Ba chữ này thật sự rất bình thường.
Bất quá khi Hoắc Niệm Hoài phun ra từ ‘Triệu” kia, cố ý tăng thêm ngữ khí, hiện ra chút ý tứ đến nghiến răng nghiến lợi.
Vô Ảnh vừa nghe xong, thân thể lập tức đông lại, con ngươi hắc bạch phân minh chớp lại chớp, tại nới tối tăm này có vẻ sáng ngời động lòng người. Cách hồi lâu, mới khẽ thở dài: “Ngươi quả nhiên còn nhớ rõ.”
“Đó là đương nhiên, ngươi tốt xấu gì đã ở nhà của ta hơn hai năm.” Hoắc Niệm Hoài vẫn cười, vừa nói chuyện, một bên tiếp tục vuốt ve hai má y, “Huống chi gương mặt này, thật sự giống hệt như trước.”
Hắn đêm qua tháo xuống mặt nạ Vô Ảnh, đã nhận ra người này là ai, đơn giản vì thân phận Vô Ảnh quá mức đặc thù, cho nên mới chậm chạp không thể cho ra quyết đoán.
Vô Ảnh gặp Hoắc Niệm Hoài một bộ thần khí tựa tiếu phi tiếu, nhiều ít cũng có thể đoán được tâm tư của hắn, con ngươi nhất thời âm trầm, mặt không chút thay đổi nói: “Ta sớm không cần tên này.”
“Như thế nào? Cẩu Hoàng đế kia không cho ngươi nhận thức tổ tông?” Hoắc Niệm Hoài xuy cười một tiếng, ánh mắt lưu chuyển, đáy mắt lộ vẻ diêm dúa lẳиɠ ɭơ phong tình, “Nhưng ta từ lâu đã nói qua, phàm là người họ Triệu…… toàn bộ đều là cừu địch của ta!”
Khi nói chuyện, cổ tay vừa lật, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ, hung hăng hướng Vô Ảnh đâm tới.
Vô Ảnh sớm có chuẩn bị, nhẹ nhàng tinh xảo chặn lại thế công của hắn, sau vài chiêu, chặt chẽ chế trụ cổ tay Hoắc Niệm Hoài, trực tiếp so đấu nội lực.
Bọn họ hai người quen biết đến nay, số lần đánh nhau cũng không tính ít, còn chưa từng phân ra thắng bại, giờ phút này tự nhiên vẩn trong thế giằng co.
Trong phòng một mảnh im lặng.
Vô Ảnh động cũng không động nhìn Hoắc Niệm Hoài, con ngươi đen sâu kín âm trầm, đột nhiên nói: “Ngươi thật sao ngay cả ta cũng muốn gϊếŧ?”
Tiếng nói kia trầm thấp khàn khàn, thật sự băng lãnh làm người ta sợ hãi, nhưng ẩn ẩn lại lộ ra chút nhu tình, phảng phất lướt qua.
Nghe vậy, ánh mắt
Hoắc Niệm Hoài trở nên mờ mịt, giống như đột nhiên nhớ lại câu chuyện xưa nào đó, nhưng rất nhanh khôi phục lại như thường, cười lớn ra tiếng. Sau đó thoáng dùng sức, đem chủy thủ kia ném đi ra ngoài, phản thủ ôm lấy cổ Vô Ảnh.
“Bất quá là đùa giỡn ngoạn thôi.” Hắn ngưỡng đầu, chậm rãi khuynh người hôn lên cánh môi mỏng của Vô Ảnh, hàm hàm hồ hồ nói, “Đối với ta mà nói, ngươi đương nhiên là đặc biệt.”
…… Đặc biệt hảo lợi dụng.
Hoắc Niệm Hoài dưới đáy lòng âm thầm thêm một câu, cười đến không thể tốt hơn.
Vô Ảnh thờ ơ, thả lỏng lực đạo trên cánh tay, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng hứng, nói: “Ta không phải họ Triệu.”
“Ha ha, nhưng dù sao vẫn là nhi tử của cẩu Hoàng đế kia. Ngươi ngày trước khi ở nhà ta, không phải hận nhất người khác cười ngươi là dã loại sao? Như thế nào hiện tại lại không chịu mang họ Triệu?”
Vô Ảnh cả người chấn động, không đáp lời, vẫn như trước lẳng lặng nhìn Hoắc Niệm Hoài.
Dưới ánh trăng, ánh mắt y sâu thẳm như nước, tựa như đa tình lại giống như vô tình, thật sự động lòng người đến cực điểm.
Hoắc Niệm Hoài nhìn thấy tâm đầu nhất khiêu, lại có chút không được tự nhiên chuyển đầu đi, không dám cùng y tầm mắt tương giap, chỉ cười nói: “Ngươi trước đây đáng yêu như vậy, yêu mến quấn lấy ta không rời, bị khi dễ liền oa oa khóc lớn, như thế nào hiện tại lại biến thành bộ dạng này?”
Vừa dứt lời, con ngươi Vô Ảnh hung hăng ác sát trừng hắn, hai tay vừa thu lại, hung hăng chặn lại môi Hoắc Niệm Hoài, thô bạo hôn lên. Nhưng cho dù mặt y có như hàn sương lạnh lẽo, một đôi con ngươi đen láy kia vẫn trong suốt như nước, không hề giống như đang sinh khí? Căn bản là đang làm nũng.
Hoắc Niệm Hoài thấy vậy, bất giác cười ra tiếng, nâng lên một lóng tay, nói: “Mặt của ngươi……”
“Câm miệng!” Vô Ảnh lại trừng hắn một cái, ngay cả bộ dáng cắn răng cũng vô cùng đáng yêu.
Hoắc Niệm Hoài không khỏi càng cười càng lớn.
Vô Ảnh không có cách nào, nhanh chóng chuyển thân Hoắc Niệm Hoài, đem cả người hắn ấn ngã lên tường, thô bạo áp lên, há mồm gặm cắn cổ hắn.
Kể từ lúc đó, Hoắc Niệm Hoài tuy rằng không nhìn thấy mặt Vô Ảnh, tiếng cười vẫn như cũ không hề dừng lại, đứt quãng nói: “Ngươi về sau chống lại địch nhân, căn bản cũng không cần phải liều mạng, chỉ cần đem mặt nạ tháo xuống, đảm bảo cười chết một đống người.”
Hắn biết rõ đang chọc Vô Ảnh sinh khí, lại cố ý cười không ngừng, thẳng đến khi cảm giác được Vô Ảnh kéo lấy vạt áo hắn, bàn tay lạnh như băng thám thính tiến vào, mới đột nhiên cả kinh, kêu lên: “Uy! Ngươi tốt xấu gì cũng phải trở lại phòng đi.”
“……” Vô Ảnh hờ hững.
“Ngô, hỗn đản…… Dừng tay……”
Hoắc Niệm Hoài nghĩ đến khuôn mặt kia của Vô Ảnh, thật sự rất muốn giãy giụa một chút, nhưng thân thể quen thuộc lại rất nhanh trầm luân. Cho dù biết rõ cửa phòng đã bị đá bay, cho dù bị thô lỗ chống ở trên tường như vậy, cũng không tự chủ được cùng y hòa nhập.
Bất giác, câu chuyện hơn mười năm trước lại hiện ra trước mắt.
Khi hắn nhớ lại chuyện cũ, hơn phân nửa sẽ nhớ lại cảnh tượng huyết tinh thống khổ ngày đó, nhưng lúc này nhớ lại, lại là một thiếu niên tướng mạo thanh tú.
Thiếu niên kia so với hắn nhỏ hon hai tuổi, tuy rằng là thân sinh cốt nhục của Hoàng đế, lại bởi vì quan hệ danh bất chính ngôn bất thuận, cả đời cũng không thể tiến nhập hoàng cung.
Hoắc Niệm Hoài khi đó vẫn là thế tử Vương phủ được mọi người sủng ái.
Mà thiếu niên ăn nhờ ở đậu kia, lại ở trong nhà hắn hai năm.
Bọn họ hai người cơ hồ không cùng xuất hiện.
Duy nhất nhớ rõ chính là, thiếu niên tựa hồ thực yêu mến hắn, luôn chạy phía sau hắn, kêu ‘ca ca’, ‘ca ca’ không ngừng. Lại rất dễ dàng bị khi dễ, chỉ cần lấy thân thể trêu ghẹo y, thiếu niên sẽ rớt xuống nước mắt, khóc không dứt.
Lần cuối cùng gặp lại là khi nào?
Hoắc Niệm Hoài nghĩ không ra, chỉ mơ hồ nhớ rõ bản thân lại khi dễ hắn một hồi, làm hại thiếu niên ngã thật mạnh xuống đất, nửa ngày đi không được. Dù như thế, thiếu niên lại vẫn giãy giụa ngẩng đầu lên, con ngươi đen bóng trong suốt đầy nước, thẳng ngoắc ngoắc nhìn hắn.
Ánh mắt kia giống như yêu say đắm lại giống như oán hận, động cũng không động, thẳng tắp tiến đến đâm vào ngực hắn.
Hoắc Niệm Hoài vẻ mặt sợ hãi cả kinh, giống như đột nhiên tỉnh táo lại, rồi lại giống như mơ hồ đi vài phần, dần dần cảm giác ánh mắt của thiếu niên trong trí nhớ cùng Vô Ảnh tương đồng hơn.
Hạ thân truyền đến đau đớn quen thuộc.
Hoắc Niệm Hoài “A” kêu ra tiếng, mặc dù nhìn không thấy biểu tình của Vô Ảnh, lại biết ánh mắt giờ phút này của y nhất định là đặt trên người mình.
Rõ ràng là lạnh lùng vô tình, lại cố tình dấu diếm vô tận ôn nhu.
Nhưng vẫn luôn nhìn mình như vậy, một khắc cũng không rời.