Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 36: Lại có chuyện

"Ngồi như vậy có cảm thấy dễ chịu không?" trong đáy mắt ánh lên một tia vui mừng, anh ngồi ở ghế lái từ tốn hỏi một tiếng như khoe khoang.

Hạ Diệp nghe đến tính chất câu hỏi, mới ngọ nguậy ngó tới ngó lui nội thất xe, vì là một loại xe thể thao nên kích thước so với xe của cô thì nhỏ hơn một chút. Xe có tổng cộng hai ghế ngồi, bao gồm một ghế phụ và một ghế lái, trong không gian hộp kín có thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng của mùi hoa oải hương.

Sau một vài giây để ý, cô quay đầu nhìn về phía anh hờ hững bình phẩm, "Không tệ."

"Chỉ bấy nhiêu thôi? Tiểu Diệp, cậu thật sự làm những người có tâm như mình thất vọng đấy." anh giả đò tức giận nhưng thực chất giọng điệu mang theo một chút nô đùa.

Cô cười không nói thêm.

Lăng thị nhân viên tấp nập ra vào, hôm nay thông tin đáng chú ý nhất mà cái miệng bát quái của bọn họ nói ra, chính là Hạ Diệp không đến công ty. Có rất nhiều người làm ra những bộ mặt không vui vẻ, cực kỳ kỳ thị tính chất công việc của cô. Từ lâu đã nghe đến, Lăng tổng của bọn họ để cô ngồi vào cái ghế thư ký dưới một người trên vạn người đó chỉ là để ngồi không, bây giờ trong lòng bọn họ còn không thấy được sự công bằng thường ngày của Lăng Duật.

Tình báo vừa được tung ra, khắp công ty tới giờ nghỉ trưa đều chụm đầu lại bàn tán, có người nói hai người qua đêm, quá vất vả nên không thể đi làm, cũng có người đổ trách nhiệm nói cô ỷ thế hoành hành, ý kiến mà nói thì hôm nay thật sự rất nhiều nhưng đáng tiếc cho dù nhiều bao nhiêu thì cô không nghe thấy.

Nếu cô có nghe đi chăng nữa thì cũng không biết mình đã đắc phải tội gì, cô chỉ đơn thuần là không muốn đi làm một ngày thôi mà.

__________________

Hạ Diệp cầm ly rượu trên tay, trông xa nhìn vào tư thế vô cùng ưu nhã, cô nói chuyện với đám người Only, nói đến không ngừng. Bọn họ có người gặp cô rồi cũng có người chưa gặp qua mặt cô, nhưng bọn họ thật sự cảm thấy thích thú với trò offline này.

"Chị Diệp, em nghe danh chị đã lâu, em mời chị một ly nhé." người này nâng ly rượu, môi cong tạo thành một đường cong ái mộ.

Cô cười đáp, "Đợi chút nữa đã, chưa bắt đầu mà đúng không? Mọi người, tôi là Hạ Diệp, rất vui được gặp mọi người." cô ngồi trên ghế sofa đơn, khẽ đặt ly rượu xuống bàn.

Sau đó cô nói tiếp, "Còn nữa, đây là bạn tôi, cậu ấy tên là Nhiên Nhiên, cả họ lẫn tên cũng chỉ có một chữ Nhiên."

"A, chào hai người, em là Hồng Y Nữ Hiệp - tên thật là Minh Nhàn."

"Em là Triều Phong, đây là boss lớn của chúng ta - Đoàn Lục, còn đây là Thắn Thiên, Thái Nguyệt, Minh Minh, Phùng Thiệu và Mạn Mẫn, Trư Mi, Tiểu Ngư." Triều Phong không muốn mất thời gian để từng người giới thiệu nên chủ động đưa tay giới thiệu từng người, bọn họ cũng gật đầu cười đáp theo một tiếng chào.

Nhiên Nhiên bị bỏ qua một góc, bởi vì bọn họ gần như đều là đàn ông, anh dù có đẹp bóng bẩy thì cũng bị đá sang một bên.

"Hôm nay chúng ta bắt đầu sớm hơn thường ngày nào." DJ trên sàn kề sát miệng vào micro, hào hứng hô.

Thoát cái đã có rất nhiều người đi ra ngoài, chờ đợi rất kiên nhẫn để nghe nhạc vang lên, ngay cả phòng của Only cũng rục rịch có động tĩnh, nhất là bọn nhóc dưới hai mươi, phá thế nhảy vọt ra ngoài. Cô buồn cười, cùng Nhiên Nhiên hai người đi theo sau bọn họ.

"ARE YOU READY!" DJ chỉnh nhịp xong, hét lớn.

Như một phép màu làm tăng nhiệt độ trong người tất cả những người có mặt tại nơi này. "YES" tiếng hô thất thanh của tất cả những người trong hộp đêm, không khí đột phá choáng ngợp, nhất là trong thâm tâm sâu thẳm xuất hiện một cơn sóng, chỉ cần mấy giây cũng đủ để tinh thần rơi vào nhịp điệu khoái lạc. Bọn họ cuồng vọng gào thét như muốn bật tung chính mình.

Hạ Diệp cũng không đặc biệt hơn người nào ở đây, thực chất cô nhảy còn nhiệt tình hơn bọn họ. Hồi lâu sau đó mới mệt mỏi mà đi ra ngoài ngồi nghỉ ngơi, lúc này tại nơi này chỉ có một mình cô. Cổ họng khát khô, mồ hôi lấm tấm trên mặt, cô đưa tay lấy ly nước đá một hóp uống hết.

"Cô em, vào đây chỉ uống nước thôi sao? Có cần anh đây tiếp rượu, hầu hạ em đây một đêm hoan lạc không?" một đám năm người đàn ông, thân thể đều cường tráng hung hãn, nụ cười xảo trá tràn ngập khuôn mặt.

Cô thầm than không xong rồi, nhìn kỹ càng hơn nữa, bọn chúng chính là những người đêm trước từng đánh qua bạn của Hương Đàm, lại thêm đêm trước chỉ có ba người. Cô tức tốc đứng dậy xoay người rời đi.

"Ấy, muốn rời đi, thật khó nha." cuối cùng hắn kéo dài giọng, lôi kéo tay của cô, sau đó lại nói tiếp, "Tụi bây có thấy không? Chỉ đυ.ng vào cô ta một chút, cậu bé nhà tao đã cương lên rồi, hàng này thật sự hiếm thấy." hắn phát hiện, quay mặt lại nhìn bạn bè của mình, hắn chỉ tay đến vật nhô lên ở quần.

"Hàng này tao nghe nói là danh nữ trong truyền thuyết, chơi rất đã." đám bạn bè của hắn đáp lại rất nhanh, kèm theo đó là biểu cảm rất tàn ác rồi đồng loạt nhìn thân thể của cô một lượt.

"Cô em, hầu hạ anh một đêm, số tiền này là của cưng." hắn nói xong, để một cọc tiền dày lên bàn, theo sơ đoán là hai mươi vạn.

Hạ Diệp rút tay lại nhưng sức phụ nữ không chống lại được sức người đàn ông, chiếc cổ cao trắng ngần đổ nhiều mồ hôi, "Tôi cho các anh một trăm vạn, lập tức biến đi."