Editor: Cẩm Tú
Du Du xoay người lại ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ngôn Sơ với ánh mắt gần như tuyệt vọng: “Tại sao anh nhất định phải tái hợp với tôi? Bạch dienđanlqssđ Ngôn Sơ, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa! Bây giờ anh là tổng giám đốc của Hoa An, ổn định ở trên cao không rơi xuống được! Anh còn cần tôi làm cái gì? Anh đã là người mà cha tin tưởng nhất rồi, anh còn muốn thông qua tôi để làm cái gì? Anh không thể buông tha cho tôi sao?”
Thế nhưng anh lại nhếch môi cười: “Chuyện anh muốn tái hôn với em, không liên quan tới những thứ này!”
Nụ cười vui vẻ nhưng mang theo chút cuồng ngạo và kiên cường. Cô sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Anh tiến tới một bước, khéo léo nâng cái cằm như tuyết trắng của cô lên nói: “Em không phải là muốn khiêu chiến anh sao? Sao lại thua nhanh như vậy?”
Du Du nhắm mắt, muốn trốn tránh khỏi tầm mắt của anh. Nhưng, anh lại khẽ ra lệnh: “Mở mắt nhìn anh! Nếu không, anh sẽ hôn em đấy! Thậm chí không ngoại trừ việc sẽ cắn môi em bị thương!”
Du Du nhắm chặt hai mắt, gần như kêu lên: “Biếи ŧɦái!”
Anh cười: “Được lắm!” Rồi dùng sức nâng cằm của cô lên, cúi đầu vững vàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang hé mở của cô. Thật mềm mại, anh tham lam bá đạo mυ'ŧ gặm lấy đôi môi kia.
Toàn thân cô run rẩy một hồi, khuất nhục cùng nóng nảy quay cuồng trong l*иg ngực. Gắng sức, cô đẩy anh ra, vung tay lên hướng về phía mặt anh.
Bàn tay bị anh chặn lại ngay giữa không trung.
Anh hứng thú cười khẽ: “Thế nào? Không thích sao? Vậy tại sao mặt của em lại đỏ như vậy?” Trong ánh mắt thoáng ánh lên vẻ đùa giỡn cùng mong đợi.
Mặt Du Du đỏ lên hung hăng nói: “Buông tay tôi ra!”
Anh cười buông tay ra, giống như phóng thích một chú cá bé nhỏ. Cô xoay người chạy đi, chạy rất nhanh.
Bóng hình xinh đẹp hòa tan vào trong con ngươi sâu thẳm của Bạch NGôn Sơ. Giống như con báo săn đưa mắt nhìn con linh dương mà nó cố ý thả đi, nhìn hết sức chăm chú.
=== ====== =======
Linh đường của Kha Triết Khôn được tổ chức tại nhà tang lễ lớn nhất Hương thành—— Bên trong nhà tang lễ Vạn Quốc. Ngày này là “Đầu thất” của hắn, dòng người đến đưa tiễn cứ nối liền không dứt.
Du Du mặc bộ váy liền thân màu đen, búi tóc lên, kéo cánh tay của cha cũng mặc âu phục đen, bên cạnh là Lâm Như Nguyệt cũng mặc váy đen, chậm rãi tiến vào linh đường. Phía sau là Bạch Ngôn Sơ và Tiễn Cường, còn có quản gia Niên thúc.
Sau khi đi vào, cô liếc mắt liền thấy được Kha Triết Nam đang ở vị trí dành cho người thân. Hắn mặc âu phục màu đen, cà vạt nghiêm chỉnh, bên trong là áo sơ mi trắng. Vẻ mặt nghiêm trang, ánh mắt lạnh nhạt mệt mỏi, lại có chút vẻ bi thương khó thấy.
Có lẽ, tất cả những đau thương đã được chôn sâu vào đáy lòng.
Du Du biết, tình cảm anh em của Kha gia vẫn rất tốt. Kha Triết Khôn vẫn luôn bảo vệ cho em trai, nghiêm gia quản giáo. Mặc dù, Kha Triết Nam vẫn có rất dienđanlqssđ nhiều bất mãn đối với vị anh cả nghiêm khắc này, nhưng đáy lòng vẫn luôn kính trọng và ngưỡng mộ hắn, quả thật khó có thể phai mờ.
Người thân bên này, trừ Kha Triết Nam ra, còn có chú Đường và thím, em trai và em gái Đường. Kha Đông Hải nhập viện rồi, nên người vợ hiện tại đang chăm sóc ông.
Mà Kha Triết Khôn lại không có lấy vợ, cho nên người thân bên này có vẻ vắng ngắt, làm cho trái tim người ta cảm thấy lạnh lẽo. Một gia đình hào môn, lại gặp phải chuyện bất trắc như vậy, quả khiến người ta ngậm ngùi.
Đường Hạc Lễ đi tới bên cạnh Kha Triết Nam, chân thành nắm lấy tay hắn mạnh mẽ nói: “Hãy nén bi thương, phải bảo trọng! Anh cả không muốn nhìn thấy cháu đau lòng, cháu phải kiên cường lên!”
Kha Triết Nam vẫn luôn tôn trọng Đường Hạc Lễ: “Cám ơn bác Đường!”
Sau đó ánh mắt dừng lại ở trên người Du Du. Trong mắt vẻ đau thương cuối cùng cũng hiện rõ, dần dần tràn ra.
Bi thương của hắn, có lẽ chỉ biết biểu lộ đối với một người.
Du Du không để ý đến ánh mắt của những người khác, đưa tay ôm lấy hắn, thật sâu nói: “Tiểu Nam! Không được khóc! Kiên cường lên!”
Hắn vỗ nhè nhẹ lưng của cô, khẽ cười nói: “Tớ không sao! Cám ơn cậu!”
Du Du buông hắn ra, rưng rưng cười nói: “Có tớ vẫn luôn ủng hộ cậu, cậu không được gục ngã!”
Phía sau là ánh mắt lạnh lùng kiên định của Bạch Ngôn Sơ, giống như lưỡi dao xẹt qua phía sau lưng của cô.
Lúc này, Kha Triết Nam tiến lên một bước, cười khẩy với anh: “Anh trai tôi chết rồi, vui vẻ nhất chính là anh đúng không? Không có ai cản trở đường đi của anh nữa!”
Du Du vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu Nam, đừng nói nữa!”
Bạch Ngôn Sơ lạnh lùng nói: “Kha đại thiếu tài ba nhưng mất sớm, chúng tôi bội phần thương tiếc! Kha nhị thiếu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, hình như là có dụng ý khác!”
“Anh...... Anh cũng rất muốn anh trai tôi chết, không phải sao? Anh cùng anh ấy đấu đá lâu như vậy, không phải là anh mong đợi ngày này lắm sao?” Kha Triết Nam cực kỳ kích động, hận không được tiến lên níu lấy cổ áo của Bạch Ngôn Sơ.
Du Du vội vàng kéo hắn lại, lo lắng nói: “Cậu đừng kích động như vậy!”
Đường Hạc Lễ cũng nghiêm giọng nói: “Triết Nam! Lấy danh nghĩa bề trên thân thiết nhiều năm, ta khuyên cháu mấy câu! Thân phận cháu như vậy, không tiết lộ cảm xúc chân thực của mình trước mặt công chúng, đây là đại kỵ! Còn nữa, không nên tùy tiện kết luận!”
Đang lúc Kha Triết Nam gắt gao cắn môi, khống chế cảm xúc. Đường Hạc Lễ nói: “A Sơ, con tới đây!”
Bạch Ngôn Sơ bước đến bên cạnh ông. Ông nhìn về phía các vị khách và Kha Triết Nam, hùng hồn nói: “Các vị, Hoa An chúng tôi dành được mảnh đất Xích Sơn Giác kia, không có liên qua gì đến việc kha triết khôn tiên sinh bất hạnh tử vong! Ta cũng biết rõ, bên dienđanlqssđ ngoài có rất nhiều suy đoán. Nhưng những cách nói bất công này, không đủ để ảnh hưởng đến tình hữu nghị giữa Đường gia và Kha gia! Ta xin khuyên các vị, hãy để cho người chết nghỉ ngơi, người sống an bình! Ta tin tưởng, hung thủ hại chết Kha đại thiếu, tuyệt đối sẽ bị công lý trừng trị!”
Sau đó, ông kéo tay của con gái, dẫn người phía sau rời khỏi linh đường.
Cuối cùng Du Du vẫn là quay đầu lại liếc nhìn Kha Triết Nam. Thế nhưng ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ vẫn gắt gao dính lấy cô.
=== ====== =====
Trên đường trở về, Đường Hạc Lễ cùng Lâm Như Nguyệt, Niên thúc ngồi chung một xe. Còn Du Du và Bạch Ngôn Sơ cùng ngồi trên một chiếc xe khác.
Trên xe, Du Du nhỏ giọng hỏi Bạch Ngôn Sơ: “Anh thật sự không có gϊếŧ Kha Triết Khôn?”
“Em cũng cảm thấy anh không phải không có khả năng gϊếŧ anh ta?” Bạch Ngôn Sơ cười lạnh.
“Chẳng lẽ tôi không thể lý giải là, anh vì bị Giang Tâm Di chọc cho tức giận nên gϊếŧ anh ta để hả giận?”
Bạch Ngôn Sơ cười than: “Chuyện tình em đều đã nhìn ra được, làm sao anh có thể thực hiện được?” Sau đó lại đưa tay vòng qua vai cô, nhìn đôi mắt hằn lên tia máu của cô, hỏi: “Mệt mỏi sao? Có muốn ngủ trên xe một chút không?”
“Đừng chạm vào tôi.” Du Du hét lên.
Bạch Ngôn Sơ còn nói: “Kha lão nhị rất nhanh sẽ xuất đầu lộ diện thôi, mặc dù cậu ta không phải là người trong dự liệu.”
Du Du lại nói: “Anh lại xem thường cậu ấy? Mọi việc không thể dễ dàng kết luận.”
Thế nhưng anh lại tiếp tục nói theo suy nghĩ của mình: “Cũng thật sự là làm khó cậu ta! Đến lúc đó sứt đầu mẻ trán, anh lo lắng thay cho cậu ta.”
Nghe trong giọng điệu của anh có vẻ rất khinh thường, Du Ducười lạnh: “Bạch Ngôn Sơ, thật ra thì anh mơ ước tập đoàn Đông Hải đã lâu rồi phải không?”
Hoa An cùng Đông Hải âm thầm đấu tranh nhiều năm, thương giới không ai không hiểu. Kha Triết Khôn vừa chết, đối với Bạch Ngôn Sơ, tuyệt đối là một chuyện sảng khoái đến cỡ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô thật sự lo lắng cho Tiểu Nam. Nếu thật sự đấu cùng với Bạch Ngôn Sơ, hắn không phải là đối thủ.
Anh đột nhiên nhếch môi cười hỏi: “Em lo lắng anh sẽ chỉnh chết Kha Triết Nam?”
“Sở trường của anh chính là hành hạ người khác sao?” Du Du tức giận nói.
Bàn tay của anh dịu dàng vuốt ve sau đầu cô, giọng nói cũng trở nên vô cùng nhẹ nhàng: “Nghe lời anh, trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc. Buổi tối anh dẫn em ra ngoài ăn bữa cơm Tây.”
“Tôi không đi, tối nay có hẹn với Thi Thi.” Du Du không hề cảm kích, lại cảm nhận được ánh mắt sắng quắc của anh liếc qua.
Bạch Ngôn Sơ ngẩn người, sau đó nói: “Ừ, tốt lắm! Cùng chị em tốt đi thả lỏng cũng rất tốt.”
Du Du quay đầu, không tiếp tục nhìn anh.
Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên. Lúc này Du Du mới quay đầu lại nhìn anh một cái, nhìn thấy anh nghe điện thoại, “Hả? Sao?” Ngay sau đó nhíu mày kiếm lại: “Cô đừng ra cửa!” Liền cúp điện thoại.
Du Du đoán ra được anh nói chuyện với ai, liền khẽ cười lạnh một tiếng, lại một lần nữa dời tầm mắt ra ngoài cửa xe.
“Cảnh sát hoài nghi cái chết của Kha Triết Khôn có liên quan đến Giang Tâm Di.” Bạch Ngôn Sơ đột nhiên trầm giọng nói.
“A, chẳng trách! Xem ra Bạch tổng lại muốn bận rộn!” Du Du vốn là không muốn châm chọc anh, nhưng vẫn là không nhịn được cười lạnh.
Anh nhìn về phía trước nói: “Anh đưa em về trước, em tốt nhất nên nghỉ ngơi đi! Đúng rồi, trong khoảng thời gian này nhớ chú ý an toàn.”
Anh thật sự lo lắng cho sự an toàn của mình? Cô thật sự rất muốn biết: nếu có một ngày mình cùng với người phụ nữ họ Giang kia đồng thời gặp dienđanlqssđ chuyện không may, rốt cuộc anh sẽ cứu ai trước?
Nhưng ngay sau đó cô lại thầm trong lòng cười khổ: Đường Du Du, mày cần gì có ảo tưởng với anh nữa? Đời này mày không thể sống minh bạch được sao?
=== ====== ====== =====
Trong nghĩa trang gió thổi qua lạnh thấu xương, lá cây lay động trong gió.
Bạch Ngôn Sơ bước qua một mảng lá rụng lớn, đi tới trước mộ của mẹ Giang Tâm Di. Giang Tâm Di mặc váy dài màu xanh đậm, đeo kính đen đang đứng ở trước bia mộ, không nhúc nhích.
“Em biết anh sẽ không bao giờ đến nhà em thăm NiNi nữa rồi.” Cô nghe thấy tiếng bước chân liền than thở.
Bạch Ngôn Sơ nhìn hình của người phụ nữ trên bia mộ, nói: “Tôi không thể để người ngoài tiếp tục hiểu lầm.”
Mẹ của Giang Tâm Di là Giang Thái Bình mất khi mới ba mươi tuổi. Trong hình, bà cười rất đẹp, đôi mắt đẹp thanh thoát, cái miệng anh đào nhỏ nhắn ẩn chứa phong tình vô hạn. Chỉ là, bà có thể vĩnh viễn duy trì tuổi thanh xuân.
Giang Tâm Di tháo kính mát xuống, không cam lòng nói: “Tại sao số mệnh của em lại khổ cực hơn so với người khác? Từ nhỏ đến lớn, mẹ em luôn bị người khác khinh thường! Còn bị những người đàn ông xấu xa kia chà đạp tới chà đạp lui! Em là con gái của bàg, chẳng lẽ em cũng phải khổ sở như vậy sao? Em không cam lòng, em muốn khiến cho tất cả những tên đàn ông từng có lỗi với mẹ con em phải chịu báo ứng!”
Nói xong lời cuối cùng kia, cả người cô đã phát run. Ngọn lửa trong mắt cô bùng cháy mãnh liệt.
Bạch Ngôn Sơ nghiêng đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Giang Tâm Di, tôi không thể giúp cô được nữa! Không sai, tôi đã đồng ý cô, chỉ cần cô không chọc vào Đường gia, không dính dáng gì đến Đường gia, tôi sẽ có biện pháp để cho cô có thể gả vào Kha gia. Nhưng, bởi vì cô đã tách khỏi kế hoạch của tôi, lần lượt khiến Kha Triết Khôn cách cô càng ngày càng xa, làm cho dienđanlqssđ hắn quyết tâm không cưới cô nữa! Hôm nay, Kha Triết Khôn đã chết, cô cũng không còn cần thiết phải canh cánh trong lòng nữa.”
Cô sững sờ, đón nhận ánh mắt lạnh lẽo của anh, run giọng hỏi: “Ý của anh là, anh hoàn toàn bỏ rơi em?”
“Không phải là tôi bỏ rơi cô! Mà là do cô làm rối loạn kế hoạch, không làm theo lời tôi nói. Cô liên tục khiến Kha Triết Khôn chán ghét cô, liên tục đi quấy rầy người không nên quấy rầy, cái này gọi là gieo gió gặt bão.”
“Anh sẽ hoàn toàn vứt bỏ không để ý đến ước định ban đầu của chúng ta? Tôi muốn vực dậy cuộc đời, anh có giúp tôi không? Tôi muốn được gả vào nhà giàu, làm thiếu phu nhân! Anh giúp tôi thực hiện sao? Chuyện anh đồng ý tôi ngay cả một điều cũng không làm được!” Giọng nói của Giang Tâm Di càng ngày càng trở nên bén nhọn, khuôn mặt trái xoan ban đầu trắng như tuyết cũng bắt đầu đỏ lên.
Bạch Ngôn Sơ xoay người, dùng giọng nói lạnh lùng không hề có chút tình cảm: “Coi như trước kia cô đã cứu mẹ tôi, nhưng bây giờ tôi không nợ cô, cho nên cô không thể ra lệnh cho tôi phải làm gì nữa.”
“Tốt! Nếu tôi không chiếm được cái gì từ tên Kha Triết Khôn đã chết đó, vậy thì tôi chuyển sang Đường gia! So với Kha Triết Khôn, Đường gia mới thiếu nợ tôi nhiều nhất! Món nợ mà Đường Hạc Lễ nợ tôi, ông ta nhất định phải trả!” Nói xong, cô giơ ngón tay chỉ về phía mộ của mẹ.
Bạch Ngôn Sơ đột nhiên xoay người lại, nắm lấy bả vai bên trái của cô bóp mạnh, khẽ gầm lên: “Cô thử xem!”
“Anh đã không còn tư cách ra lệnh cho tôi nữa rồi! Chuyện anh đồng ý với tôi chưa thực hiện xong, vậy thì đừng trách tôi tự đi làm chuyện tôi muốn làm! Tôi muốn dành lại tất cả mọi thứ mà Đường Hạc Lễ thiếu nợ tôi!”
Cô nói xong hung hăng hất bàn tay ở trên bả vai mình ra, xoay người nhanh chóng rời đi.
Con ngươi thâm trầm của Bạch Ngôn Sơ dần trở nên hung ác, một tay bỏ vào túi áo khoác, phát ra âm thanh khe khẽ.
Bên kia truyền đến tiếng bước chân đạp lên đống lá rụng. Anh cảnh giác quay người lại, thấy được bóng dáng của Tiễn Cường.
Anh nhìn Tiễn Cường hỏi, “Sao cậu lại tới đây?”
Tiễn Cường thở ra một hơi nói: “Ừm, hình như có người theo dõi ngài! Động tác rất nhanh nhẹn, hẳn là một cao thủ!”
“A…?” Bạch Ngôn Sơ liếc nhìn xung quanh.
“Lần sau nhất định tôi sẽ bắt được hắn, ngài yên tâm! Đúng rồi, ngài có điều gì phiền lòng sao?” Tiễn Cường cau mày hỏi.
“Giang Tâm Di đúng là ngu xuẩn hết sức! Nhất định lại đi trêu chọc Đường gia.”
“Rốt cuộc tại sao cô ta lại hận Đường gia như vậy? Nhất là lão gia?” Tiễn Cường không nhịn được hỏi.
Ánh mắt của Bạch Ngôn Sơ càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, cuối cùng cho đến khi tất cả ánh sáng ấm áp bị che khuất: “Cái này ta về sau tôi sẽ nói cho cậu biết! Dù sao, trước mắt người đáng lo lắng nhất là Đường Hạc Lễ và Đường Du Du!”
“Vậy ngài định làm gì?”
“Để cho cô ta được như ý, đối với tôi cũng không có gì không tốt!” Bạch Ngôn Sơ nói xong liền ngay lập tức xoay người rời khỏi khu mộ.
Tiễn Cường vội vã liếc mắt nhìn hình của người phụ nữ gắn trên bia mộ, sau đó cũng nhanh chóng đi theo.
=== =========
Thời gian trôi qua, đột nhiên một ngày trên đầu báo xuất hiện tin 《Kha nhị thiếu Kha Triết Nam chính thức nhận chức tổng giám đốc tập đoàn Đông Hải》.
Khi Du Du ngồi ở trong phòng làm việc đọc được tin này thì trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc phức tạp. Cô rất lo lắng Kha Triết Nam sẽ không thích ứng được cuộc sống thương trường bận rộn và nhạt nhẽo này, lo lắng hơn là sợ hắn ở trên thương trường sẽ gặp một số nguy hiểm khó mà lường trước được.
Trên báo là tấm hình màu lúc Kha Triết Nam mặc âu phục màu đen phát biểu diễn văn nhậm chức. Vẻ mặt của hắn có chút cứng nhắc, không còn có dienđanlqssđ cảm giác dịu dàng và không màng danh lợi như trước kia nữa.
Hắn chính là tiểu vương tử nói chuyện cùng hoa hồng trong hoa viên, làm sao có thể vượt qua được sóng gió trong thương giới đây?
Hắn và Bạch Ngôn Sơ thật đúng là không phải một loại người. Bạch Ngôn Sơ là một con thú khát máu, còn Kha Triết Nam chỉ là một đứa bé đầy mơ mộng.
Cô có chút phiền não gấp tờ báo lại, bỏ thêm nửa viên đường vào trong cốc cà phê. Lúc này, điện thoại di động vang lên, là A Sơn gọi tới.
“Tiểu thư, mấy ngày nay tôi có thêm phát hiện mới!”
“Nói đi!”