Từ trước đến nay, cậu đã ngu ngốc rất nhiều lần, bỏ qua rất nhiều thứ, nhưng giờ đây, khi mọi hiểu lầm đều đã tan biến, cậu biết chắc chắn rằng – mình đã yêu anh.
Thẩm Mặc rướn người về phía trước, ngẩng lên chạm vào môi Quý Minh Hiên. Cậu chỉ thử một chút, vừa chạm vào liền tách ra ngay.
Cậu thầm thì một tiếng
ngài Quý
rồi lại run rẩy hôn lên. Lúc này thì anh không nhịn nổi nữa, đặt cậu lên trên cửa sổ sát đất, đảo khách thành chủ hôn cậu mãnh liệt. Môi lưỡi anh đuổi theo lưỡi cậu, nụ hôn vừa nóng bỏng vừa kịch liệt, làm hơi thở của hai người trộn lẫn vào nhau.
Đến khi Thẩm Mặc bị hôn đến không thở nổi, Quý Minh Hiên mới chịu rời ra một chút, nhưng vẫn lưu luyến đôi môi cậu, chậm rãi ma sát nó: “Thẩm Mặc.”
“Vâng?”
Anh ghé vào tai cậu, thầm thì nói một câu.
Ngọn lửa vẫn đang âm ỉ trong cơ thể Thẩm Mặc vụt cháy bùng lên, cậu thở hổn hển, lập tức vươn tay lột áo Quý Minh Hiên xuống. Không biết vì cái áo kia khó cởi quá hay tay cậu bị làm sao, mà cậu loay hoay mãi mới tháo được có hai nút.
Anh nắm lấy tay cậu: “Chậm quá.” Rồi vén áo cậu lên, một bàn tay luồn thẳng vào.
Bàn tay kia lành lạnh làm cậu không nhịn được
a
một tiếng, cơ thể căng cứng lên, nhưng lửa nóng trong cậu không những không giảm đi mà còn bùng cháy dữ dội hơn nữa.
Quý Minh Hiên vừa chơi đùa hai hạt đậu nhỏ của cậu vừa áp người xuống, thằng em nóng bỏng đặt ngay giữa hai chân cậu.
Cách một lớp vải, Thẩm Mặc có thể cảm thấy sự hưng phấn của
nó. Chính cậu cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu – nơi kia vẫn chưa được ai đυ.ng chạm mà đã ngẩng cao đầu, như muốn chứng minh sự tồn tại của mình vậy.
Anh vừa hôn cậu vừa cử động eo lên xuống, mô phỏng động tác giao hợp mà ma sát cơ thể cậu, hết lần này đến lần khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên điểm mẫn cảm.
Thẩm Mặc bị anh va chạm đến tan vỡ, không chịu được nức nở cầu xin: “Ngài Quý…”
Quý Minh Hiên không buồn để ý đến cậu.
Cậu đành phải sửa lời: “Minh Hiên…”
Cơ thể anh run bắn, tiếng thở dốc trở nên thô hơn, chiếm lấy môi cậu càng mạnh, bàn tay cũng vói thẳng vào quần cậu.
Thẩm Mặc đã hoàn toàn rơi vào tay anh.
Lâu lắm rồi cậu không làm, thân thể cực kỳ mẫn cảm, bị Quý Minh Hiên trêu chọc một chút đã kêu khóc đến cao trào. Nhưng đúng vào khoảnh khắc trọng điểm đó, anh lại dừng tay lại. Thẩm Mặc mở to đôi mắt sũng nước, mờ mịt nhìn anh.
Quý Minh Hiên hôn hôn lên khóe mắt cậu: “Chờ tôi một chút.”
Anh lấy gel bôi trơn khách sạn đã chuẩn bị sẵn từ ngăn kéo ra, đổ một ít ra tay rồi lật người Thẩm Mặc lại.
Cậu bị anh đặt trên cửa thủy tinh lạnh lẽo, lúc này mới hiểu ra anh định làm gì, vội kêu lên: “Đừng…. đừng ở chỗ này…”
Quý Minh Hiên lột quần áo cậu ra, cố ý đè chặt cậu lại: “Đừng sợ, không ai thấy đâu.”
đầu v* của Thẩm Mặc bị ép lên cửa kính, chỉ thấy vừa khó chịu vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không nhịn được
a
một tiếng, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi.
Một tay anh giữ cậu lại, tay khác lần xuống theo đường cong nơi eo, chậm rãi ma sát nơi lối vào.
Lưng Thẩm Mặc tê rần.
Quý Minh Hiên vẫn ung dung hỏi cậu: “Muốn sao?”
Đương nhiên là muốn rồi.
Anh lại hỏi: “Ở đây hay trên giường?”
Thẩm Mặc biết câu trả lời anh muốn là gì, nhưng lại không thể nói ra miệng được, chỉ có thể thúc giục: “Ngài Quý, nhanh lên …”
Bấy giờ, anh mới chịu thò một ngón tay vào.
Lâu rồi Thẩm Mặc không làm chuyện này, chỗ khó nói kia vừa nhanh vừa chật cứng. Quý Minh Hiên kiên nhẫn mở rộng một hồi lâu, nó mới trở nên trơn trượt mềm ướt.
Cậu đã không nhịn được từ lâu, khóc nức nở nói: “A… Vào được rồi…”
Quý Minh Hiên cũng có chút mất kiểm soát. Anh xoay mặt Thẩm Mặc lại, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy, cùng lúc đó, động tác phía dưới lại cực kỳ tàn nhẫn, thanh sắt nóng cứng xuyên thẳng vào lỗ nhỏ mềm mại.
“A…!”
Tuy đã được chuẩn bị kỹ càng nhưng Thẩm Mặc vẫn đau đến phát run, hậu huyệt cắn chặt lấy vật xâm chiếm xa lạ. Quý Minh Hiên cũng không chịu nổi, dừng lại trong cơ thể cậu một chút rồi mới chậm rãi chuyển động.
Thẩm Mặc bị anh thúc lên thúc xuống, va chạm vào cửa sổ thủy tinh.
Bên ngoài là bóng đêm mờ mịt.
Cậu biết rõ đối diện cửa sổ là vách núi, sẽ không ai thấy được cảnh tượng dâʍ ɭσạи này, nhưng mặt cậu vẫn nóng bừng bừng, xấu hổ không tả được. Mà cùng với đó, kɧoáı ©ảʍ cũng trở nên mãnh liệt hơn, thằng em phía trước dựng lên thẳng đứng, để lại vài vệt nước trên cửa.
Lúc đầu Quý Minh Hiên còn biết kiềm chế, sau đó càng lúc dập càng nhanh, làm đến nỗi hai chân Thẩm Mặc như nhũn ra, đằng trước đã ướt sũng một mảnh.
Cậu lung tung kêu lên: “Không được… Sẽ hỏng mất…”
Quý Minh Hiên cúi đầu cười, ngón tay lần lần đến nơi hai người kết hợp: “Chỗ nào hỏng? Chỗ này sao?” Nói rồi, ngón tay anh liền cố chen vào trong.
Thẩm Mặc hoảng sợ, nơi đó càng co chặt hơn.
Quý Minh Hiên rút tay lại, nhét ngón tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ vào miệng Thẩm Mặc, vừa liếʍ vành tai cậu vừa nói: “Nếu cánh cửa này vỡ, chúng ta sẽ cùng nhau ngã xuống, rồi cùng nhau chết chìm trong biển.”
Cậu run rẩy không ngừng. Dường như hai người đã thực sự rơi vào giữa lòng biển, bị sóng biển đánh dạt không ngừng, rồi bị đẩy lêи đỉиɦ cao của kɧoáı ©ảʍ. Nước biển nhanh chóng cuốn lấy cơ thể họ, rồi họ sẽ chết bên nhau như thế, mãi mãi không chia lìa.
Hình ảnh đó làm Thẩm Mặc càng thêm hưng phấn, vừa khóc lóc gọi tên Quý Minh Hiên vừa bắn ra.
Nhưng Quý Minh Hiên thì chưa xong. Anh nắm lấy eo cậu rút ra đút vào thêm mấy cái nữa, rồi vén tóc cậu lên, cúi xuống hôn lên gáy cậu.
Thẩm Mặc bị anh hôn đến toàn thân nhũn ra, miệng gọi lung tung lúc thì
ngài Quý
lúc thì
Minh Hiên.
Đang hôn cậu, Quý Minh Hiên bỗng nhiên há miệng, cắn xuống một phát. Lần này anh cắn rất mạnh, tựa như muốn lưu lại dấu vết trên người cậu mãi mãi: “Thẩm Mặc, em là của tôi.”
Thẩm Mặc khó khăn quay đầu lại, nhìn anh nói: “Vẫn luôn là vậy.”
Quý Minh Hiên hít sâu một hơi, nhất thời ôm cậu càng chặt hơn, thúc vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu, rùng mình bắn ra.
Toàn thân cậu run rẩy, thân thể vừa phát tiết lại càng thêm mẫn cảm, hai chân mềm nhũn không đứng nổi, trượt xuống theo cửa sổ thủy tinh.
Quý Minh Hiên đỡ lấy eo cậu, mang cậu đi phòng tắm tắm rửa. Lần làʍ t̠ìиɦ này thực sự tốn quá nhiều thể lực, hai người vừa tắm xong liền lăn lên giường, đi ngủ.
Mơ màng ngủ đến nửa đêm, Thẩm Mặc cảm thấy có một bàn tay mò lên eo mình. Động tác của nó vô cùng thành thạo, như có như không mơn trớn hông cậu, khơi mào ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© quen thuộc. Thẩm Mặc
ưm
một tiếng, mắt nửa nhắm nửa mở hỏi: “… Ngài Quý?”
“Không có gì đâu.” Quý Minh Hiên ôm lấy cậu từ phía sau, miệng dán vào lỗ tai cậu: “Ngủ tiếp đi.”
Nói thì nói vậy, nhưng cái tay hư hỏng kia vẫn tiếp tục lần xuống dưới.
Thẩm Mặc vội vàng bắt lấy tay anh: “Ngài Quý, em mệt rồi…”
Anh hôn lên trán cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Em không cần phải làm gì cả.” Nói rồi, tay anh vói vào quần cậu, tìm thấy nơi vừa bị chà đạp kia, nhẹ nhàng đưa vào đó hai ngón tay. Thân thể Thẩm Mặc vừa mới làm xong, nơi đó vẫn còn rất mềm mại, chẳng mấy chốc đã thích ứng được với sự tồn tại của anh.
Quý Minh Hiên rút ngón tay ra, thay vào đó là thứ nóng bỏng của mình, trúc trắc đi vào cơ thể Thẩm Mặc.
“A…”
Thẩm Mặc rít lên, một chút buồn ngủ còn lại cũng bay biến hết.
Anh ôm lấy cậu, chậm rãi đong đưa eo. Lần này anh làm rất dịu dàng, nhưng thời gian kéo dài cũng rất lâu, làm đến nỗi cổ họng cậu khàn đặc, không chịu được phải cầu xin tha thứ.
Quý Minh Hiên hôn lên gáy cậu: “Có thích không?”
“Thích…” Thẩm Mặc bị anh
bắt nạt
thê thảm, thều thào đứt quãng: “Ưm … Em thích ngài Quý…”
Rõ ràng là anh rất thích những lời này, liền siết chặt cậu ra vào một lúc, mãi sau mới bắn ra. Hai người cũng lười đi tắm lại, cứ mồ hôi đầm đìa mà ôm lấy nhau, chờ hơi thở bình phục lại.
Ngoài trời vẫn âm u, nhìn không rõ cảnh sắc.
Khi cơ thể đã quá mệt mỏi, tinh thần của Thẩm Mặc lại trở nên tỉnh táo, nằm trong lòng Quý Minh Hiên hỏi: “Thật sự là anh chưa kết hôn sao?”
Anh hừ một tiếng: “Em biết rõ người trong lòng tôi là ai.”
Thẩm Mặc cười khổ. Nếu cậu không bị mất trí nhớ thì đã hiểu lòng anh từ lâu, nhưng vận mệnh lại cố tình trêu ngươi, hại cậu suýt chút nữa mất đi anh.
“Nếu vậy thì sao bốn năm trước anh lại chia tay với em? Em nhờ luật sư Trần tìm anh, sao anh cũng không đáp lại?”
Quý Minh Hiên không nói gì.
Mãi đến khi sắc trời dần sáng lên, Thẩm Mặc mới nghe anh nói ra một cái tên: “An An…”
Cậu rùng mình.
Đây là chuyện cậu không muốn nhớ tới nhất. Nếu không phải vì mối quan hệ phức tạp giữa cậu và Chu Dương khi xưa, An An cũng sẽ không…
“Ngày đó khi tỉnh lại trong bệnh viện, nghe mọi chuyện tôi kể, con bé không rơi một giọt nước mắt nào. Em biết không, từ nhỏ nó đã thích khóc nhè, một chuyện cỏn con cũng có thể làm nó khóc cả ngày trời, thế mà khi ấy nó lại cực kỳ bình tĩnh yêu cầu tôi một việc.”
“Việc gì?”
“Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ An An thích, tôi sẽ cố hết sức làm cho nó. Tôi ghét Chu Dương như thế mà vẫn nhẫn nhịn để cậu ta làm em rể mình được, đây là lần đầu tiên con bé thực sự yêu cầu tôi làm gì, sao tôi có thể từ chối…?”
Thẩm Mặc hỏi lại lần nữa: “Cô ấy yêu cầu anh làm gì?”
Quý Minh Hiên nhắm chặt mắt lại: “Nó muốn … tôi để em đi, để em tự do đến với Chu Dương.”
Mí mắt Thẩm Mặc khẽ run lên. Có nằm mơ cậu cũng không ngờ Quý An An sẽ muốn anh làm chuyện như vậy.
Sao có thể? Rõ ràng, rõ ràng cô mới là người bị hại cơ mà…
“An An nói hai người yêu nhau nên ở chung một chỗ, mà người không được yêu… chỉ có thể buông tay ra.” Quý Minh Hiên nói: “Con bé lý trí hơn tôi nhiều, đúng không? Người đã sai từ đầu là tôi – tôi cứ nghĩ ép hai người ở với nhau thì sẽ sinh ra tình cảm, không ngờ tất thảy lại hoàn toàn ngược lại. Tôi để lộ ra chuyện của em và Chu Dương, kết quả là làm em bị thương, tôi để An An đính hôn với người nó yêu, kết quả lại là…”
Anh không thể nói tiếp được.
Thẩm Mặc vội nắm lấy tay anh: “Đừng như vậy, em biết là anh không cố ý…”
“Nhưng chuyện đã qua không thể làm lại, nên tôi đồng ý với con bé – chia tay em, từ nay về sau không xen vào chuyện của em và Chu Dương nữa.”
“Em và anh ta đã xong từ lâu rồi.”
“Ngày đó nghe em nói tôi mới biết.” Quý Minh Hiên hôn hôn cậu: “Tuân theo lời hứa với An An, tôi chưa từng trở về nơi đó, không ngờ lại tình cờ gặp em ở đây. Em không biết đâu, hôm ấy thấy em ở bể bơi…”
Anh không nói gì gì nữa, chỉ chuyên chú hôn cậu.
Thẩm Mặc nghĩ bụng –
thật sự là anh không nghĩ gì sao?
Vậy vì sao lại đầu tư cho khách sạn ở đây? Hay là anh mang theo 1% hy vọng, đứng trên hòn đảo này chờ cậu tới.
Giống như hồi trước chờ cậu ở khu biệt thự Cẩm Tú
vậy.
Nhưng cậu không vạch trần anh.
Quý Minh Hiên nắm lấy tay Thẩm Mặc, đặt nó lên ngực mình: “Thẩm Mặc, là em tự chui đầu vào lưới đấy nhé.”
Thẩm Mặc hào phóng thừa nhận: “Phải đấy.”
Nếu phía bên kia của cái bẫy này là anh, thì cậu cũng không để ý. Rơi vào thì rơi vào, có làm sao đâu.
Bây giờ Thẩm Mặc đã hiểu Quý Minh Hiên hơn được một chút rồi – có rất nhiều chuyện nhất định anh sẽ không chịu nhận là mình làm, nên cậu đành phải chủ động thôi.
Ngoài cửa sổ, chân trời càng lúc càng sáng.
Thẩm Mặc hỏi: “Ngài Quý, anh có định về sớm xem Tiểu Ninh không?”
Quý Minh Hiên
ừ
một tiếng nhưng vẫn nằm lại: “Ngủ thêm chút nữa đi.”
“Nếu anh không kết hôn thì thằng bé là…”
Anh bỗng siết chặt lấy cậu.
“Em ở trong nước hẳn đã nghe thông tin về An An rồi.”
“Vâng, em có nghe luật sư Trần nhắc đến.”
“Sau khi xuất ngoại, tình trạng của nó đã ổn định hơn, nhưng nó lại không nghe tôi khuyên can, nhất quyết muốn sinh Quý Ninh ra – kết quả là giống như mẹ tôi năm đó vậy.”
Thẩm Mặc kinh hãi, vội bật dậy khỏi giường: “Tiểu Ninh là con của An An?”
Quý Minh Hiên không phủ nhận.
Cậu nhẩm tính thời gian – Quý An An mất ba năm trước, Quý Ninh bây giờ tròn ba tuổi, thời gian thực sự rất trùng khớp. Nhưng mà, còn cha thằng bé…
Do dự một chút, cậu vẫn hỏi: “Cha của Tiểu Ninh… là Chu Dương sao?”
Ánh mắt của anh rất nặng nề, vươn tay ôm lấy cậu vào lòng, giọng nói nghèn nghẹn: “Không phải.”
Một lát sau, anh mới lấy lại bình tĩnh: “Quý Ninh họ Quý, không liên quan gì đến người khác cả – đây cũng là ý của An An.”
Thẩm Mặc lập tức hiểu ra – Quý Minh Hiên để Quý Ninh làm con trai trên danh nghĩa của mình là để tránh quan hệ với Chu gia sau này. Cậu không nhịn được nói: “Cô Quý nhất định là rất yêu con mình.”
Biết rõ việc sinh nở sẽ nguy hiểm đến tính mạng mà cô vẫn chọn sinh đứa bé ra, đây không phải là yêu thì là gì? Còn việc cô có còn yêu Chu Dương không… Thẩm Mặc không dám nghĩ tiếp nữa.
Quý Minh Hiên nói: “Nhưng nó lại rất tàn nhẫn với tôi.”
Thẩm Mặc biết cha mẹ anh đã mất sớm, chỉ còn Quý An An là người thân. Anh đang tự trách bản thân – rõ ràng là anh chỉ muốn cho em gái hết thảy mọi điều cô mong muốn, ai ngờ lại dùng sai cách, cuối cùng là mất đi cô.
Trời đã sáng hoàn toàn. Thẩm Mặc nằm trong lòng Quý Minh Hiên, ngẩng lên muốn nhìn anh. Quý Minh Hiên hàng động nhanh hơn, che mắt cậu lại: “Thẩm Mặc.”
Cậu rất đau lòng, hôn nhẹ lên cằm anh: “Vâng, em ở đây.”
Cậu hối hận vì đã không tìm thấy anh sớm hơn. Vào thời điểm mất đi Quý An An, vào thời điểm anh khổ sở nhất, cậu đang ở đâu vậy chứ?
Nhưng về sau sẽ không thế nữa – Thẩm Mặc thầm quyết tâm.
Hai người cứ lẳng lặng dựa vào nhau như thế, không ai nói gì. Mãi đến khi không thể nằm được nữa, Quý Minh Hiên mới xoa đầu Thẩm Mặc, đứng dậy nói: “Anh đi xem Quý Ninh đây.”
Thẩm Mặc cũng ngồi dậy.
Quần áo bị cởi ra tối ra vẫn vương vãi trên đất, Thẩm Mặc giả bộ đi thu dọn, nhường anh vào WC trước. Sau khi rửa mặt xong, Quý Minh Hiên lại trở về dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh như trước, chỉ có đôi mắt là hơi hồng hồng.
Thẩm Mặc giả như không nhận ra, đưa quần áo cho anh.
Quý Minh Hiên không mang đồ để thay theo, đành mặc lại bộ hôm qua. Thay đồ xong xuôi, anh cầm cái kẹp áo kia trong tay một chút, rồi ném cho Thẩm Mặc.
Cậu hơi ngẩn ra, cẩn thận nhìn sắc mặt của Quý Minh Hiên – mãi sau mới hiểu ý anh. Cậu bước đến, thay anh kẹp nó lên tay áo.
Ngài Quý tỏ vẻ
đương
– nhiên – là – em – phải – làm – thế – rồi.
Sơ mi của anh đã bị vứt trên đất một đêm, có chút nhăn nhúm, Thẩm Mặc liền thuận tay vuốt phẳng nó ra.
Quý Minh Hiên không nói gì, nhưng khóe miệng cong cong đã bán đứng tâm trạng của anh. Trước khi ra khỏi cửa, anh quay lại nhìn Thẩm Mặc: “Hôm nay em có về nước nữa không?”
Như sợ cậu sẽ chạy mất vậy.
Thẩm Mặc vội đáp: “Em sẽ đi lùi vé ngay.”
Anh hài lòng gật đầu: “Ở lại thêm mấy ngày nữa đi, tôi dẫn em đi thăm thú vài nơi.”
Thực ra mấy năm nay Thẩm Mặc đã đến đảo S bao nhiêu lần rồi, ở đây có cái gì cậu cũng đã đi hết, nhưng đi cùng Quý Minh Hiên đương nhiên là có cảm giác khác chứ. Cậu có chút không nỡ rời xa anh: “Hay là em cũng đến chơi với Tiểu Ninh nhé?”
“Sáng ra nó rất khó chiều, để sau đi. Tối qua em vẫn chưa ngủ đủ mà, tranh thủ ngủ thêm một lúc đi.”
Đúng là Thẩm Mặc rất mệt, nên cũng không kiên trì.
Quý Minh Hiên lại nói: “Nhưng trước đó, em có một chuyện phải làm.”
“Hả?”
Anh giơ tay trái lên, chỉ chỉ vào chiếc nhẫn vẫn chưa phai màu, rồi chỉ vào tay cậu: “Tay em cũng phải vẽ y hệt thế này, giờ cơm trưa tôi sẽ kiểm tra.”
“Đó là em vẽ trái tim của em, còn anh…”
“Đương nhiên em cũng phải vẽ.” Quý Minh Hiên liếc nhìn cậu: “Trái tim của tôi ở đâu, chẳng lẽ em lại không biết?”
Đương nhiên là Thẩm Mặc biết chứ.
Mặt cậu hơi nóng lên, nhưng lại không trả lời được.
Quý Minh Hiên cười cười, vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Thẩm Mặc đứng ở cửa một lúc rồi mới ôm chăn về giường. Tối qua hầu như cậu không ngủ chút nào, nên giấc ngủ lần này rất sâu, không hề mộng mị, đến khi cậu tỉnh lại lần hai thì mặt trời đã ở trên cao.
Nhớ kỹ lời dặn dò của Quý Minh Hiên, cậu lấy thuốc màu còn thừa tối qua ra, vẽ cho mình một chiếc nhẫn y hệt như của anh. Tuy chỉ là để ứng phó anh thôi, nhưng cậu cũng vẽ rất tỉ mỉ. Vẽ xong, cậu giơ tay trái ra, ngắm nhìn ánh mặt trời chiếu lên nó mà ngây ngô cười.
Không bao lâu sau, Quý Minh Hiên đúng giờ đến gõ cửa. Anh đã thay một bộ quần áo mới, lái xe đưa Thẩm Mặc đến một nhà hàng bên ngoài khách sạn.
Thẩm Mặc không thấy Quý Ninh đâu liền hỏi: “Tiểu Ninh đâu rồi?”
“Có người trông trẻ ở với nó rồi.” Quý Minh Hiên đáp: “Khó khăn lắm chúng ta mới được đi ăn riêng với nhau.”
Nói rồi, anh nâng tay trái của cậu lên, lật qua lật lại, xác nhận
chiếc nhẫn
trên tay hai người đúng là một đôi rồi mới ung dung nắm lấy tay cậu, đi về phía trước.
“Ngài Quý…” Thẩm Mặc hơi ngượng: “Chúng ta đang ở ngoài mà…”
Anh nắm lấy tay cậu càng chặt: “Sợ cái gì, có ai biết mình là ai đâu.”
Quý Minh Hiên rất tự nhiên nắm tay cậu ra khỏi khách sạn rồi đi đến một nhà hàng vô cùng lãng mạn. Đó là một nhà hàng nổi, dùng màu xanh của thực vật làm tông màu trang trí chủ yếu, bên cạnh bàn ăn là một hồ nước xanh biếc, khung cảnh êm đềm mà yên tĩnh.
Anh gọi trước vài món ăn, vừa ăn vừa trò chuyện với cậu. Hai người đều không phải là người nói nhiều, chỉ nói về chuyện xảy ra sau khi họ tách ra.
Cuộc sống của Quý Minh Hiên đơn giản đến nhạt nhẽo, trừ công việc ra, hầu hết thời gian anh đều dành cho Quý Ninh. Bây giờ Thẩm Mặc mới biết gà trống nuôi con thật chẳng dễ dàng gì, còn tình yêu của anh dành cho thằng bé như thế nào thì không cần phải nói nữa.
Thẩm Mặc thì còn đơn giản hơn – chỉ là mở một phòng tranh, ngày yên ả trôi qua.
“Em thuê người làm?” Quý Minh Hiên nhạy bén nắm được trọng điểm: “Là nam hay nữ?”
“Là nữ.”
Anh
ừ
một tiếng, tỏ vẻ đăm chiêu.
Cậu lập tức bổ sung: “Người ta đã sắp cưới rồi.”
Anh vẫn
ừ
một tiếng, không chịu nói gì hơn, nhưng sắc mặt lập tức sáng sủa hơn nhiều, còn thuận tay gắp cho cậu một miếng thịt: “Hình như em gầy đi thì phải.”
Thẩm Mặc không thấy thế, nhưng nếu anh đã nói vậy thì cậu cũng ăn nhiều hơn một chút. Ăn đến no căng cả bụng, cậu mới kéo anh ra bãi biển.
Cảnh sắc ở đây cậu đã nhìn mòn mắt rồi, nên chẳng còn hứng thú nữa, chỉ chăm chăm đi theo anh; đi đến mệt thì tìm một chỗ ngồi xuống, hoàn toàn chẳng có mục đích gì.
Gió biển chậm rãi lướt qua mặt, Thẩm Mặc cảm thấy quãng thời gian này vừa ngắn như chớp mắt, lại vừa dài như cả đời.
Chẳng mấy chốc, trời đã tối.
Dường như một đời cũng chỉ thế này mà thôi.
Ngắm mặt trời lặn rồi, hai người mới quay về. Về đến khách sạn thì cũng đã muộn, hai người liền ăn cơm ở phòng ăn của khách sạn luôn.
Thẩm Mặc vẫn không hiểu sao thuốc màu trên tay Quý Minh Hiên lại lâu trôi thế, đến khi thấy anh rửa tay cậu mới hiểu – anh rửa rất nhẹ rất chậm, để vòi nước ở mức nhỏ nhất, còn cố gắng không chạm vào nơi nho nhỏ kia.
Cậu vừa cảm động vừa xấu hổ, hiếm khi cứng rắn được một lần, cưỡng chế ép anh rửa
chiếc nhẫn
đó đi.
Vì vậy ngài Quý rất buồn bực, cả buổi tối cứ đen mặt lại.
Thẩm Mặc không rảnh để dỗ anh, vì cậu còn bận kể truyện cổ tích cho Quý Ninh nghe. Quý Ninh mãi đến tối mới thấy hai người họ, vừa vui vẻ không lâu thì bị ba bắt đi ngủ. Bé tủi thân nằm trong ổ chăn, nói muốn nghe chuyện về sói xám lớn và thỏ trắng nhỏ.
Thẩm Mặc liền ngồi ở đầu giường, chậm rãi kể chuyện.
Nghe xong, Quý Ninh chớp chớp mắt, môi chu lên: “Lần trước ba kể khác mà.”
“Ba cháu kể thế nào?”
“Ba nói, sói xám lớn và thỏ trắng nhỏ cùng nhau sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
Trái tim Thẩm Mặc khẽ rung động, quay lại tìm Quý Minh Hiên thì nhận ra – trong lúc cậu kể chuyện cho Quý Ninh nghe thì anh đã tựa vào giường ngủ mất rồi.
Quý Ninh nhào lên gọi: “Ba ba ~”
Cậu vội giữ bé lại, thấp giọng nói: “Suỵt, để ba cháu ngủ một giấc đi.”
Từ tối qua đến bây giờ anh đã mệt nhiều rồi.
Thẩm Mặc nhét Quý Ninh vào chăn, dỗ bé ngủ xong xuôi rồi tìm một cái chăn khác tới, cẩn thận đắp lên người Quý Minh Hiên.
Anh vẫn ngủ say không tỉnh.
Dưới ngọn đèn ấm áp, Thẩm Mặc nhận ra lông mi anh rất dài, phủ xuống trên mặt tạo ra một bóng đen nhàn nhạt.
Cậu ngắm mãi, cảm thấy lòng mình đủ đầy vô cùng.
Quý Minh Hiên và Quý Ninh đều đã ngủ, trong phòng không còn ai nữa. Cậu nhớ đến một ngày nào đó rất lâu trước đây, khi cậu mệt mỏi ngủ trên sô pha, Quý Minh Hiên cũng đi qua đi lại bên người cậu.
Trái tim Thẩm Mặc đập thình thịch, có chút căng thẳng. Hai tay cậu chống bên mép giường, cúi xuống người anh, khẽ khàng đặt lên khuôn mặt ấy một nụ hôn.
Như anh đã làm, rất nhiều năm về trước.