Bảo Bối, Tôi Nuôi Em

Chương 7: Được giúp đỡ

Hương Đàm lo lắng, mặt mày đều lấm lem màu đen của mascara lẫn trong nước mắt, khóe mắt đỏ ngầu ướŧ áŧ lên trông thấy, nếu giờ này còn tâm trạng để hình dung thì chỉ có thể bằng một từ 'mèo'.

“Tiểu Đàm đừng lo lắng, chỉ là nhất thời mờ mịt thôi, sẽ nhanh tìm được cách giải quyết” Hạ Diệp khéo léo an ủi, cô choàng tay qua vai Hương Đàm như trấn an cô ấy.

Ánh mắt Hương Đàm vẫn cứ luôn dõi theo sự việc đang xảy ra bên dưới, hai bên cứ mẫu thuẫn cãi cọ bằng những từ ngữ không văn hóa rất lâu mà chưa ẩu đả xô xát nhau, việc này nếu không được ngăn chặn ngay sẽ rất khó để mấy người bạn của cô ấy an toàn trở về nhà.

Lời khuyên của Hạ Diệp không ngừng vang lên bên tai, tuy có ý tốt nhưng vì thế mới khiến cho cô ấy có cảm giác không an toàn, càng lúc càng thấy bất an.

Phía bên dưới, hai bên vẫn cãi nhau rất kịch liệt.

Trên người đám đầu trâu mặt ngựa hầu như đều bao phủ bởi những hình xăm lớn, bất cứ ai có mặt tại đó đều có cảm giác đám bạn của Hương Đàm đυ.ng nhầm người rồi.

Đúng như cô ấy nghĩ, bọn họ đã nhanh chóng xông tới phía trước mà động tay động chân. Phía đám bạn của cô ấy cũng chỉ có thể chống đỡ được một chút chứ không làm gì được bọn chúng. Riêng cô gái đang sợ hãi là không hề tham chiến, cô ta chỉ đứng đó trợn trừng mắt nhìn người với người vật lộn với nhau đòi sống đòi chết.

Tình hình trước mắt rõ ràng là không thể cứu vãn được nữa, cô lại nhìn qua Hương Đàm, cô thấy hết thảy sự bất lực khó chịu khi trông thấy bạn của mình bị người ta từ từ hành hạ mà không thể giúp được gì.

Lấy điện thoại trong tích tắc gọi đến số máy của Hạ Mẫn Nguyệt, cô biết mẹ cô cũng có chút quan hệ với chính quyền địa phương nha.

“Mẹ, con bị người ta ức hiệp! Bọn họ sàm sỡ con” Hạ Diệp ngữ điệu run rẩy, vẻ mặt loáng thoáng sự sợ hãi đáng thương.

« Tiểu Diệp Tử con đang ở chỗ nào? » Hạ Mẫn Nguyệt lo lắng cau mày.

“Hộp đêm Trầm Mê“.

Hạ Diệp trong lòng tự nhiên có một cảm giác mừng rỡ, mấy lần cô gây chuyện điều do chính tay mẹ cô giải quyết, không có bà ấy thì hiện giờ rất có thể cô đang ngồi bóc lịch vì tội phá hoại đồ đạc của người khác.

« Chờ mẹ, đừng lo lắng » nói xong Hạ Mẫn Nguyệt tắt ngay cuộc gọi.

Phía bên kia vọng lại tiếng 'tút tút tút' làm cho tâm tình của Hạ Diệp bỗng chốc tuột lại xuống mức thấp nhất.

Hương Đàm khóc đến tê tái khuôn mặt, vì kích động mà bàn tay bóp chặt đến những mạch máu không lưu thông được mà trắng muốt. Hạ Diệp chỉ lơ là ít lâu thôi thì cô ấy đã xông xuống phía dưới mất rồi.

Cô vốn dĩ là định chạy ngay theo sau nhưng tên vệ sĩ 'đen' kia lại chặn đứng lại, trong lời nói vô cùng quyết đoán “Chuyện này hãy để người của chúng tôi giải quyết, bọn họ đang ở phía dưới, chỉ cần ba mươi giây bạn cô sẽ bình an“.

Hạ Diệp ngơ ngác.

“Ông chủ nói, về đến nhà cô sẽ tự biết” 067 chỉnh tai nghe trên tai, phía trong đó phát ra một tiếng nói nhỏ không rõ lắm, 067 lập tức thuật lại y như vậy.

Về nhà? Mẹ!?

Đúng như lời 067, đám đông nhanh chóng giãn ra xa khu vực gây gổ, bọn người tàn bạo kia còn chưa kịp phản ứng đã bị đám vệ sĩ bẻ tay ra phía sau lưng, đè bẹp mặt xuống dưới đất. Đúng, vóc dáng, quần áo đều có nét tương tự như người vệ sĩ vừa nãy nói chuyện với cô.

Hương Đàm khóc bật ra, ôm cô gái đang sợ hãi vỗ về.

Sự việc rất nhanh được họ giải quyết ổn thỏa, cô cũng rất muốn biết vì sao người này lại biết mẹ mình nhưng bạn của Hương Đàm đang ở phía dưới, nghĩ tới đây, cô khẽ liếc nhìn người đàn ông phía sau tấm màn một chút rồi luyến tiếc rời đi.

Hạ Diệp cùng Hương Đàm dìu mấy người bạn bị thương vào phòng. Đa phần điều bị thương ngoài da nên không có mối nguy hiểm nào, cũng không thể ứ đọng máu bầm trong cơ thể.

Vì Hương Đàm đang hoảng loạn nên không còn tâm trí mà đo lường độ nguy hiểm của vết thương, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào một mình Hạ Diệp.

Quan sát những vết thương đỏ có rướm một chút máu, cô dùng tay ấn giữ vào vết thương thật lâu, cô đưa ra kết luận chẩn đoán của mình không do dự, “Cậu là Du Tiểu Mị đúng không? Cậu chỉ hoảng sợ quá độ thôi, uống một viên thuốc an thần rồi thϊếp đi mai sẽ khỏi. Còn hai người Tiết Thiệu Thiên và Lâm Thạch chỉ bị thương ngoài da, bôi một ít thuốc ngoài da là được, riêng Bạch Kha tiền bối vẫn là nặng nhất, trẹo một cái xương sườn nên được đưa đến bệnh viện sớm nhất có thể để tiếp nhận săn sóc, đừng về quá sớm ở lại bệnh viện để quan sát vài hôm nhưng nếu muốn ngày mai cũng có thể xuất viện“.

Hương Đàm thất thần, chỉ ấn nhẹ vài cái liền biết như vậy là bị gì rồi sao? Chuyện này bác sĩ có kinh nghiệm chưa chắc đã làm được, cô ấy chính là vì những lời nói quá mức chắc chắn của Hạ Diệp mà bình tĩnh trở lại.

“Diệp Diệp cậu thật giỏi“.

Hương Đàm cười rất nhu hòa, cánh tay đang còn khoác lấy tay của vị tiền bối Bạch Kha. Cô ấy cũng không biết từ khi nào tay mình lại đặt trên cánh tay của Bạch Kha.

“Anh hai mình là bác sĩ tâm lý nên nhìn ra một vài điểm cơ bản. Còn về việc ấn định vết thương là điều đầu tiên mẹ mình nói” Hạ Diệp híp mắt giải thích sự tò mò của bọn họ, trông như cô giáo đang dạy học những đứa trẻ.

Bọn họ tưởng Hạ Diệp là tiểu thư nhà giàu gì đó, ăn chơi trác táng, không có nghề nghiệp ổn định nhưng không ngờ sự việc lại vượt ngoài tầm mà bọn họ biết đến.

Hương Đàm cảm kích trong lòng, nhưng vẫn không hiểu đám người đó từ đâu chui ra, cô chỉ biết khi gần bước đến đã có mấy gã to con tới tấp bắt lấy bọn hắn.

“Diệp Diệp, bọn người lúc nãy...“.

“Thật ra, mình cũng không biết“.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau không hiểu, dù sao cũng đã được cứu nên không che đậy được sự vui mừng nhưng những vết thương giăng kín khắp trên cơ thể kia cũng không khiến cho bọn họ thoải mái được bao lâu.

Du Tiểu Mị thở nhẹ, gương mặt cũng ướt đẫm không kém gì Hương Đàm, cô ta giang tay ôm cô ấy, “Lúc nãy mình thật sự rất sợ hãi“.

Beta: Shan.