Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 232: Tìm đối tượng

Mục Thành Quân không hề chớp mắt mà nhìn cô chăm chú, ánh mắt thẳng tắp. Tô Thần bỗng nhiên cảm thấy hai chân nhũn ra, như giẫm lên bông, không thể nhúc nhích, chỉ cần thoáng động đậy đặt chân bước là có khả năng té liền.

Người đàn ông chống người ngồi dậy, tóc hơi tán loạn, cả người tỏ ra trạng thái lười biếng. Tầm mắt hắn rơi xuống trên tay Tô Thần. Tô Thần gắng gượng dâng lên nụ cười, nhưng cười lại còn khó coi hơn khóc.

“Tôi… Tôi…”

“Cô làm sao?” Giọng Mục Thành Quân hờ hững, không nghe ra chút tức giận nào.

Tô Thần rũ mi mắt, nhìn thấy chứng minh nhân dân của Mục Thành Quân, cô móc ra.

“Tôi xem chứng minh nhân dân của anh.”

“Sao? Hoài nghi thân phận của tôi?”

“Chung quy tôi chưa hiểu biết anh, ai biết anh có phải thật sự là Mục Thành Quân, có phải thật là người tôi nghe nói không.”

Mục Thành Quân một tay chống bên người, đầu hơi hơi nghiêng qua bên.

“Cô là sợ vừa bị lừa sắc, đồng thời còn bị lừa tiền?”

Tô Thần đương nhiên chưa từng có ý nghĩ như vậy.

“Như thế vẫn chưa đến mức, chung quy nhà ở cũng là anh mua, tôi chỉ là… Tôi chỉ là xác định lại.”

Người đàn ông vươn tay ra, Tô Thần đã xác định trong ví tiền hắn không có thẻ phòng gì, cô trả ví tiền lại vào lòng bàn tay hắn. Mục Thành Quân vẫn không thu tay lại, tầm mắt hắn sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tô Thần.

“Sao vậy?” Tô Thần không được tự nhiên, hỏi.

Chẳng lẽ hắn phát giác ra điều gì?

“Về thân phận của tôi, vẫn còn nghi hoặc phải không?”

Tô Thần lấy lại phản ứng, vội đưa chứng minh nhân dân lại cho hắn. Mục Thành Quân cầm lấy, đút chứng minh nhân dân vào trong ví da.

“Cô thật sự chỉ là để xem thông tin trên chứng minh nhân dân của tôi?”

“Nếu… Nếu không phải thì sao?” Tô Thần buồn cười, khẽ động đậy khóe miệng. “Chẳng lẽ tôi có thể tìm giấy đăng ký kết hôn của anh?”

Mục Thành Quân ngẩng mắt lên nhìn cô chằm chằm: “Lá gan của cô, trái lại rất lớn, dám lấy đồ trong túi của tôi.”

“Tôi lại chẳng phải trộm, tôi chỉ nhìn coi.” Tô Thần cũng bội phục sự bình tĩnh của mình, tuy giả vờ, nhưng tốt xấu không bị lộ bẫy.

Ngón tay thon dài của Mục Thành Quân duỗi tới một tấm thẻ ngân hàng trong đó, rút nó ra.

“Chỗ này, có một số tiền tôi cho cô.”

“Cho tôi?”

“Phải. Tôi hiểu, đối với một phụ nữ mà nói, chưa chồng mà có con là một chuyện không dễ dàng nhất.”

Ý cười trong mắt Tô Thần có chút lạnh, hóa ra hắn cũng biết.

“Trước đó anh không phải đã cho tôi tiền rồi sao?”

“Đó là cho cô lúc cô mang thai, đây là chờ cô sinh xong sẽ cho cô.”

Tô Thần nghe hiểu rõ, đây là trả phí chứ gì.

Cô giơ tay cầm lấy tấm thẻ.

“Bao nhiêu tiền thế?”

Mục Thành Quân nhìn cô một cái.

“Cô nghe không hiểu sao? Đây là chờ cô sinh con xong…”

Tô Thần nắm chặt thẻ ngân hàng trong lòng bàn tay, chắp tay sau người.

“Đưa bây giờ không phải như nhau sao? Anh còn sợ tôi chạy hay sao?”

Người đàn ông đóng ví tiền lại, hắn đứng dậy, nhét đại ví tiền vào trong túi.

“Điểm này, tôi hoàn toàn không lo lắng, cô có thể chạy đi đâu?”

Đúng vậy.

Mục Thành Quân nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ của Tô Thần.

“Cô cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, đã cao hứng như vậy?”

“Anh Mục sẽ không keo kiệt tới đó chứ?” Tô Thần cứ vui vui vẻ như vậy mà cầm tấm thẻ ngân hàng.

“Bên bệnh viện đã sớm thu xếp xong rồi, nhưng vẫn còn chuyện tôi phải bàn bạc với cô.” Mục Thành Quân ho nhẹ, nhấc chân đi đến bên cửa sổ. “Theo như mấy chỉ tiêu hiện tại của cô, hoàn toàn có thể sinh tự nhiên, nhưng tôi vẫn muốn hỏi cô một tiếng, cô muốn sinh mổ hay sinh tự nhiên?”

Sau một lúc lâu Tô Thần không nói chuyện, Mục Thành Quân xoay người nhìn về phía cô.

“Nếu cô không muốn chịu đau thì có thể sinh mổ, tôi sẽ thu xếp cho cô bác sĩ giỏi nhất, nhưng sinh mổ thì sẽ để lại sẹo…”

Tô Thần lấy lại tinh thần, nhìn vào mắt người đàn ông.

“Để lại sẹo, thế thì sao?”

“Cô chắc chắn chồng sau này của cô sẽ không để ý sao?”

Hắn lại nghĩ thật sự rất xa. Tô Thần ngồi xuống mép giường. Mục Thành Quân có tính toán của mình. Con, nhà họ Mục sẽ bế đi, còn Tô Thần thì sao, cho một căn nhà, thêm nhiều tiền như vậy, là sẽ cô ngoan ngoãn diễn hết vai của mình.

Tô Thần vuốt ve bụng mình. Mục Thành Quân cảm thấy hợp lẽ đương nhiên, chứ hoàn toàn không ngờ Tô Thần cũng có tính toán. Để lại sẹo hay không với cô mà nói không sao cả, dù sao nửa đời sau cô sẽ mang con theo mình, bắt đầu cuộc sống lần nữa. Nếu người đàn ông kia có thể chấp nhận con trai cô thì tốt rồi, nếu không chấp nhận được, cô có thể không cần đàn ông nào cả.

Tô Thần nắm chặt bàn tay, thẻ ngân hàng trong lòng bàn tay

ghim vào khiến cô đau.

“Sinh tự nhiên là tốt nhất, nếu không được, vậy sinh mổ.”

“Được.” Mục Thành Quân đồng ý. “Bên

trung tâm tháng sau sinh cũng liên hệ xong rồi, sinh con xong, cô ở

trung tâm tháng sau sinh trước, sẽ có người chăm sóc đàng hoàng, cũng có thể cho cô mau chóng hồi phục sức khỏe.”

“Ừm.”

Mục Thành Quân giơ đồng hồ xem thời gian.

“Tôi về trước.”

Vừa nãy chợp mắt một lúc, nhiều lắm cũng chỉ mười phút nhỉ, tính cảnh giác của hắn từ trước đến giờ cao, cũng không biết thế nào lại tỉnh, bằng không sẽ còn ngủ được tiếp.

Tô Thần không nói chuyện, người đàn ông nhấc chân đi tới cửa.

Bà Tô đang suy nghĩ hai người ở trong phòng làm gì, cửa phòng đóng chặt, cũng không nghe tiếng nói chuyện rõ ràng. Bà ta rón ra rón rén đi tới cửa, vừa dán mặt dán lên, cửa phòng đã bị mở ra.

Bà ta khom lưng, thân mình đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu nhìn, thấy Mục Thành Quân sắc mặt nghiêm túc đứng đó.

Mặt bà Tô vội cười như nở hoa: “Tôi gọt trái cây rồi, muốn hỏi thử hai người muốn ăn không?”

“Không cần, tôi đi trước.”

Bà Tô xấu hổ không thôi, bà ta thật sự không muốn nghe lén, cũng thật là không khéo, động tác đó đã bị Mục Thành Quân thấy. Bà ta muốn làm dịu bầu không khí, buột miệng thốt ra: “Hay đêm nay ngủ lại đây đi?”

Mục Thành Quân đang bước thì đột nhiên dừng lại, thần sắc kỳ quái mà quét mắt nhìn bà ta một cái.

Tô Thần đứng dậy trước tiên.

“Mẹ, mẹ nói bậy gì đó!”

“Hả?” Bà Tô thật sự càng thêm xấu hổ.

Mục Thành Quân buồn cười, cười cười: “Không cần, tôi về nhà.”

Người đàn ông nói xong lời này thì đi khỏi phòng. Tô Thần cũng đứng dậy đi tới cửa. Thấy Mục Thành Quân mở cửa lớn đi ra, Tô Thần vội nói với bà Tô: “Sao cái gì mẹ cũng nói vậy?”

“Mẹ, mẹ không nghĩ, chỉ thuận miệng hỏi một câu vậy thôi.”

“Thật là!” Tô Thần đầu óc vẫn còn lơ mơ, cô xoay người từ từ chậm chạo đi vào phòng. Bà Tô theo sau, liếc mắt một cái liền thấy thẻ ngân hàng trên giường.

“Thần Thần, sao con để đồ lung tung vậy?”

“Đây là Mục Thành Quân vừa cho con.”

“Lại cho con tiền?”

“Đúng vậy.” Tô Thần cầm tấm thẻ ngân hàng kia, liếc nhìn. “Có điều không biết bao nhiêu tiền.”

“Thần Thần, cậu ta cứ cho con tiền, mẹ thấy không phải chuyện gì tốt.”

Tô Thần buồn cười, trả lời: “Đưa tiền còn không tốt?”

Có tiền, cô càng có thể có lợi để giàn quyền nuôi nấng, mời luật sư giỏi nhất. Hiện tại với cô mà nói, tiền chính là vạn năng.

“Mẹ là muốn con với cậu ta sống với nhau cả đời. Nhưng mẹ nhìn dáng vẻ của cậu ta, hắn là muốn dùng tiền tống cổ con đó.”

“Mẹ vừa nhìn ra được hả?” Tô Thần đi đến trước tủ đầu giường, bỏ tấm thẻ ngân hàng kia vào. “Từ khi biết con mang thai đến nay, từ khi nào hắn cho mẹ ảo giác như vậy để mẹ cảm thấy hắn có thể sống với con đến cùng chứ?”

“Con là của hai người các con, ai không muốn cho con cái một gia đình hoàn chỉnh chứ?”

Tô Thần nhắm mắt lại: “Mẹ, con mệt mỏi, con muốn nghỉ ngơi.”

“Thần Thần!”

Tô Thần xoay người, xốc chăn lên giường, lần thứ hai nhắm mi mắt lại.

“Con ngủ đây.”

Bà Tô biết cô đây là không muốn nói gì nữa, đành đi ra ngoài.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Hứa Tình Thâm nhận được điện thoại của Tưởng Viễn Chu. Cô bước nhanh tới trước phòng bệnh, thấy người đàn ông đứng ở cửa.

“Sao vậy? Gọi em vậy hoài.”

“Không phải anh một hai đòi gặp em, chung quy buổi sáng hôm nay chúng ta còn ngủ chung…”

“Không đứng đắn!”

Tưởng Viễn Chu đẩy cửa phòng bệnh ra.

“Là phu nhân của Lão Mai muốn gặp em.”

“Gặp em?” Hứa Tình Thâm đứng ở kia không đi vào. “Gặp em làm gì chứ?”

“Vào sẽ biết.”

Tưởng Viễn Chu đẩy vai Hứa Tình Thâm đi vào trong. Lão Mai ngồi trên giường, bên cạnh có người ngồi cùng. Nhìn thấy hai người vào, Lão Mai vẫy vẫy tay với Hứa Tình Thâm: “Hứa nha đầu, mau tới đây.”

Hứa Tình Thâm muốn nổi hết da gà lên, xưng hô này hù chết người ta à nha! Cô thế mà còn có thể bị gọi là “nha đầu”.

“Lão Mai, bác cũng đừng buồn nôn, cháu nghe xong cũng chịu không nổi.” Tưởng Viễn Chu đi thẳng đến trước giường.

“Tôi lại chẳng phải gọi cậu. Lời này trái lại cũng chẳng xấu gì.”

Bà Mai đi tới, lậo tức giữ chặt tay Hứa Tình Thâm.

“Bác sĩ Hứa, cháu thật đúng là có tấm lòng Bồ Tát đó, trông lại xinh đẹp, đâu đâu cũng tốt…”

Hứa Tình Thâm bị khen đến nỗi cả người không được tự nhiên.

“Cháu nào có tốt vậy ạ.”

“Nếu không phải có cháu, ông già nhà tôi có lẽ đã không qua được. Vừa rồi bác sĩ đã nói kỹ càng tỉ mỉ tình hình với chúng tôi, bảo chúng tôi không cần phải sợ. Nói là ung thư da giai đoạn đầu, không có gì bất ngờ xảy ra thì hóa trị là có thể ổn.”

“Phải ạ, cho nên hiện tại không cần sợ hãi.”

Bà Mai giữ chặt tay Hứa Tình Thâm không chịu buông.

“Thật may nhờ có cháu, nếu không, chúng tôi chỉ nghĩ mấy cái đó chỉ là nốt ruồi, chỉ sợ phải đợi tới khi chuyển biến xấu…”

“Đây đại khái chính là duyên phận đó ạ, cũng là quả mà bác Mai đã tích thiện trước kia.”

“Ai u, cái miệng này!” Bà Mai vui vẻ mà vuốt mu bàn tay Hứa Tình Thâm. “Bác sĩ Hứa thật tốt, đã có tài giỏi lại còn thân thiện, Tiểu Hiên Hiên nhà bác chỉ còn thiếu người vợ như cháu.”

Tưởng Viễn Chu nghe, không để yên được: “Bác Mai, bác nói vậy là có ý gì chứ?”

“Bác sĩ Hứa, cháu có em gái không? Chưa kết hôn, nhân phẩm tốt một chút.”

Hứa Tình Thâm muốn kéo tay mình lại, nhưng bà Mai thế nào cũng không chịu buông tay.

“Làm mai mối cho Tiểu Hiên Hiên nhà bác đi.”

Lão Mai ngồi bên cạnh, vẻ mặt buồn bực: “Bà là tới ở với tôi, bây giờ tôi còn ở bệnh viện, cần phải hoá trị đấy.”

“Ông quan trọng, hôn nhân của con ông lại không quan trọng sao?” Bà Mai lẩm bẩm. “Ông có còn muốn được bế cháu đích tôn lúc sinh thời không?”

Hứa Tình Thâm xấu hổ cười cười: “Bác Mai, cháu chỉ có một em trai.”

“Vậy con có em họ không? Hoặc em gái gì khác cũng được. Chỉ cần nhân phẩm tốt, mấy chuyện khác cũng không sao cả.”

Hứa Tình Thâm bị quấn lấy không buông.

“Có thì có, nhưng cơ bản đều kết hôn rồi ạ.”

Cửa phòng bệnh truyền đến một giọng nói: “Chị?”

Hứa Tình Thâm quay đầu lại, thấy Hứa Lưu Âm đứng ở ngoài.

“Âm Âm, em đến rồi, chờ chị một lát.”

“Bác sĩ Hứa, đó là em gái cháu à?”

“Xem là vậy đi ạ.”

“Cô gái, mau vào đi, bác sĩ Hứa tạm thời nửa khắc cũng chưa đi được.”

Hứa Lưu Âm và Hứa Tình Thâm là có hẹn trước. Lúc cô đến bệnh viện, vừa lúc Hứa Tình Thâm bị Tưởng Viễn Chu kêu đi, cô liền nhắn số phòng của Lão Mai cho Hứa Lưu Âm.

Cô không đi vào, ở bên ngoài chờ.

Một thanh niên trẻ vừa lúc đi tới, nhìn nhìn số phòng trên hành lang. Anh ta dừng bước chân, nhìn Hứa Lưu Âm.

“Chào cô, cô là…?”

Hứa Lưu Âm vội đứng qua bên cạnh.

“Tôi tìm người.”

“Cô quen người bệnh ở đây sao?”

Hứa Lưu Âm cười cười nói: “Tôi không quen biết người bên trong, tôi chỉ quen bác sĩ trong đó.”

Khóe miệng cô tràn ý cười, người đàn ông nhìn thấy lại có chút ngây người: “Cô vào với tôi đi vậy.”

“Không, không cần đâu.”

“Ở trong là ba tôi, không sao, cô vào trong chờ.”

Hứa Lưu Âm lắc đầu:”Không cần đâu.”

“Cô là…. bác sĩ Hứa…”

Hứa Tình Thâm nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, quay đầu lại nhìn. Bà Mai cũng thấy được hai người, bà ấy buông lỏng tay Hứa Tình Thâm ra, bước nhanh tới.

Bà ấy đi tới cửa, nhìn Hứa Lưu Âm mấy cái.

“Cô gái, vào đi, bác sĩ Hứa ở trong đấy.”

“Được, được ạ.”

Hứa Lưu Âm đi theo hai người vào. Bà Mai nhiệt tình cực kỳ, kéo cô đến trước mặt, nhưng thật ra lại làm Hứa Lưu Âm hoảng sợ.

“Tôi nghe thấy cô gọi bác sĩ Hứa là chị?”

“Ừm, đúng ạ.”

“Cô họ gì vậy?”

Hứa Lưu Âm có chút không rõ tình huống,

“Cháu họ Hứa ạ.”

“Thật tốt quá, đây là con trai tôi.” Bà Mai kéo người thanh niên bên cạnh tới.

Hứa Lưu Âm nhìn về phía hai người.

“Chào anh.”

“Cô Hứa, có bạn trai chưa?”

Hứa Tình Thâm ở bên cạnh nói chen vào: “Vẫn chưa đâu ạ.”

“Thật tốt quá, Hiên Hiên nhà bác cũng chưa có bạn gái đâu.”