Ngồi bên quầy bar, Chung Hiển Bình lắc lắc một ly rượu Whisky, những viên đá nhỏ va vào ly thủy tinh phát ra những tiếng lanh canh, chất lỏng màu vàng óng sóng sánh bên trong tỏa ra hương vị say lòng. Chung Hiển Bình đưa ly lên môi nhấp một ngụm lại chua xót cười thầm. Từ ngày xảy ra chuyện kia anh cũng không có gặp người nọ. Tình cảm bao nhiêu năm dài triền miên giữ trong lòng cũng đã đến lúc buông bỏ. Người đó không ai khác chính là Hoắc Điệp Phong, hồi ức những năm tháng bên cạnh nhau cứ như mới ngày hôm qua.
Cả hai đã cùng lớn lên như hai người bạn thân, như anh em trong một gia đình. Mà cũng thật kì lạ, gia đình anh có truyền thống theo trù nghệ, còn gia đình người kia lại truyền kỳ là hắc bang, hai lĩnh vực không có cái gì liên quan vậy mà lại có mối giao tình thân thiết còn là hàng xóm.Từ lúc nhận biết cả hai đã quen nhau rồi, có lẽ đó chính là số phận.
Chung Hiển Bình trước đây sống cùng gia đình ở Hồng Kông, trong nhà anh nam thì to lớn phong thái khẳng khái hào sản, nữ cũng thật bãn lĩnh đi, vậy mà lại dưỡng ra một đứa con trai giữa thân thể nhỏ nhắn da trắng gương mặt mềm mại như nữ nhân. Cũng bởi vậy mà từ lúc đi mẫu giáo đã bị người ta ăn hϊếp. Nhưng mà có Hoắc Điệp Phong bảo hộ, Chung Hiển Bình cũng thật bình yên trãi qua tuổi thơ.
Cả hai người thân thiết như keo sơn từ nhỏ cho đến cao trung, Chung Hiển Bình cũng không thây đổi quá nhiều, cũng vẫn bộ dáng nhỏ bé hơi gầy trắng trẻo, còn Hoắc Điệp Phong càng ngày càng to lớn vặm vỡ. Chỉ cần hai người đứng chung với nhau thì bạn bè không tiếc lời chăm chọc, Hoắc Điệp Phong cũng chỉ cười vỗ vỗ vai anh đối người ngoài nói: “ Tiểu Bình là con chuột nhỏ của tớ, tớ phải bảo hộ cho tốt. Không khéo bị người ta bắt đi, lại thành chuột thí nghiệm.” Làm cả lũ bạn cười không ngừng, từ đó những người quen đều kêu anh là “chuột nhỏ”. Anh cũng không vì biệt danh này mà oán hận Hoắc Điệp Phong mà còn có chút vui vui. Không biết từ khi nào Chung Hiển Bình phát hiện ra tình cảm của mình dành cho người bạn thân không còn là tình bạn, anh chính là yêu người đó. Quãng thời gian đối mặt với cảm giác tội lỗi vì mối tình đồng giới làm anh ray rứt không thôi.
Cố gắng kiềm lại tình cảm kia, những ngày tháng trôi qua anh chỉ tỏ ra bình thường với Hoắc Điệp Phong, bởi vì nếu để người này biết được có lẽ cả tình bạn cũng không còn. Chỉ cần bên cạnh nhau, không cần làm người yêu cũng tốt rồi. Nhưng mà càng ngày Chung Hiển Bình càng thấy không ổn, Hoắc Điệp Phong vẫn xem anh như bạn thân, vẫn thường xuyên qua nhà ăn ngủ, tất nhiên là ngủ cùng phòng cùng giường với anh. Nhiều đêm nằm bên cạnh người mình yêu thương mà không dám chạm vào không dám thở mạnh làm anh muốn phát điên, vậy mà người kia còn tự nhiên ôm lấy anh, đôi khi còn đùa giỡn nhéo nhéo má. Chung Hiển Bình cũng thật nhẫn nại chịu đựng, đến một ngày cả nhóm bạn kéo nhau đi KTV, thấy Hoắc Điệp Phong đi ra ngoài thật lâu chưa có trở lại, anh liền chạy đi tìm, trong một góc tối anh nhìn thấy người nọ đang cùng một nữ sinh làm chuyện kia. Trái tim anh thắt lại gần như tắt thở ngay lập tức, nước mắt không kiềm chế được tuông rơi ướt đẫm cả khuôn mặt.
Cũng từ ngày đó, anh cẩn thận suy nghĩ, nếu như cứ tiếp tục như vậy ở cạnh người đó, nhìn thấy người đó ôm người con gái khác trong tay, thấy người đó kết hôn, có hài tử, anh thật không làm được. Cuối cùng mặc cho Hoắc Điệp Phong tìm kiếm, anh kiên quyết không thèm nhìn mặt người đó, trốn tránh đến lúc tốt nghiệp anh liền sang Đài Loan. Không một câu từ giã, không một lời tạm biệt, anh đi như chạy trốn, chạy trốn tình yêu sớm đã biết không kết quả, trốn tránh cả những kỷ niệm thời niên thiếu.
Sau khi tốt nghiệp đại học Chung Hiển Bình ở lại Đài Bắc, may mắn vượt qua các vòng phỏng vấn anh được nhận vào làm nhân viên của Mộ thị, một tập đoàn tài chính lớn thứ hai của Đài Loan, dần dần với tài năng cùng sự chăm chỉ, Chung Hiển Bình vươn lên trở thành giám đốc tài chính kế hoạch phát triển. Cuộc sống dần dạy cho anh biết kiềm chế chính mình, sống trong môi trường cạnh tranh khắc nghiệt làm anh dần trở thành lãnh đạm, lãnh đạm với tất cả, đôi khi với chính bản thân mình. Có lúc anh nghĩ mình đã quên được người đó, nhưng mà không phải vậy.
Cái ngày chủ tịch Mộ thị Mộ Dung Y Tịnh dẫn anh vào tham gia họp cùng ám bộ, anh đã gặp lại người kia. Người mà suốt nhiều năm anh không liên lạc, nhiều năm trốn tránh. Vài lần gặp mặt, cả hai cũng không nhắc quá nhiều chuyện trước kia, cũng cùng nhau đi dùng bữa, đi quán bar nhưng mà cũng không còn như trước thân thân thiết thiết. Đến một lúc anh nhận ra Hoắc Điệp Phong nhìn Mộ Dung Y Tịnh với ánh mắt không bình thường, chứng minh Hoắc Điệp Phong thích đàn ông. Lòng anh lần nữa nát tan, giống như một khối nước kết băng nay bị người ta đập nát.
Chung Hiển Bình hối hận, hối hận vì sao lúc đó không thổ lộ tình cảm kia. Anh rõ ràng là người đến trước, vậy mà lại ném đi cơ hội của mình. Còn cố tình chạy trốn những mười năm như một thằng ngốc. Nhưng mà hiện tại anh cũng không biết làm gì hơn.
Rồi khi Dương Khinh Tiêu xuất hiện ở Mộ thị, sau biết được Mộ Dung Y Tịnh cùng Dương Khinh Tiêu yêu nhau, trong anh lại dấy lên chút hy vọng mong manh. Anh liên lạc với Hoắc Điệp Phong thường xuyên hơn, khoảng cách mười năm gần như biến mất, cả hai lại thân thiết như xưa. Một lần nữa anh ôm lấy hy vọng, nghĩ rằng đến một lúc nào đó có cơ hội anh nhất định nói cho người đó biết tình cảm của mình. Vậy mà cái tát kia đã phá hư tất cả. Vì Mộ Dung Y Tịnh, vì một trò chơi, Hoắc Điệp Phong lại ra tay đánh anh, trong lòng người kia, anh rõ ràng không bằng Mộ Dung Y Tịnh. Từ lúc đó, anh liền quyết định buông ra, nhưng muốn buông, cũng thật là khổ sở.
Nâng ly rượu uống một hơi, đây không biết là ly thứ bao nhiêu. Đầu đã choáng váng đến mức không còn nghĩ ngợi được gì nữa, nhưng anh cũng kiên trì gọi thêm một ly.
Ngồi trong góc tối của club, Hoắc Điệp Phong khoanh tay tựa lưng vào ghế da, ánh mắt từ lúc vào đến giờ chưa hề rời khỏi thân ảnh nhỏ nhắn kia. Bên quầy bar, ánh sáng có chút mạnh, Chung Hiển Bình ngồi đó uống rượu. Áo vest đã được cởi ra vắt trên thành ghế, cũng không thấy carvat, trên người là áo sơmi trắng đơn, tay áo xắn cao đến khủy để lộ ra làn da trắng nõn, ngón tay vẫn thon nhỏ như ngày nào đang mân mê ly rượu. Hoắc Điệp Phong nhíu mày, từ khi nào người này lại uống rượu sành sỏi như vậy?
Chung Hiển Bình mà anh biết trước đây là một người hay thẹn thùng mắc cỡ, chỉ cần bị nữ sinh chọc ghẹo một chút liền đỏ mặt, lúc khẩn trương nói chuyện đôi khi còn bị lắp, uống mỗi ngụm bia đã ngã ra say bí tỉ. Vậy mà một khoảng thời gian dài không gặp, lại thay đổi thật nhiều. Một năm trước gặp nhau trong cuộc họp ngoài chút ngạc nhiên thì chỉ còn là bình tĩnh cùng lãnh đạm. Người đó rất tự nhiên bắt tay anh chào hỏi cùng thái độ khách sáo đến đáng sợ. Những lần gặp tiếp theo cũng không nói quá nhiều. Anh cũng bối rối không biết làm sao bởi đã rất nhiều năm không gặp. Nhưng mà dạo gần đây tự nhiên Chung Hiển Bình lại hay tìm đến anh, rồi như tự nhiên lại thân thiết như ngày nào. Hoắc Điệp Phong đúng là rất vui, trong khoảng thời gian mười năm đó anh cũng nhiều lần luyến tiết tình bạn của cả hai. Ba tháng trước đây cũng chỗ này, Chung Hiển Bình được mời lên sân khấu hát một bài. Chung Hiển Bình hát rất hay, từ trước đây anh đã biết. Nhưng mà lúc này anh mới phát hiện thì ra sau nhiều năm người đó lại có thêm một phần mị hoặc. Lúc đó Chung Hiển Bình cũng là áo sơmi trắng, trên sân khấu ôm lấy cây đàn ghitar, giọng hát mượt mà sâu lắng. Gương mặt thon thon trắng trẻo hơi cúi làm tim anh có chút lạc đi. Nếu không phải vì Mộ Dung Y Tịnh, chắc anh cũng không phát hiện mình thích đàn ông, lại càng không nghĩ người bạn thân nhiều năm này lại toát ra vẽ quyến rũ đọng lòng người.
Lần mới nhất về Hồng Kông là lúc ám bộ tổ chức tiệc rượu, cả hai có ghé về nhà của mình, nhưng mà Chung Hiển Bình lại cố tình tránh mặt anh, nên lúc anh đến nhà đón, người đã đi rồi. Không hiểu vì sao lại lên phòng Chung Hiển Bình, rõ ràng từ lúc người này chạy đi Đài Bắc không nói một câu, anh giận, không thèm tìm kiếm, cũng không thèm ghé qua một lần nào. Căn phòng vẫn như mười năm về trước rất sạch sẽ. Bời vì em gái Chung Hiển Bình muốn anh trai mỗi lần về thăm đều có thể thoải mái ở lại. Ngẫu nhiên tìm được quyển nhật ký của người kia, biết được tình cảm của người đó đối với mình. Hoắc Điệp Phong cũng không quá sửng sốt, cứ như là bản thân đã ngầm hiểu, chỉ cần chứng cứ xác thực mà thôi. Lúc đó anh đã nhìn quyển nhật ký thật lâu và thầm mắng: Đồ ngốc, cần chi phải chạy trốn nhiều năm như vậy, lúc đó nếu cậu nói cậu thích tôi, dù tôi không biết mình thích con trai cũng sẽ vì cậu mà thành người yêu của cậu mà. Biết đâu vì
cậu mà sau đó tôi cũng không cần thấy Mộ Dung Y Tịnh liền để ý.
Nhớ đến, anh nhất thời không khống chế được đã tát người kia, trong lòng tự nhiên quặn đau. Anh không phải cố ý, chỉ là phản xạ nhiều năm bảo hộ Mộ Dung Y Tịnh tạo thành. Chưa kịp suy nghĩ đã ra tay. Lúc xảy ra rồi anh liền hối hận. Buổi tối hôm đó nhìn thấy người này khóc nức nỡ trong vòng tay Dương Khinh Tiêu, anh gần như hóa điên. Tên tiểu tử kia lấy tư cách gì ôm lấy người này an ủi. Hai bàn tay siết chặc thành đấm, muốn ngay tức khắc đi đến kéo người đó ra ôm vào lòng mình. Nhưng cuối cùng vẫn là lặng lẽ bỏ đi.
Khi nghe tin Chung Hiển Bình bị bắt cóc cùng Dương Khinh Tiêu, trái tim đột ngột ngừng lại một nhịp. Vì cái gì, vì cái gì lại bắt theo người đó. Đối với Mộ thị, Chung Hiển Bình không hề có một chút uy hϊếp, không giá trị lợi dụng thì khả năng tính mạng khó bảo toàn là rất cao. Mộ Dung Y Tịnh sau khi nhận điện thoại nói chuyện với tên tiểu tử kia xong thì đối anh nói một câu: “Cậu ấy nhờ tôi nhắn lại với anh, lần này không phải chính bản thân anh đến rước họ thì sau này chắc chắn anh sẽ hối hận.” Anh đã biết, không cần hắn nói, không cần ánh mắt nhắc nhở của Mộ Dung Y Tịnh anh cũng sẽ đi. Cũng vì vậy mà anh nhận ra trong anh Chung Hiển Bình có phân lượng lớn cỡ nào.
Nhưng mà sau sự kiện lần đó đến nay đã nữa tháng, Chung Hiển Bình không hề nhìn anh, không phải coi anh như không khí hay không tồn tại mà là lãnh đạm như lần đầu gặp lại.
Vượt qua sinh tử lần này anh quyết không để vuột mất cơ hội làm cả đời phải hối hận. Chung Hiển Bình đang ở rất gần, ngay bên đó, chỉ cần anh đi vài bước chân là sẽ gặp. Ngày hôm nay, cần phải làm cho rõ ràng hết thẩy. Quyết định, Hoắc Điệp Phong đứng dậy. Ngay lúc đó có hai người đàn ông đến gần bắt chuyện, họ nói với Hiển Bình cái gì đó xong Hiển Bình liền đứng dậy muốn đi theo cả hai. Thoáng thấy không ổn Hoắc Điệp Phong bước thật nhanh đến ngăn ba người lại.
“Hai người muốn đem cậu ấy đi đâu?”
Hai gã đàn ông dường như vẫn không có nhìn qua Hoắc Điệp Phong, chỉ lo kè hai bên Chung Hiển Bình đã say đến nỗi có chút xiu vẹo. “Đi đâu mặc kệ bọn tao, mày xía vô làm gì?”
Hoắc Điệp Phong tức giận nắm lấy tay Chung hiển Bình kéo về phía mình trừng mắt với hai gã kia: “Khôn hồn thì xéo, không thì mất mạng.”
Có lẽ đã nhìn ra Hoắc Điệp Phong có bao nhiêu kinh dị, chưa kể ánh mắt sắc như dao chỉ cần thấy cái thân hình to lớn cơ bắp cuồn cuộn thì hai gã kia đã sợ mất mật. Vội vã lủi nhanh đi nơi khác.
Nắm lấy hai vai người nọ hoắc Điệp Phong tức giận lay lay: “Hiển Bình, cậu tỉnh lại cho tôi.”
Chung Hiển Bình hơi hơi hé mắt, nhìn thấy anh liền vùng vẫy. “Buông ra, Hoắc Điệp Phong, cậu muốn phá cái gì?”
Hoắc Điệp Phong càng điên tiết: “Phá cậu, con bà nó, tôi mà không có mặt, cậu đã bị hai thằng đó mang đi đè chết rồi.”
Chung Hiển Bình cũng l*иg lên giận dữ, không biết lấy khí lực ở đâu anh vùng mạnh ra khỏi bàn tay to lớn của Điệp Phong, xiu xiu vẹo vẹo bước ra khỏi Câu lạc bộ: “Hừ, đè cái gì? Tôi chính là đang muốn bị đè.”
Hoắc Điệp Phong kéo lấy Chung Hiển Bình, “Cậu có biết là mình đang nói cái gì không hả?”
Vung tay đẩy Hoắc Điệp Phong ra, Hiển Bình cười lên điên dại sau lại đối anh nói: “Sao lại không? Tôi chính là đang muốn tìm đàn ông lên giường.”
“Cậu…” Hoắc Điệp Phong tức điên lên định vung tay tát Chung Hiển Bình, nhưng mà bàn tay giơ lên rồi không có giáng xuống. Chung Hiển Bình nhìn thấy vậy liền nhào vào nắm cổ áo anh. Bên ngoài nhìn vào Hiển Bình chiều cao vừa đến vai người ta nhưng hành động lại hung hăng nên có chút buồn cười.
“Đánh đi, cậu đánh đi. Dù sao tôi cũng có là gì của cậu, đánh mạnh vào giống như lần trước cậu đánh tôi. Đánh đi! Cậu có đánh chết tôi tôi cũng nói tôi muốn lên giường với đàn ông, hôm nay không được ngày mai tôi lại tìm người khác. Cậu quảng được tôi sao, được sao?”
“Tiểu Bình!” Hoắc Điệp Phong xuống giọng gọi rất nhẹ nhàng. Người trước mặt cứng đờ, anh lại tiếp tục nắm vai người nọ hỏi: “Cậu…hiện tại thật rất muốn cùng đàn ông lên giường?”
Chung Hiển Bình quay mặt đi: “Phải!”
“Ai cũng được?”
“Đúng vậy.”
“Vậy tôi cùng cậu lên giường.”
“Cái gì?” Chung Hiển Bình dường như đã tỉnh rượu rất nhiều quay sang nhìn vào người đàn ông to lớn trước mặt không hiểu.
“Cậu nói hiện tại cậu muốn cùng đàn ông, lại nói ai cũng được, vậy thì lên giường với tôi đi.” Lại liếc mắt một cái kèm theo tia thách thức: “Sao? Hay là cậu không dám?”
Nhếch môi ngạo mạn, Chung Hiển Bình đáp: “Vì cái gì lại không dám?”
Hoắc Điệp Phong liền lôi Chung Hiển Bình lên xe, chạy về nhà người kia. Trên đường không ai nói với ai câu gì, đến lúc vào nhà, vào phòng, cũng chỉ là yên lặng. Chung Hiển Bình ném áo vest cùng túi xách lên sô pha nằm xuống giường nhắm mắt lại.
Hoắc Điệp Phong đi đến ngồi xuống bên cạnh, chống một tay bên hông Hiển Bình nói nhỏ: “ Cậu đã làm chuyện này lần nào chưa?”
Hiển Bình vẫn yên lặng, một lúc lâu mới đáp: “…Rồi!”
“Bao nhiêu lần?” Hoắc Điệp Phong bắt đầu đưa tay cởi cúc áo sơmi của người kia, từng cái từng cái một.
“…Rất nhiều, không nhớ.” Chung Hiển Bình gát tay lên trán, che đi đôi mắt có chút dao động.
“Vậy đã cùng bao nhiêu người rồi?”
Người nọ liền quát lên: “ Nhiều lắm, được chưa, muốn làm thì nhanh lên, không thì cút khỏi đây.”
Hoắc Điệp Phong lại cười khẽ, cái biểu tình này nhìn thế nào cũng biết là lần đầu tiên, mười tám năm ở gần không lẽ anh lại dễ dàng bị gạt? Tiếng cười trầm ấm toát lên nội liễm bên trong con người to lớn hữu lực trong gian phòng tạo nên một sức hút khó cưỡng lại. Đôi môi nóng bỏng nhẹ chạm lên làn da cổ trắng nõn của Chung Hiển Bình làm anh có chút run rẩy. Bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy vòng eo nhỏ siết nhẹ. Hương rượu phản phất cùng với mùi thơm tự nhiên quen thuộc trên cơ thể người đó làm Hoắc Điẹp Phong có chút mất khống chế. Cái cơ thể nhỏ bé này thật sự rất mê người. Hô hấp đã có phần dồn dập, nhưng anh vẫn dịu dàng mơn trớn người nằm đó. Định cúi xuống hôn lên hai cánh môi hồng hồng kia thì đột nhiên Chung Hiển Bình mở mắt ngăn anh lại.
“Sao vậy? Không thoải mái?”
Chung Hiển Bình lắc đầu nói: “Tôi muốn cậu cưỡng bức tôi.”
Hoắc Điệp Phong hơi hơi nheo mắt lại, hơi thở tỏa ra có phần nguy hiểm, như con thú hoang đã gần mất kiểm soát: “Cậu có biết cậu đang đùa với lửa?”
Nhắm mắt lại, Chung hiển Bình đáp: “Tôi là M *, cậu cứ yên tâm mà làm đi.”
(
M: Trong SM,
Masochism,đ ó là một trường hợp ngược lại với ác da^ʍ.Khổ da^ʍ là người chỉ thỏa mãn và đạt được cực khóai về tìиɧ ɖu͙© khi họ được hành hạ dã man đau đớn.)
Cúi xuống hôn khẽ lên trán Chung Hiển Bình, Hoắc Điệp Phong lạnh giọng: “Được thôi, theo ý cậu vậy.”
Ngay lập tức nắm lấy thân hình bé nhỏ ném vào giữa giường, Hoắc Điệp Phong như gió lốc áp lên người Chung Hiển Bình, rất nhiều tiếng “soạt, soạt” vang lên, quần áo trên người anh rất nhanh bị xé bỏ thô bạo. Hoắc Điệp Phong không chờ Chung Hiển Bình có cơ hội run rẩy liền cúi xuống cắn môi người nọ, mυ'ŧ vào thật mạnh, lại cuồng dã đưa lưỡi vào trong càng quét, mạnh mẽ chiếm đoạt. Hai bàn tay như gọng kiềm siết chặt cánh tay gầy gầy trắng nõn. Không hề ôn nhu dịu dàng mà là cuổng dã cắn xé, một lúc lâu môi Hiển Bình liền chảy máu. Không thèm dừng lại, Hoắc Điệp Phong lại trượt xuống cổ xuống ngực để lại trên làn da non mềm là hàng loạt dấu răng cùng ấn ký rướm máu.
Cơn đau làm Chung Hiển Bình phát ra tiếng rêи ɾỉ càng làm người phía trên điên cuồng cắn mạnh. Vừa cắи ʍút̼ liếʍ láp vừa cởi bỏ quần áo trên người mình. Bàn tay mơn trớn trên da thịt Chung Hiển Bình rất nhẹ, xong lại nắm lấy hay tay người nọ kéo qua đỉnh đầu giữ chặt, hơi thở Chung Hiển Bình đã có chút gấp gáp, những chỗ đau rát trên người làm anh bắt đầu vô thức chống cự. Nhưng mà càng chống cự Hoắc Điệp Phong càng siết mạnh hơn, môi anh đang mυ'ŧ lấy đầu v* đỏ hồng trên làn da trắng đột nhiên cắn thật mạnh nghiến đến chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
“A…” Chung Hiển Bình đau đớn gào lên. Hoắc Điệp Phong không thèm để ý mà tiếp tục liếʍ máu vừa chảy ra vào miệng. một tay vói xuống chỗ giữa hai đùi Chung Hiển bình, anh cằm lấy xoa nắn. Một dòng kɧoáı ©ảʍ phát sinh đột ngột như dòng điện chạy dọc cơ thể làm tiếng thét kia hóa thành rêи ɾỉ mị tình.
“Dâʍ đãиɠ.” Hoắc Điệp Phong hét to, “ Mới có một chút đã rêи ɾỉ thoải mái như vậy.”
Nói xong liền kéo lấy người dưới thân dậy, anh quì thẳng người trên giường bóp khớp hàm Chung Hiển Bình ra, nhét dương v*t trướng lớn đỏ au nổi đầy gân xanh của mình vào miệng người kia. “Ngậm vào, chẳng phải cậu thích bị đàn ông hành hạ lắm sao?”
Vừa nói vừa đung đưa eo, làm cho khối thịt to lớn bằng cổ tay chạy ra vào cái miệng nhỏ kia. Hình ảnh đập vào mắt cực kì da^ʍ mĩ. Chung Hiển Bình lúc đầu có chút không quen, dần dẩn cũng hiểu chút ít rồi từ từ chủ động nuốt vào phun ra, còn dùng lưỡi quyện liếʍ. Càng mυ'ŧ liếʍ càng say sưa, lâu lâu lại rêи ɾỉ vài tiếng mê hoặc. Hai bàn tay đưa lên ôm lấy thắc lưng săn chắc của Hoắc Điệp Phong vuốt ve làm Hoắc Điệp Phong ngửa mặt lên thở dốc. “Con mẹ nó sướиɠ chết mất, cậu làm tôi sướиɠ quá.” Anh lại cúi xuống nhìn Chung Hiển Bình, trong ánh mắt phát ra một tia yêu thương và chua xót. Nhưng rất nhanh anh nhắm mắt lại.
“Ba!” Một cái tát giáng xuống má Chung Hiển Bình.
“Dâʍ đãиɠ, mυ'ŧ sướиɠ như vậy chắc đã thèm từ lâu lắm rồi?” Hoắc Điêp Phong không chờ người kia phản ứng lại đẩy dương v*t của mình vào trong miệng, mạnh mẽ trừu tống làm Chung Hiển Bình nghẹt thở thoáng dãy giụa, nhìn vẻ mặt thống khổ mang theo kɧoáı ©ảʍ thỏa mản và nước mắt từ lâu chảy đầy gương mặt,
anh nhịn không được mà nắm tóc Hiển Bình giữ cho người đó không được lui, cứ vậy đẩy vào rút ra khoan miệng ướŧ áŧ mền mại. Một lúc sau, theo những lần hút mạnh của người dưới thân mà Hoắc Điệp Phong bắn ra, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực chảy vào cổ họng Chung Hiển Bình, một lượng lớn chưa kịp nuốt vào chảy tràn theo khóe miệng ra ngoài kèm chút máu hồng hồng.
Khớp hàm đau đớn được thả lỏng một lần, lại ăn một cái tát: “ Đồ dâʍ đãиɠ, ai cho cậu hút mạnh như vậy?Rất muốn uống tinh của tôi phải không.”
“Hừ…” Chung Hiển Bình nhắm mắt quay mặt đi, lại tiếp tục một cái tát thật mạnh làm anh ngã nhào lại giường, hai má đã nóng rát đến kinh người nhưng anh vẫn không cự tuyệt. Lúc này, nếu anh bảo dừng, Hoắc Điệp Phong chắc chắn sẽ dừng lại, nhưng anh không muốn, những nỗi đau này chứng tỏ đây là sự thật, chứng minh anh cùng Hoắc Điệp Phong đang làʍ t̠ìиɦ. Hôm nay anh chỉ nghĩ đi uống rượu cho quên buồn nhưng lúc hai người đàn ông kia nói muốn anh, anh lại nghĩ, biết đâu khi bản thân đã ô uế rồi thì không còn hy vọng đến bên cạnh Hoắc Điệp Phong nữa, vậy là anh chấp nhận, không ngờ người này lại xuất hiện ngăn cản, còn nói muốn lên giường với anh. Đó có phải là sự thật, hay do anh say quá sinh ra ảo giác? Từ lúc người kia gọi anh “Tiểu Bình”. Anh liền biết, khối tình cảm này, cả đời cũng không thể bỏ xuống được.
“A…Đau.” Đang suy nghĩ tóc liền bị siết chặt làm da đầu đau điếng, “Lúc làʍ t̠ìиɦ, ai cho cậu thất thần?”
Vặng bung hai chân thon nhỏ tuyết trắng của người dưới thân, ngắm nghía một chút nơi tư mật hồng hồng kia, Hoắc Điệp Phong vội nuốt nước miếng, “Đẹp quá!” Trong đầu liền thốt lên hai tiếng đó. Nam căn mới bắn một lần lại trướng lớn hơn lúc nãy tiến đến gần đặt nơi cửa động. Lựa chọn vị trí thích hợp Hoắc Điệp Phong mạnh mẽ đẩy mạnh vào. Không có chuẩn bị, không có bôi trơn. Cúc huyệt nhỏ bé đang ngậm chặt bị hung hăn lộng vào liền phát ra âm thanh bị xé rách, máu ngay tức khắc trào ra.
“Aaa….” Tiếng thét nhức buốt của Chung Hiển Bình làn anh đau thắc trong tim. Hoắc Điệp Phong nhíu mày, dừng lại. Nơi tiếp hợp của hai người dính dầy máu tươi, mùi tanh hợp cùng mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ thoảng trong không khí liền xộc vào mũi của hai. Những ngón tay Chung Hiển Bình siết lấy dra giường chặt đến nỗi trắng bệch, hai mắt mờ đυ.c, gương mặt tái xanh. Rõ ràng là rất đau đớn, cớ sao lại còn cố chịu đựng?
Hoắc Điệp Phong định rút ra nhưng lại bị Chung Hiển Bình giữ lại. “ Phong, tiếp tục đi!” Đã đến nước này rồi, anh không muốn quay đầu lại.
Nhìn sâu vào mắt Chung Hiển Bình, Hoắc Điệp Phong yên lặng. Chung Hiển Bình cũng không né tránh ánh mắt lãnh liệt kia, vẫn kiên trì đáp lại, tình cảm bao nhiêu năm cũng không cần che dấu theo ánh mắt nhu tình trao trọn cho người kia.
Hoắc Điệp Phong nắm lấy bàn tay Chung Hiển Bình đan những ngón tay mình vào đó siết chặt, cảm giác bàn tay Chung Hiển Bình nhỏ bé được một bàn tay khác to lớn ấm áp phủ vây, trái tim anh như được hồi sinh. Một tay Hoắc Điệp Phong đưa lên ôm lấy cái cổ mảnh khảnh của anh siết nhẹ.
“Ân…a…” Bên dưới bắt đầu luật động, mỗi cái đẩy vào rút ra lại mang theo một dòng huyết tinh. Càng động càng cuồng liệt, bàn tay người đó siết cổ Chung Hiển Bình càng chặt hơn, lý trí mê mờ, cả hai thân thể chỉ còn là triền miên giao hoan.
Đau đớn vẫn không hề giảm đi, nhưng mà nhục cảm cũng từ nơi đó phát sinh. Bởi vì là Hoắc Điệp Phong, bởi vì Chung Hiển Bình biết rất rõ, người đang
mạnh mẽ bên trong mình là Hoắc Điệp Phong. “Phong, Phong….” Trong đầu tràn ngập cái tên này. Trước mắt là hình ảnh nam nhân to lớn đang ra sức hành hạ anh, nhưng ánh mắt đó, biểu tình đó chính là say mê à đau xót. Cậu say mê làʍ t̠ìиɦ với tôi? Nhìn thấy máu huyết tôi trào ra cậu liền đau xót? Có phải không, phải không?
Vươn tay vuốt lấy cánh tay săn cứng lực lưỡng trước ngực Chung Hiển Bình cũng nâng eo đáp lại từng đợt sát nhập mạnh bạo của người kia. “Ân…ân…không đủ, mạnh nữa…”
“Ô, chặt quá, cậu chặt quá….” Hoắc Điệp Phong cũng tăng nhanh tốc độ thúc vào rút ra, mỗi lần lấy ra tận cùng bên ngoài rồi dồn sức dập mạnh vào đến nỗi Chung Hiển Bình cảm thấy ngũ tạng cũng bị đâm nát, lại mỗi lần rút ra như hút cả linh hồn anh đi theo. Từ kɧoáı ©ảʍ không còn dùng để diễn tả được nửa, đó là một cảm giác còn hơn như vậy, Chung Hiển Bình cảm thấy mình ngay lúc này như đang trên thiên đường, nhưng cũng giống vùi sâu dưới địa ngục tối tâm đau đớn. Hai thái cực trái ngược nhau dồn dập chèn ép đến mức làm anh muốn vỡ tan. Cổ họng đau đớn đến mức không còn phát ra tiếng được nữa. Chỉ có dùng thân thể đáp lại người kia, người mà anh yêu thương cả cuộc đời, yêu đến nỗi có thể hy sinh tất cả, kể cả cái chết cũng không còn quan trọng.
“Phong…mạnh…mạnh…” Chung Hiển Bình cố gào lên, giọng đã lạc đi khá rõ.
Hoắc Điệp Phong vội buông tay đang bóp cổ Chung Hiển Bình, nơi đó đã im đậm những dấu tay. “Tiểu Bình, cậu điên rồi.”
Hoắc Điệp Phong nói vậy nhưng bên dưới lại theo ý người nọ mà càng đâm thọc mạnh hơn làm Chung Hiển Bình khó lòng nhịn được mà bắn ra lần đầu tiên. “ A…ân… tiếp tục đi…”
Hậu huyệt do kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh mà điên cuồng siết chặt làm Hoắc Điệp Phong cũng ngay lúc đó mà phun vào trong một dòng dục tinh nóng hổi. Nhưng dương v*t cũng không hề biến nhỏ mà càng trương lớn hơn một vòng, lèn chặt vào vách tràng mẫn cảm.
Anh xoay người Chung Hiển Bình nằm úp sấp. Banh hai cánh mông trắng nõn tròn tròn xinh đẹp kia một lần thọc mạnh vào trong. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng máu quyện vào nhau chảy ra ngoài vẽ nên cảnh tượng vừa kinh diễm vừa yêu dị nói không nên lời. Hoắc Điệp Phong dường như khó kiềm chế được nữa mà
bắt lấy hai cổ tay Chung Hiển Bình ngoặc ra sau nắm lại, một tay nắm tóc người nọ bắt đầu động thân. Càng động càng mạnh tư thế như cưỡi ngựa làm anh thọc càng sâu hơn vào bên trong. Máu cùng dịch cứ thế theo từng lần sát nhập mà chảy ra nhỏ xuống dra giường trắng tinh. Giữa hai đùi của Chung Hiển Bình cũng toàn là máu. Nhưng mùi máu cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ càng nồng lại càng khiến người ta điên cuồng hoan ái.
“Phong, sâu…sâu hơn nữa…”
“Ô…” Gầm lên một tiếng trầm thấp, Hoắc Điệp Phong ngang ngạnh cuồng điên cưỡi lên người Chung Hiển Bình. Thân thể màu nâu đồng vạm vỡ bao phủ bởi một tầng mồ hôi bóng loáng dị thường kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Đối lập với anh là màu da tuyết trắng của Hiển Bình, cái lưng nhỏ nhắn cong lên theo thừ đợt tiến nhận, cánh mông trắng trẻo căng tròn liên tục lắc lư. “Trong cậu chặt quá, Tiểu Bình…”
“A..aa….hhức…ưm…” Chung Hiển Bình hé miệng rêи ɾỉ, cơ thể đã đến cực hạn của khoái hoạt, chết sao, người ta có thể quá thỏa mãn mà chết sao? Tóc bị người kia nắm lấy đau quá, hai cổ tay cũng rất đau, mà chỗ đó là đau nhất. Anh có thể tưởng ra được cảnh tượng nơi đó của mình chắc là đã huyết nhục mơ hồ. Cái kia của Điệp Phong to quá, vừa thô vừa dài vừa nóng rực. Xuyên xỏ trong cơ thể anh như muốn đâm nát linh hồn. Cảm giác thỏa mãn này anh sẽ không bao giờ quên, nỗi đau đớn này anh cũng sẽ suốt đời ghi nhớ. “Hoắc Điệp Phong…”
Lúc đau đớn cùng khoái hoạt đánh cho anh mất đi ý thức cũng là lúc cả hai đạt cao trào. Chung Hiển Bình than nhẹ một tiếng theo cái buông tay của Hoắc Điệp Phong mà ngã xuống giường bất động.
Hoắc Điệp Phong sợ hãi nâng người kia dậy ôm vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lên gò má đã sưng đỏ từ lâu gọi: “Tiểu Bình, Tiểu Bình?”
Nhận ra người nhỏ bé kia chỉ là mệt mỏi quá mà ngất đi anh mới thở dài nhẹ nhõm. Ôm vào lòng vỗ về một chốc rồi mới đi vào phòng tắm.
Lúc Chung Hiển Bình mơ màn tỉnh lại là lúc nam nhân kia đang bế anh từ phòng tắm đi ra. Cả người được tắm rửa sạch sẽ bọc trong một cái áo choàng tắm làm cho đau đớn nhất thờ bị đẩy lùi, nhưng mà cảm giác ê ẩm vẫn không tha anh. Hoắc Điệp Phong nhẹ nhàng đặt anh xuống giường đã được thay chăn dra mới. Anh vùi đầu vào gối phất tay: “Tôi mệt, cậu có về thì khóa cửa giúp tôi.”
Luồn tay xuống cổ Chung Hiển Bình, Hoắc Điệp Phong kéo anh vào lòng mình. “Cậu còn muốn trốn tránh tôi đến khi nào?”
Vẫn để người đó ôm mình, Chung Hiển Bình thở dài: “Tôi trốn tránh cái gì? Tôi…”
Hoắc Điệp Phong ngăn chặn câu nói kia bằng một nụ hôn, nụ hôn dịu dàng mê luyến sâu lắng. Chung Hiển Bình dần bị dẫn dắt cũng vòng tay đáp lại, hút lấy cái lưỡi ướŧ áŧ nhỏ nhỏ, Hoắc Điệp Phong khẽ cười rồi rời ra. “ Không nghĩ môi cậu lại ngon như vậy.”
Thẹn quá hóa giận Chung Hiển Bình đanh mặt: “Cậu…”
“Tiểu Bình, bao nhiêu đau đớn đó đủ cho cậu nhận biết hiện thực chưa?” Ngay từ lúc Chung Hiển Bình nói ra cái yêu cầu kia, anh đã thấu hiểu suy nghĩ của người này. Nếu như khi đó anh ôn nhu ân ái, có lẽ một thời gian rất lâu sau, Chung Hiển Bình cũng vẫn chưa nhận ra được cả hai bên nhau là thật. Chỉ có cách này, mới phá vỡ được mười năm trốn tránh, phá vỡ được sự tự ti của người này, phá vỡ rào chắn để cả hai đến được với nhau, không hoài nghi, không do dự nữa.
“Cái gì?” Như chạm trúng nỗi lòng, Chung Hiển Bình thoáng hoảng hốt.
“Lúc đầu tôi cứ nghĩ sau bao nhiêu năm như vậy cậu đã thay đổi rất nhiều nhưng mà không phải vậy, cậu cơ bản vẫn giống ngày xưa. Cậu cho là mười tám năm ở gần cậu như vậy tôi không hiểu cậu chút nào sao? Có chăng đó là cậu không hiểu tôi.”
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì.” Chung Hiển Bình lãnh đạm đáp.
“Tiểu Bình, cậu chính là rất yêu tôi.”
Hiện tại, Chung Hiển Bình cũng không cần che dấu thêm nữa, dù sao cũng đã không còn đường quay đầu: “Đúng vậy, tôi rất yêu cậu. Vậy thì sao?”
Cách trả lời bất chấp lại có phần giận lẫy này giống hệt người mười năm trước, Hoắc Điệp Phong cười hôn hôn trán người kia: “Tính tôi rất xấu, còn rất bạo lực nữa.”
“Hừ, cái đó tôi đã biết từ lâu.”
“Hiện tại tôi mới vừa thất tình.”
Chung Hiển Bình liếc qua Hoắc Điệp Phong, môi người đó hơi hơi nhếch lên ánh mắt tỏa sáng chẳng giống người mới thất tình chút nào: “Cái đó…tôi cũng biết.”
“Vậy cậu có còn muốn tôi nữa không?”
Chung Hiển Bình nhìn Hoắc Điệp Phong thật lâu, người kia cũng nhìn lại anh chờ đợi. Một thoáng đó, anh nhìn ra trong mắt Hoắc Điệp Phong là yêu đương cùng sủng nịnh. Từ lúc nào người này đã nhìn anh bằng ánh mắt đó, từ khi nào?
“Cậu là đang tỏ tình với tôi?”
“Con chuột nhỏ này, cậu muốn tức chết người ta sao? Ý nghĩa nằm trên mặt chữ.”
“Vậy thì…” Chung Hiển Bình liếc mắt rồi quay mặt đi đáp rất nhỏ: “Muốn…” Rồi lại quay lại phản đối: “Nhưng mà chẳng phải cậu thích Mộ Dung…”
Hoắc Điệp Phong nằm xuống bên cạnh Chung Hiển Bình vuốt ve gò má còn hơi sưng: “Ân, là thích.”
“Vậy còn tôi?” Chung Hiển Bình sợ hãi nhỏ giọng hỏi.
“Tôi thích Tiểu Bình hơn.”
“Cậu nói dối, rõ ràng cậu thích Mộ Dung Y Tịnh hơn tôi. Cậu vì cậu ta mà đánh…đánh tôi.”
Nước mắt chực trào ra khỏi hốc mắt, Hoắc Điệp Phong đau lòng liếʍ lên vành mi người nọ giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Chuột nhỏ, xin lỗi cậu. Đã làm cậu đau lòng nhiều năm như vậy. Tôi mắng cậu ngốc, tôi mười năm trước không nhìn ra tình cảm của cậu tôi thật ra còn ngốc hơn cậu. Lúc đó tôi đánh cậu chỉ là do vô thức thôi. Những năm cậu đi Đài Bắc tôi cũng bắt đầu vào làm trong bang cho ba, tình cờ quen biết Mộ Dung Y Tịnh tôi đã bị vẽ ngoài lãnh ngạo của cậu ấy thu hút, chưa có người nào có thân thủ cao hơn tôi, mà cậu ta chính là người đầu tiên. Tôi liền theo cậu ta sang Đài Bắc, nhìn bề ngoài không ai nghĩ cậu ta có thân thủ siêu phàm như vậy, chính tôi biết điều đó vậy mà cũng sinh tâm bảo hộ nhiều năm làm thành phản xạ. Lúc đó chỉ là do phản xạ thôi, khi tỉnh táo lại liền thấy hối hận. Nếu tôi có thể lấy cái chết để bù lại cái tát kia cho cậu, tôi cũng không ngần ngại mà liền đổi.”
“Nói bậy, chết cái gì.”
Ôm lấy thân người bé nhỏ, Hoắc Điệp Phong hơi lắc lắc: “ Mười năm qua cậu ở đâu làm gì tôi đều biết hết, nhưng mà tôi lại ngu ngốc không đi tìm cậu. Tiểu Bình, từ bây giờ anh sẽ yêu thương trân trọng em, dùng cả đời này hảo hảo bù đấp cho em. Cho nên sau này có chuyện gì, phải nói rõ cho anh biết, không được tự ý bỏ chạy nữa. Biết không!”
Chung Hiển Bình nghe qua lời tỏ tình mắt không tự giác lại rơi lệ. Giọng khàn khàn đáp: “ “Ân!”
Hoắc Điệp Phong yêu thương siết chặt vòng tay làm Chung Hiển Bình nhíu mày than đau. “Thật rất đau sao, đưa anh xem xem.”
Cố ý cởi bỏ áo choàng ra khỏi thân người Chung Hiển Bình, Hoắc Điệp Phong ngắm nhìn không chớp mắt. Thân hình hơi gầy thon nhỏ trắng nõn phủ đầy vết tích xanh tím cùng vết cắn. Trên hai cánh tay cùng cần cổ còn có dấu tay anh siết mạnh mà để lại. Đau lòng cùng yêu thương hôn liếʍ lên những vết thương, một lúc sau Chung Hiển Bình thở có chút gấp gáp, màu da trắng vì được vuốt ve âu yếm mà ửng hồng, ánh mắt mê đắm làm dục hỏa trong người Hoắc Điệp Phong lần nữa dâng lên. Anh say sưa mơn trớn trên làn da mềm của Chung Hiển Bình, đưa tay xoa nắn phân thân hồng hào giữa hai chân người kia. Lần này mỗi động tác đều là ôn nhu cùng vô vàng trân trọng.
Khó khắc chế được xúc cảm, Chung Hiển Bình hơi rêи ɾỉ vặn vẹo. Những vết thương được liếʍ láp nhè nhẹ càng làm anh thêm hưng phấn. “Phong …a…thích.”
Môi Hoắc Điệp Phong mau chóng dời xuống bụng rồi trượt xuống ngậm lấy hạ thân đứng thẳng của Chung Hiển Bình vào miệng, dùng lưỡi liếʍ láp chơi đùa rồi thong thả hút vào nhả ra. Dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó cưỡng Chung Hiển Bình cũng bắn ra một lượt. Hoắc Điệp Phong cũng không ngại nuốt vào, rồi bò lên trên hôn hôn người nọ.
“Tiểu Bình, cơ thể em thật xinh đẹp.”
Trườn lên người Hoắc Điệp Phong, Chung Hiển Bình cũng học theo hôn liếʍ lên tầng tầng cơ bắp, đầu tiên là vòm ngực vạm vỡ, hai thù du săn cứng khiến cho Hoắc Điệtp Phong khẽ rên. Rồi đến vùng bụng với những múi cơ rõ ràng. Màu nâu đồng cổ láp lánh dưới ánh đèn hôn ám. Ngồi trên người Hoắc điệp Phong, Chung Hiền Bình đưa tay vuốt ve hai cánh tay cuồn
cuộn. “Em thích không?”
“Ân, thích.”
Bàn tay xấu xa bắt đầu xoa vuốt vòng eo nhỏ dời xuống bóp lấy hai mông cười khẽ trêu chọc: “Bây giờ mới phát hiện Tiểu Bình thích đàn ông lực lưỡng a.”
Trượt mông lùi về sau một chút mới cúi xuống hôn môi Hoắc Điệp Phong được, nhưng mà ngay sau đó lại chạm trúng cái gì ngang ngạnh thô nóng làm anh đỏ mặt. “ Phong, cái kia…y?”
Hoắc Điệp Phong kéo cằm Chung Hiển Bình xuống hôn sâu, một ngón tay lần vào chỗ mật huyệt bị thương dò xét. Lúc nãy tắm cho Hiển Bình, anh kiểm tra thấy nơi đó ngoài vết rách nhỏ thì chỉ là bị sưng không đến nỗi quá nặng. Hiện tại đáng ra không nên làm nhưng mà dục hỏa đã khó lòng đập tắt được rồi. Nhưng mà nếu lại làm, vết thương có thể sẽ nặng hơn.
“Tiểu Bình, em đang bị thương, đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh nữa.”
“Vậy để em hút cho anh.” Nói xong, Chung Hiển Bình xoay người lại vẫn nằm trên người Hoắc Điệp Phong dùng hai bàn tay ôm lấy thứ đỏ au kia. Lần này là ngắm nhìn rất rõ ràng, trong lòng anh thầm kinh hãi, cái to lớn kia vậy mà đã xỏ xuyên trong người mình sao. Nhưng mà màu sắc cùng khích thước lớn thật hấp dẫn. Chung Hiển Bình đưa môi khẽ hôn hôn, rồi liếʍ liếʍ. Từng chút một ngậm vào, càng hút càng say mê. Hoắc Điệp Phong cũng rêи ɾỉ thỏa mãn, phần mông của người kia hơi vểnh lên vô tình bày ra nơi tư mật trước mắt người tình.
Nhìn qua, Hoắc Điệp Phong không thể nhịn được mà đưa tay chơi đùa. Một bàn tay ôm lấy phân thân xoa nắn, một tay anh vuốt vuốt cái mông, rồi đưa ngón tay đến cửa động xoa xoa.
“Ân….” Đang chú tâm ngậm mυ'ŧ cho người kia đột nhiên hạ thân bị đυ.ng chạm làm Chung Hiển Bình rên khẽ, phát hiện tư thế dâʍ đãиɠ của mình thì càng thẹn. “ Phong, đừng nhìn mà.”
Vỗ vỗ cái mông nhỏ, Hoắc Điệp Phong cười: “Đẹp như vậy làm sao không nhìn cho được.”
Rồi anh đưa lưỡi liếʍ lên cúc huyệt mẫn cảm của Chung Hiển Bình, cảm giám mềm nhẹ ướŧ áŧ lướt qua làm Hiển Bình căng thẳng, kɧoáı ©ảʍ từng đợt lại sinh ra chạy khắp cơ thể. Không muốn ngăn cản mà còn muốn được nhiều hơn, anh cố gắng cúi xuống mυ'ŧ lấy cây thịt thô nóng vào miệng, đồng thời cảm thụ chiếc lưỡi người kia đang chọc ngoáy bên trong mình. Cái lưỡi mềm mại xuyên vào bên trong liếʍ qua vách tràng thơm ngọt, lâu lâu Hoắc Điệp Phong còn hút mạnh, khiến Chung Hiển Bình giãy dụa. Nước miếng cùng mật dịch thắm ướt làm huyệt động của anh thêm mềm mại, Hoắc Điệp Phong cho hai ngón tay vào xoa nắn. Đâm thọc nhẹ nhàng như tìm kiếm cái gì. Đột nhiên cả người Hiển Bình căng cứng, Hoắc Điệp Phong liền biết điểm kia là mẫn cảm nhất của Chung Hiển Bình, lại vài lần đâm vào đó làm ai kia rên siết không ngừng, đến nỗi quên luôn mυ'ŧ cho anh.
Ôm Chung Hiển Bình đặt xuống giường, hoắc Điệp Phong nâng hai chân người kia vòng qua eo mình, nơi tư mật đã rất mềm mại, anh cầm phân thân của mình chạm khẽ vào nơi đó. Chung Hiển Bình hơi hé mắt nhìn, đưa tay ôm cổ anh rêи ɾỉ: “Phong, vào đi.”
Chạm chạm rồi đẩy mạnh, dương v*t của Hoắc Điệp Phong một đường xuyên sâu vào trong. Chung Hiển Bình kêu lên một tiếng dài, không phải đau mà là kɧoáı ©ảʍ. Hoắc Điệp Phong sợ hãi nhìn xuống, phát hiện không có máu mới yên tâm động đậy.
Hai thân thể kề sát nhau, Hoắc Điệp Phong lần này rất dịu dàng làʍ t̠ìиɦ cùng Chung Hiển Bình, như cũng cảm nhận được nên Hiển Bình càng khát cầu hoan ái. Cũng cuồng dã triền miên nhưng lại là do hai cơ thể tự nhiên hòa hợp nên không sinh đau đớn ngược lại nhục cảm càng nhiều hơn lần mạnh bạo lúc nãy. Cánh tay ôm lấy cơ thể nhỏ chưa bao giờ rời ra của Hoắc Điệp Phong, làm Chung Hiển Bình thoải mái.
Không biết đã làm bao nhiêu lần, bắn đến nỗi không còn bắn được nữa. Hai người mới ôm lấy nhau tiến dần vào giấc ngủ muộn màng. Bên ngoài
rèm cửa sổ dày, ánh sáng đã từ từ chiếu rọi. Mà bên trong lại là một mảng mờ ảo hôn ám cùng với tiếng thở đều đặn của hai người.
Trong giấc ngủ, cả hai không biết là vô tình hay hữu ý cùng mơ một giấc mơ.
Rất nhiều năm về trước.
Một đứa bé trai nhỏ trắng trẻo đáng yêu đang ngồi chơi ngoài hiên nhà cùng một đứa bé gái. “Tiểu Bình, Tiểu Phong đâu?”
Đứa bé gái ngô nghê hỏi, giọng nói thanh thúy đáng yêu.
“Tiểu Phong phải đi tập võ.” Đứa bé trai đáp lại, giọng càng ngân nga hơn nhiều lần. “Tiểu Mộc không thích chơi chung với Tiểu Bình sao?”
Đứa bé gái kêu Tiểu Mộc chớp chớp mắt lắc đầu: “Thích mà, Tiểu Mộc thích chơi với Tiểu Bình, nhưng mà Tiểu Mộc thích Tiểu Phong hơn a.”
Chung mẫu đi ngang qua nghe được cười khẽ xoa đầu Tiểu Mộc, “Tiểu Mộc ngoan, nữ nhi đáng yêu.”
Tiểu Mộc sống ở nhà đối diện với nhà Tiểu Bình cùng Tiểu Phong, ba đứa nhỏ rất hay chơi cùng nhau. Tiểu Bình lại hiền hòa dễ chịu nên thường nhường đồ chơi của mình cho Tiểu Mộc. Tiểu Mộc nhìn Chung mẫu cùng Hoắc mẫu mới vào nhà nói: “Tiểu Mộc xinh gái, Tiểu Mộc sau này lớn lên muốn làm vợ của Tiểu Phong.”
Hai bà mẹ cười vui vẻ xoa đầu đứa bé: “Ừ ừ, Tiểu Mộc sẽ gả cho Tiểu Phong a.”
Tiểu Bình nghe không hiểu liền hỏi: “Làm vợ là sao vậy?”
Chung mẫu nghĩ nghĩ xong trả lời: “Làm vợ là cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, cùng chơi, còn có cùng đi làm, rồi cùng nhau tạo ra em bé.”
Tiểu Bình suy nghĩ thật lâu mới nói: “Không được, không được, Tiểu Bình mới là vợ của Tiểu Phong.”
Tiểu Mộc nghe vậy liền nói: “Tiểu Bình là con trai, Tiểu Phong là con trai, không thể kết hôn.”
Tiểu Bình ngay lập tức khóc òa lên: “Ô, ô ô…không chịu, Tiểu Bình mới là vợ của Tiểu Phong, không phải Tiểu Mộc..ô ô ô…”
Tiểu Mộc nghe Tiểu Bình khóc nói thì chạy đến lắc vai Tiểu Bình: “Không phải, Tiểu Phong là của Tiểu Mộc a.”
Tiểu Bình càng ủy khuất càng khóc lớn. Hai bà mẹ cũng ra sức dỗ dành nhưng mà Tiểu Bình vẫn khóc không ngừng.
Lúc đó một thằng bé khác xinh xắn không kém, bên má còn dán một chút băng cá nhân ánh mắt tròn to ánh lên tia giận dữ chạy ào vào nắm lấy Tiểu Mộc lôi ra xa khỏi Tiểu Bình hét lên: “Nữ sinh xấu xa, không được ức hϊếp Tiểu Bình.”
Tiểu Mộc hoảng sợ cũng khóc oa lên. “Tiểu Phong đáng sợ, Tiểu Phong đáng sợ.”
Hai bà mẹ vội chạy đi dỗ đứa bé gái.
Tiểu Bình thút thít nhìn đứa nhỏ tên Tiểu Phong: “ Tiểu Bình muốn lớn lên làm vợ Tiểu Phong, Tiểu Bình không muốn Tiểu Phong cùng với Tiểu Mộc…ô ô ô…”
Tiểu Phong ôm lấy Tiểu Bình, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lên đầu đứa nhỏ kia: “Tiểu Bình nín a, Tiểu Phong muốn một mình Tiểu Bình làm vợ thôi, lớn lên Tiểu Phong sẽ nói dì Chung cùng chú Chung gả Tiểu Bình cho Tiểu Phong.”
Tiểu Bình mở to hai mắt tròn xoe còn ngấn nước nghi ngờ hỏi: “Thật không?”
“Thật mà, Tiểu Phong có gạt Tiểu Bình lần nào chưa?”
Tiểu Bình nhíu mày làm bộ suy nghĩ xong nói: “Hình như không có.”
“Mình đánh dấu trước, sau này sẽ không quên nha.” Nói xong Tiểu Phong hôn lên cánh môi hồng nhỏ bé của Tiểu Bình. “Đánh dấu xong rồi.”
Tiểu Bình ngây thơ nhìn Tiểu Phong cười sáng lạng. Hai bà mẹ thấy qua màng vừa rồi không khỏi thất thần ngẩn ngơ.
Hoàn PN_ Cậu có còn muốn tôi?