Tùng Kinh cùng Di Hòa đứng ở cửa quán trọ, thi thoảng lén lút nhìn vào bên trong.
Bọn họ kì thực đã sớm đuổi kịp Tư Diệc Hành, thế nhưng đúng như Tư Diệc Hành sở liệu, vừa thấy Mộ Dung Tả Ý cùng Tư Diệc Hành một chỗ, hai người cũng không phải ngốc, tự nhiên sẽ không lộ diện, chỉ là lặng lẽ đi theo một đường với họ.
Trên giang hồ tin tức truyền đi là nhanh nhất, vậy nên hai người họ đối với tin Mộ Dung đại thiếu gia muốn thành thân cũng biết cùng lúc với Tư Diệc Hành. Vừa nghe được tin này, hai người nhất thời tay chân luống cuống, lòng nóng như lửa đốt chạy tới nơi Mộ Dung Tả Ý cùng Tư Diệc Hành trọ lại. Thế nhưng tới cửa rồi, hai người không biết tình thuống thực tế thế nào, đứng băn khoăn nửa ngày, nghĩ đi nghĩ lại cũng không dám tùy tiện đi vào. Bọn họ đang trong thế khó xử, không đề phòng, lúc Mộ Dung Tả Ý vội vội vàng vàng từ trong quán trọ đi ra, liếc mắt liền thấy hai người bọn họ.
“Tùng Kinh, Di Hòa.” Thanh âm của Mộ Dung Tả Ý khiến Tùng Kinh cùng Dinh Hòa càng hoảng sợ, hai người thấy trốn đâu cũng không kịp nữa, đành phải ngoan ngoãn đi ra.
“Các ngươi tới lúc nào vậy?” Nhìn khuôn mặt tươi cười đầy xấu hổ của hai người, Mộ Dung Tả Ý hồ nghi hỏi.
“Chúng ta, chúng ta…”
Di Hòa không giỏi nói xạo, lắp bắp mãi không ra câu nào.
Tùng Kinh nhanh chóng tiếp lời “Chúng ta ngày hôm nay mới đến, Mộ Dung công tử, thiếu chủ nhà chúng ta đâu?”
Vừa nghe đã biết là điêu rồi, hai người này xem ra sớm đã theo bọn họ không biết bao nhiêu lâu, chỉ là không lộ diện mà thôi. Mộ Dung Tả Ý đột nhiên minh bạch chuyện nhẽ ra phải minh bạch từ lâu rồi.
“Các ngươi…” Mộ Dung Tả Ý phiền muộn tới không nói ra lời, nếu hai người kia mà sớm xuất hiện thì chuyện gì cũng đã không xảy ra. Bây giờ nói gì cũng đều đã muộn, có điều bọn họ tới cũng tốt, lúc này hắn thực sự không có tâm tình để chăm sóc Tư Diệc Hành, nhưng hắn lại lo lắng cho người đó, giờ thì vừa vặn giao cho bọn họ chiếu cố.
“Tả Ý.” Mộ Dung Tả Ý còn chưa mở miệng, chợt nghe một tiếng gọi cực kỳ êm tai, lập tức, một bóng người đỏ chót bổ nhào vào trong lòng hắn
(hú hú, xuất hiện rồi đây!)
Ôm lấy Mộ Dung Tả Ý chính là một nam tử dung mạo cực kỳ hoa mỹ. Mày liễu như khói, mắt phượng hàm tình, trên dáng người cao thon là cẩm bảo đỏ tươi ánh lên khiến da thịt vốn đã mịn màng trắng nõn như ngọc giờ lại càng trơn nhẵn như tuyết. Vẻ đẹp của nam tử này không giống với Tư Diệc Hành, Tư Diệc Hành đẹp như hoa nguyệt thanh lệ, còn hắn thì minh lệ chói mắt như diễm dương.
Người này không chỉ có dung mạo mỹ lệ không gì sánh được, hơn nữa trong thần tình cử chỉ còn có một loại phong vận vừa tiêu sái vừa quyến rũ. Một khi cười, hay giơ tay nhấc chân, đều mang theo lực mê hoặc không nói nên lời. Mà dịu dàng lưu chuyển trong ánh mắt trong suốt không gì sánh được, là sóng mắt vô cùng linh động, như vầng sáng của minh châu, lại giống mỹ ngọc hàm yên, khiến cho vẻ đẹp càng thêm phần thần vận đặc biệt thanh tú cùng quang thải lóng lánh như ngọc.
(mỹ ngọc hàm yên: yên là khói, chắc giống kiểu như
thạch anh màu khói
:”>
)
“Kinh Diễm? Sao ngươi lại ở đây?” Mộ Dung Tả Ý vừa nghe thấy thanh âm vừa mềm vừa ngọt này, hắn vốn định tránh đi lại lập tức vươn tay, đem người kia ôm vào lòng, đồng thời vui mừng vô hạn hỏi.
“Ta tới đây nhiều ngày rồi, vẫn đang ở nhà Lộ Vân. Vừa nghe hắn nói ngươi đã đến đây, ta không biết có bao nhiêu kinh ngạc bao nhiêu vui mừng, ném hắn lại chạy tới tìm ngươi.”
Mộ Dung Kinh Diễm cười ôm lấy cổ Mộ Dung Tả Ý, êm êm dịu dịu nói.
Mộ Dung Kinh Diễm này cười giống như mặt trời rực sáng trên cao, chói chang chiếu xuống, kẻ khác không dám nhìn gần. Tùng Kinh và Di Hòa tuy từ nhỏ đã nhìn quen dung mạo xuất sắc của Tư Diệc Hành, thế nhưng gặp Mộ Dung Kinh Diễm phong tư diêu duệ, phong thái như
diễm quang bức nhân, đã sớm đứng ngây tại chỗ.
Mộ Dung Tả Ý khiêu khiêu mi, trong ánh mắt hiện lên vẻ sáng tỏ. Lộ Vân mà Kinh Diễm nói ắt hẳn là trang chủ nhà họ Lộ ở Lạc Châu, nghe nói trên giang hồ cũng có tiếng là tuổi trẻ anh tuấn lại có tài, sao lại quá không may đi mê Mộ Dung Kinh Diễm? Bản lĩnh lớn nhất của ca ca này là hấp dẫn nam nhân. Vô luận là loại nam nhân nào, chỉ cần hắn muốn, nhất định có thể câu dẫn được. Mà Mộ Dung Kinh Diễm lại thuộc loại người đa tình nhưng rất không chung tình, hắn rất dễ thích một người, thế nhưng cũng rất dễ thích những người khác, người như vậy động tâm thì dễ, si ái thì khó.
“Kinh Diễm, cha đã định ngày kết hôn cho ngươi rồi, ngươi sắp cưới vợ, có thể bớt phóng túng một chút có được không.” Mộ Dung Tả Ý ân cần khuyến cáo
“Tả Ý, từ nhỏ ngươi đã thích giáo huấn ta, sao bệnh đó đến giờ vẫn không chịu sửa? Người ta nửa năm nay không được thấy ngươi, khó khăn lắm mới gặp được, sao ngươi vừa nhìn thấy mặt đã lên giọng giáo huấn người ra rồi? Mọi người tình ta nguyện, ta lại không có ép buộc hắn lên giường với ta… Hơn nữa, ta căn bản là vì thể diện của cha mới đáp ứng chuyện thành thân, ngươi cũng không phải không biết, ta thích nam nhân hơn, không thích nữ nhân.”
Mộ Dung Kinh Diễm lườm Mộ Dung Tả Ý, ngữ khí thần thái thật là giống một tiểu hài tử bị tủi thân đang hướng ca ca thương yêu mà làm nũng, làm cho người ta kìm lòng không được thấy thương hại.
Mộ Dung Tả Ý cười cười, đang muốn mở miệng, thì thấy một nam nhân vội vàng từ xa chạy như bay tới.
“Kinh Diễm, ngươi… ngươi sao có thể tùy tiện cùng một nam nhân khác ôm ấp?” Nam nhân kia vừa nhìn thấy Mộ Dung Kinh Diễm bị Mộ Dung Tả Ý ôm vào lòng, nhất thời sắc mặt tái mét, trong lời nói toàn là ghen tuông. Nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản là muốn lập tức đem người trong lòng Mộ Dung Tả Ý cướp về.
“Ta thích ôm ai thì ôm, ngươi không được xen vào.”
Mộ Dung Kinh Diễm liếc xéo người kia, đem toàn bộ thân thể dựa sát vào ngực Mộ Dung Tả Ý. Người nọ vừa tức vừa gấp, trên trán nổi cả gân xanh, miệng mở lớn mấy lần, cũng không dám nói gì
Trong lòng Mộ Dung Tả Ý thở dài, người này xem ra chính là Lộ Vân. Nghe đồn Lộ Vân cũng là một nhân vật lợi hại khôn khéo thạo đời, thế nhưng hôm nay gặp, cũng là bị Kinh Diễm chỉnh đốn thành phục phục thϊếp thϊếp, một chút dáng vẻ lợi hại cũng không có.
Đẩy nhẹ người trong lòng ra, Mộ Dung Tả Ý nỗ lực giơ tay lên, cực kỳ khó khăn chắp tay thi lễ với người nọ, lại cười nói “Tại hạ Mộ Dung Tả Ý, các hạ hẳn là Lộ Vân trang chủ nhà họ Lộ của Lạc Châu?”
“Mộ Dung công tử, tại hạ chính là Lộ vân. Ngưỡng mộ danh tiếng công tử từ lâu, hôm nay mới được gặp, thực sự là vận may ba đời.” Người nọ không nói chuyện với Mộ Dung Kinh Diễm nữa, lập tức đổi về thần thái trầm tĩnh trọng ổn, cũng chắp tay vi lễ, cùng Mộ Dung Tả Ý hàn huyên chào hỏi.
“Lời này thật là giả dối, ta không tin ngươi thực sự muốn gặp hắn. Ta thấy ngươi hiện tại rõ là hận không thể khiến hắn không còn tồn tại nữa.” Mộ Dung Kinh Diễm bĩu môi, cay nghiệt với Lộ Vân.
Lộ Vân đỏ mặt, cực kỳ xấu hổ xoa xoa tay, không biết nói gì nữa.
“Kinh Diễm!” Mộ Dung Tả Ý trách cứ nhìn Mộ Dung Kinh DIễm.
“Vốn là thế mà, không tin ngươi cứ hỏi hắn.” Mộ Dung Kinh Diễm chớp chớp mắt, quay sang hướng Mộ Dung Tả Ý lộ ra một nụ cười hồn nhiên vô tội.
“Đúng đúng đúng, ngươi đã nói thì không sai. Kinh Diễm, chúng ta về đi, nên ăn trưa thôi.” Lộ Vân nhanh chóng bày ra bộ mặt tươi cười, ôn nhu nói với Mộ Dung Kinh Diễm.
“Ta muốn nói chuyện với Tả Ý, ngươi về một mình đi.” Mộ Dung Kinh Diễm lắc đầu.
“Kinh Diễm lúc ta đi, Hoàng thím đã đem phù dung nhưỡng hấp cách thủy trong bếp cho ngươi, một chút nữa ngươi về ăn là vừa. Ngươi biết thứ đó nguội thì không thể ăn, hơn nữa một khi rời khỏi lửa cũng không thể đem hâm lai nữa.”
Lộ Vân mau chóng đưa ra lý do.
(chẳng biết cái món phù dung nhưỡng là gì nữa =
= phù dung là sen còn nhưỡng là rượu O.O)
Hai tay Mộ Dung Kinh Diễm vẫn còn vòng qua cổ Mộ Dung Tả Ý, đầu mày hơi nhíu, thần thái lúc bối rối rất là động nhân.
“Như vậy a, Tả Ý, ngươi cùng ta về ăn cơm đi, ta nói cho ngươi biết, phù dung nhưỡng ăn rất rất ngon đó.”
Mộ Dung Tả Ý nhìn Lộ Vân đã xanh cả mặt, tràn đầy ghen tuông, nhịn không được mỉm cười. Nhẹ nhàng nhéo mũi Mộ Dung Kinh Diễm, hắn ôn nhu nói “Ngươi về với hắn trước đi, ta còn có một số việc phải làm, xong sẽ lập tức đi tìm ngươi có được không?”
“Vậy cũng được, ta đi trước, tới đây cho ta hôn chút nào!” Nói rồi Mộ Dung Kinh Diễm tiến sát tới hôn lên mặt Mộ Dung Tả Ý.
Cái tình cảnh này rơi ngay vào trong mắt Tư Diệc Hành vừa đi tới, cường liệt đố kị nhất thời làm sụp đổ lý trí của Tư Diệc Hành, hắn không chút nghĩ ngợi, đưa tay rút kiếm ra, một kiếm hướng tới Mộ Dung Kinh Diễm.
Mộ Dung Tả Ý thoáng liếc thấy kiếm của Tư Diệc Hành đã tới gần Mộ Dung Kinh Diễm, kinh hãi xoay người, mang theo Mộ Dung Kinh Diễm tránh sang một bên. Mộ Dung Tả Ý biết võ công Tư Diệc Hành rất cao, chính mình cũng không thể đảm bảo có thể tránh được một kiếm, vậy nên đồng thời lúc né sang, hắn tấn công vào chỗ phải đỡ, toàn lực tung ra một chưởng đánh về phía ngực Tư Diệc Hành.
Tư Diệc Hành thấy Mộ Dung Tả Ý xuất thủ, sắc mặt bỗng lạnh lẽo, đột nhiên thu kiếm, không tránh đi đứng tại chỗ, chỉ dùng đôi mắt sáng lẳng lặng lạnh lùng nhìn Mộ Dung Tả Ý, dáng vẻ cam tâm chết trong tay hắn.
Mộ Dung Tả Ý kinh hãi, lại không thể thu tay, chỉ có thể tận lực lệch hướng đánh, một chưởng đánh lên trên xương ức. Tư Diệc Hành chịu một chưởng mạnh như thế lảo đảo vài bước, nhịn không được phun ra một ngụm máu. Mộ Dung Tả Ý đánh trúng, sốt ruột không nghĩ ngợi gì đẩy Mộ Dung Kinh Diễm trong lòng ra, phi tới đỡ lấy Tư Diệc Hành đang đong đong đưa đưa, một tay đặt lên ngực thay hắn vận khí điều tức.
“Ngươi đang làm gì?” Mộ Dung Tả Ý không khống chế được cảm giác lo lắng không thể điều khiển, trong thanh âm mơ hồ mang sự phẫn nộ.
Tư Diệc Hành đầu tiên là không phân trần gì đã hạ thủ với Mộ Dung Kinh Diễm, sau đó lại không có lý do gì bị thương trong tay hắn, hắn căn bản không thể hiểu Tư Diệc Hành rốt cuộc muốn làm gì.
Tư Diệc Hành không đáp, chỉ vẫn như trước dùng ánh mắt vừa không cam lòng vừa đau xót nhìn hắn.