một chiến trường nào mà không tràn ngập máu tanh, không có một chiến trường nào mà con người không phải bỏ mạng ở đó, nơi này chính là nơi tàn khốc nhất thiên hạ.
Lục Tiểu Thanh tuy rằng cũng là người từ trên chiến trường xông ra ngoài, nhưng là lúc đó chỉ lo chạy trối chết, nào giống như hôm nay đứng ở chỗ cao nhất nhìn xuống toàn bộ, nàng không khỏi rùng mình một cái, xoay người lại đưa lưng về phía chiến trường, nói: "Rất đẫm máu. Chiến trường này thật không phải là nơi dành cho người ngốc, vì để thành toàn cho một danh xưng Đế Vương, vì một đế vương lập công tích, dùng bao nhiêu xương cốt lót đường."
Vô Diễm thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn chiến trường, quay đầu nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Thanh Nhi, có muốn về trước hay không, lẽ ra không nên mang theo nàng đến chiến trường, tuy rằng lần này được coi như là nhiều năm mới có cơ hội nắm chắc được phần thắng như vậy, cũng có thể nói đây là lần công thủ hoàn mỹ nhất, ở trong mắt ta chính là kiệt xuất nhất, nhưng đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt gì."
Lục Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Ta không sao, chỉ là có chút cảm thán thôi, người bị lạc vào cảnh giới kỳ lạ này, cảm giác thật sự là làm cho người ta khó có thể ở ngay tức khắc chấp nhận được, chiến tranh như vậy không thể tránh được, người bản xứ sẽ ra sao đây."
Vô Diễm gật gật đầu nói: "Thanh Nhi, đừng khó chịu."
Lục Tiểu Thanh thản nhiên cười nói: "Không thể không khó chịu được, nhưng là loại tình huống này ta có thể lý giải được, ngươi không ăn ta, ta liền ăn ngươi, cái này ở thời đại nào cũng có, chính là ta chưa từng được nhìn trực tiếp như thế này, ta nghĩ nếu ta sinh ra là đế vương, sợ rằng cũng sẽ là như thế này mất, vì đại cục có thể tùy ý hy sinh mạng của bao người."
Vô Diễm không khỏi kéo tay Lục Tiểu Thanh qua, khẽ nói: "Nàng sao có thể là Đế Vương? Nữ tử làm sao có thể là Đế Vương được? Ta cũng không muốn nàng làm Đế Vương, người ngồi ở chỗ cao như vậy nhất định không được vui vẻ gì đâu."
Lục Tiểu Thanh bĩu môi nói: "Ai nói nữ tử không thể làm Đế Vương? Sau đời thứ ba của Đường triều có nữ chủ là Võ Vương (1) thay Lý thị nhất thống thiên hạ, đây là chuyện không lâu về sau nữa đâu, có lẽ chúng ta có thể được chứng kiến thời điểm đó."
Vô Diễm lập tức kinh hãi, hai mắt quét về bốn phía, đứng ở phía sau xa xa là vài thân tín của mình, cùng Nguyên Phong còn chưa đi, nhìn thấy trên mặt bọn họ không có biểu tình gì khác lạ, vẫn đang chú ý đến chiến trường, Vô Diễm không khỏi nắm thật chặt tay Lục Tiểu Thanh, thấp giọng thận trọng nói: "Những lời này không thể tùy tiện nói lung tung, nàng cũng biết là sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng mà, nữ hoàng gì gì đó ta không quan tâm, nàng nếu để xảy ra sai lầm gì thì phải làm thế nào bây giờ?"
Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm có chút tức giận, vội nói: "Ta cũng là nhìn xung quanh không có người mới nói đó chứ, cũng chỉ nói cho một mình huynh thôi mà."
Vô Diễm lắc đầu nói: "Nói cho ta nghe thì không sao cả, nhưng là những người khác nghe thấy sẽ xảy ra vấn đề lớn đó, không nên mù quáng tin tưởng người khác, bao gồm cả người bên cạnh ta."
Lục Tiểu Thanh biết Vô Diễm là vì muốn tốt cho nàng, lập tức cũng im lặng không nói gì nữa, một câu này quả thật đủ chấn động, nếu để cho người khác nghe thấy, có lẽ mình sẽ có kết cục không hay ho gì đâu,. Khóe mắt thấy khói bụi cuồn cuộn, Lục Tiểu Thanh nhìn kỹ thì ra là nhân mã của Xuất Trần đã đến đây, binh lính Đột Quyết bị địch bao vây ở hai mặt, hiện tại đã trở thành bắt ba ba trong rọ, thế cục đại thắng đã bày ra trước mắt.
Vô Diễm ngẩng đầu nhìn mặt trời, khóe miệng hiện lên một nụ cười xán lạn, nhìn quân Đại Đường cùng Hồi Hột tộc ở xa xa, khôi giáp cũng không che lấp được ánh hào quang của chàng, ý cười bên khóe miệng Vô Diễm càng lúc càng đậm, quay đầu nói với Lục Tiểu Thanh: "Thanh Nhi, đi theo Nguyên Phong rời khỏi đây đi, ta muốn đi xuống phía dưới cùng Xuất Trần hội hợp, đây chính là một trận đấu cuối cùng của ta, một trận đấu cuối cùng."
Lục Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn Vô Diễm, thấy Vô Diễm đón gió mà đứng, ánh mặt trời chiếu lên trên người chàng, khôi giáp màu vàng phản xạ ánh mặt trời, giống như chiến thần đang đứng ngạo nghễ tràn ngập hăng hái, khóe miệng kia toát ra nụ cười chói mắt, ngay cả ánh thái dương cũng đều bị lu mờ bởi nụ cười này, Lục Tiểu Thanh lần đầu tiên thấy Vô Diễm cười vui vẻ như vậy, không khỏi nắm chặt lấy tay Vô Diễm.
Vô Diễm mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Thanh Nhi, khi gặp lại tất cả sẽ không còn giống như xưa nữa, ta đã hy vọng ngày này từ thật lâu, thật lâu rồi, nàng chờ ta." Dứt lời gắt gao ôm chặt lấy Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh bị nụ cười xán lạn của Vô Diễm làm cho hoa mắt, không biết nói gì chỉ có thể liên tục gật đầu, Vô Diễm kéo Lục Tiểu Thanh đến chỗ Nguyên Phong đứng cách đó không xa, giao nàng cho hắn, trước khi đi lại lần nữa quay đầu nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh, nâng tay làm điệu bộ chiến thắng, xoay người mang theo tứ kỵ thân binh trước nay chưa từng ra mặt mà đi.
Lục Tiểu Thanh đi theo Nguyên Phong phi ngựa rời đi, trong lời nói của Vô Diễm có chút quái dị, mà nụ cười đó cũng giống như vô cùng thoải mái khi được giải thoát, Lục Tiểu Thanh hơi hơi có chút hiểu được ý tứ của Vô Diễm, bất quá nghĩ Xuất Trần hạ chiến thư, lại đoán không ra rốt cuộc hai người này có ý gì, trong lòng cũng có chút bất ổn, ngẩng đầu nhìn bóng người phương xa càng lúc càng nhỏ, hai bên đưa lưng về phía mặt trời, toàn thân được ánh sáng mặt trời bao phủ lên, trăm ngàn binh lính cho dù không nhìn thấy rõ diện mạo, nhưng lại có thể nhận ra được, hai người này giống nhau ở một điểm đó là cực kỳ xuất sắc.
Đi theo Nguyên Phong chạy ra khỏi nơi hai bên giao chiến, ở trên đỉnh núi gặp gỡ đội ngũ vận chuyển tiền bạc châu báu, Lục Tiểu Thanh biết tất cả đều đã chuẩn bị tốt, hiện tại chỉ cần chờ vài người ở trên chiến trường nữa thôi, giục ngựa đi đến một đỉnh núi khác, từ trên nhìn xuống, xa xa chỉ thấy trên chiến trường, binh lính Đột Quyết đã hoàn toàn không còn sức để chống cự, binh sĩ Đại Đường vui sướиɠ, cho dù đứng ở tại xa như vậy cũng có thể cảm nhận được.
Lục Tiểu Thanh cẩn thận tìm kiếm khôi giáp đặc biệt kia, khi ánh mắt chạm tới khôi giáp độc nhất vô nhị ở trong chiến trường, cũng đồng thời thấy cách đó không xa mái tóc đen đang tung bay trong gió, khôi giáp ở giữa chiến trường tung hoành, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, càng ngày càng tiếp cận đội ngũ binh lính Đột Quyết, rất có khí thế kiên quyết thần cản gϊếŧ thần, phật cản gϊếŧ phật, làm cho toàn bộ ánh mắt ở trên chiến trường đều bị chàng hấp dẫn, cách đó không xa mái tóc đen đang tung bay trong gió kia, hai gò má được ánh mặt trời phản quang, làm cho người ta nhìn không rõ lắm, nhưng là Lục Tiểu Thanh có thể cảm giác được hắn đang cười, trường cung trong tay chậm rãi giơ lên, một đạo kim quang mãnh liệt mang theo lực lượng mạnh mẽ như sấm sét chớp giật, gào thét hướng người mặc khôi giáp vọt tới.
Một mũi tên bắn trúng ngực, binh lính Đại Đường vốn đã muốn bắt đầu chuẩn bị hoan hô thắng lợi, đột nhiên toàn bộ đều câm nín, thân hình cao to ở trên lưng ngựa kia lung lay sắp đổ, nghiêng người tránh một đao của một binh lính trong trang phục Đột Quyết ở trước mặt làm bị ngã xuống ngựa, binh lính Đột Quyết ở phía sau đồng loạt tiến lên, cũng không nhìn thấy thân hình kia theo từ mặt đất đứng lên.
Chiến trường rối loạn đột nhiên trở nên tĩnh lặng, ở trong nháy mắt sau có một cỗ sức nóng cường đại bộc phát ra, vượt qua tướng lĩnh cùng binh lính Đại Đường, giống như hạ xuống chỗ người nọ, trên chiến trường máu chảy càng lúc càng nhiều, cỏ cũng càng lúc càng bị nhuộm đỏ.
********
Hai tháng sau, đương kim hoàng thượng đích thân ra mười dặm ngoài kinh thành đón đội quân chiến thắng trở về, đồng thời một đạo thánh chỉ truyền xuống làm toàn bộ Đại Đường chìm trong bi thương, Kình Quận Vương Lý Vô Diễm dẫn quân thu phục Đột Quyết, công lấn át ba quân, anh hùng bất hạnh mất sớm, hy sinh ở trên chiến trường, trẫm vô cùng đau đớn mất đi nhân tài hiền lương, Đại Đường vô cùng đau đớn vì mất đi trụ cột, niệm công lao vô song này, đặc biệt truy phong làm Kình Thân Vương, kính hưởng lễ nghi cao nhất của cấp bậc Thân Vương, hậu táng ở hướng Bắc hoàng lăng.
Mà cùng thời gian, ở trên nột con đường hẹp quanh co, có một hàng xe ngựa đang nhàn nhã đi, chín người chín ngựa cùng một xe ngựa, cộng thêm hai xe ngựa chở đầy vật phẩm, lúc này chính là cười nói đi tới, Lục Tiểu Thanh ngồi ở trên xe ngựa mỉm cười nhìn người đánh xe ngựa nói: "Thân vương gia, huynh thử nói xem huynh lấy cái gì để chôn cất ở trong hoàng lăng vậy? Ngày đó huynh ngay cả một mảnh vụn cũng không chừa lại nha."
Vì Lục Tiểu Thanh đánh xe đúng là Vô Diễm, Vô Diễm cười nhìn Lục Tiểu Thanh nói: "Chẳng lẽ nàng chưa từng nghe nói qua mộ chôn quần áo và di vật hay sao, ta đã làm cho ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, bọn họ chẳng lẽ còn tìm một người khác để bỏ vào hay sao."
Một người khác ngồi trên xe ngựa đột nhiên mỉm cười nói: "Vậy cũng không phải là không có khả năng, dù sao diễn trò phải làm toàn bộ, tìm một người chết cũng không phải khó, tốt nhất người ngủ trong hoàng lăng kia không phải là người ngoài, nếu không thì thật là ủy khuất cho người kia." ngữ điệu miễn cưỡng mang theo trêu tức không phải là Xuất Trần thì còn ai vào đây nữa.
Vô Diễm lạnh lùng nhìn Xuất Trần liếc mắt một cái nói: "Cũng thế, cũng thế."
Mấy người bên cạnh nghe vậy đều không hẹn mà cùng bật cười, hai người này đều là giả chết mà chạy ra, chỉ khác nhau là một người tự nguyện, còn một người là bị người khác hạ thủ, bất quá kết quả cùng hiệu quả là giống nhau, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam ở bên cạnh nghe hai người này đang chĩa mũi nhọn vào nhau, cũng là trăm sông đổ về một biển, không khỏi cảm thấy thật sự buồn cười.
Lục Tiểu Thanh tự nhiên cũng cười nói: "Ngày đó ta trợ giúp Xuất Trần, hôm nay Xuất Trần trợ giúp Vô Diễm, ngày khác Vô Diễm nên trợ giúp ai đây?"
Không nói lời này thì vẫn còn khá tốt, vừa nói Vô Diễm lập tức trừng mắt nhìn Xuất Trần nói: "Hắn như vậy mà cũng gọi là trợ giúp ta sao? Không có gϊếŧ ta coi như là ta tốt số lắm rồi."
Lục Tiểu Thanh lập tức cũng gật đầu nói: "Nói cũng đúng, nếu mũi tên kia lệch chỉ một li thôi, liền đã cắm trúng động mạch chủ rồi, Xuất Trần, có phải là ngươi cố ý không vậy?" Nhớ tới ngày đó, một mũi tên của Xuất Trần không khách khí bắn trúng Vô Diễm, sau khi để cho Lục Tiểu Lam ngụy trang thành binh lính Đột Quyết đem chàng ra khỏi trận chiến, vị trí mũi tên kia cùng Vô Diễm đang chìm vào trong hôn mê, thiếu chút nữa làm cho mình bị hù chết.
Xuất Trần nhướng mi lành lạnh cười nói: "Nguyện đánh cược thì cũng phải chấp nhận chịu thua thôi, yêu cầu của ngươi ta làm được, yêu cầu của ta ngươi cũng đã làm được, lần này chúng ta coi như là hòa nhau."
Vô Diễm lạnh lùng hừ một tiếng, ngày đó Xuất Trần mang binh đi, mình muốn hắn viết giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, nếu không thắng được liền lấy cái chết để luận tội, đó là muốn hắn lấy mạng ra đánh cược, ngày ấy, trên chiến thư của Xuất Trần cũng đồng dạng là nhằm vào mình, hắn sẽ nhúng tay vào cái chết của mình, ván bài của hai người đều là đem mạng giao cho đối phương, nếu trong đó có một người mắc phải sai lầm, thì đối mặt đúng là chỉ có cái chết, bất quá Xuất Trần này cũng quá độc ác rồi, chỗ nào không bắn lại tìm đúng vị trí nguy hiểm mà bắn tên, ngày đó mình thấy thế tới của mũi tên kia, thiếu chút nữa không tin hắn mà chặn lại rồi, cũng may là còn thành công.
Xuất Trần nghiêng người dựa vào đầu vai Lục Tiểu Thanh, cười tủm tỉm nhìn khuôn mặt lạnh hơn tiền của Vô Diễm, cho dù là ở kiếp sau thì cũng đừng nghĩ là sẽ được hắn đánh xe cho mình như thế này, bất quá đoạn đường này, mình cùng Lục Tiểu Thanh không có võ công, Vô Diễm này lại tự mình đánh xe cho Lục Tiểu Thanh, tiện nghi này không muốn chiếm cũng phải chiếm, có thể nhìn khuôn mặt lạnh còn hơn băng của Vô Diễm, thật sự cũng là làm cho người ta có một loại tâm tình rất tốt.
"Vô Diễm, phía trước có phải là Thái Nguyên không vậy?" Vô Diễm gật gật đầu nói: "Đúng vậy, lộ trình cũng chỉ còn hơn mười dặm nữa thôi, mang hai xe vật phẩm này để lại ngân hàng tư nhân của nàng, về sau trên đường đi cũng thuận tiện hơn một chút, mang theo chúng rất phiền toái."
Lục Tiểu Thanh ồ một tiếng nói: "Huynh làm sao biết ta ở nơi này có mở ngân hàng tư nhân? Ngay ta còn không biết nơi này cũng có ngân hàng tư nhân của mình nữa là, có phải là do Tiết Khánh nói cho huynh biết không?"
Vô Diễm không nói gì nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, sau mới nói: "Nàng thì đã bao giờ quan tâm đến việc buôn bán của mình chứ? Tiết Khánh không cần nói cho ta, ta cũng biết nàng có cái gì, lúc nàng ở Mạt Hạt, ta mà không tìm người đến chống đỡ cho nàng, thì nàng cho rằng những người trong tay nàng có thể kiếm cho nàng gia nghiệp lớn như vậy chắc? Aiz~ Nàng thật đúng là nghĩ rằng buôn bán rất dễ dàng mà."
Lục Tiểu Thanh lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói "Ta còn đang thắc mắc sao nhóm quản lý của mình lại lợi hại như thế, chỉ với một năm mà cư nhiên lại buôn bán nhiều lời cho ta như vậy, hóa ra huynh chính là trụ cột của ta, vậy cũng tốt, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, của huynh chính là của ta, của ta vẫn là của ta."
Xuất Trần không chờ Vô Diễm lên tiếng, lập tức cười ra tiếng, nói: "Tiểu Thanh, lời này nói rất hay, may là ta cùng với ngươi không phải người một nhà, bằng không của ta biến thành của ngươi, của ngươi cũng là của ngươi, vậy không phải ta đã bị thiệt thòi lớn rồi hay sao."
Lục Tiểu Thanh hắc hắc cười nhìn Xuất Trần nói: "Không phải mọi người đều là người một nhà sao, của ngươi sớm đã là của ta, không còn có phần của ngươi nữa rồi."
Xuất Trần khóe miệng cong cong nhìn Lục Tiểu Thanh cười tà, nói: "Phải không? Ta cũng là người một nhà của ngươi sao, ta đây phải thử xem mới được." Vừa nói vừa một tay đỡ lấy gáy Lục Tiểu Thanh áp vào vách xe, gò má tuyệt mỹ mang theo phong tình mê người, chậm rãi tiến đến gần Lục Tiểu Thanh, làm động tác điều tức tiêu chuẩn nhất.
Lục Tiểu Thanh ha ha cười cũng không chịu lép vế, một bên mãnh liệt liếc mắt đưa tình với Xuất Trần, dùng khẩu hình nói với hắn: "Ai sợ ai nào." Mắt thấy đôi môi của Xuất Trần sắp chạm vào đôi môi của Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh chỉ cảm thấy mình bị một cỗ lực lớn ở bên cạnh lôi kéo, ngay sau đó đã rơi vào trong một vòng tay sắt. Ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Vô Diễm, Lục Tiểu Thanh lập tức giơ hai tay lên cao chỉ vào Xuất Trần nói: "Đều là tại hắn, không liên quan đến ta, ta là vô tội." Xuất Trần ở bên cạnh lập tức cười ha ha, Khuynh Tường cùng Lục Tiểu Lam ở một bên cũng là lắc đầu bật cười, mặt khác năm tâm phúc của Vô Diễm đều bị tiếng cười to làm cho phải đưa mắt nhìn ba người ở trên xe ngựa, dọc theo đường đi, trò này không biết đã chơi bao nhiêu lần rồi.
Vào thành Thái Nguyên, sau khi vòng vo mấy phố sau, Vô Diễm nhìn một cửa hiệu đóng chặt cửa, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, không nhiều lời liền trực tiếp lái xe đi qua, Lục Tiểu Thanh còn chưa cảm thấy có vấn đề gì, Xuất Trần ở bên trong xe lại đã có cảm giác có gì đó khác thường, mày nhíu chặt lại.
Vội vàng đi qua mấy phố, ở trước cửa một tửu lâu thì dừng lại, Lục Tiểu Thanh thấy sắc mặt của Xuất Trần khác thường, không khỏi hỏi: "Ngươi làm sao vậy?" khi biết được trước mặt là một kỹ viện lớn, Lục Tiểu Thanh lập tức rất kinh ngạc, Vô Diễm lại mang theo nàng đến dạo kỹ viện sao? Sao lại có khả năng này chứ?
Xuất Trần ngăn ý đồ muốn xuống xe của Lục Tiểu Thanh, đợi Vô Diễm đi vào, một lát sau đi ra vài gã sai vặt, mang theo mấy người từ cửa sau tiến vào trong viện, đợi khi Lục Tiểu Thanh xuống xe ngựa đã thấy Vô Diễm ở phía sau viện chờ bọn họ, Lục Tiểu Thanh không khỏi thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Huynh sao lại mang bọn ta đến dạo kỹ viện thế này?"
Vô Diễm nhìn Lục Tiểu Thanh nửa ngày, cũng không lên tiếng nói chuyện, nhíu nhíu mày kéo nàng vào bên trong, phía sau Xuất Trần cũng im lặng không lên tiếng đi theo hai người, tình cảnh này thấy thế nào cũng cảm thấy khác thường.
Ở trong một căn phòng phía sau viện, Vô Diễm ra lệnh cho người của chàng coi chừng ở bên ngoài, suy tư một chút sau nói với Lục Tiểu Thanh: "Ngân hàng tư nhân ở Thái Nguyên đã bị niêm phong."
Lục Tiểu Thanh không hiểu nói: "Ách, là vì không có tiền sao? Có phải là vì đã đem toàn bộ tiền người ta gửi vào để đáp ứng nhu cầu bức thiết lần trước không, không có tiền trả cho người ta, cho nên bị tố cáo?"
Vô Diễm lắc đầu nói: "Không phải, tuy rằng lý do công bố niêm phong chính là không trả được bạc, nhưng là ý ngầm cũng không phải là vậy."
Lục Tiểu Thanh ngẩn người còn chưa lên tiếng, Xuất Trần đột nhiên nói: "Ngươi có biết vì sao không? Ngươi đã làm cái gì?"
Vô Diễm nhìn Xuất Trần liếc mắt một cái nói: "Tòa nhà này là của Thanh Nhi, kỹ viện này coi như là sản nghiệp của Thanh Nhi."
Lục Tiểu Thanh há hốc mồm nói: "Ta còn mở kỹ viện sao? Ta sao lại không biết thế nhỉ?"
Vô Diễm nhíu mày nói: "Là ta mở."
Lục Tiểu Thanh lập tức nhảy dựng lên, vọt tới bên cạnh Vô Diễm cả giận nói: "Huynh cư nhiên còn mở kỹ viện cho ta, huynh muốn trông nom có phải không, huynh nói rõ ràng cho ta, nếu không nói rõ ràng, hôm nay ta sẽ đập tan nó."
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh tức giận, không khỏi lôi kéo Lục Tiểu Thanh ngồi trên đùi mình, dở khóc dở cười nói: "Nàng hãy nghe ta nói hết đã, vốn ta mở kỹ viện này mục đích chính là thu thập tin tức, nàng phải biết rằng rồng cho dù có mạnh cũng không thể áp chế được rắn bản địa, nàng nếu không thăm dò triệt để dù chỉ là một chi tiết nhỏ thôi, thì khi đánh vào nội bộ bọn họ, nàng tưởng việc làm ăn sẽ thành chắc, huống chi kỹ viện này vốn đã có từ lâu, ta chỉ là mua lại mà thôi, cũng không cho làm việc bức người lương thiện làm kỹ nữ, người ở bên trong đều là người từ nơi khác đến, không có nữ tử nào còn trong sạch, nàng còn tức giận cái gì chứ?"
Thấy Lục Tiểu Thanh trừng mắt nhìn mình liếc mắt một cái, sau không thèm nhắc lại, Vô Diễm tiếp tục nói: "Ta từ lão bản của nơi này nghe được tin tức, Thanh Nhi, bảy ngân hàng tư nhân trên danh nghĩa nàng đã bị niêm phong, năm gian tửu lâu cũng bị bắt đóng cửa, ba gian tiệm gạo bị đình chỉ buôn bán, đây chính là tình huống ở Thái Nguyên cùng mấy thành trấn xung quanh, những nơi khác còn chưa biết, về phần tin tức khác cùng việc buôn bán khác ta cũng không dám xác định, xem ra......"
Lục Tiểu Thanh không khỏi thất thần nói: "Đã xảy ra chuyện gì? Có Thiên Vũ bảo vệ ta, làm sao có thể xuất hiện loại chuyện này được?"
Xuất Trần nhíu mày nói: "Tiểu Thanh, xem ra ở bên Thiên Vũ đã xảy ra vấn đề rồi."
Lục Tiểu Thanh vụt đứng lên, kinh ngạc nói: "Đùa gì vậy? Thiên Vũ đã xảy ra chuyện gì?"
Vô Diễm lôi kéo tay Lục Tiểu Thanh an ủi nói: "Nàng trước đừng có gấp, ta đã hạ lệnh cho trinh thám mai phục của ta rồi, hẳn là rất nhanh sẽ có tin tức thôi."
Lục Tiểu Thanh xoay người nhìn Vô Diễm lo lắng nói: "Có thể tin được không?"
Vô Diễm gật gật đầu nói: "Yên tâm, họ đều là những người mà ta sắp xếp mai phục hơn một năm nay, chính là để ngừa vạn nhất, vốn là vì muốn phụ trợ thêm tác dụng trong việc làm ăn của nàng, hiện tại xem ra còn có công dụng khác."
Lục Tiểu Thanh trong lòng hơi thả lỏng được một chút, ngay sau đó lại không khỏi bực bội, ngày đó lời nói của Nguyên Phong vẫn còn vang lên rất rõ ràng ở bên tai nàng, không xua đi được cảm giác bất an ở trong lòng, hiện tại cảm giác bất an này càng lúc càng lớn, Thiên Vũ, Quân Hiên, hai người ở bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
***********
[1]: Võ Vương là Võ Tắc Thiên, thường được biết với tên gọi Võ Mị Nương, tên thật là Võ Chiếu. Bà là nữ hoàng duy nhất trong lịch sử Trung Quốc, và để lại nhiều tranh luận về công tội giữa các nhà sử học.