Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Quyển 4 - Chương 95: Hóa ra đêm đó anh không hề có lỗi (Trút giận lên Lăng Thời Ngâm)

Lăng Thời Ngâm cũng không muốn bị nghi ngờ. Sự việc kia cô ta vốn đã định sẽ giữ chặt trong lòng. Mặc dù chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, nhưng chỉ cần cô ta không nói thì cả đời này Hứa Tình Thâm và Tưởng Viễn Chu vĩnh viễn cùng đừng hòng biết được sự thật.

Thế nhưng hiện giờ đã không còn như trước đây. Cô ta đã gả cho Mục Thành Quân, gả cho nhà họ Mục.

Đối với một người đàn ông thì anh ta coi trọng điều gì nhất ở phụ nữ? Đặc biệt là đối với đàn ông nhà họ Mục mà nói danh tiết chắc chắn là điều quan trọng nhất.

Lúc đầu Mục Thành Quân đồng ý lấy cô ta, ít nhiều cũng bởi vì hắn tự biết bản thân mình có bệnh. Thế nhưng chỉ cần là ai đó vô tình nhắc tới chuyện cũ của Lăng Thời Ngâm, hắn liền hận không thể nhốt cô ta lại, cả đời này cũng đừng bước chân ra ngoài.

Sau khi bước vào nhà họ Mục không bao lâu, Lăng Thời Ngâm liền nói cho hắn biết thật ra giữa cô ta và Tưởng Viễn Chu chưa từng phát sinh quan hệ, đứa bé kia cũng không phải con của cô ta.

Cô ta nói cho Mục Thành Quân, trinh tiết của cô ta là do cô ta tự mình ra tay hủy hoại... Đó là do trong tình thế bức bách, phải nghe theo lời của ba mẹ.

Cô ta biết, Mục Thành Quân nửa tin nửa ngờ, bởi vì chuyện đó không ai có thể kiểm chứng được cả.

Cho nên đối với Lăng Thời Ngâm mà nói, hiện giờ cái đề tài này cũng đã trở thánh một điều cấm kị. Nếu Hứa Tình Thâm cùng Mục Thành Quân thêm mắm dặm muối gì đó, chắc chắn cô ta càng khó sống trong nhà họ Mục.

Lăng Thời Ngâm nghĩ đi nghĩ lại, hôm nay nhà họ Tưởng rơi vào hoàn cảnh này, Tưởng Viễn Chu trở thành bộ dạng này, chuyện trước kia cô ta chỉ mong có thể phủi càng sạch càng tốt. Hơn nữa rõ ràng là cũng chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, nói rõ thì càng đỡ bị đám truyền thông cắn chặt không buông, khiến Mục Thành Quân bất mãn.

Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. Năm đó, Lăng Thời Ngâm đáp ứng lời đề nghị của Tưởng Đông Đình, lén lút đi vào tiểu lâu, sau đó lại ôm Duệ Duệ khoe khoang là con của mình.

Không ngờ là do cô ta tự tay phá trinh tiết của mình...

Chuyện này, ai có thể nghĩ tới chứ?

Lời Lăng Thời Ngâm nói, giống như là một truyện cười, hoang đường không gì sánh bằng. Thế nhưng cái truyện cười đó đã khiến cô khó chịu muốn chết suốt hơn hai năm qua.

Sắc mặt Hứa Tình Thâm hiện lên đầy phẫn nộ: “Lăng Thời Ngâm, lúc đó cô cũng chỉ mới hai mươi tuổi, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy?”

“Vậy còn chị, chị tự mình chạy đến Cửu Long Thương hiến thân thì sao, không phải chị đã rất vui vẻ mà làm à?”

Cô cười nhạt: “Tôi không giống cô, trong mắt cô, đương nhiên việc tôi làm là rất thấp hèn. Nhưng mà, Lăng Thời Ngâm, dù sao cô cũng là thiên kim nhà họ Lăng, từ nhỏ đã được người người nâng niu cưng chiều. Mọi người có thể chấp nhận được chuyện tôi tự động hiến thân cho Tưởng Viễn Chu, nhưng có bao nhiêu người có thể chấp nhận được việc làm của cô?”

Lăng Thời Ngâm đứng bật dậy, muốn giật lấy đồ trong tay Hứa Tình Thâm: “Đưa cho tôi.”

“Đồ của tôi, sao lại phải đưa cho cô?” Hứa Tình Thâm tránh người sang một bên, nghiến chặt răng nói: “Hơn nữa sao tôi biết cô có nói dối tôi hay không?”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm thay đổi liên tục, đó cũng chính là vết sẹo không thể xóa bỏ của cô ta.

“Hứa Tình Thâm, tôi nói thật cho chị biết, nếu không phải anh trai tôi đã chết thì tôi đã kết hôn đàng hoàng, không cần tốn sức đùa bỡn với các người cả đời! Sự việc kia, có đánh chết tôi cũng không bao giờ nói ra, không phải bây giờ chị rất đắc ý sao? Bà Tưởng hả? Ha ha ha —— “

Khóe mắt Lăng Thời Ngâm nheo lại, hiện lên sự trào phúng.

“Tôi chính là muốn nói cho chị biết, chồng của chị với tôi từng có một đêm cùng nhau, trên người anh ta đã dính máu của tôi!”

“Cô nghĩ rằng mình yêu Tưởng Viễn Chu? Đổi lại là tôi, tôi sẽ không khiến anh ấy phải rơi vào sự dằn vặt như vậy, nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ rời xa người tôi yêu, vì anh ấy tôi sẽ bất chấp tất cả!”

Hứa Tình Thâm nhắm chặt hai mắt lại, nghĩ tới khoảng thời gian hơn hai năm trước đây. Cô và Tưởng Viễn Chu đã đau khổ như thế nào. Nghĩ tới sự hổ thẹn của Tưởng Tùy Vân, cho đến tận lúc chết bà vẫn chưa có được sự tha thứ của cô.

Hứa Tình Thâm đột nhiên cảm thấy hóa ra tất cả những dằn vặt khi đó chỉ là một chuyện nực cười mà thôi.

Thực sự là quá nực cười mà!

Cô đứng phắt dậy, bước tới gần Lăng Thời Ngâm. Hứa Tình Thâm đứng trước mặt cô ta: “Lăng Thời Ngâm, cô có biết liêm sỉ không?”

“Chị có tư cách gì...”

Tay phải Hứa Tình Thâm vung ra, dùng hết toàn bộ sức lực, một cái tát như trời giáng quất thẳng vào mặt Lăng Thời Ngâm. Nửa bên mặt của cô ta lập tức sưng đỏ lên. Lăng Thời Ngâm đưa tay lên bưng lấy mặt, trăm triệu lần cô ta cũng không ngờ Hứa Tình Thâm sẽ ra tay, dám ra tay!

Lửa giận trong mắt cô ta bốc lên ngùn ngụt. Lăng Thời Ngâm nghiến răng: “Chị dám đánh tôi? Hứa Tình Thâm, chị là cái loại gì vậy!”

Cô ta đứng lên muốn đánh trả lại. Hứa Tình Thâm nhanh tay hơn, một tay cất điện thoại đi, tay kia đè lại cánh tay của Lăng Thời Ngâm. Sau đó khi cất điện thoại xong thì cánh tay đó lại vung lên, tát thêm một cái thật mạnh nữa lên một bên mặt còn lại của Lăng Thời Ngâm. Lỗ tai cô ta liền ù đi. Lăng Thời Ngâm bị đánh đến cả mặt nóng ran lên.

Hai bên mặt của cô ta đều đau rát đến mức như bị dao cứa. Lăng Thời Ngâm không cam lòng, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa từng bị ai đánh, thế nên nhất quyết nhào lên muốn đánh trả lại.

Nhưng mà chiều cao của cô ta chung quy là vẫn kém Hứa Tình Thâm không ít. Hứa Tình Thâm đẩy mạnh một cái, cô ta liền lảo đảo ngã ngồi trở xuống ghế.

“Thời Ngâm ——” Cách đó không xa, bạn của Lăng Thời Ngâm vội vàng bước nhanh tới.

“Có chuyện gì vậy?”

Hứa Tình Thâm quay sang nhìn Hứa Minh Xuyên đang kinh ngạc đến ngây người: “Minh Xuyên, ngăn cô ta lại.”

“Ơ, được —— “

Hứa Minh Xuyên nghe vậy, cuối cùng cũng hoàn hồn, đẩy ghế ra đứng dậy đi nhanh về phía bạn của Lăng Thời Ngâm đang bước tới.

Mọi người chen nhau trước bàn ăn, ngay cả Hạ Manh cũng tham gia, cô đứng bên cạnh Hứa Minh Xuyên, nói: “Đừng có làm xằng bậy, nếu không đánh luôn cả cô.”

“Các người lại dám đánh Thời Ngâm?”

“Có gì mà không dám chứ, chị tôi còn muốn tế cô ta luôn kìa!”

Hứa Tình Thâm từ trên cao nhìn xuống Lăng Thời Ngâm trước mặt.

“Nhà họ Lăng các người hại chết dì nhỏ, còn cô đích thị là kẻ đầu sỏ gây nên chuyện đó! Lăng Thời Ngâm, pháp luật không trị được cô, nhưng tôi sẽ không để cho cô có những ngày tháng tốt đẹp đâu.”

“Chỉ bằng chị sao?” Lăng Thời Ngâm ôm lấy hai gò má, ngước mắt hung hăng nhìn Hứa Tình Thâm.

“Bây giờ sau lưng chị còn có Tưởng Viễn Chu chống đỡ sao? Hứa Tình Thâm, tôi chờ, tôi chờ xem khi nào thì chị bị tống cổ ra ngoài. Đến lúc đó tất cả nợ cũ chúng ta cùng tính một lượt!”

“Có vẻ như ý của cô Mục đây là chờ đến khi tôi hai bàn tay trắng rồi cô mới dám ra tay?”

“Hứa Tình Thâm, chờ đi, đến lúc đó tôi sẽ cho chị sống không bằng chết!”

Hứa Tình Thâm nhặt cái ly thủy tinh trên bàn lên, hất mạnh một cái toàn bộ chất lỏng bên trong đều đổ đầy lên đầu Lăng Thời Ngâm. Tóc tai, mặt mũi cô ta liền ướt nhẹp.

Hứa Tình Thâm nắm chặt cái ly trong tay.

“Nếu vậy có nghĩa là sau này tôi không còn nhiều cơ hội đối xử với cô thế này rồi. Ngay hôm nay tôi càng không thể buông tha cho cô một cách dễ dàng.”

Bạn của Lăng Thời Ngâm thấy thế, muốn tiến lên ngăn cản: “Các người đừng khinh người quá đáng!”

Hứa Minh Xuyên đẩy mạnh bả vai cô ta: “Đã nói là đừng xen vào việc người khác rồi mà.”

“Các người mau thả Thời Ngâm ra!”

Cô ta giơ túi xách lên đánh túi bụi vào người Hứa Minh Xuyên. Dù sao thì Hứa Minh Xuyên cũng là đàn ông nên cũng không muốn nặng tay với phụ nữ. Cậu dễ dàng bắt lấy cổ tay cô ta, nói: “Vợ à, nhanh lên!”

Hạ Manh liền giật túi xách trong tay cô ta ra, đập lại một cái lên mặt cô ta: “Dám đánh chồng tôi à! Tôi cho cô chết.”

“A —— Người đâu, mau cứu mạng!”

“Người nè!”

Cả hai tay của cô ta đều bị nắm chặt, không thể đánh trả. Túi xách trong tay Hạ Manh thì cứ liên tiếp đánh tới. Chiếc túi hộp đặc biệt cứng, các họa tiết trên đó cũng đặc biệt cầu kì, cho nên chỉ vài phát đã khiến cô ta tóc tai rối bù.

Lúc này bản thân Lăng Thời Ngâm “ốc còn không mang nổi mình ốc”. chỉ có thể với tay lấy khăn ăn tự lau mặt mũi. Hai mắt cô ta đỏ bừng lên: “Hứa Tình Thâm, cô có biết động vào tôi sẽ có hậu quả gì không?”

“Hậu quả gì?”

Những phẫn nộ trong lòng Hứa Tình Thâm vẫn chưa vơi được chút nào, mà có vẻ nhưng càng ngày càng thêm sôi sục.

Một số khách trong nhà hàng đã bắt đầu tụ lại để xem náo nhiệt. Nhân viên phục vụ đành chạy đi tìm quản lý. Một lúc sau có vài người đi tới.

“Đây là chỗ chúng tôi kinh doanh, mấy người...”

Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn người quản lý kia: “Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là xử lý một số chuyện cá nhân.”

“Nhưng các người không thể ra tay ngay trong nhà hàng được.”

“Là cô ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi trước.” Hứa Tình Thâm chỉ chỉ vào mặt Lăng Thời Ngâm.

Dáng vẻ của Lăng Thời Ngâm vô cùng chật vật, hai bên gò má lại sung đỏ, vô cùng đau nhức. Người quản lý liếc mắt một cái liền nhận ra cô ta, sau đó giật mình quay lại nhìn Hứa Tình Thâm.

“Hóa ra là Tưởng phu nhân, Mục phu nhân.”

“Nếu không, ông cứ xem như chưa từng thấy gì hết đi.” Hứa Tình Thâm đứng tại chỗ, cùng không có chút biểu hiện nào muốn khoan nhượng hay thỏa hiệp.

“Nhưng... Tưởng phu nhân,chúng tôi mở cửa là để làm ăn...” Người quản lý không khỏi khó xử. “Hơn nữa cô xem, ở đây có nhiều người như vậy.”

“Nhanh, mau báo cảnh sát, ông xem bọn chúng đánh Mục phu nhân ra nông nỗi này rồi!” Bạn của Lăng Thời Ngâm hô to.

Ánh mắt Hứa Tình Thâm dời sang nhìn Lăng Thời Ngâm: “Là tôi đánh cô đó. Cô mau lấy điện thoại ra báo cảnh sát đi.”

Sắc mặt Lăng Thời Ngâm tái nhợt, không nói lời nào.

Càng lúc càng có nhiều người đến xem trò vui. Rất nhiều người không biết Hứa Tình Thâm lẫn Lăng Thời Ngâm, chỉ là bọn họ đang thấy một Lăng Thời Ngâm yếu ớt núp trên ghế sô pha. Đầu, cổ cô ta đều ướt nhẹp. Không chỉ là chật vật, mà còn có vẻ điềm đạm đến đáng thương.

Trái lại, Hứa Tình Thâm đang “cả vυ' lấp miệng em”!

Rõ ràng là người gây sự!

Chóp mũi Lăng Thời Ngâm đỏ lên. Hứa Tình Thâm đánh cô ta hai cái liên tiếp kiến cho hai bên gò má đều sưng tấy.

Cô ta không dám làm náo loạn lên. Dù sao hiện tại thì thế lực của cô ta vẫn không bằng Hứa Tình Thâm. Chuyện này truyền ra ngoài chỉ càng thêm mất mặt.

“Báo cảnh sát đi!”

“Đúng đó, báo cảnh sát đi, sao có thể ngang nhiên đánh người như vậy chứ?”

Lăng Thời Ngâm hốt hoảng nhìn đám người đang vây ở xung quanh. Cô ta sợ hãi cúi thấp đầu xuống.

“Cô không dám gọi, để tôi gọi giúp cô.”

Trong đám người có một cô gái trẻ tuổi bước ra, muốn thay Lăng Thời Ngâm đòi lại công bằng.

Lăng Thời Ngâm lại không muốn sự việc càng thêm nghiêm trọng. Cô ta đứng dậy, đẩy Hứa Tình Thâm ra, quay lại gắt lên: “Không cần các người nhiều chuyện!”

Lăng Thời Ngâm hất mặt nhìn Hứa Tình Thâm: “Tôi sẽ không để cho chị yên đâu.”

Hứa Tình Thâm thấy cô ta sắp lướt qua mình, lẳng lặng giơ chân lên. Lăng Thời Ngâm liền bị vấp phải chân cô. Hứa Tình Thâm nghe thấy một tiếng “phịch” thật lớn vang lên. Cả người Lăng Thời Ngâm ngã nằm sõng soài trên đất. Cô ta nghẹn ngào, hai tay nắm chặt lại.

Hứa Tình Thâm thản nhiên đi về phía trước, cầm túi xách của mình lên.

“Minh Xuyên, Manh Manh, chúng ta đi thôi.”

“Dạ.”

Hạ Manh thu hồi cái túi trong tay. Hứa Minh Xuyên cũng buông tay ra. Người bạn của Lăng Thời Ngâm liền chạy nhanh về phía cô ta.

“Thời Ngâm, Thời Ngâm, cậu không sao chứ?”

Trước ngực Lăng Thời Ngâm đau ê ẩm, không nhấc người lên nổi. Hứa Tình Thâm bước ngang qua người cô ta, ánh mắt lạnh lùng: “Cô thích tự xử như thế, còn phải kết hôn làm gì?”

“Cô...” Người bạn của Lăng Thời Ngâm trợn mắt nhìn Hứa Tình Thâm nghênh ngang bước đi. Cô ta nghiến răng: “Không biết xấu hổ, đồ đàn bà thấp kém.”

Hứa Minh Xuyên tiến lên đẩy bả vai cô ta một cái, cô ta liền ngã nhào đè lên người Lăng Thời Ngâm. Cả hai cùng nằm lăn lóc trên đất.

Rời khỏi nhà hàng, Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn.

“Cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, còn thấy đói không? Đi, chúng ta đến nhà hàng khác ăn cơm.”

“Chị, tay chị có đau lắm không?”

Hạ Manh nghe thế cũng sức nhớ ra, nhìn xuống tay Hứa Tình Thâm, đúng là lòng bàn tay cô cũng đã đỏ lên.

Hạ Manh hỏi Hứa Tình Thâm: “Có phải cô ta đã nói những lời khó nghe không?”

Thời điểm Hạ Manh tận mắt nhìn thấy Hứa Tình Thâm ra tay đánh người, đúng là trông đầy khí thế. Thật không ngờ trước mặt nhiều người như vậy Hứa Tình Thâm lại có thể xuất chiêu tiêu diệt yêu quái nha.

“Chị, đánh hay lắm, đánh chết cô ta.”

Trái tim Hứa Tình Thâm lúc này đã sớm bay về Hoàng Đỉnh Long Đình. Hứa Minh Xuyên kéo tay cô: “Nếu bên anh rể cần giúp gì, chị nhất định phải nói với em đấy.”

“Được.”

“Chị, không cần đi ăn cơm nữa đâu, chúng em cũng không đói, vừa rồi ăn cũng không ít mà.” Hứa Minh Xuyên biết tâm trạng cô không vui, không muốn tiếp tục quấy rầy cô.

Hứa Tình Thâm nghe vậy, cũng không khách khí, lúc này cô chỉ muốn mau chóng trở về nhà, nôn nóng muốn gặp Tưởng Viễn Chu.

Khi ngồi vào xe, lòng bàn tay cô vẫn còn nóng rát. Hứa Tình Thâm tự mình lái xe về Hoàng Đỉnh Long Đình.

Khi cô bước vào nhà, bảo mẫu đang thu dọn bàn ăn. Trên mặt bàn bày đầy các thứ vừa mua ở siêu thị về.

Hứa Tình Thâm đi thẳng lên lầu, khi tới phòng của bọn trẻ, cô nghe thấy tiếng Lâm Lâm và Duệ Duệ cười khanh khách. Hứa Tình Thâm đẩy cửa ra, liếc nhìn vào trong, Tưởng Viễn Chu không có trong phòng này.

Cô đi tiếp tới phòng ngủ chính, vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Cô vội vàng lên lầu ba, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tưởng Viễn Chu cũng không hề phát hiện ra sự có mặt của cô.

Hứa Tình Thâm rón ra rón rén đi vào. Ánh mắt cô quét qua màn hình lớn trong phòng. Trên đó đang chiếu tới tình tiết gây cấn, âm thanh sống động truyền vào tai cô. Tưởng Viễn Chu vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình. Hứa Tình Thâm đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô cầm lấy tay Tưởng Viễn Chu. Lúc này người đàn ông mới giật mình, quay sang nhìn cô: “Em về rồi.”

“Ừ.”

Hứa Tình Thâm tựa đầu lên vai Tưởng Viễn Chu. Bên tai vẫn còn là tiếng máy bay trực thăng. Thậm chí, Hứa Tình Thâm còn có cảm giác như đang có gió mạnh thổi tạt vào mặt.

Cô ôm chặt lấy cánh tay của Tưởng Viễn Chu. Người đàn ông nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Đôi khi xã hội ngày càng văn minh tiến bộ cũng không phải là điều tốt.”

“Vì sao?”

“Nội dung phim ảnh ngày càng phong phú, trên màn ảnh con người cũng thâm độc hơn rất nhiều. Anh có thấy ngày nay tội ác ngày càng nhiều hay không? Rất nhiều người là do tâm lý bị ảnh hưởng bởi phim ảnh. Họ mang cái trên phim ra ngoài đời thực. Thế nhưng... Cũng có rất nhiều tội ác, chỉ có những tội phạm nham hiểm nhất mới nghĩ tới, cả trên phim người ta cũng không thể tưởng tượng nổi.”

Hứa Tình Thâm thấy trên màn hình đang chiếu tới đoạn một đôi nam nữ bị trói. Cô đưa tay ra, đặt lên mu bàn tay của Tưởng Viễn Chu, rồi chợt kêu khẽ: “Đau quá.”

Ánh mắt người đàn ông dời xuống, nhìn vào lòng bàn tay cô. Lòng bàn tay cô vẫn còn đỏ ửng và hơi sung lên.

“Đây là thế nào?”

“Đánh người đó.”

Tưởng Viễn Chu kéo tay cô lên xem: “Em đánh ai?”

Hứa Tình Thâm để mặc anh cầm tay mình. Cô ngắm nghía một bên sườn mặt của anh.

“Viễn Chu, nếu em nói, em đã quên cái đêm hơn hai năm trước, anh có tin hay không?”

Sắc mặt người đàn ông trở nên cứng đờ: “Ừ, quá khứ rồi.”

“Anh vẫn sợ em chưa thể quên được đúng không?” Hứa Tình Thâm vươn tay kia ra áp lên gò má anh.

“Lúc em ôm Lâm Lâm trở về, em thật sự muốn cùng anh chung sống. Nếu như chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, em sẽ không thèm nghĩ tới những chuyện không vui trước kia, toàn tâm toàn ý lo cho tương lai mà thôi.”

Tưởng Viễn Chu tựa trán mình lên trán cô, Hứa Tình Thâm vuốt ve gò má anh.

“Đêm đó, thật ra không hề xảy ra chuyện gì hết.”

Người đàn ông cầm lấy tay của Hứa Tình Thâm: “Ừ, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì hết.”

“Không phải “xem như”, mà sự thật là chưa từng xảy ra gì hết.”

Tưởng Viễn Chu hơi nhướn mày lên. Hứa Tình Thâm lui người ra một chút, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Là chính miệng Lăng Thời Ngâm nói, đêm đó anh không hề chạm vào cô ta. Là cô ta tự mình ra tay.”

“Tự mình ra tay?”

Hứa Tình Thâm cười nhạt: “Về phần ra tay thế nào, thì phải hỏi lại cô ta.”

Trái tim Tưởng Viễn Chu run lên, Hứa Tình Thâm khẽ nhắm mắt lại, tựa đầu vào turớc ngực anh.

“Loại chuyện này Lăng Thời Ngâm sẽ không gạt chúng ta. Lúc nãy cũng vì vậy mà em đã dạy dỗ cho cô ta một trận. Chỉ là... So với những gì mà chúng ta đã phải chịu, như vậy vẫn còn là quá nhẹ với cô ta.”

Tưởng Viễn Chu ôm lấy hai vai Hứa Tình Thâm: “Người chịu tổn thương lớn nhất, là em.”

“Không.” Cổ họng Hứa Tình Thâm trở nên khô khốc. “Người chịu tổn thương sâu sắc nhất, là dì nhỏ. Viễn Chu, chúng ta vẫn còn sống, còn nhiều thời gian... Thật xin lỗi, Viễn Chu, là em đã để dì nhỏ phải ra đi trong tiếc nuối.”

“Chuyện này cũng không thể trách em.”

Tưởng Tùy Vân qua đời đã lâu, thế nhưng rất nhiều chuyện ngỡ như chỉ vừa xảy ra hôm qua thôi.

Tưởng Viễn Chu ôm chặt cô vào lòng, chỉ muốn mãi mãi ôm cô như vậy.

“Lăng Thời Ngâm...” Khóe miệng Tưởng Viễn Chu dâng lên sự khinh miệt.

Bàn tay to lớn của người đàn ông đặt nhẹ lên đầu Hứa Tình Thâm.

“Cô ta luôn ỷ lại vào gia thế của mình mà kiêu căng. Bây giờ Lăng Thận đã chết, nhà họ Lăng cũng suy sụp, để xem cô ta còn vênh váo được bảo lâu.”

Hứa Tình Thâm lại tựa đầu lên vai Tưởng Viễn Chu. Cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Cuối cùng thì cai gai cắm sâu trong lòng cô cũng đã được nhổ ra rồi. Chỉ là, cái gai kia vẫn mang theo máu tươi đầm đìa. Hai tay cô ôm chặt lấy hông của Tưởng Viễn Chu. Cô muốn khóc, lại phát hiện bản thân khóc không được.

Cô cho rằng mình không thể nào bình thản mà nói chuyện với anh, không thể nào thoải mái ôm anh nữa. Mỗi khi gặp mặt, cô sẽ lớn tiếng thóa mạ Lăng Thời Ngâm một nghìn lần, một vạn lần.

Nhưng mà...

Không phải như vậy.

Hay là vì đã hai năm trôi qua, sau tất cả, cô và Tưởng Viễn Chu lại về chung một nhà. Sự ghê tởm dành cho một đêm kia sớm đã tiêu tan rồi phải không?

Nếu hôm nay anh không còn ở đây, thì những điều đó có quan trọng gì nữa đâu? Điều quan trọng nhất là người cô yêu vẫn còn sống, và mạnh khỏe.

Người cô yêu...



Nhà họ Mục.

Sau khi về đến nhà, Lăng Thời Ngâm trốn lì ở trong phòng. Người giúp việc gõ cửa: “Cô chủ.”

“Chuyện gì hả!”

“Bà chủ sắp ra ngoài, cô có muốn đi cùng không?”

“Không đi!” Lăng Thời Ngâm đi tới cửa, nhưng không mở cửa ra: “Khi nào mẹ đi rồi, lấy cho tôi mấy viên đá.”

“Dạ.”

Lăng Thời Ngâm trở lại trước bàn trang điểm, xem xét kĩ hai bên má của mình. Má trái đặc biệt sưng to hơn, ở khóe miệng cũng như hơi rách ra. Khi người giúp việc mang mấy viên đá tới, Lăng Thời Ngâm bảo cô ta đặt trước cửa. Khi người giúp việc đi rồi, Lăng Thời Ngâm đứng dậy, mở cửa mang đá vào phòng. Trong mắt Lăng Thời Ngâm hiện lên đầy hận ý. Cô ta không thể ngờ Hứa Tình Thâm lại dám kiêu ngạo đến vậy, dám đánh cô ta nữa đấy!

Ngoài cửa truyền đến tiếng động. Cô ta quay đầu nhìn lại, thấy Mục Thành Quân bước vào.

Lăng Thời Ngâm vội vàng xõa tóc ra che một bên mặt. Mục Thành Quân đi đến gần, liếc nhìn mặt cô ta: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không, không có gì.”

Mục Thành Quân đưa tay nâng mặt cô ta lên, thấy trên má in rõ ràng năm dấu tay. “Còn nói không có gì? Ai đánh em?”

Người đàn ông vừa dứt lời, Lăng Thời Ngâm liền cảm thấy ủy khuất, viền mắt đỏ lên: “Hứa Tình Thâm.”

“Vì sao cô ta lại đánh em?”

“Không phải nhà họ Tưởng đang gặp chuyện sao? Hôm nay em và một người bạn đi ăn cơm, vô tình nhắc tới chuyện nhà họ Tưởng. Em nói em thật tốt số, được gả cho anh, không như cô ta. Ai ngờ cô ta nổi điên lên...”

Lăng Thời Ngâm nhớ đến dáng vẻ kia của Hứa Tình Thâm, có khác gì bọn lưu manh đầu đường xó chợ đâu?

“Cô ta lại dám ra tay nặng như vậy?”

Bàn tay to lớn của Mục Thành Quân phủ lên má cô ta. Khóe mắt cô ta liền ngấn lệ. Hắn ta dùng sức một chút, Lăng Thời Ngâm đau đến thiếu chút nữa khóc thét lên.

“Thành Quân, em không sao.” Lăng Thời Ngâm nói xong, hai tay liền vươn ra ôm chầm lấy cành tay của Mục Thành Quân.

“Sao anh có thể không thay em đòi lại công bằng chứ?”

Trong lòng Lăng Thời Ngâm không khỏi lo lắng, lắc đầu nói: “Hiện giờ truyền thông đang bám chặt lấy nhà họ Tưởng, một ngọn gió nhỏ thôi cũng đủ thu hút sự chú ý của chúng. Nếu như ngay lúc này anh gây phiền phức cho Hứa Tình Thâm, e rằng người khác sẽ nghĩ ngay đến chúng ta.”

Nói cho cùng, Lăng Thời Ngâm vẫn sợ Mục Thành Quân biết chuyện hôm nay.

“Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, đến lúc đó anh hãy thay em trút giận.”

“Vậy bây giờ em phải chịu ủy khuất rồi.” Giọng điệu của Mục Thành Quân nhàn nhạt, không có chút biểu cảm gì.

Ngón tay hắn vuốt ve trên mặt của Lăng Thời Ngâm. Thật ra mỗi một động tác nhỏ của hắn thôi cũng đủ để khiến cô ta đau đến chết được, nhưng cô ta chỉ có thể miễn cưỡng nhoẻn miệng cười: “Không ủy khuất, quan trọng là em biết anh quan tâm em.”

Mục Thành Quân Tưởng ôm cô ta vào lòng, đồng thời nhếch môi cười lạnh. Lăng Thời Ngâm chịu ủy khuất thì có liên quan gì đến hắn?

Nhà họ Mục sang dạm hỏi nhà họ Lăng chẳng qua là vì hắn nhìn trúng gia sản của bọn họ. Ở Đông Thành này, Lăng Thời Ngâm đã xấu đến không còn chỗ che, hắn cũng không quan tâm cô ta có bị mất mặt thêm một chút nào nữa không.



Bệnh viện Tinh Cảng.

Tưởng Đông Đình vẫn còn trông chừng bên giường bệnh: “Viễn Chu, đừng lo lắng, con sẽ không sao đâu.”

Bác sĩ trưởng khoa lại bị gọi đến. Sắc mặt Tưởng Đông Đình đầy khẩn trương: “Mặt của nó không sao chứ? Tối hôm qua nó cả đêm không ngủ được, có vẻ là rất khó chịu.”

“Ông Tưởng, chúng tôi đã tiêm thuốc giảm đau, sẽ đỡ ngay thôi.”

Tưởng Đông Đình liếc nhìn người đàn ông trên giường bệnh: “Bây giờ có thể xuất viện chưa?”

“Tưởng Viễn Chu” vẫn luôn kiên trì muốn xuất viện. Điều này anh đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần. Bác sĩ tiến tới nhẹ nhàng gỡ băng gạc xuống, thật sự vô cùng thê thảm.

“Xuất viện? Sao có thể được? Ông Tưởng, hai người hãy từ bỏ ý định này đi. Nếu bây giờ xuất viện còn không phải là trực tiếp đưa ngài ấy vào quỷ môn quan hay sao?”

“Con cũng nghe rồi đó?” Tưởng Đông Đình cúi đầu nói với người đàn ông kia.

“Con bị thương nặng như vậy, làm sao có thể xuất viện?”

Bác sĩ làm xong việc thì lui ra ngoài. Người đàn ông vẫn kiên trì muốn xuất viện. Chỉ có trở về nhà họ Tưởng rồi thì hắn mới có thể hoàn thành công việc của mình.

Tưởng Đông Đình thấy hắn giùng giằng như muốn ngồi dậy, ông vội vàng đè lại vai hắn: “Có phải muốn đi toilet không?”

Người đàn ông lúc này mới giật mình, phát hiện chân mình không có chút cảm giác nào hết.

Không thể cử động được.

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ khó có thể tin được, từ trong miệng phát ra tiếng “a, a “. Tưởng Đông Đình vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Hắn chỉ chỉ vào chân của mình. Hắn không hề làm chân mình bị thương, sao chân của hắn lại không thể cử động được chứ! Tinh Cảng không phải là bệnh viện tốt nhất sao? Sao lại chữa đến hắn trở nên tàn phế thế này?



Hai ngày sau.

Vết sưng tấy trên mặt Lăng Thời Ngâm cơ bản là đã giảm đi không ít. Thế nhưng cục tức kia cô ta vẫn không cách nào nuốt trôi được.

Từ trước đến nay cô ta luôn khinh thường Hứa Tình Thâm, nhưng mà trước mặt mọi người thì luôn bị cô hết lần này tới lần khác khiến cho mất sạch hết mặt mũi. Lăng Thời Ngâm chỉ muốn gϊếŧ chết Hứa Tình Thâm ngay tức khắc.

Chưa kể, chuyện mất mặt như vậy lại bị bạn bè của cô ta tận mắt nhìn thấy. Người bạn kia liền tụ tập mấy người bạn lại, muốn tính kế đòi lại công bằng choLăng Thời Ngâm.

Lúc Lăng Thời Ngâm đến quán cà phê, mấy người chị em của cô ta đang bàn tán gì đấy. Sắc mặt ai nấy cũng đều rất nghiêm túc, như đang muốn đòi mạng người vậy.

“Thời Ngâm, tới đây nè.” Một người vẫy tay gọi.

Cô ta mặt mày ủ dột đi tới. Người phụ nữ kia kéo một chiếc ghế ra cho cô ta ngồi xuống.

“Thời Ngâm, chúng ta đã bàn tính xong cả rồi. Lần này phải thay cậu trút giận.”

“Sao, không lẽ các cậu còn có khả năng xông vào nhà người khác?”

“Cần gì phải xông vào nhà cô ta? Cậu nghĩ cách dụ Hứa Tình Thâm ra ngoài, chỉ cần đến chỗ đông người, càng nhiều người càng tốt, đến lúc đó không cần cậu ra tay. Cô ta đánh cậu hai cái, chúng tớ sẽ trả lại cho cô ta gấp bội.”

Lăng Thời Ngâm không khỏi ngẩng mặt lên nhìn, trên má vẫn còn phảng phất cảm giác đau rát.

“Thời Ngâm, nỗi nhục này cậu có thể bỏ qua được sao?” Người bạn ngày hôm đó cũng bị vạ lây phẫn nộ nó. “Lúc đó ba người bọn họ, trong đám còn có cả đàn ông đó, lại hùa nhau đè Thời Ngâm xuống đánh tại chỗ...”

Cả gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Thời Ngâm liền nóng bừng lên. Hai ngày nay cô ta luôn ăn không ngon, ngủ không yên. Ngay cả thở thôi cũng cảm thyấ tức nghẹn.

“Thời Ngâm, cậu phải trả thù chứ?”

Cô ta siết chặt tay lại, sau đó dứt khoát lấy điện thoại di động ra. Cô ta vẫn còn lưu số điện thoại của Hứa Tình Thâm. Cô ta đương nhiên không thể ngậm mãi cục tức này.

Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Hứa Tình Thâm: “A lô, cho hỏi ai vậy?”

“Tôi là Lăng Thời Ngâm.”

“Cô tìm tôi có việc gì?”

“Hứa Tình Thâm, gặp nhau ở quảng trường Thời Đại đi, còn rất nhiều chuyện tôi vẫn còn chưa kể hết cho cô biết. Tôi tin cô sẽ rất có hứng thú đấy.”

Hứa Tình Thâm lơ đễnh liếc nhìn mấy đầu móng tay của mình, khóe miệng không khỏi cong lên. Chút tâm tư này của Lăng Thời Ngâm, cô còn không nhận ra sao?

Lăng Thời Ngâm nhất định là đang nóng lòng muốn gặp cô để “trả thù rửa hận” đây mà. Cô phải vờ như đang tự chui đầu vào bẫy của cô ta thôi.