Mua Nam Thê

Chương 66: Bắt kẻ Ŧɦôиɠ ᗪâʍ

Vũ Sinh theo bản năng dựa sát vào trong lòng người bên cạnh, nhưng người kia thật lâu không có động tác, không cự tuyệt cũng không hưởng ứng.

Dục hoả đốt người Vũ Sinh có chút sốt ruột, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt người nọ, cầu xin,“Ôm ta, cầu ngươi, ôm ta một cái, lão gia ~!”

“Ai ~” Sau một tiếng thở dài, Vũ Sinh cảm giác được an ủi, không phải khuôn ngực dày rộng quen thuộc, nhưng bị du͙© vọиɠ đốt cháy hầu như không còn lý trí phân định là ai với ai.

Ngón tay mảnh khảnh mơn trớn xoa dịu một chút khát vọng,“Ân a ~” Vũ Sinh chịu đựng không được,“Cho ta, cầu ngươi, cầu ngươi……”

Bị dục hoả dày vò Vũ Sinh không có tâm tư chú ý đến ý tưởng của Cửu, hắn chỉ thầm mong nhận được càng nhiều an ủi. Nhắm mắt lại, thân thể lại càng mẫn cảm hơn, du͙© vọиɠ bị thấp nhiệt vây quanh, hồng mai trước ngực bị linh hoạt đùa bỡn, thân mình mềm mại không tự giác vặn vẹo …….

“Oành!” Cửa mở, cảnh tượng đập vào mắt làm cho Hoắc Ngạn nghĩ là chính mình đang ở trong chi hoả địa ngục, nhưng y không biết chính mình vì cái gì không xông lên đem cái tên hỗn đản làm vấy bẩn bảo bối của y bầm thây vạn đoạn……

“Chi nha” tiếng đóng cửa như là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Hoắc Ngạn, y mạnh xông lên đem thân mình chôn giữa hai chân Vũ Sinh bỏ ra, ôm lấy thân thể phiếm hồng mềm mại kia,“Cút –!”

“Cẩn thận!” Cùng với Hoắc Ngạn giận dữ hét là tiếng Trác Anh lo lắng quát to.

“Không cần, đừng đi……” Vũ Sinh tràn ngập tìиɧ ɖu͙© như là đang ở trên đống lửa nỉ non cầu xin.

Thế nhưng ở trước mặt y còn dám bảo nam nhân khác đừng đi! Hoắc Ngạn đứng lên muốn đi đem người nọ xé thành từng mảnh nhỏ! Nhưng còn chưa kịp cất bước liền cảm thấy góc áo chính mình bị níu lại.

“Đừng đi, ôm ta, nóng quá……” Hoắc Ngạn rốt cuộc phát hiện Vũ Sinh dị thường, nhìn nhìn lại người được Trác Anh ôm vào trong lòng……,“Cút đi!”

Đem toàn bộ tâm trí đặt ở trên người Vũ Sinh nên Hoắc Ngạn không chú ý tới Trác Anh cởi ngoại sam cẩn thận bao lấy Cửu mới ôm người rời đi.

“Sinh nhi? Sinh nhi……” Quen thuộc kêu gọi làm cho Vũ Sinh càng nắm chặt góc áo trong tay.

“Ôm ta, ôm ta, lão gia……” Mang theo tiếng khóc cùng thanh âm tìиɧ ɖu͙© là loại xuân dược tối thượng đẳng, mà người bị trúng thuốc chính là Hoắc Ngạn.

Lúc này Hoắc Ngạn vô cùng cao hứng. Bởi vì người này dù đang mất đi lý trí, nhưng vẫn muốn y. Y mới là người mà người này muốn đem thân mình giao phó!

“Ta là của Sinh nhi……” Hoắc Ngạn khó kìm lòng hôn lên đôi môi hơi hơi rộng mở kia, cướp đoạt mỗi một chút ngọt ngào thuộc về y.

Liền hôn môi với tư thế ấy, Hoắc Ngạn chỉ dùng một chút lực đã đem Vũ Sinh ôm đặt ở trên giường. Nơi này là phòng khách trong Quan Âm miếu, vốn không nên làm ra loại chuyện xúc phạm thần linh ở đây, nhưng Hoắc Ngạn chờ không kịp.

Y chưa bao giờ gặp qua Vũ Sinh mê người như thế, đùi trắng noãn triền ở bên hông y, thân mình nóng rực lại lớn mật cọ xát vào y. Trước đây, mỗi lần ân ái, Vũ Sinh đều là đơn phương bị tác cầu, mặc dù là tìиɧ ɖu͙© tăng vọt, hắn phối hợp cũng là bảo thủ mà ngượng ngùng. Tuy nói Vũ Sinh như vậy làm cho Hoắc Ngạn yêu thích cùng thương tiếc, nhưng ngẫu nhiên nhiệt tình càng làm cho Hoắc Ngạn thêm yêu hắn, ví như hiện tại.

Ngay tại thời điểm Hoắc Ngạn muốn tiến thêm một bước yêu thương Vũ Sinh, thì xanh tím ứ ngân trên người Vũ Sinh khiến cho Hoắc Ngạn chú ý. Tiết nguyên tiêu đêm đó trên người Vũ Sinh cũng có dấu vết tương tự thế này, khi đó người làm ra dấu vết đó trả giá đại giới là tay cùng môi. Mà lần này, Hoắc Ngạn muốn người kia sống không bằng chết.

Dùng dấu hiệu của chính mình che lấp ứ ngân, thân thể Hoắc Ngạn chậm rãi bị tìиɧ ɖu͙© nắm trong tay.

Trước khi tia lý trí cuối cùng biến mất, Hoắc Ngạn nghĩ đến: Người bắt cóc Vũ Sinh là ai? Mục đích của hắn là gì? Sinh nhi có nguy hiểm ……