Trên bàn là một chiếc nhẫn.
Màu bạc, nhìn bình thường đến không thể bình thường hơn, không gắn hạt cũng không khắc chữ, là do Quý Minh Hiên vừa bảo thư ký mua tới.
Thẩm Mặc do dự, không biết có nên đeo hay không.
Biểu hiện trên giường của cậu tối qua cực kỳ tệ – vì quá lo sợ nên cứ nằm đơ ra như con cá chết, ngài Quý sau khi làm xong chẳng nói chẳng rằng rời khỏi phòng, xem ra là rất không vui rồi… Thực ra cũng không thể trách cậu được – tuy cậu và Chu Dương yêu nhau đã lâu, nhưng trước đó hắn chỉ hẹn hò với con gái, chẳng có kinh nghiệm gì với con trai, bảo hắn đi đến bước kia với cậu thì đúng là khó cho hắn. Thẩm Mặc không muốn ép buộc người ta, thầm nghĩ sớm muộn gì nước cũng chảy thành sông, không ngờ lại…
Nửa năm sau khi chia tay với Chu Dương, cậu cứ ngơ ngẩn sống qua ngày, rồi được Quý Minh Hiên nhặt về.
Có thể là cú sốc hậu thất tình quá lớn, nên ký ức trong nửa năm đó của Thẩm Mặc rất mơ hồ; nhưng cậu vẫn nhớ được – Quý Minh Hiên là người cứu cậu khi cậu bị bắt cóc, đến cả tiền viện phí thuốc men của cậu cũng là nhờ anh trả. Ân cứu mạng khó mà trả hết, nếu anh muốn dùng cách giả làm người yêu với cậu để đảm bảo hạnh phúc cho em gái mình thì cũng được thôi, cậu sẽ nghe lời anh.
Không ngờ là có mỗi chuyện giường chiếu thôi đã đủ làm cậu đau đầu. Thẩm Mặc cảm thấy – đã phí công ký hợp đồng rồi thì mình phải tỏ ra chuyên nghiệp một chút, xem ra cậu phải học tập GV thôi.
Thẩm Mặc nghĩ ngợi đến quên cả thời gian, khi Quý Minh Hiên tan tầm trở về thì thấy cậu đang ngồi đờ ra: “Đang nghĩ gì thế?”
Đương nhiên cậu không thể nói mình suy nghĩ về web porn, đành phải trả lời: “Không có gì…”
Anh nhìn chiếc nhẫn trên bàn: “Sao vẫn chưa đeo?”
Thẩm Mặc ngẩn ra: “Nó là cho em sao?”
Quý Minh Hiên không nói gì, chỉ vươn tay nắm lấy tay trái của cậu. Lúc này Thẩm Mặc mới nhận ra – trên ngón vô danh ở tay trái của anh đã đeo một chiếc nhẫn y hệt như cái đang ở trên bàn rồi, hẳn là nhẫn đôi đi. Ngón tay anh thon dài, im lặng vân vê nó trong tay.
Thẩm Mặc vô thức rụt tay lại.
Quý Minh Hiên nắm chặt lấy tay Thẩm Mặc, bình tĩnh liếc nhìn cậu, rồi từ từ đẩy chiếc nhẫn bạc vào, giam giữ ngón tay ấy.
Thẩm Mặc hơi ngạc nhiên- chỉ là diễn kịch thôi mà, sao lại phải nghiêm túc như thế?
Dường như anh biết cậu đang nghĩ gì, cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau: “Có diễn cũng phải diễn cho trọn.”
Tròn ba năm sau đó, hai người họ vẫn đeo cùng một đôi nhẫn, chưa từng tháo ra.
—
“Đang nghĩ gì thế?” Thanh âm của Quý Minh Hiên đột nhiên vang bên tai.
Thẩm Mặc giật mình thoát khỏi dòng hồi ức. Đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, sau đó, cậu cầu hôn anh trong phòng vẽ tranh, đôi nhẫn trên tay hai người liền đổi thành như bây giờ.
Mà người nọ, đã hoàn toàn thuộc về cậu rồi.
Trái tim Thẩm Mặc mềm nhũn, dịu dàng nhìn Quý Minh Hiên: “Nghĩ về anh.”
Quý Minh Hiên rất hài lòng với đáp án này, hôn hôn khóe môi cậu: “Chờ một chút, vẽ sắp xong rồi.”
Cậu chỉ có thể cười khổ. Tình hình lúc này của cậu không được ổn cho lắm – cũng là ở trong phòng vẽ, nhưng giờ hai tay cậu bị cà vạt cột lại, cúc áo phanh hết ra, bút vẽ chấm màu nước đang du di trên khuôn ngực cậu.
Nghe Quý Minh Hiên nói muốn vẽ một bức tặng mình làm quà mừng năm mới, Thẩm Mặc đã thấy lạ, đến khi vào phòng vẽ mới biết được…. vải vẽ tranh thế mà lại là cậu.
“Ưm…”
Ngòi bút mềm mại kí©ɧ ŧɧí©ɧ làn da nhạy cảm, Thẩm Mặc khó chịu kêu lên, nhưng vì hai tay bị trói lại nên không biết chạy đi đâu, chỉ có thể nức nở cầu xin tha thứ: “Ngài Quý… Em không chịu nổi nữa…”
Miệng anh thì nói
một chút nữa thôi, nhưng bút vẽ vẫn chầm chậm lướt trên cơ thể cậu, quét tới quét lui như đang đùa bỡn.
Đồi ngực mẫn cảm bị bút lông chơi đùa dần dần cảm thấy hưng phấn, nhưng vẫn không được an ủi, du͙© vọиɠ tăng vọt làm má cậu ửng hồng, không ngừng thở dốc.
Không biết bao lâu sau, cuối cùng Quý Minh Hiên cũng nói: “Vẽ xong rồi.”
Thẩm Mặc thở phào, nghe tiếng anh hỏi bên tai: “Em xem xem, nhìn nó có đẹp không?”
Vừa cúi nhìn, cậu đã thấy đóa hoa anh vẽ lên ngực mình – cánh hoa là màu đỏ quyến rũ, ở giữa là đầu v* đang run run đứng thẳng, nhìn qua da^ʍ mỹ cực kỳ.
Chỉ một cái liếc mắt ấy đã làm thằng em của Thẩm Mặc dựng đứng lên. Quý Minh Hiên nắm lấy cằm cậu, ép cậu phải nhìn thẳng vào mình: “Xấu hổ sao? Có muốn tôi vẽ thêm bức nữa không?”
Đương nhiên là cậu chịu không nổi, vội vàng lắc đầu: “Không cần không cần, đẹp lắm đẹp lắm ~”
Anh khẽ cười: “Thế hả, để tôi nếm thử xem nào.”
Nói rồi, anh cúi người xuống, liếʍ liếʍ núʍ ѵú đã bị màu nước nhuộm thành ửng hồng, dùng răng cắn cắn nó, rồi nhẹ nhàng đảo lưỡi qua.
Thẩm Mặc ngửa cổ ra sau, toàn thân run rẩy.
Quý Minh Hiên liếc nhìn cậu, rầm rì nói: “Thật ngọt.”
Cả người cậu nóng bừng lên, thấp giọng kêu: “Ngài Quý…”
Anh cúi đầu liếʍ láp một hồi,
ăn
mất hơn nửa đóa hoa vừa vẽ mới chịu ngẩng đầu lên: “Em có muốn nếm thử một chút không?”
Trên môi anh dính chút mực đỏ, làm khuôn mặt anh tuấn càng thêm mê người hơn. Thẩm Mặc không cưỡng lại được sức hấp dẫn ấy, chủ động lại gần hôn lên đôi môi rất đẹp nọ.
Nhất thời, môi người người đều dính mực.
Thẩm Mặc vừa hôn vừa nghĩ –
đúng là ngọt thật.
Ban đầu cậu ngồi trên sô pha, giờ Quý Minh Hiên thuận tay đè cậu xuống, thằng em cũng cương lên từ lâu. Anh móc bộ phận đã hưng phấn bừng bừng của hai người ra, để cùng một chỗ vuốt lên vuốt xuống.
Thẩm Mặc sướиɠ muốn chết, hai chân cong lên, sắp lên đến đỉnh thì Quý Minh Hiên đột ngột dừng lại.
Đi được nửa đường thì bị đứt dây, thằng con trai nào chẳng khó chịu. Cậu khàn giọng rêи ɾỉ: “Ngài Quý… cho em đi …”
Chính cậu cũng chẳng biết mình muốn anh
cho
cái gì.
Quý Minh Hiên cười cười, đổi một cây bút khác, phủ gel bôi trơn lên đó.
Lý trí Thẩm Mặc đã nhũn ra như đống bùn nhão, mãi đến khi anh cầm bút hướng tới thân dưới của mình, cậu mới giật mình rụt chân lại: “Không được!”
“Không sao đâu.” Quý Minh Hiên tách hai chân cậu ra: “Sẽ rất thoải mái đó.”
Trong lúc anh nói, chiếc bút kia đã chạm vào lỗ nhỏ, vân vê qua lại ở cửa vào, chẳng bao lâu sau đã làm nơi ấy ướt đẫm.
Thẩm Mặc vừa sung sướиɠ vừa sợ hãi, không ngừng kêu tên anh.
Quý Minh Hiên cúi xuống hôn lên môi cậu, nhưng động tác trên tay chưa từng ngừng lại. Nơi ấy trở nên vừa mềm vừa ướt, hơi dùng sức một chút, đầu bút đã lọt thỏm vào trong.
Cảm giác có vật lạ chui vào cơ thể mình rất là quái dị, không biết nên nói là thoải mái hay khó chịu, làm Thẩm Mặc chỉ muốn khóc lên: “Ngài Quý, cái này không được…”
Quý Minh Hiên kéo ra rồi đút vào: “Thế em muốn cái gì?”
Bên trong cậu bị khuấy điên đảo như vậy, phía trước suýt nữa đã bắn ra, chỉ biết nức nở rêи ɾỉ: “Em muốn ngài Quý… Ưm…”
Thẩm Mặc vừa dứt lời, anh đã rút chiếc bút ra, thay vào đó là bộ phận nóng bỏng cứng rắn của mình, một hơi xông thẳng vào hang. Ở trong cậu đã ướt sũng từ lâu, làm anh thuận lợi tiến đến nơi sâu nhất.
Cậu hít sâu một hơi, tim đập nhanh như thể sắp vọt ra ngoài.
Quý Minh Hiên dập mạnh vào vài cái rồi chậm lại, lúc nông lúc sâu, chạm đến điểm mẫn cảm của cậu rồi thì nghiến vào đó mãi. Thẩm Mặc không chịu nổi sự trêu chọc này, chẳng bao lâu sau đã khóc bắn ra.
Chất dịch trắng đυ.c phun lên bụng hai người, anh liền quệt một ít, bôi lên môi cậu. Thẩm Mặc say mê vươn lưỡi liếʍ, ngẩng đầu lên quấn lấy môi anh.
Quý Minh Hiên chuyển động eo, hung hăng ra vào một trận rồi mới chịu cởi cà vạt đang trói lấy cậu ra, kéo người khỏi ghế salon đặt lên tường, sau đó nâng một chân cậu lên, lần thứ hai xông vào cậu.
Chân Thẩm Mặc đã mềm nhũn từ lâu, chỉ có thể kiễng lên, hai tay níu chặt lấy cổ Quý Minh Hiên.
Anh húc vào rất sâu, chậm rãi khuấy đảo bên trong cậu, kéo tay cậu chạm vào nơi hai người đang giao hòa. Thấy nơi ấy dính dấp một mảnh, Thẩm Mặc sợ hãi rụt tay về.
Anh thấp giọng cười, hôn lên vành tai cậu: “Tôi đã muốn làm thế với em, từ lâu lắm rồi.”
Nghe vậy, bụng dưới cậu lập tức nóng hầm hập, nơi bị Quý Minh Hiên xâm chiếm cũng không nhịn được thít chặt lại, nếu không phải vừa bắn một lần thì đã tiết ra.
Quý Minh Hiên bị cậu cắn chặt như thế cũng không khống chế được nữa, mạnh mẽ dập vào thêm mấy chục lần rồi cũng bắn ra.
Đã sắp 12 giờ đêm, ngoài cửa sổ vang lên tiếng pháo nổ đứt quãng.
Một năm vừa qua đi.
Năm nay xảy ra quá nhiều chuyện – Thẩm Mặc đến đảo S du lịch, không ngờ lại gặp lại Quý Minh Hiên, sau đó anh về nước cùng cậu, rồi đồng ý lời cậu cầu hôn…
Thẩm Mặc có chút luyến tiếc.
Quý Minh Hiên lùi khỏi cơ thể cậu, nhưng vẫn ôm cậu như cũ, nắm tay cậu hôn lên chiếc nhẫn ấy. Giữa tiếng pháo nổ đùng đoàng, tiếng anh vang bên tai Thẩm Mặc: “Thẩm Mặc, chúc mừng năm mới.”
HOÀN TOÀN VĂN.