Lăng Thời Ngâm liếc nhìn, trên tờ giấy
bạc gói viên thuốc có ghi tên thuốc. Cô ta thầm nghĩ, trong túi áo Tưởng Viễn Chu sao lại có thuốc? Miệng lẩm nhẩm cái tên kia, cô ta chỉ cảm
thấy hình như hơi quen. Lăng Thời Ngâm thả thuốc vào lại trong túi áo
Tưởng Viễn Chu, sau đó đứng thẳng người, đi lên lầu.
Cô ta đi tới phòng ngủ vừa lúc Tưởng
Viễn Chu đi ra, vẻ mặt có chút lo lắng. Thấy cô ta cầm áo mình, Tưởng
Viễn Chu vội giật lại. Tay anh sờ vào trong túi, thấy đồ vẫn còn đó, anh thở phào nhẹ nhõm rất rõ.
Lăng Thời Ngâm khóe miệng khẽ động: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tưởng Viễn Chu nhấc chân đi vào trong phòng, Lăng Thời Ngâm theo sau. Duệ Duệ ngủ trên giường.
Người đàn ông lấy mấy viên thuốc trong túi ra, mở ngăn kéo rồi bỏ chúng
vào.
“Viễn Chu, anh thấy trong người không thoải mái sao?”
“Sao hỏi như vậy?”
Lăng Thời Ngâm vẻ mặt đầy lo lắng: “Nếu không sao trong túi lại có thuốc?”
Tưởng Viễn Chu đứng bên giường, ánh mắt hướng về phía Lăng Thời Nhâm, ánh sáng trong đôi mắt hình như có mềm mại hơn một chút.
“Thời Ngâm!”
Trái tim người phụ nữ run lên, anh rất ít khi gọi cô ta như vậy. Cô ta hơi nuốt nhẹ: “Sao thế?”
“Hai năm qua, cái chết của dì nhỏ, tôi vẫn chưa quên được.”
“Em biết…” Lăng Thời Ngâm tiến lên hai
bước. “Nhưng dì cũng không hi vọng nhìn thấy anh như vậy. Vả lại, chuyện năm đó không phải lỗi ở anh, anh đừng quá khó chấp nhận.”
Tưởng Viễn Chu kéo ngăn kéo ra một chút.
“Biết vì sao tôi sốt ruột vì mấy viên thuốc này không?”
Lăng Thời Ngâm khẽ lắc đầu: “Vì sao?”
“Năm ấy, chính những viên thuốc này đã hại chết dì.”
Lăng Thời Ngâm kinh hãi: “Thuốc này anh lấy từ đâu cơ?”
“Tìm được ở nhà dì.”
Ánh mắt Lăng Thời Ngâm muốn đi vào trong ngăn kéo.
“Nhưng em nhớ, khi đó đã làm kiểm tra đo lường thuốc hết rồi mà, không phải tất cả thuốc đều đã bị tiêu hủy hết rồi sao?”
“Lúc tôi tới nhà dì sắp xếp lại đồ đạc đã phát hiện thứ này dưới đầu giường, chắc không cẩn thận rớt xuống đó.”
“Vậy ư?” Lăng Thời Nâm nghe vậy, khóe miệng mấp máy: “Vậy anh giữ nó lại làm gì?”
“Tôi định cho kiểm định lại lần nữa.”
“Chẳng lẽ anh cảm thấy kết quả hai năm trước có vấn đề sao?”
Tưởng Viễn Chu đẩy ngăn kéo vô lại. Bóng dáng anh cao lớn ngồi ở mép giường.
“Thời Ngâm, theo cô, Hứa Tình Thâm là kiểu người gì?”
Lăng Thời Ngâm không ngờ Tưởng Viễn Chu lại hỏi mình như vậy, cô ta gắng sức làm cho khẩu khó của mình có vẻ ôn hòa hơn một chút: “Em cảm thấy chị Hứa rất tốt.”
“Vậy à?” Tưởng Viễn Chu tiếp lời cô ta. “Tôi cũng cảm thấy cô ấy rất tốt.”
Nụ cười trên mặt Lăng Thời Ngâm thu
lại. Tưởng Viễn Chu tiếp tục nói: “Nếu không phải bởi vì cô ấy kê thuốc
khiến dì qua đời, thì giữa tôi và cô ấy cũng sẽ không đi tới tình cảnh
hôm nay.”
Tưởng Viễn Chu lại nhìn thẳng vào Lăng
Thời Ngâm: “Tôi định cầm mấy viên thuốc nay đi kiểm tra lần nữa. Nếu kết quả vẫn giống năm đó thì tôi không còn lời nào để nói. Nhưng nếu quả
thật bản thân thuốc này có vấn đề, vậy cái chết của dì không liên quan
tới Hứa Tình Thâm.”
Nghe thấy điều này, Lăng Thời Ngâm vẫn duy trì vẻ trấn định giả vờ trên mặt: “Anh nghỉ ngờ chính viên thuốc mới có vấn đề?”
“Xem như tôi có may mắn hay không.
Lúc trước đã làm kiểm tra ở Đông Thành, tôi tính mấy ngày nữa, đợi rảnh
tay không còn bận việc, tự mình đi một chuyến tới chỗ khác.”
Lăng Thời Ngâm khẽ gật đầu: “Nếu như chị Hứa không kiên quan tới chuyện kia, anh sẽ làm thế nào?”
“Đón cô ấy về.”
“Cái gì?” Lăng Thời Ngâm không còn cách bình tĩnh được nữa. “Anh muốn đón chị ấy về?”
“Phải.”
“Viễn Chu, vậy em với Duệ Duệ làm sao bây giờ?”
Ánh mắt người đàn ông rơi xuống trên người cô ta.
“Thời Ngâm, cô lãng phí thời gian cho tôi cũng vô ích. Nếu cô thựa sự không buông được Duệ Duệ, tôi có thể giao con cho cô.”
Lăng Thời Ngâm kinh ngạc tột độ, mắt mờ, đỏ au, không nói lời nói liền xoay người đi ra ngoài.
Cô ta không ngờ, hai năm qua cho tới
giờ, cô ta không những không tiến vào được trái tim anh, mà Hứa Tình
Thâm vẫn còn chưa ra khỏi con tim anh.
—
Ngày hôm sau.
Sau khi Tưởng Viễn Chu đi khỏi Cửu Long Thương, Lăng Thời Ngâm cũng mang theo Duệ Duệ ra ngoài. Tới chỗ Lăng
Thận ở, cô ta đứng bên ngoài bấm chuông cửa, sau một hồi mới có người
giúp việc đi ra mở cửa.
Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ đi vào trong, giọng nói có chút không vui.
“Sao giờ mới mở cửa?”
“Thất lễ quá, cô Lăng, tôi vừa quét dọn xong.”
“Anh tôi có ở đây không?”
“Có ạ!”
Lăng Thời Ngâm đi vào phòng khách, đợi một hồi không thấy Lăng Thận xuống, cô ta có chút không đợi được nữa.
Lăng Thời Ngâm đứng dậy định đi lên lầu, lại bị người giúp việc cản ngay: “Cô Lăng, cô nên ở đây chờ chút nữa đi.”
“Bà có ý gì?” Lăng Thời Ngâm nhíu mày. “Đây là nơi anh tôi sống, chẳng lẽ tôi ngay cả lên lầu cũng không được?”
“Tôi không có ý đó. Chỉ là, cậu Lăng nói cậu ấy sẽ xuống nhanh thôi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Thời Ngâm
lạnh đi. Ở cửa cầu thang truyền tới một chuỗi tiếng bước chân, cô ta hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lăng Thận từ trên lầu hai đi xuống. Cô ta xoay người, tức giận ngồi xuống sofa lại.
Lăng Thận đi tới trước mặt cô ta, Duệ Duệ ở bên cạnh tự chơi một mình. Hắn ngồi xuống.
“Thế này là sao đây?”
Lăng Thời Ngâm nhìn nhìn hắn, lại thấy trên mặt hắn có vết cào.
“Anh, mặt anh làm sao vậy?”
Lăng Thận lấy tay sờ sờ mặt mới thấy đau. Hắn rên khẽ, sau đó rút tay về.
“Không có gì, không cẩn thận bị trầy.”
“Bộ dạng này của anh rõ ràng là bị người nào cào bị thương mà!”
Lăng Thận ngẩng mắt, hai con ngươi sắc bén nhìn về phía Lăng Thời Ngâm.
“Sao em tìm tới đây? Có chuyện à?”
Lăng Thời Ngâm lúc này mới nhớ tới việc chính. Cô ta đứng dậy ngồi xuống cạnh Lăng Thận.
“Anh, Tưởng Viễn Chu muốn điều tra chuyện hai năm trước.”
“Chuyện gì cơ?” Lăng Thận có chút không yên lòng.
Lăng Thời Ngâm nghe thấy vậy không khỏi đập tay hắn.
“Anh nói coi còn có thể là chuyện gì?”
Người đàn ông lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn xuống khuôn mặt Lăng Thời Ngâm.
“Thật hay giả?”
“Loại chuyện này em có thể đùa với anh sao?”
“Chuyện năm đó đã vào cục diện chết, hắn ta muốn phá từ đâu cho được?”
Lăng Thời Ngâm yên lặng nhìn hắn.
“Thuốc.”
“Số thuốc đó đã bị tiêu hủy hết rồi.”
“Anh ấy nói vô tình tìm thấy trong nhà dì, cũng chỉ được hai viên thôi.”
Lăng Thận đan hai tay vào nhau.
“Dù bây giờ anh ta tìm được loại thuốc
năm đó cũng không sao, Tưởng Viễn Chu cũng đâu phải chưa từng cầm chúng
đi kiểm định. Chuyện này anh sẽ chuẩn bị đàng hoàng.”
“Anh, nhưng Tưởng Viễn Chu nói, anh ấy
sẽ tới chỗ khác làm kiểm tra. Khi đó, dì nhỏ vừa lìa trần, là khoảng
thời gian Tưởng Viễn Chu sống trong bóng tối đau đớn, yếu ớt nên mới cho anh có cơ hội; nhưng anh ấy hiện tại không như cũ…”
Ánh mắt Lăng Thận hơi rét lạnh: “Khi nào hắn ta đi kiểm tra?”
“Nói là mấy ngày nữa.”
“Anh sẽ cho người quan sát nhất cử nhất động của hắn ta.”
Lăng Thời Ngâm nghe được những lời đó nhưng trái tim vẫn còn lơ lửng.
“Em thấy hai viên thuốc kia cứ như quả bom hẹn giờ vậy. Năm đó còn do có cục trưởng Đổng giúp, hơn nữa toàn bộ tâm tư của Tưởng Viễn Chu cũng chưa hoàn toàn đặt ở… “
“Vậy giờ em định làm sao?”
“Anh, anh không phải đã từng nói sao?
Loại thuốc này bây giờ vẫn còn sản xuất, chỉ cần đổi bao bì bên ngoài,
em định sẽ tráo thuốc!”
Lăng Thận nghe xong lại có cảm giác không ổn.
“Tráo thuốc? Lỡ như đây là cái thòng lọng Tưởng Viễn Chu bày ra để em chui đầu vào thì sao?”
“Anh ấy không thể vô duyên vô cớ đi
kiểm định thuốc. Cái tên cục trưởng Đổng kia hiện tại cũng đã thăng
chức, lần này nước đυ.c, ông ta còn có thể lo không? Một khi anh tính
toán không được chu toàn, chuyện thuốc có vấn đề bị Tưởng Viễn Chu phát
hiện, vậy anh ấy sẽ điên lên thật đó!”
Vẻ mặt Lăng Thận nghiêm túc, tựa hồ
đang suy nghĩ. Lăng Thời Ngâm sốt ruột mở lời: “Anh, nếu Tưởng Viễn Chu
biết dì nhỏ chết không phải do Hứa Tình Thâm chẩn đoán nhầm nhưng vì
những viên thuốc kia, vậy thì anh ấy cũng sẽ biết đây là cố tình gϊếŧ
người đó!”
Lăng Thận không nói gì nữa, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất, gọi điện thoại.
Lúc quay trở lại ghế sofa, Lăng Thời Ngâm vẫn còn ngẩn người. Lăng Thận ngồi xuống, vỗ vỗ bả vai cô t.
“Anh vẫn không tán thành việc em tráo
thuốc. Tưởng Viễn Chu giao thiệp rộng, nhà họ Lăng chúng ta cũng đâu
kém, coi như lực lượng ngang nhau đi. Anh cũng có cách thức liên lạc với người phụ trách mảng đăng ký kiểm tra dược phẩm ở Trung tâm Kiểm tra Đo lường. Năm đó để không có bất cứ sai sót nào, chúng ta đã lo xong xuôi
tất cả rồi, em yên tâm đi.”
Lăng Thời Ngâm nghe vậy, trái tim thoáng bình tĩnh lại: “Anh, anh lấy được thuốc mới không?”
“Em vẫn có ý định mạo hiểm?”
“Hành sự tùy theo hoàn cảnh vậy.”
Lăng Thận gật đầu: “Em ngồi đây một lát, anh cho người đưa tới.”
“Được.”
Duệ Duệ ngồi trước sofa tự chơi một
mình. Đứa bé cũng thật sự rất dễ, không nhõng nhẽo, cũng biết nghe lời,
có lẽ bởi vì từ nhỏ không được Tưởng Viễn Chu nâng niu yêu chiều trong
lòng bàn tay.
Gần trưa mới có người gấp gáp cuống quýt chạy tới.
Lăng Thận cầm thuốc đưa cho Lăng Thời Ngâm. Cô ta liếc mắt xem, sau đó mở bao bì ra, lấy viên thuốc đã được điều chỉnh lại ra.
Quả nhiên, trừ bao bì bên ngoài, bên trong một chút cũng không thay đổi.
Gần mép bao có mã số sản phẩm và cả hạn sử dụng. Lăng Thời Ngâm cắt lấy hai viên, sau đó cất vào túi.
“Thời Ngâm, thực ra, dù hắn ta biết
thuốc kia có vấn đề thì cũng không có chứng cớ, cùng lắm cũng chỉ nghi
ngờ nhà họ Lăng, chứ nếu muốn đào sâu vào vấn đề cũng không dễ dàng vậy
đâu.”
“Hy vọng là vậy.”
Lăng Thận cầm cái kéo trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng xẹt trên lưỡi kéo sắc bén.
“Em đừng quá tạo áp lực cho mình.”
“Được.”
Lăng Thời Ngâm không ở lại thêm, bế Duệ Duệ đi về.
Lúc quay lại Cửu Long Thương, Tưởng
Viễn Chu vẫn chưa về. Lăng Thời Ngâm ôm Duệ Duệ lên lầu. Đi tới cánh cửa phòng trên lầu hai, cô ta thử đẩy. Mấy ngày gần đây cửa phòng ngủ chính không khóa, quả nhiên thử chút cửa liền mở ra.
Lăng Thời Ngâm để Duệ Duệ xuống đất,
bảo thẳng bé đi vào, còn cô ta thì bước nhanh đi tới tủ đầu giường trước mặt. Trong lòng không năn được nỗi khẩn trương, cô ta giật ngăn kéo ra
một chút, quả nhiên hai viên thuốc kia nằm ở trong.
Tim cô ta nhảy lên thình thịch, dường
như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra ngoài. Lăng Thời Ngâm hai mắt
chăm chú nhìn hai viên thuốc kia, mồ hôi rịn ra chảy xuống trán, trái
tim như xoắn cả lại.
Cô ta giằng co mâu thuẫn. Lời Lăng Thận nói với mình, cô ta đương nhiên nghe hiểu.
Thế nhưng Lăng Thời Ngâm không đánh
cược nổi. Tưởng Viễn Chu đã nói rõ ràng đến vậy: một khi cái chết năm đó của Tưởng Tùy Vân không có quan hệ trực tiếp với Hứa Tình Thâm, anh sẽ
lập tức đem Hứa Tình Thâm trở về. Anh đặt cô ta ở đâu chứ?
Bàn tay Lăng Thời Ngâm đưa tới cạnh ngăn kéo, sau đó kéo ngăn kéo ra một chút, đến khi vừa đủ cho một bàn tay có thể với vào…
—
Bảo Lệ Cư Thượng.
Hứa Tình Thâm thay đồ xong vội vã xuống lầu, Phó Kinh Sênh đang đứng trước cửa sổ sát đất gọi điện thoại, vẻ
mặt nghiêm túc, như không quan tâm tới bất cứ gì khác nữa.
Nghe thấy tiếng bước chân, Phó Kinh Sênh nói câu tạm biệt, sau đó nghiêng đầu qua.
“Lại phải ra ngoài?”
“Bên Tổng giám đốc Mẫn vừa điện thoại tới, nói bà ấy sắp ra ngoài.”
Phó Kinh Sênh thả di động vào túi. “Vậy em đi đi, lát nữa anh đưa Lâm Lâm đi công viên giải trí.”
Hứa Tình Thâm đi tới trước mặt người đàn ông, có chút áy náy: “Xin lỗi nhé, luôn phiền anh phải chăm con bé.”
Phó Kinh Sênh đột ngột ôm hông cô, kéo
cô đến trước người mình. Hứa Tình Thâm không ngờ anh ta sẽ có hành động
như vậy, đôi mắt hạnh cả kinh trợn tròn, hàng lông mi dày không chớp.
“Anh…”
Không cho cô có thời gian phản ứng,
người đàn ông nghiêng tới hôn xuống trên gò má Hứa Tình Thâm, Hứa Tình
Thâm vội ôm mặt. Đôi môi mỏng của Phó Kinh Sênh hơi dãn ra: “Làm sao bây giờ, hình như anh bắt đầu thích phụ nữ rồi.”
Hứa Tình Thâm sợ tới nỗi đẩy anh ta ra, lùi về phía sau, nhưng gót chân lại vướng phải chân bàn trà, cô loạng
choạng ngã ra sau rồi ngồi lọt thỏm xuống ghế sofa.
Phó Kinh Sênh tiến lên mấy bước, hai
tay chống ở thành ghế sofa, vừa vặn vây Hứa Tình Thâm trong đó. Anh ta
ngắm kỹ gương mặt càng lúc càng trắng bệch của Hứa Tình Thâm.
“Thực ra thì, phụ nữ đâu có gì sai,
cảnh đẹp ý vui, còn dịu dàng động lòng người. Em nói xem, trước đây sao
anh lại nghĩ đàn ông mới đáng yêu nhỉ?”
Hứa Tình Thâm bị rét run một trận, da gà nổi hết cả lên: “Anh Phó, anh… Anh đừng mãi suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng như vậy.”
“Ý em là, anh thấy anh thích phụ nữ mới là điều sai?”
“Không không không! Em cũng không phải ý này.” Hứa Tình Thâm cuống quýt xua tay.
“Anh… Anh cứ theo trái tim mình mà làm đi.”
Phó Kinh Sênh vẫn muốn đùa với cô: “Tính từ hôm nay trở đi anh sẽ thử với em.”
“Hả? Thử gì cơ?”
“Chúng ta là vợ chồng mà, được luật pháp bảo vệ, nhưng chúng ta vẫn chưa làm vợ chồng thực sự.”
Phụt!
Hứa Tình Thâm mắt mở thật to. Anh Phó à, anh thế này sẽ khiến các cậu trai trẻ yêu anh làm sao chịu nổi đây?
Cô giơ tay chỉ ra ngoài cửa: “Tổng giám đốc Mẫn nói em phải mau qua đó, em đi làm trước đây.”
“Vậy, vấn đề này, lúc về chúng ta thảo
luận tiếp.” Phó Kinh Sênh nói xong, đứng thẳng người dậy; Hứa Tình Thâm
lập tức cầm túi, chạy thật nhanh như chạy nạn.
Ngồi lên xe tổng giám đốc Mẫn, Hứa Tình Thâm để hòm thuốc xuống bên cạnh.
“Tổng giám đốc Mẫn, hôm nay chúng ta đi đâu thế ạ?”
“Đánh gôn.”
“Vâng.” Hứa Tình Thâm cảm thấy không tệ, cô sợ nhất là theo tổng giám đốc Mẫn ra ngoài xã giao.
Đi tới sân gôn, Hứa Tình Thâm và tổng
giám đốc Mẫn đi vào thay đồ, sau đó ngồi xe đi vào sân gôn. Tổng giám
đốc Mẫn bảo Hứa Tình Thâm nãy giờ vẫn theo cạnh bà đi nghỉ. Hứa Tình
Thâm nghe theo bà, mang hòm thuốc đi về phía khu nghỉ ngơi cạnh đó.
Nơi này còn có cả ghế dựa và trà miễn phí. Hứa Tình Thâm đeo kính mát, nằm xuống ghế dựa.
Cô nhắm mắt dưỡng thần nên cách đó không xa có người đang đi tới nhưng Hứa Tình Thâm cũng không phát hiện ra.
Người đàn ông dừng lại bên cạnh Hứa
Tình Thâm. Hai tay cô đan vào nhau, để trên người, ngón tay nhịp nhẹ
trên mu bàn tay, nhìn qua trông cô đang rất tận hưởng. Tầm mắt người đàn ông rơi xuống cần cổ cô, chợt thấy một vệt khả nghi màu hồng hồng trên
da thịt trắng nõn.
“Anh Tưởng!” Cách đó không xa có người đang vẫy tay với người đàn ông.
Hứa Tình Thâm choàng mở mắt, trông thấy một đám người đang đứng trên bãi cỏ xanh mơn mởn, ánh mắt đồng loạt
hướng về phía mình. Khóe mắt liếc thấy một bóng dáng, Hứa Tình Thâm vội
lấy kính mát xuống.
Động tác bất thình lình của cô làm Tưởng Viễn Chu hơi bị giật mình. Hứa Tình Thâm trừng mắt nhìn anh: “Anh làm gì đó?”
Bàn tay người đàn ông đang định giơ ra lại rơi xuống trở lại.
“Em nghĩ tôi muốn làm gì?”
“Anh Tưởng, sân gôn ở đàng kia.” Hứa Tình Thâm giơ một ngòn tay chỉ chỉ. “Anh đi lộn chỗ phải không?”
Tầm mắt người đàn ông lại hướng về phía cổ cô, không trả lời mà lại chuyển đề tài: “Em bị sâu cắn phải không?”
“Gì cơ?”
Tưởng Viễn Chu chỉ chỉ vào cổ cô. Hứa
Tình Thâm đưa tay sờ mới thấy cảm giác đau nhói, nhất định chỗ nằm này
có kiến hay con gì rồi.
“Không phải.” Hứa Tình Thâm vẻ mặt không chút thay đổi, nói. Sau đó cô nhíu mày, vẻ mặt có vẻ vô cùng không vui.
“Anh Tưởng, có phải anh quản nhiều quá rồi không?”
Tưởng Viễn Chu không biết vì sao cô lại vô cớ phát hỏa như vậy. Anh thuận tay cầm chai nước uống.
“Tôi chỉ là nhắc em một tiếng, ở đây có sâu.”
“Tôi không cần châm biếm kiểu đó đâu.”
Hứa Tình Thâm khóe miệng dâng lên nhưng ý cười không có trong đáy mắt.
“Mấy vết thế này, anh Tưởng trước đây cũng thích lắm. Đây là tự do cá
nhân của tôi, không cần anh quản.”
Tưởng Viễn Chu vốn cho đó chỉ là vết
muỗi cắn, không ngờ Hứa Tình Thâm lại nói như thế, hóa ra… L*иg ngực
người đàn ông truyền đến cơn đau. Hứa Tình Thâm lấy tay ôm cổ, sắc mặt
vẫn không thân thiện như cũ. Tưởng Viễn Chu tức tới mức khóe môi khẽ run run.
Hứa Tình Thâm ngồi xuống ghế lại, đeo kính mát, mặt nóng như đốt.
Tưởng Viễn Chu bước nhanh khỏi đó, tổng giám đốc Mẫn đang chờ anh cách đó không xa. Hai người thấy nhau, khách
sáo hàn huyên mấy câu.
Hứa Tình Thâm thấy chán, chỉ có thể nằm đó.
Một lát sau, tổng giám đốc Mẫn đánh một gậy, Tưởng Viễn Chu cười khẽ: “Bóng tốt!”
Tổng giám đốc Mẫn tay che trán, nhìn phía xa xa: “Tưởng tiên sinh, hôm nay cậu không có tâm trạng nhỉ?”
Tưởng Viễn Chu cũng không giấu diếm, nói thật: “Hôm nay có hơi đau đầu.”
“Thế à? Vậy cậu đi nghỉ ngơi đi, nói bác sĩ Hứa xem thử xem.”
Tưởng Viễn Chu khẽ lắc đầu: “Không cần.”
“Cậu ngại sao? Cậu không cần lo nhiều đâu, bác sĩ Hứa rất giỏi.” Tổng giám đốc Mẫn nói xong, vẫy tay về hướng xa xa.
“Bác sĩ Hứa!”
Hứa Tình Thâm nghe gọi, vội đứng dậy. Cô bước nhanh về phía tổng giám đốc Mẫn.
“Tổng giám đốc Mẫn có gì phân phó ạ?”
“Là như vầy, Tưởng tiên sinh nói thấy đau đầu, cô thay tôi xem cho cậu ấy đi.”
Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu, vẻ mặt vẫn như thường.
“Được.”
Tưởng Viễn Chu giao gậy cho người bên
cạnh, Hứa Tình Thâm đi cùng anh. Hai người tới khu nghỉ ngơi, Hứa Tình
Thâm ngồi xuống trước. Tưởng Viễn Chu ngồi xuống chiếc ghế dựa cạnh cô.
Hai người cũng không ai mở miệng trước.
Bàn tay Tưởng Viễn Chu chống trán, có
vẻ thực sự không khỏe. Hứa Tình Thâm thấy tổng giám đốc Mẫn lâu lâu lại
nhìn qua bên này, cô đành hỏi thăm: “Anh Tưởng, anh thấy không thoải mái ở đâu?”
“Đau đầu.”
“Đau thế nào?”
“Cơn này tới cơn khác, như bị kim đâm.”
Hứa Tình Thâm ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang anh: “Đau lâu chưa?”
“Không nhớ rõ.”
“Có uống thuốc không?”
Tưởng Viễn Chu ngừng một chút: “Có.”
“Thuốc gì?”
Tầm mắt người đàn ông nhìn thẳng vào cô: “Không phải em rất hung dữ sao? Đừng giả bộ quan tâm tới tôi.”
“Anh nhầm rồi.” Hứa Tình Thâm không
chút lưu tình đáp trả: “Tôi là bác sĩ, anh là bệnh nhân. Tôi chỉ hỏi
thăm bệnh tình của anh mà thôi, đương nhiên anh có quyền nói thật hoặc
giấu diếm.”
Tưởng Viễn Chu cau mày. Hứa Tình Thâm
tiếp tục nói: “Nếu anh cảm thấy tôi không đủ tư cách trị liệu cho anh,
hoặc anh ngại tai nạn gây chết người của tôi thì phiền anh lát nói rõ
ràng với tổng giám đốc Mẫn, để bà ấy khỏi la rầy tôi.”
Lời Hứa Tình Thâm nói, từng chữ từng
chữ rơi vào tai người đàn ông, trái tim ngập đầy bi thương và bất lực.
Anh không muốn cùng cô nói nữa, nhưng chung quy vẫn không cam lòng.
“Tình Thâm, rốt cuộc trong lòng em oán tôi sâu tới cỡ nào?”
Bị hỏi vậy, Hứa Tình Thâm không muốn
trả lời, cô dời tầm mắt đi. Đầu Tưởng Viễn Chu rất đau, anh dùng tay vỗ
vỗ vào đầu. Hứa Tình Thâm hai tay vịn vào thành ghế, lời nói do dự trong miệng, nhưng cuối cùng cô vẫn hỏi.
“Làm sao anh biết tôi oán anh chứ không phải hận?! Anh lẽ ra nên hỏi tôi, tôi đối với anh rốt cuộc có bao nhiêu hận!”
Tưởng Viễn Chu giật mình bất động tại
chỗ, như sấm sét giữa trời quang. Oán và hận, bản thân ý nghĩa đã không
giống nhau. Người đàn ông ngẩng mắt, Hứa Tình Thâm liếc mắt một cái đã
muốn rớt vào đáy mắt sâu của anh.
“Hay anh cảm thấy, tôi đối với anh căn
bản không hận nổi? Sao có thể? Tưởng Viễn Chu, anh biết tôi hai năm qua sống thế nào sao?”
Tưởng Viễn Chu cảm giác có một đôi tay
nhỏ mềm mại đang sờ lên trái tim anh, thế nhưng anh không cảm được chút
nào ấm áp, bởi vì đôi tay ấy đang dùng sức mà xé rách vết thương của
anh, vết thương chưa kịp kết vảy đã lại chảy đầy máu tươi.
“Tôi thất nghiệp. Lại còn thành như con chuột chạy ngang qua đường, người người kêu đánh. Mỗi lần tới bệnh viện xin việc, nhận hết mọi châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Ở nhà, mẹ kế biết tôi
không có thu nhập, không còn núi lớn là anh để dựa; nếu không nhờ da mặt dày, tôi ngay cả nhà cũng không thể về rồi.”
Hứa Tình Thâm nói điều đó tất nhiên
không phải để kể khổ với anh, cô chỉ rất muốn nói một câu cho Tưởng Viễn Chu biết: với cô, hai năm kia cô đã chẳng còn quan tâm, giờ gặp lại
nhau như vậy, Hứa Tình Thâm cô không cần câu thăm hỏi của anh.
“Tưởng Viễn Chu, năm đó dì nhỏ mất, tôi phải chịu hết trách nhiệm về mình. Nếu anh bây giờ vẫn chưa hết
hận, vậy anh nói đi, anh muốn tôi phải làm gì?”
Tưởng Viễn Chu cảm thấy tầm mắt mình
bắt đầu mờ đi, hình bóng trước mặt chao đảo trong mắt anh. Anh bỗng
nhiên bắt đầu lo sợ kết quả kiểm tra thuốc.
Hứa Tình Thâm cảm thấy khó chịu thật
sự: “Tưởng Viễn Chu, ban đầu tôi quen Phó Kinh Sênh là vì tôi làm bác sĩ gia đình cho anh ấy. Khi đó tôi cùng đường, những vết thương từ anh
đều là anh ấy chữa lành cho tôi.”
Nói đến đây, Hứa Tình Thâm mới kịp nhận ra, hóa ra hai năm qua cô lại chịu nhiều khổ cực như vậy, mà quãng thời gian cực khổ nhất ấy đã bị cô giấu đi mất.
Tưởng Viễn Chu nắm chặt mười ngón tay, anh đè tầm mắt xuống.
“Nếu có một ngày, có người nói cho em biết thực ra cái chết của dì không liên quan tới em, em sẽ làm thế nào?”
Chuyện này vẫn mãi là cái cây cắm sâu trong lòng bọn họ, chẳng ai muốn đề cập tới nhiều.
Hứa Tình Thâm cười lạnh: “Tôi sẽ gϊếŧ anh.”
Người đàn ông nghiêng người tới: “Thật sao?”
“Nếu không liên quan tới tôi, vậy những cực khổ tôi đã chịu sẽ liên quan tới ai đây?” Hứa Tình Thâm cất giọng sắc bén hỏi lại.
Tưởng Viễn Chu không mở miệng được. Hứa Tình Thâm cười cười: “Anh Tưởng không cần lo lắng. Tôi không có khả
năng lấy mạng anh. Một mạng đền một mạng, đạo lý này tôi vẫn hiểu. Thực
ra tôi biết sẽ không có ngày đó đâu, nhưng nếu quả thật có thì anh cũng
không cần nói cho tôi.”
Tưởng Viễn Chu cảm thấy không có sức lực, anh khẽ dựa ra sau, cả người rơi vào trong ghế dựa.
Qua một hồi, tổng giám đốc Mẫn và mấy người nữa qua đây. Hứa Tình Thâm đứng dậy, tổng giám đốc Mẫn nhìn Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh không sao chứ?”
“Đầu vẫn đang đau.”
“Cô không khám cho cậu ấy sao?”
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu: “Tưởng tiên sinh nói không cần. Có lẽ thấy trình độ tôi không giỏi nên không dám mạo hiểm.”
Nghe những lời này, Tưởng Viện Chu từ từ ngồi dậy, sắc mặt anh hơi tái nhợt, nhìn qua trông rất không khỏe.
“Tổng giám đốc Mẫn khách khí rồi. Khám bệnh còn phải kê đúng thuốc, đầu tôi đau cũng không phải trong chốc lát là có thể hết.”
“Chúng tôi chơi bóng cũng được một lúc rồi, đang định đi qua bên kia hồ cưỡi ngựa, Tưởng tiên sinh đi cùng không?”
“Được.” Tưởng Viễn Chu đồng ý rồi đứng lên.
Hứa Tình Thâm theo đám người tới hồ.
Thuyền nhỏ, ngồi được vài người. Cô ngồi sau tổng giám đốc Mẫn, còn
Tưởng Viễn Chu ngồi trên một thuyền khác. Trên hồ có gió to, thổi rất
nhanh và mạnh. Hứa Tình Thâm theo sát tổng giám đốc Mẫn. Chiếc thuyền
Tưởng Viễn Chu ngồi chạy trước thuyền cô, tốc độ kinh người. Hai cậu
công tử dân chơi vẻ mặt hưng phấn: “Cảm giác này còn đã hơn đã hơn đua
xe! Nhanh hơn nữa đi!”
Đầu Tưởng Viễn Chu đau muốn nứt ra. Một cậu thấy sắc mặt anh không tốt, đành ngồi im trở lại. Thế nhưng chiếc
thuyền đã tăng tốc, Tưởng Viễn Chu cảm giác cả người nhẹ bẫng, cứ như
đang giẫm trên đám mây.
Hứa Tình Thâm đang nói chuyện với tổng
giám đốc Mẫn bên cạnh, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có một tiếng thét kinh hãi truyền đến. Cô ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một bóng hình quen
thuộc rớt xuống hồ, cô giật mình.
Thuyền của các cô theo ngay sau, thấy
sắp đυ.ng phải bóng dáng dưới hồ. Người đàn ông điều lái thuyền chỉ có
thể đánh tay lái đột ngột, Hứa Tình Thâm và tổng giám đốc Mẫn ngồi ở
phía sau cùng bị ném vào trong hồ nước lạnh rét thấu xương. Hứa Tình
Thâm lạnh tới nỗi cả người như bị chuột rút. Tổng giám đốc Mẫn bên cạnh
hoảng sợ, kinh hãi gọi: “Cứu với! Cứu!”
Khóe mắt Hứa Tình Thâm nhìn về phía xa
xa. Tưởng Viễn Chu rõ ràng biết bơi, thế nhưng cô nhìn lại thì không
thấy bóng dáng anh trên mặt hồ.