Quỷ Kế

Chương 17

Chấn Tân, Chấn Tân…… nên rời giường.”

Lôi Chấn Tân nhướn lên lông mi nồng đậm, thân ảnh Phương Di Sinh đứng ở mép giường lập tức ánh vào mắt đồng, duỗi cánh tay ra, đem người kéo vào trong vòm ngực ấm áp.

Ách, Phương Di Sinh mặt đỏ tai hồng đem mặt vùi vào vòm ngực rộng lớn của Lôi Chấn Tân, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái của nam nhân như mật ngọt rót vào tim.

Trong phòng im lặng, có thể nghe thấy tiếng hai trái tim đập nhanh không thể khống chế, hô hấp của hai người đều có chút dồn dập, cả hai tựa hồ đều đang ẩn nhẫn gì đó, không khí tràn ngập quỷ mị, bên trong chăn như đang chất chứa thiên lôi địa hoả, chỉ cần một chút nhịn không được là không thể vãn hồi.

Thế nhưng, ai cũng không có dũng khí để làm ngòi dẫn làm bùng phát thứ tình cảm mãnh liệt chất chứa trong lòng.

Lôi Chấn Tân chỉ dám gắt gao ôm Phương Di Sinh, biết rõ hắn sẽ không cự tuyệt mình, nhưng, y không muốn Phương Di Sinh yên lặng chịu đựng. Không dám theo đuổi lòng tham cùng ý nghĩ xằng bậy áp đặt lên trên người Phương Di Sinh, y nguyện ý chờ…… chờ đến lúc Phương Di Sinh nhận ra y cũng có sự ôn nhu cùng kiên nhẫn.

Rõ ràng cảm nhận được du͙© vọиɠ muốn hắn của Lôi Chấn Tân ngay tại dưới bụng, Phương Di Sinh cảm thấy có chút mừng thầm; Lôi Chấn Tân đối hắn là có cảm giác……

Nam nhân mà, không khống chế được chính mình đâu. Lời nói của Lôi Chấn Ngạn tựa như một gáu nước lạnh, lập tức bát tỉnh đầu óc Phương Di Sinh, nháy mắt hơi thở đều biến lạnh.

” Ngươi nên đến công ty làm việc, bằng không sẽ muộn.” Biết rõ những lời này có điểm buồn cười, công ty là của Lôi Chấn Tân, Đại lão bản cao hứng đi làm giờ nào thì đi, ai dám bắt bẽ a?

Chỉ có người ngu ngốc như hắn mới nói ra lời xuẩn như vậy.

” Cho ta nằm thêm một chút, tối hôm qua xã giao uống một ít rượu, đầu có chút nhức.” Tham luyến siết chặt cánh tay, thản nhiên nói dối lừa gạt tên ngốc trong ngực, tửu lượng của y là ngàn chén không say, làm cho y mê say chính là người bị lừa này.

” Ta bị cảm, hiện tại muốn đi khám bác sĩ.” Phương Di Sinh lẩm bẩm. Hắn căn bản là nói dối, đi khám bác sĩ chỉ là lý do, hắn là muốn đi tìm phòng ở.

Không muốn đi, chỉ thầm nghĩ ở mãi trong ngực Lôi Chấn Tân. Thế nhưng vị trí ấm áp này không thuộc về hắn. Hắn không thể không bắt buộc chính mình rời đi căn nhà này.

” Ân.” Tối hôm qua đã được Phương Di Sinh cho biết, báo hôm nay xin nghỉ phép một ngày. Lôi Chấn Tân buông tay ra, rời khỏi chăn, cầm lấy bộ quần áo trên tủ đầu giường. Y quay đầu lại lo lắng nói: ” Chờ một chút, ta mang ngươi đi bệnh viện trước, sau đó ngươi về nhà hảo hảo nghỉ ngơi, ta đi làm.”

Nói một tiếng” hảo”, Phương Di Sinh nhanh chóng quay mặt đi … không dám lại nhìn ánh mắt quan tâm của Lôi Chấn Tân. Hắn sợ chính mình sẽ thay đổi tâm ý, không muốn đi nữa……

” Hôm nay không thể cùng ngươi đến công ty, thật xin lỗi……” Xếp chăn lại gọn gàng, ra khỏi phòng trước. Thân mình run rẩy của Phương Di Sinh dán tại trên cửa, tầm mắt u buồn dừng ở bữa cơm sáng trên bàn, muốn miễn cưỡng chính mình lộ ra khuôn mặt tươi cười bồi y vượt qua mỗi phút mỗi giây cuối cùng hai người ở chung, nhưng, hắn cười không nổi cũng ăn không vô……

Khi trở về nhà, đã là buổi chiều. Hắn đã tìm được chỗ cư trú trong tương lai.

Cũng không xa lắm, địa điểm hắn đặc biệt chọn lựa, ngay tại bên cạnh công ty.

Sau khi thanh toán tiền thuê cùng tiền thế chấp, hắn bắt đầu vạn phần hối hận.

Lúc ấy trong đầu trống trơn; chỉ nghĩ về sau có thể trộm nhìn thấy gương mặt người chết lãnh khốc kia, hoàn toàn không nghĩ tới khoảng cách lại quá gần như vậy.

Liền chỉ cách hai dãy đường mà thôi…… thật sự là ngu ngốc!

Phương Di Sinh ảo não đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra kiểm tra đồ ăn, cũng chưa quá thời hạn, hắn làm gì tiếp đây a?

Đi vào phòng tắm thu gom vài bộ quần áo cần giặt rồi đi ra ban công, mở máy giặt ra, bỏ quần áo vào, thuận tay cầm lấy gói bột giặt trút vào, lúc này mới nhớ tới vừa rồi trong tủ lạnh chỉ còn lại có hai hộp nấm khô chưa quá hạn sử dụng cùng một vài loại rau xanh mà thôi.

Nhìn đồng hồ, xác định Lôi Chấn Tân sắp tan ca, chờ một chút gọi điện thoại cho y, hẹn y

cùng đi siêu thị mua đồ ăn, ngày mai là thứ sáu cuối tuần, Lôi Chấn Ngạn sẽ đến……

Nghĩ đến Lôi Chấn Ngạn — Phương Di Sinh lập tức hoàn hồn, “ngựa đi quen đường” ấn vào nút khởi động, sau đó kêu lên một tiếng –” A!”

Lắc lắc thứ gì đó trên tay, ” Không xong…… ta thế nhưng đã đổ cả gói bột giặt vào rồi!” Chạy nhanh mở nắp ra xem, nước cùng bọt bột giặt trào ra trắng xoá, sắc mặt Phương Di Sinh nhất thời tối sầm……

Rút ra chui cắm, đạp cho cái máy giặt một cước, miệng mắng: ” Lôi Chấn Ngạn chết tiệt, ta thật muốn ở trong đồ ăn bỏ thuốc xổ!”

Lần đầu tiên trong cuộc đời, tâm địa Phương Di Sinh xấu xa như vậy……

Lôi Chấn Tân vừa ra khỏi cửa công ty liền thấy người mà mình nhớ nhung suốt một ngày đang giống đứa ngốc đứng ở ven đường làm cột điện, phản xạ đầu tiên của Lôi Chấn Tân là lập tức bước nhanh đến bắt lấy tay hắn kéo sát vào người.

” Sao ngươi lại tới đây, ta sẽ về nhà đón ngươi a.” Biểu tình lãnh khốc trên mặt rốt cuộc đã trở nên nhu hoà, khóe môi hơi hơi gợi lên, lộ ra một cái nhếch mép có thể miễn cưỡng gọi là cười làm cho Phương Di Sinh nhìn mà ngây ngốc.

Hắn ở dưới công ty chờ gần một giờ, đáng giá.

Không lên công ty tìm Lôi Chấn Tân, là không muốn để cho Lôi Chấn Ngạn nói hắn câu dẫn người này; hắn mới là người bị đối phương hấp dẫn, cho nên mới đến đây chui đầu vô lưới. Nếu tiếp tục ở trong phòng chờ đợi, không biết sẽ phá hư thêm bao nhiêu đồ dùng điện nữa.

” Ta nói với ngươi, chờ một chút đến siêu thị nhớ rõ phải nhắc nhở ta mua một gói bột giặt về.”

Phương Di Sinh cảm thấy cực kỳ xấu hổ khi nói ra chính mình lại làm sai việc, Lôi Chấn Tân nghe vậy liền nở nụ cười. Y cười trêu ghẹo:

” Lần này không cần mua máy giặt mới à?”

Oanh!”……” Hai má đỏ bừng còn hơn ráng chiều phía chân trời, Phương Di Sinh ngượng ngùng vươn tay cầm lấy cặp táp của Lôi Chấn Tân, ” Ta cầm giúp ngươi, ngươi đi lái xe lại đây đi.”

Lôi Chấn Tân nhìn một bên mặt của hắn nhuộm hồng, ngay cả tai cũng đỏ lên. Y cười nói: ” Đứa ngốc, cặp táp ta cầm để lên xe là được rồi, cần chi nhọc công ngươi.”

” A, phải ha.” Còn nói ngốc, đỉnh đầu Phương Di Sinh sắp bốc khói luôn rồi.

Ai…… phát hiện chính mình ở trước mặt người mình thích, đầu óc liền biến thành một đoàn tương hồ, nói chuyện ngốc nghếch, còn không có năng lực suy nghĩ.

Trước đó, không thích người ta, đầu óc Phương Di Sinh cũng không thông minh lắm. Hắn ngay cả điểm ấy cũng chưa nghĩ đến.

Tên ngốc mặt đỏ này muốn ở chỗ này chờ y lái xe đến, thật sự là làm điều thừa! Lôi Chấn Tân không bỏ lỡ cơ hội khoát lấy cánh tay Phương Di Sinh, ” Đi, chúng ta cùng đến bãi đỗ xe.”

Hai người lên xe, khoá cửa, Lôi Chấn Tân đem cặp táp quăng ra băng ghế phía sau, trực tiếp lái xe tới siêu thị mà hai người thường đi, tiến vào một bãi đỗ xe miễn phí, ven đường Lôi Chấn Tân cũng chưa nói chuyện, Phương Di Sinh thấy y lái xe qua tầng trệt, đến mấy chỗ trống cũng không ngừng xe, y muốn đậu xe ở đâu?

” Cái kia…… ngươi bỏ lỡ vài chỗ dừng xe rồi, bắt đầu từ lầu hai có rất nhiều xe……” Phương Di Sinh lúng ta lúng túng nói. Giờ phút này, gương mặt Lôi Chấn Tân vạn phần nghiêm túc, có chút…… đáng sợ!

Lôi Chấn Tân không buồn hé răng, lặng lẽ đem xe chạy tới tầng lầu cao nhất, bãi đỗ xe trống rỗng cũng chỉ có mỗi xe y lên đây đỗ mà thôi.” Liền nơi này.”

” Vì sao phải đỗ ở xa như vậy…… ngô!” Phương Di Sinh vừa hé miệng thơm mùi đàn hương liền bị một đôi môi khác hoả tốc ngăn chặn. Hắn bị doạ một cú sốc, thật sâu hút một hơi, phần lớn hút vào không khí truyền từ miệng nam nhân, đầu choáng váng ……

Chậm rãi khép mắt, mặc người này bá đạo hôn, Phương Di Sinh thử vươn đầu lưỡi đáp lại, thấy thế Lôi Chấn Tân càng nhiệt liệt xâm lược mỗi một tấc trong khoang miệng hắn, đầu lưỡi thấp nhiệt dây dưa lẫn nhau, hai người hô hấp càng lúc càng dồn dập……Khi hai lưỡi tách ra còn kéo theo một sợi tơ trong suốt, hôn lên cổ rồi xuống xương quai xanh của Phương Di Sinh, Lôi Chấn Tân dùng sức mυ'ŧ một cái, lưu lại ký hiệu thuộc về y.

Y đã chịu không nổi…… Phương Di Sinh ngượng ngùng lại chất phác một cách ngốc nghếch thật sự là loạn mê người, đừng trách y mất đi lý trí, cười trộm khi nghĩ ra biện pháp là đem xe đậu lên tận trên này.

Ngón tay thon dài lần lượt cởi ra nút áo Phương Di Sinh, cúi đầu vừa mυ'ŧ lại vừa cắn vào hai điểm hồng anh trước ngực hắn, vội vàng kéo ra dây an toàn đầy vướng bận, bàn tay thâm nhập xuống đũng quần Phương Di Sinh, trêu chọc hắn trỗi lên nhiệt tình.

” A……” Phương Di Sinh chôn đầu ở cổ Lôi Chấn Tân, gương mặt đỏ hồng như cà chua chín gối lên trên vai dày rộng của y thở dốc không ngừng……

Lôi Chấn Tân đã chịu ôm hắn, bất luận hiện tại bọn họ ở nơi nào đã không còn quan trọng nữa……

Vươn đôi tay run rẩy cởi ra cà- vạt Lôi Chấn Tân, mở rộng cổ áo sơmi, Phương Di Sinh bị hôn đến đôi cánh hoa môi hồng liễm sưng đỏ đặt nơi cổ Lôi Chấn Tân, cũng muốn ở trên người y lưu lại dấu vết thuộc về chính mình, hy vọng dấu vết này vĩnh viễn sẽ không biến mất…… cứ như vậy, mỗi khi Lôi Chấn Tân soi gương, sẽ nhớ tới hắn tồn tại.

Hàm răng dùng sức cắn một cái, trong lòng biết biểu hiện độc chiếm của hắn phi thường ngây thơ, nhưng hắn chỉ muốn cho ‘ người khác ’ biết nam nhân này là của hắn…… cho dù là phù dung sớm nở tối tàn cũng tốt.

Cổ đau xót, Phương Di Sinh kích động như vậy, hắn…… có phải có một chút thích mình hay không?

Lôi Chấn Tân chuyển người qua … nhìn chăm chú vào người đang chôn mặt trên vai mình, trên mặt Phương Di Sinh che kín sắc thái tình cảm mãnh liệt, hắn không hề chán ghét y đυ.ng chạm, rõ ràng là say mê……

A! Rốt cuộc…… không cần nhẫn nại nữa!

Lôi Chấn Tân kéo xuống thứ vướng víu dưới hạ thân Phương Di Sinh, bàn tay tận tình phủ xúc lấy lòng hắn!

Hé mở hai mắt sương mù, Phương Di Sinh thấy quang mang bảy màu xán lạn như phóng ra, cả người sợ run la lên: ” A — Chấn…… Tân…… mau buông tay……”

Tìиɧ ɖu͙© tới đỉnh phóng thích mà ra, Phương Di Sinh mặt đỏ tai hồng nhìn trong lòng bàn tay Lôi Chấn Tân dính đầy chất lỏng bạch trọc, “Thật xin lỗi…… ta không nín được……”

Ánh mắt mị hoặc của Lôi Chấn Tân khẽ liếc hắn, rồi vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ lòng bàn tay…… oanh!

Nam nhân lãnh khốc này lại làm ra cử chỉ dâʍ ɭσạи như vậy…… Phương Di Sinh nghe nóng từ ngón chân chạy dài đến từng chân tóc, một thân lửa đỏ sắp nổ mạnh!

Thân mình xụi lơ bị Lôi Chấn Tân ôm qua vị trí người lái xe, không gian bên trong xe hữu hạn, hắn cả người liền ngồi ở giữa tay lái và Lôi Chấn Tân, bị bài bố thành tư thế chuẩn bị tiếp nhận y, Lôi Chấn Tân cởi ra áo khoác dùng để che lấp hạ thân y, phòng ngừa cảnh xuân bị lộ ra ngoài.

Bên dưới áo khoác, mông cánh hoa bị vặn bung ra, du͙© vọиɠ cực đại để ở huyệt khẩu, một cái chớp mắt xỏ xuyên vào trong cơ thể chật hẹp–

” A! Đau quá……”

Phương Di Sinh hít sâu một hơi làm cho chính mình thích ứng, Lôi Chấn Tân một khi xâm nhập vào nơi ngọt ngào kia liền mất khống chế, tham lam cướp lấy kɧoáı ©ảʍ vì nhiều ngày nhẫn nhịn, y cứng rắn không ngừng va chạm bên trong mềm mại, hai khối thịt thể giao triền, tiếng rên da^ʍ mĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ y càng thêm cuồng loạn muốn hắn, muốn hắn, muốn hắn……

” A a…… a a……”

Hai tay Phương Di Sinh ôm lấy lưng nam nhân, mười ngón níu chặt áo, thân mình căng thẳng dưới sự tác cầu bức thiết của nam nhân dần dần thả lỏng, mặc kệ có bao nhiêu đau, đều không sao cả.

Bởi vì hắn thích nam nhân này còn hơn hết thảy……