Tôi Chỉ Cần Có Em

Chương 10

Khi Mộ Dung Y Tịnh tỉnh dậy đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc mà đến trong mơ anh cũng mơ thấy đang ngồi bên cạnh. Nụ cười ấm áp thân quen làm anh có chút lóa mắt. Không phải mình bệnh đến sinh ảo giác?

(tội nghịp, anh ấy thường không tin vào sự thật TT^TT)

Dương Khinh Tiêu siết chặc bàn tay lạnh lẽo của Mộ Dung Y Tịnh “Tỉnh lại a, đã ngủ ba ngày rồi, thật là làm người khác lo lắng.”

Mộ Dung Y Tịnh lúc này mới phát hiện bàn tay mình đang được tay của Dương Khinh Tiêu nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau như tình nhân vẫn thường hay làm. Thất thần một lúc, Y Tịnh cũng rút tay về, nhưng mà tay người kia nắm rất chặt không để anh thưc hiện ý đồ.

Cuối cùng Mộ Dung Y Tịnh cũng dời mắt đi nơi khác, trong lòng vẫn còn ân ẩn đau. Quyết định che dấu cảm xúc, Y Tịnh lạnh lùng nói: “Cậu nắm tay tôi như vậy làm gì, thật khó coi.”

Dương Khinh Tiêu cuối cùng cũng buông tay Mộ Dung Y Tịnh, cười ôn nhu: “Có đói bụng không? Tôi có nấu cháo, mới tỉnh dậy, không thể ăn thức ăn cứng được a.”

Đối với thái độ này, Mộ Dung Y Tịnh cũng đã quen, anh không nói gì, Dương Khinh Tiêu bảo như thế nào, anh sẽ làm như thế đó, người này không phải đã quay về rồi sao, không cần biết sẽ được ở bên nhau bao nhiêu ngày, cũng không cần biết khi nào người này lại rời đi, nhưng anh chấp nhận tất cả, chỉ cần những giây phút ngắn ngủi này, anh sẵn sàng dùng sự đau thương đánh đổi.

Những ngày tiếp theo, Dương Khinh Tiêu tận tình chăm sóc Mộ Dung Y Tịnh, thấy tình hình cũng khá lên, bác sĩ mới cho phép xuất viện.

Mộ Dung Y Tịnh vào nhà, cảm giác thật thoải mái, không giống như mấy ngày trước, lúc Khinh Tiêu vẫn còn ở Singapore, căn nhà đúng là vắng lặng đến đáng sợ mặc dù trước khi người này đến anh vẫn sống một mình. Dù ở bệnh viện có là phòng tốt nhất cũng không giống ở nhà. Y Tịnh nằm xuống sô pha nhắm mắt lại, ánh nắng chiều chiếu vào phòng kéo dài thành một mảng màu mật ong. Dương Khinh Tiêu đóng cửa đi vào nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt, trong lòng thật muốn ngay tức khắc đi đến ôm lấy người đó. Nhưng anh không vội vàng, chẳng phải đã quay về sao, chẳng phải còn rất nhiều thời gian, anh muốn Mộ Dung Y Tịnh dần dần cảm nhận được tình yêu của anh.

Vẫn để Y Tịnh nằm nghỉ, Khinh Tiêu vào bếp chuẩn bị bữa tối. Thức ăn hôm nay anh nấu rất thanh đạm và đễ tiêu hóa, dạ dày của Y Tịnh quả là không tốt chút nào.

Lúc Khinh Tiêu quay lại phòng khách Y Tịnh đã ngủ rồi, nhìn sắc trời không còn sớm, anh đến bên cạnh đánh thức người trong lòng dậy.

“Đã tối thế này sao?”Mộ Dung Y Tịnh mệt mỏi xoa cổ.

“Đi tắm rồi hãy dùng cơm. Tôi đã chuẩn bị nước ấm rồi!”

Đứng dậy chậm rãi đi vào phòng tắm, Mộ Dung Y Tịnh cởϊ qυầи áo bước vào bồn. Nước ấm rất vừa phải, trong nước dường như có pha thêm tinh dầu hoa tử đinh hương làm anh sảng khoái hơn. Trong lòng cũng hoài nghi, người đó nếu hoàn toàn không có tình cảm với mình, tại sao lại thật chu đáo như vậy, ngay cả những việc nhỏ nhất, cũng rất để ý.

Ngay lúc đó có tiếng mở cửa, Mộ Dung Y Tịnh giật mình quay lại nhìn, đúng là Dương Khinh Tiêu đang đi vào. “ Cậu không biết tôi đang tắm sao?”

Khinh Tiêu vẫn bảo trụ nụ cười ôn hòa: “Biết a, biết mới đi vào chứ.” Anh lấy một cái ghế kê bên cạnh bồn tắm rồi ngồi xuống: “Đến, để tôi gội đầu cho.”

Mộ Dung Y Tịnh trợn mắt nhìn người đối diện, người này làm sao vậy, trước đây có bao giờ hành động thân mật như thế này a? Hay là nghĩ mình là bệnh nhân, tắm cũng không đủ sức tự làm. Không quan tâm ánh mắt ngạc nhiên của Mộ Dung Y Tịnh. Dương Khinh Tiêu đặt tay lên vai anh xoay lưng anh lại.

Khinh Tiêu dùng một cái khăn xếp lại kê trên thành bồn tắm để cho Y Tịnh tựa cổ vào, vén tóc người đó ra phía sau, anh bắt đầy cầm vòi sen làm ướt tóc, lấy ra một ít dầu gội cẩn thận bôi lên mớ tóc dài kia. Từng động tác rất chú tâm và nhẹ nhàng. Mộ Dung Y Tịnh dưới sự ma xát nhè nhẹ mà bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, phòng tuyến lạnh lùng bình thường cũng dần được tháo xuống: “Cậu thật biết cách chăm sóc người khác, trước đây chắc cũng lấy lòng những cô gái bằng cách này?”

Không trả lời ngay, Khinh Tiêu cẩn thận suy nghĩ một chút: “Ưhm, chuyện trước đây cũng không còn nhớ quá rõ ràng, nhưng mà hình như tôi chưa bao giờ đối với phụ nữ như vậy.”

Đúng là như thế, ngày trước, lúc còn là Dương Thần, anh cũng không phải chiều chuộng bạn gái đến mức này. Lại nói, trong mớ kí ức còn ít ỏi của cơ thề này, anh cũng biết Dương Khinh Tiêu sẽ không, bởi vì với tính cách xem mọi người như sinh vật hạ đẳng để dẫm đạp dưới chân, hắn sẽ không đối xử với ai ôn nhu như vậy.

Mộ Dung Y Tịnh nhắm mắt lại hỏi tiếp: “Vậy sao cậu lại làm chuyện này cho tôi?”

Dương Khinh Tiêu cười thành tiếng, âm thanh trầm ngâm vang động trong căn phòng nhỏ. Anh ghé miệng vào tai người nọ thì thầm: “Because you’re special!”

“Special?” Mộ Dung Y Tịnh vô thức lập lại.

“Right! Special!”

( “Bởi vì em là

đặc biệt!

“Đặc biệt á?

“Đúng vậy, rất đặc biệt!”)

Mộ Dung Y Tịnh cũng không hỏi thêm nữa, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc kì lạ. Là hạnh phúc ư? Anh cũng không biết được, chỉ cảm thấy từng tế bào trên cơ thể dường như tan ra, trong mắt mơ hồ nhìn thấy một mảnh rất nhiều màu sắc.

Dương Khinh Tiêu sau khi gội đầu cho Y Tịnh xong thì dùng một ít lotion xoa lên tóc. Mộ Dung Y Tịnh cũng ngồi thẳng dậy, kề cằm lên hai đầu gối, mái tóc vừa mới được vuốt ve cũng thoải mái mà phiêu tán sau tắm lưng mềm mịn.

Sự mệt mỏi chất chồng nhiều ngày qua dường như tan rã.

Khi Dương Khinh Tiêu mang các thứ để lên kệ gỗ quay lại, anh nhìn thấy tấm lưng trắng mịn bóng loáng của người kia. Ẩn hiện sau mớ tóc đen dài là hình xăm hoa văn thật lớn chạy dọc từ vai xuống gần eo bên phải. Mẫu hoa văn này cũng có chút tương tự như hình xăm trên cổ nhưng được thiết kế theo độ cong của cơ thể vô cùng tinh tế. Nếu như không biết rõ có lẽ anh đã nghĩ mình đang được xem một tác phẩm nghệ thuật, nhưng khi đã hiểu vì sao lại có hình xăm kia, Dương Khinh Tiêu lại thấy đau thắc lòng, nơi đó đã từng một thời là nỗi ám ảnh kinh hoàng của Y Tịnh.

Đến gần Mộ Dung Y Tịnh, Dương Khinh Tiêu ngồi ghé vào thành bồn tắm. Đưa tay vén tóc của người kia về phía trước. Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ lên từng đường nét mỹ diễm kia. Mộ Dung Y Tịnh cả người cứng đờ, trong ngực trái tim run lên từng hồi.

Rồi khi anh đang cảm thấy rối bời thì một cái gì rất nóng chạm nhẹ lên vai. Dương Khinh Tiêu từ khi nào đã cúi xuống hôn lên nơi đó, bờ môi quyến luyến lướt đi lên trên da thịt mềm mịn của Mộ Dung Y Tịnh, bàn tay Khinh Tiêu vòng ra phía trước giữ lấy cằm Y Tịnh nâng lên cao rồi anh kéo người kia ngã về phía sau để hai cánh môi mình đễ dàng chạm vào chiếc cổ thon dài mảnh mai.

Mộ Dung Y Tịnh ngẩn ngơ, cả người như bị hút hết sức lực, lý trí anh biết mình đáng ra phải ngăn Dương Khinh Tiêu lại, nhưng con tim và cơ thể lại không hề muốn, từng tất da thịt được đôi môi người nọ lướt qua đều như có một ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, cả thân người không ngừng nóng lên. Dần dần, Y Tịnh đã thả lỏng bản thân, nhắm mắt lại để cho cảm xúc dìu dắt.

Không biết bao lâu, đến khi lần nữa tỉnh lại từ cơn mê Y Tịnh phát hiện mình đã ở trong lòng Dương Khinh Tiêu, đôi môi cả hai đang quấn lấy nhau. Mộ Dung Y Tịnh giật mình đẩy Khinh Tiêu ra. Nhưng dù sao bản thân còn rất yếu, nên lực đẩy cũng không quá mạnh.

Dương Khinh Tiêu cũng thả lỏng vòng tay, nâng mặt Y Tịnh lên để cho ánh mắt hai người giao nhau, rồi anh khẽ khàn bày tỏ lời yêu.

“Tịnh, anh yêu em!”

Nghe qua câu nói đó một lúc lâu sau Y Tịnh mới có phản ứng, Mộ Dung Y Tịnh xúc động, từ khóe mi trào ra một giọt trong suốt. Câu nói mà anh tưởng cả đời này cũng không bao giờ nghe được từ người này, bây giờ lại bất ngờ như vậy, tình yêu bấy lâu nay cố tình che đậy hiện tại như dòng nước từ trái tim tuông ra vô tận. “….Yêu?”

“Phải, rất yêu, rất yêu…. Dương Khinh Tiêu yêu Mộ Dung Y Tịnh.” Anh lập lại như lời tuyên thệ, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt, Khinh Tiêu đối Y Tịnh cười nhu tình: “Anh yêu em, cả đời này sẽ không rời xa em….Trừ phi em không còn cần anh nữa.”

Y Tịnh vùi mặt vào lòng Dương Khinh Tiêu, “Sẽ không, em lúc nào cũng cần anh, cả đời này em cần anh. Em yêu anh, Khinh Tiêu, em yêu anh…”

________

Buổi sáng khi Y Tịnh thức dậy Dương Khinh Tiêu đã không còn nằm bên cạnh, trong lòng có chút thất thần, chẳng lẽ chuyện hôm qua chỉ là giấc mơ, tốc chăn đứng dậy chạy ra phòng ngoài, anh phát hiện có tiếng động trong nhà bếp, chậm rãi đi về phía ấy. Mộ Dung Y Tịnh cuối cùng cũng thở ra nhẹ nhõm.

Nghe tiếng bước chân, Dương Khinh Tiêu quay lại nhìn thấy Mộ Dung Y Tịnh đang đứng ở cửa bếp nhìn mình trong lòng cũng thấy nao nao. Mùi cà phê thoang thoảng trong không khí, ánh nắng dịu nhẹ rọi qua khung cửa sổ nhỏ vào trong tạo thành một không gian ấm áp.

“Còn đứng đó làm gì, vào đây ngồi đi.”

Đi vào phòng bếp, Y Tịnh ngồi xuống ghế bên bàn ăn. Trên bàn đã có sẵn hai phần điểm tâm, hai cốc cà phê còn bóc khói. “Em đi rửa mặt đã.”

“Ừ, không cần thay tây trang, hôm nay chúng ta ở nhà.” Biết tính Mộ Dung Y Tịnh, Khinh Tiêu nhắc nhở. Đúng là Y Tịnh cũng định thay đồ đi làm.

“Hôm nay đâu phải chủ nhật.”

Dương Khinh Tiêu đi đến ôm lấy eo Y Tịnh: “Không phải chủ nhật nhưng em vẫn chưa thật khỏe, ở nhà nghỉ ngơi, chừng nào anh cảm thấy em tốt lên thì sẽ cho em đi làm lại.”

Được người yêu ôm thân mật, Y Tịnh hơi đỏ mặt, “Nhưng công việc…”

“Em đừng lo, anh đã gọi ba ba đến giúp chúng ta xử lý rồi, dù sao ba ba cũng là một trong những cổ đông, đến thay em cũng là hợp lý mà. Với lại anh thấy thật bất công nha, em thì bận rộn bao nhiêu việc, còn ba ba thì sướиɠ không thể tả, cũng phải để ông gánh vát bớt cho em chứ.”

“Lúc cha em còn sống, chú Dương cũng đã giúp đỡ rất nhiều rồi, hiện tại chú ấy muốn an nhàn cũng không sao mà.”

Dương Khinh Tiêu hôn lên má Y Tịnh: “Ai nói em rất đáng sợ? Anh lại thấy em thật đáng yêu.”

Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng nhau đi dạo ở công viên dưới tòa nhà. Dương Khinh Tiêu dẫn Mộ Dung Y Tịnh đi nhà sách, rồi ghé qua tiệm hoa gần đó mua một bó tulip màu tím rất to.

Khinh Tiêu dùng một nửa trang trí phòng khách còn lại anh đem cắm vào lọ thủy tinh trong phòng ngủ. Bởi vì tường nhà sơn màu vàng nhẹ nên cũng rất dễ chọn hoa cho phù hợp.

Côи ŧɧịt̠ chiều cả hai bên nhau trong phòng khách, Mộ Dung Y Tịnh lười biếng nằm trên sô pha đầu gối lên chân Khinh Tiêu,Dương Khinh Tiêu thì ôn nhu vuốt ve mái tóc dài của Y Tịnh.

“Em có biết hoa tulip có ý nghĩa gì không?”

Vươn tay ôm qua eo Khinh Tiêu, Y Tịnh lắc lắc đầu.

“Hoa Tulip còn gọi là Uất Kim Hương có nguồn gốc từ phương Đông của chúng ta, rất được người Thổ Nhĩ Kì yêu thích, thậm chí họ còn ngưỡng mộ loài hoa này đến độ gần như sùng bái. Chữ Tulip bắt nguồn từ chữ Tulipan, có nghĩa là chiếc khăn đội đầu của phụ nữ Thổ Nhĩ Kì, bởi vì trông rất giống bông hoa. Nếu có một người đàn ông tặng cho người mình yêu một bông hoa tulip có nghĩa là anh ta muốn nói [Em rất xinh đẹp. Nếu anh được ngắm nhìn em chỉ một chút thôi thì gương mặt anh sẽ bừng lên như lửa và trái tim anh sẽ cháy thành tro.] bởi vậy hoa tulip có nghĩa là lời bày tỏ tình yêu.”

(đoạn này Viên Viên chém khí thế luôn)

Mộ Dung Y Tịnh cười khanh khánh: “Vậy trái tim anh cháy thành tro bao nhiêu lần rồi?” Y Tịnh trong lời nói là trêu chọc Khinh Tiêu vì trước đây anh quan hệ với rất nhiều phụ nữ, Dương Khinh Tiêu hiểu ý nhưng lại cố tình lái sang chuyện hiện tại.

“Tim anh cháy thành tro cả ngàn vạn lần rồi, cũng đều là vì nhìn thấy em…”

“Chỉ giỏi hoa ngôn xảo ngữ…”

Dương Khinh Tiêu cười, cúi xuống ngặm lấy đôi môi người yêu.